30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm bạc hà thanh thúy hát lên hoàn toàn không giống như khi Thiên Tỉ hát. Thiên Tỉ nghe đến ngây người. Lẳng lặng nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Vương Nguyên, nhìn cánh môi lúc đóng lúc mở cất giọng hát, nhìn ngón tay một chút lại một chút ấn phím đàn.

Hát xong Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Thiên Tỉ “Có hay không?”

“Rất hay.” Thiên Tỉ gật gật đầu. “Đây là bài hát gì a! Hình như anh đã từng nghe qua.”

Vốn nghe Thiên Tỉ nói là rất hay thì cao hứng cười nhưng nghe câu tiếp theo Vương Nguyên rốt cuộc cười không nổi, hai mắt sáng lấp lánh dần dần ảm đạm.

Hòa hoãn cảm xúc xong Vương Nguyên mới ngẩng đầu mỉm cười nói “Đây là bài hát lúc trước anh đã hát cho em nghe, em vẫn luôn muốn học, vì thế liền trộm học theo, muốn chờ đến sinh nhật anh cũng đàn hát cho anh nghe.”

“Thực xin lỗi.” Hai mắt Thiên Tỉ bịt kín một tầng áy náy cùng bi thương.

“Không sao đâu!” Vương Nguyên cười lắc lắc đầu, chỉ là nụ cười thật gượng ép.

“Nguyên Nguyên, chúng ta trở về đi!” Thiên Tỉ đột nhiên nói.

“Hả?”

“Về Trung Quốc, về Bắc Kinh. Về nhà của chúng ta.”

“Vì sao đột nhiên muốn về, vài tuần nữa là anh phải làm phẫu thuật rồi. Anh đừng nói là anh không muốn…… Anh đã hứa với em rồi mà? Anh đã hứa……” Vương Nguyên có chút kích động nói.

“Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên.” Thiên Tỉ giữ lấy vai Vương Nguyên làm cậu bình tĩnh lại. “Không có…… Không có, anh đã hứa nhất định anh sẽ làm được, anh nhất định sẽ tiếp thu trị liệu, chỉ là thân thể anh thế nào anh biết rõ, anh quên càng ngày càng nhiều, cũng quên càng lúc càng nhanh, cho dù anh ghi nao nhiêu nhật ký, làm bao nhiêu ký hiệu cũng không có nhiều tác dụng. Anh chỉ là muốn trở lại nơi quen thuộc nhất, anh không muốn quên, anh không muốn lần sau em nói với anh chuyện trước kia của chúng ta anh lại mờ mịt như bây giờ. Hơn nữa bác sĩ nói hoàn cảnh tốt tâm tình tốt sẽ có lợi cho việc trị liệu. Cho nên chúng ta trở về có được không?”

“Được.” Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ, kiên định nói.

....

“Vương Nguyên Nhi, em chậm một chút.” Thiên Tỉ đối với Vương Nguyên đang ở phía trước cao hứng đến chạy tới chạy lui sủng nịch nói, má lúm đồng tiền nhợt nhạt trei bên miệng.

Về nước ngày thứ mười, Vương nguyên hưng phấn lôi kéo Thiên Tỉ chạy tới rạp chiếu phim xem phim. Về nước mấy ngày này bọn họ thật sự giống đôi tình nhân hạnh phúc, mỗi ngày buổi sáng Vương Nguyên đều sẽ dậy sớm rồi liều mạng đánh thức Thiên Tỉ đang ngủ nướng, sau đó ngồi ở trên giường cười hì hì nhìn Thiên Tỉ tạc mao mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm đi làm bữa sáng. Tiếp theo mặc đồ đôi lang thang ở bên ngoài, đi khắp các nơi đã từng đi qua. Mỗi ngày buổi tối Thiên Tỉ đều sẽ nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nguyên vào trong ngực, cảm thụ được độ ấm cách quần áo truyền đến, ngửi ngửi hương vị quen thuộc của đối phương, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Nhưng rốt cuộc vẫn phải nhìn vào hiện thực, tất cả đều giống như một giấc mộng làm Thiên Tỉ say mê, nhưng mà này không phải mộng sẽ không phát triển dựa theo những gì mình muốn. Vương Nguyên không có bỏ qua những lần ánh mắt Thiên Tỉ mê mang, không có bỏ qua những lúc Thiên Tỉ nhíu chặt mày cùng nỗ lực nhớ lại, không có bỏ qua mỗi ngày buổi sáng Thiên Tỉ nhìn về phía mình mê mang thời gian càng ngày càng dài. Thiên Tỉ cũng không có bỏ qua ánh mắt mất mát của Vương Nguyên khi mỗi ngày sáng sớm mình lại mê mang nhìn về phía Vương Nguyên, cùng bộ dáng Vương Nguyên khi mình đi rồi ở trên giường trộm lau sạch nước mắt. Hai người đều biết phía sau hạnh phúc này đang che dấu thứ gì, chính là hai người đều ăn ý không có nói ra.

Thiên Tỉ quay đầu đi nhìn về phía Vương Nguyên ở một bên vừa xem phim vừa ăn bắp rang. Hai cái má lúm đồng tiền ở trong bóng tối lặng lẽ hiện ra. Tựa hồ là cảm giác được có người đang nhìn mình, Vương Nguyên quay đầu liền đối diện với ánh mắt sủng nịch, cùng má lúm đồng tiền nhợt nhạt của Thiên Tỉ, cậu mỉm cười tiến lên hôn Thiên Tỉ một ngụm liền quay đầu tiếp tục xem phim, để lại Thiên Tỉ tươi cười càng sâu.

Đột nhiên muốn đi WC, Thiên Tỉ quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên đang nghiêm túc xem phim, cảm thấy vẫn là không cần quấy rầy cậu, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy cong lưng nhanh chóng đi ra ngoài.

...

“Thiên Tỉ?……” Bộ phim sắp kết thúc, Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Thiên Tỉ, lại nhìn thấy chỗ ngồi rỗng tuếch, tức khắc một loại dự cảm không lành đột nhiên sinh ra, Vương Nguyên đứng lên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

“Thiên Tỉ!” Vương Nguyên chạy ra bên ngoài, nhìn xung quanh người người đi lại nhưng không có thấy thân ảnh mà mình muốn tìm, Vương Nguyên càng ngày càng cấp.

“Xin hỏi một chút, anh có gặp một nam sinh mặc áo khoác màu đỏ không? 17 tuổi, so với tôi cao hơn một chút.” Vương Nguyên túm một người qua đường hỏi.

Người nọ nhìn Vương Nguyên một cái lắc lắc đầu.

Vương Nguyên tiếp tục hỏi những người khác, chính là đáp án đều là không thấy.

“A, hình như nhìn thấy ở WC, mặc áo khoác đỏ, quần rách.”

“WC sao?” Vương Nguyên loạng choạng xác nhận.

“Đúng, chỉ là cậu ta hình như có điểm quái.”

Vương Nguyên lập tức buông người nọ ra, chạy tới WC.

Chạy vào WC cũng không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

“Thiên Tỉ…… Thiên Tỉ.” Vương Nguyên từng bước từng bước tìm đến cánh cửa cuối cùng mở ra vãn là trống không.

Vương Nguyên càng thêm sốt ruột, thất vọng đi ra khỏi WC. Nhìn xung quanh đột nhiên cảm thấy rất mệt rất mệt, nước mắt rốt cuộc chảy ra.

“Làm phiền một chút, xin hỏi anh có gặp người trên ảnh chụp này không?”

Thanh âm quen thuộc làm Vương Nguyên ngây ngẩn cả người, chậm rãi xoay người, nhìn về phía giọng nói đang sốt ruột kia, Vương Nguyên quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình. Cậu cứ như vậy ngơ ngác nhìn Thiên Tỉ ở phía trước sốt ruột hỏi từng người qua.

Lại có người lắc lắc đầu, Thiên Tỉ có chút thất vọng. Nhìn nhìn xung quanh phát hiện bên cạnh có một người đang nhìn chằm chằm vào mình, không biết vì cái gì Thiên Tỉ liền đi qua.

“A… Xin chào, xin hỏi một chút cậu có gặp người trên ảnh chụp này không?” Thiên Tỉ cẩn thận hỏi.

Nhưng mà người trước mặt chỉ là nhìn cậu, hồng hốc mắt cứ như vậy ngốc ngốc nhìn cậu, tức khắc Thiên Tỉ có chút xấu hổ gãi gãi đầu. Lại đột nhiên bị người trước mắt hung hăng ôm lấy.

“A…… Cậu bạn này, cậu có thể buông ra không? Tôi còn có việc gấp.” Thiên Tỉ cương cứng cả người, hai tay không biết đặt ở đâu, liền cứ như vậy giơ lên.

“Anh đã nói…… Sẽ nhớ rõ em……” Vương Nguyên gắt gao ôm người trước mặt, tham luyến hít hít hương vị trên người Thiên Tỉ.

“Sao…… Cậu nói cái gì……?” Thiên Tỉ vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, liền thấy anh chụp trong tay mình, một cậu trai ngây ngốc cười.

Thiên Tỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gắt gao ôm lấy người trước mặt, hốc mắt chậm rãi biến hồng. Thanh âm trở nên nghẹn ngào “Thực xin lỗi…… Nguyên Nguyên…… Thực xin lỗi, là anh sai rồi.”

Tâm tình khi mất mà tìm lại được có ai lý giải nổi, khi mất đi thì tuyệt vọng, một lần nữa tìm lại được sẽ thực hưng phấn. Chính là Vương Nguyên không nghĩ lại lần nữa trải qua, nhưng mà có một số việc cũng không phải bạn không cần nó liền không xảy ra.

Năm ngày sau, khi Vương Nguyên nhìn những người xung quanh, tuyệt vọng ngồi ở trên ghế dài, cậu cỡ nào hy vọng có thể giống lần trước, truyền đến giọng nói quen thuộc kia, Thiên Tỉ sẽ ngây ngốc cầm ảnh chụp của cậu, khắp nơi dò hỏi, cũng chạy đến trước mặt cậu, ngây ngốc hỏi. Chính là không có, Vương Nguyên cứ như vậy, ở ghế dài ngồi một ngày, cho đến đêm khuya, toàn bộ công viên trò chơi chỉ còn một mình cậu, nhân viên công tác tới thúc giục, cậu mới kéo thân mình mỏi mệt cùng tuyệt vọng đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro