28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải nhìn nước mắt xẹt qua mặt Vương Nguyên, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp, cúi đầu cắn cắn môi rồi hạ quyết tâm ngẩng đầu nói “Được rồi, anh mang em đi tìm cậu ta.”

Vương Nguyên quay đầu, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong mắt vui sướng bị thất vọng thay thế “Thôi bỏ đi! Hiện tại Thiên Tỉ ở đâu, ở nước nào, ở chỗ nào cũng không biết, như thế nào tìm.”

“Anh biết, anh biết cậu ta ở nơi nào.”

“Thật vậy chăng? Anh thật sự biết?” Vương Nguyên vừa nghe liền kích động túm lấy bả vai Vương Tuấn Khải hỏi.

“Đúng.”

“Thật tốt quá, Tiểu Khải chúng ta đi ngay, đi ngay đi” Nói xong kích động lôi kéo Vương Tuấn Khải đi ra ngoài vài bước lại đột nhiên dừng lại, chậm rãi buông Vương Tuấn Khải ra, một lần nữa hưng phấn cùng kích động trên mặt bị đau thương thay thế.

“Thôi bỏ đi! Đến anh còn biết Thiên Tỉ ở nơi nào, em lại cái gì cũng không biết, khẳng định là Thiên Tỉ không muốn nhìn thấy em! Hơn nữa Thiên Tỉ không cần em, em đi làm gì?” Vương Nguyên tự giễu nói.

Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên thở dài “Nguyên Nguyên, nếu anh nói Thiên Tỉ rời đi là có nỗi khổ riêng, em có tin không? Nếu anh nói cậu ta vẫn luôn rất yêu em, em có tin không?”

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải trong mắt bốc cháy lên một tia hy vọng “Anh nói cái gì…… Nỗi khổ riêng, nỗi khổ gì cơ?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

…………

Vương Tuấn Khải mang theo Vương Nguyên đi vào một khu nhà biệt thự, hoàn cảnh rất tốt, người cũng rất ít, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên vừa đến nơi liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành cũng thấy bọn họ, vừa thấy Vương Nguyên Lưu Chí Hoành liền đặc biệt tức giận, đi đến chỗ Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tức giận hỏi “Hai người tới nơi này làm gì?”

“Nhị Văn, Thiên Tỉ có phải ở chỗ này hay không?” Vương Nguyên hỏi.

“Không phải!” Lưu Chí Hoành lạnh nhạt trả lời, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải tức giận nói “Cậu dẫn cậu ta tới làm gì, cậu biết rõ Thiên Tỉ không muốn nhìn thấy mặt cậu ta.”

Vương Nguyên nghe được lời này liền cúi đầu.

“Có muốn thấy hay không còn chưa chắc, nếu không cho Vương Nguyên đi tìm Thiên Tỉ, người ngã xuống trước sẽ là Vương Nguyên, đây là việc Thiên Tỉ muốn nhìn thấy sao?”

“Nhưng nếu không phải do cậu ta thì Thiên Tỉ đã không như vậy.”

“Nhưng không ai biết trước chuyện sẽ phát sinh như vậy, để Vương Nguyên đi gặp Thiên Tỉ đi! Nếu Thiên Tỉ thật sự không muốn nhìn thấy em ấy, cũng coi như gặp mặt nói rõ ràng, bằng không đối với ai đều không tốt.”

Lưu Chí Hoành quay đầu nhìn Vương Nguyên đứng một bên cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài “Được”

……

“Chính là nơi này!” Lưu Chí Hoành mang Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi vào một căn phòng.

Trong phòng Thiên Tỉ đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt kê một giá vẽ, tay một chút lại một chút động động, đột nhiên ngừng lại. Trên mặt đất nơi nơi đều là giấy. Bọn Lưu Chí Hoành đứng ở cửa không có đi vào, Vương Nguyên nhặt lên một trang giấy trên mặt đất mở ra liền phát hiện đó là chính mình, chỉ là tựa hồ có điểm không giống, lại nhặt lên mấy tờ khác mở ra xem, bức vẽ vẫn như cũ là chính mình chỉ là thoạt nhìn càng kỳ quái, Vương Nguyên cầm lấy mấy tờ so sánh với nhau phát hiện bức vẽ càng ngày càng không giống cậu nữa.

Vương Nguyên run rẩy hỏi “Phát sinh chuyện gì?”

“Như cậu nhìn thấy đó, trí nhớ của Thiên Tỉ càng ngày càng kém, trong não cậu ấy có máu đọng ép lên dây thần kinh ký ức, giải phẫu xác xuất thành công phi thường thấp, bác sĩ không kiến nghị chúng ta lập tức giải phẫu, trước dùng thuốc tiến hành thanh trừ một bộ phận máu đông, sẽ nâng cao xác xuất thành công, chỉ là uống thuốc thanh trừ sẽ làm cậu ấy quên càng lúc càng nhanh.”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đã đỏ hốc mắt nói “Hiện tại em biết vì sao cậu ta phải đi chưa? Bởi vì cậu ta sợ liên lụy em, giải phẫu không thành công khả năng cậu ta sẽ chết, cho dù thành công cậu ta cũng sẽ quên hết thảy.”

“Hai người có thể cho em ở riêng với Thiên Tỉ một lát không?” Vương Nguyên run rẩy hỏi.

Vương Tuấn Khải cùng Lưu Chí Hoành nhìn thoáng qua nhau liền đều rời đi, để lại một mình Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ đang đưa lưng về phía mình. Vương Nguyên run rẩy từng bước một chậm rãi tới gần Thiên Tỉ.

“Xoẹt” Thiên Tỉ dùng sức kéo tờ giấy xuống tức giận đem nó xé thành mảnh nhỏ rồi dùng sức ném xuống đất, tiếp theo thống khổ ôm đầu. Vương Nguyên nhìn tâm một trận đau đớn.

Vương Nguyên bước chân đạp nhẹ lên trên giấy phát ra âm thanh, Thiên Tỉ nghe được cũng không có xoay người, cậu tưởng là Lưu Chí Hoành tới khàn khàn nói “Nhị Văn, làm sao bây giờ, tớ sắp nhớ không rõ gương mặt em ấy. Cậu nói cho tới biết đi, có phải ngày mai tớ sẽ quên hết tất cả hay không?”

Vương Nguyên lúc này đã đứng ở phía sau, nghe Thiên Tỉ nói, Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được mà khóc, nghẹn ngào nói “Vì sao gạt em?”

Nghe được thanh âm bạc hà quen thuộc Thiên Tỉ sửng sốt một chút, quay đầu kinh ngạc nhìn Vương Nguyên.

“Nguyên Nguyên……” Thiên Tỉ ngẩng, đầu không thể tin được nhìn Vương Nguyên.

“Có phải nếu em không tới anh tính sẽ gạt em cả đời hay không?” Vương Nguyên run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt mà ngày nào mình cũng nhớ mong.

“Em…… Đều biết?” Thiên Tỉ cúi đầu không dám nhìn Vương Nguyên “Em đi đi! Anh sẽ liên lụy em.”

“Dịch Dương Thiên Tỉ, vì cái gì anh tự cho mình là đúng, anh cho rằng anh là ai, anh dựa vào cái gì mà quyết định em đi hay ở?” Vương Nguyên có chút tức giận nói “Anh xảy ra chuyện em là người cuối cùng biết được, anh phải đi em cũng là người cuối cùng biết được. Một lần lại một lần đem em đẩy ra, một lần lại một lần rời đi. Rốt cuộc anh coi Vương Nguyên em là cái gì!”

“…………”

“Anh nói đi!” Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ như cũ cúi đầu càng thêm tức giận.

“…… Thực xin lỗi” Thiên Tỉ nhỏ giọng nói.

Thực xin lỗi, ba chữ hung hăng làm đau Vương Nguyên “Thực xin lỗi…… A…… Thực xin lỗi, anh luôn nói thực xin lỗi, nhưng anh có biết hay không, em không cần anh xin lỗi.”

“……”

“Em chỉ muốn ở bên anh, giống như trước kia. Trước kia là em ngu ngốc không rõ tình cảm của mình, nhưng mà hiện tại em đã biết, em yêu anh tựa như anh yêu em.”

“…… Vương Nguyên, em có biết mình đang làm gì hay không?” Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên hỏi. Khi nghe được Vương Nguyên nói yêu mình, nội tâm cậu thật cao hứng, nhưng mà cao hứng xong lại là chua xót, nếu có thể sớm một chút thì tốt rồi. Chính là vận mệnh lại buồn cười như vậy.

“Em biết.” Vương Nguyên kiên định nói.

“Em biết? Em rõ ràng biết mà còn ở lại đây, em có biết anh hạ bao lớn quyết tâm mới đẩy em ra được hay không……?”

“Nhưng em không cần anh đẩy ra!” Trong hai mắt là quật cường cùng kiên định. “Muốn làm gì tự em biết.”

“Nhưng em biết em phải đối mặt với điều gì sao? Nhưng em biết đối diện em là người như thế nào sao? Là một người tùy thời tùy chỗ đều sẽ quên hết thảy, là một người ngày mai đều khả năng chết đi. Em có biết hay không!” Thiên Tỉ rống.

“Em biết!” Vương Nguyên vươn tay gắt gao ôm Thiên Tỉ “Nhưng kia thì thế nào? So với cái này em còn sợ hãi anh rời đi hơn nhiều, anh vứt bỏ, dù anh sẽ quên em là ai thì như thế nào, em sẽ làm anh một lần nữa nhớ ra em, cũng sẽ làm anh một lần nữa yêu em, anh quên một lần em sẽ khiến cho anh nhớ lại một lần, anh quên hai lần em sẽ khiến cho anh nhớ lại hai lần, mỗi ngày anh đều quên, em liền mỗi ngày làm anh nhớ lại em. Dù cho giây tiếp theo anh sẽ chết đi em cũng muốn ở bên cạnh anh, cho dù về sau sẽ rơi vào địa ngục cũng không gọi là gì. Anh đã nói thế giới của anh thực hắc ám, em nguyện ý làm ngọn nến của anh, cho dù thiêu cháy chính mình cũng muốn vì anh mà chiếu sáng, cho dù ánh sáng của em vô cùng yếu ớt, nhưng em cũng sẽ không để anh một lần nữa tiến vào hắc ám.”

Thiên Tỉ run rảy vươn tay ôm lấy Vương Nguyên, nước mắt từng giọt rơi ở trên vai Vương Nguyên khàn khàn nói “Ngốc, sao em lại ngốc như vậy! Em rõ ràng đi theo Tiểu Khải có thể có một con đường tươi sáng, vì sao muốn cùng anh ở trong bóng tối sờ soạng đi về phía trước, em có biết hay không, em như vậy tùy thời đều có khả năng ngã vào vực sâu vạn trượng.”

“Bởi vì em yêu anh, cho dù là địa ngục em cũng muốn đi cùng anh. Trước kia vẫn luôn là anh vì em trả giá, hiện tại đến lượt em.”

“Ngốc quá, em là tên ngu ngốc. Em có biết hay không ở thế giới của anh em là mặt trời chiếu sáng, cho anh ấm áp. Chính là vì vậy anh mới càng không dám kéo theo em cùng đánh cuộc, ký ức của anh, sinh mệnh của anh đều có thể mất, duy độc em anh không dám làm thua mất, dù chỉ là lấy tươi cười của em làm tiền đặt cược.”

“Cho nên Thiên Tỉ, anh không thể thua, dù là vì em, biết không? Dịch Dương Thiên Tỉ, anh không thể thua bởi vì em cũng thua không dậy nổi.” Nói xong Vương Nguyên mở miệng ra hung hăng cắn lên vai Thiên Tỉ, Vương Nguyên cắn thật sự mạnh, tựa hồ là đem ủy khuất cùng tức giận mấy ngày nay đều phát tiết ra.

Thiên Tỉ lại không có kêu một tiếng, chỉ là vòng tay ôm Vương Nguyên tay càng chặt.

Nước mắt theo gương mặt chảy vào miệng Vương Nguyên, cảm nhận được một chút mùi máu tươi Vương Nguyên buông ra, nhìn miệng vết thương đã chảy máu nói “Nếu ngày nào đó anh quên em, nhìn vào nơi này, nhớ kỹ đây là dấu hiệu em để lại cho anh, từ nay về sau anh chính là người của em. Cho nên anh không thể bỏ rơi em.”

“Ngốc!” Thiên Tỉ lộ ra hai má lúm đồng tiền cười khẽ nói.

Nói xong kéo đầu Vương Nguyên xuống, hung hăng hôn môi Vương Nguyên, cho đến khi Vương Nguyên không thở nổi mới buông ra. Nhìn cánh môi bị mình giảo phá, Thiên Tỉ vươn tay nhẹ nhàng giúp Vương Nguyên lau vết máu, nói “Em cũng phải nhớ kỹ, đây là dấu hiệu của anh, em là người của Dịch Dương Thiên Tỉ này, người mà anh yêu nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro