PN1 - Sinh nhật tiểu tổ tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính thức thuyên chuyển công tác trúng sinh nhật Vương Nhất Bác, chuyến bay cuối cùng lúc về trời vẫn chưa tối, Tiêu Chiến không đến đón cậu, công ty có việc quả thực không đi được, liền gọi xe cho cậu.

Tài xế giúp cậu chất hành lý to nhỏ lên xe, nói chuyện khá nhiều suốt quãng đường, chỉ là xe chạy khá chậm.

Lộ trình bình thường mất một tiếng đã có thể đến nơi, rõ ràng gắng gượng lái thêm 20 phút nữa. Lúc cậu đến dưới nhà Tiêu Chiến, không ngờ lại thấy xe của Tiêu Chiến ở dưới lầu.

Cậu dỡ hành lý xuống, cảm ơn tài xế. Vương Nhất Bác đang lúc nghĩ cách làm sao để đưa hành lý lên, xe của Tiêu Chiến ở bên cạnh đột nhiên sáng đèn.

Vương Nhất Bác quay đầu qua nhìn, Tiêu Chiến bước ra khỏi xe, cầm một bó hoa, đứng bên cạnh xe.

"Sinh nhật vui vẻ." Tiêu Chiến lắc lắc hoa trong tay nói.

Vương Nhất Bác buông hành lý, đi về phía anh: "Không phải anh bận sao, sao về sớm vậy."

Tiêu Chiến đưa hoa cho cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu một cái: "Ngày quan trọng như vậy, sao có thể để công việc làm chậm trễ."

Vương Nhất Bác không nhịn được mỉm cười, tuy lần này chia xa mới hơn một tuần, nhưng người đang yêu nhau nồng thắm, chia xa một ngày cũng cảm thấy khó mà chịu được.

"Đi nào, lên lầu thôi. Em cũng đói rồi, anh làm món gì ngon vậy?"

Tiêu Chiến kéo cậu lại không để cậu đi, Vương Nhất Bác mặt đầy dấu hỏi: "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác bị kéo ra phía sau xe, Tiêu Chiến thần thần bí bí nói cậu mở cốp ra, nhịp tim Vương Nhất Bác có hơi nhanh, cậu đại khái đoán được điều gì đó.

Cốp sau từ từ mở ra, những quả bóng bay không giấu được lần lượt bật lên, sau đó lộ ra, là một đống hộp Lego xếp chồng.

Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười he he, kéo cậu qua hôn một cái: "Sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác không kiềm được vui vẻ, cười toe toét hỏi anh: "Sao anh biết em thích món này?"

"Cô gái em không thích còn biết em thích gì, anh là người em thích nếu không biết em thích gì, vậy còn có thể được em thích sao?"

Vương Nhất Bác nghĩ đi nghĩ lại câu này nói: "Nghe mà líu lưỡi."

"Em thích là được." Tiêu Chiến nhướng nhướng mày.

Vương Nhất Bác đứng ở sau xe nhìn một hồi, do dự nhiều đồ như vậy, bọn họ căn bản không thể cầm lên hết trong một lần, vì vậy lại nói: "Nếu chuyển những thứ này lên trên, phải mất hai chuyến nhỉ?"

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào trong xe ngồi, nói: "Anh lên trước một chuyến, em ở dưới lầu đợi anh, sau đó anh lại xuống, hai chúng ta sẽ có thể cầm đồ lên."

"Em đi cùng anh, thêm một tay sẽ tốt hơn."

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy: "Em là thọ tinh, em ít khổ một chuyến. Em trước tiên ở đây thưởng thức Lego của em đi, anh lên rồi lại xuống. Còn phải mang hai cái túi xuống, nếu không đựng không hết." Tiêu Chiến sắp xếp xong, mang theo hành lý của Vương Nhất Bác lên lầu trước, để lại một cái túi không cầm nổi, còn có mấy thứ đồ trên xe.

Vương Nhất Bác đợi một lúc, lấy Lego ở phía sau ra, xem thử làm sao để lắp chúng. Sững sờ hồi lâu, Tiêu Chiến mới ung dung cầm hai cái túi vải lớn đi xuống, còn lấy di động nhàn nhã chụp ảnh cậu.

"Góc nghiêng tuyệt đẹp!" Tiêu Chiến khoe khoang đưa cho Vương Nhất Bác xem.

Vương Nhất Bác liếc nhìn, "Chính diện không đẹp sao?"

Tiêu Chiến đơ một chút: "Đẹp, đẹp trai vô song!"

"Ha ha ha ha ha ha ha." Vương Nhất Bác tiếp nhận lời khen này.

Tiêu Chiến ở đây chụp ảnh cùng cậu nửa ngày trời, mãn nguyện bỏ đồ đạc trong xe vào túi, còn có bóng bay cũng kéo xuống từng cái một, quấn quanh tay muốn cầm lên.

"Thật ấu trĩ, kỳ cục quá." Vương Nhất Bác nhìn tay trái mình một chùm bóng bay, tay phải một bó hoa, cổ tay còn treo một túi vải, thật sự có hơi lạc điệu.

"Đây đều là tâm ý của anh đó." Tiêu Chiến dỗ cậu nói.

"Đợi đến sinh nhật anh, em cũng chuẩn bị một màn cho anh?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Đừng lặp lại."

"Thật khó hầu hạ..."

Tiêu Chiến bỗng nhiên dán lên tai cậu, cắn nhẹ một cái, nói: "Khó hầu hạ sao?" Ngữ khí vô cùng ám muội.

Vương Nhất Bác vẻ mặt có hơi lúng túng ngượng ngùng, né ra một khoảng cách nói: "Hôm nay đến lượt anh hầu hạ em."

"Được, không vấn đề gì!"

Tiêu Chiến mở cửa, Vương Nhất Bác bước vào nhà trước, vừa mở cửa, cậu đã choáng váng.

Cả căn nhà tràn ngập bóng bay, trần nhà, mặt đất toàn là bóng bay, Vương Nhất Bác đứng sựng ở cửa, cởi giày bước từng bước vào, trên giường phòng ngủ còn rải những cánh hoa hình trái tim. Bên cạnh còn có một chiếc hộp đang mở, Vương Nhất Bác nhìn nhìn, bên trong có đủ loại bao và chất bôi trơn.

Vương Nhất Bác đi một vòng rồi trở lại phòng khách, mới phát hiện bên cạnh TV có một cái hộp cao nửa mét, cậu tò mò đi tới mở hộp ra, trực tiếp bị doạ cho giật thót.

Trong hộp, là một nhân vật Lego được làm dựa trên hình mẫu của cậu, Vương Nhất Bác nhỏ phiên bản máy móc, chỉ là không nhìn kỹ hoặc không nghĩ về phương diện đó, cơ bản nhìn chẳng ra.

"Cùng kích cỡ thì đắt quá, cũng không thể lắp xong, anh nghĩ có thể lắp mô hình bằng một nửa cũng được. Đợi qua hôm nay, anh sẽ nghĩ cách làm lại cái mới lớn hơn." Tiêu Chiến vừa nói vừa xoa đầu.

Vương Nhất Bác nhìn nửa ngày mới mở miệng: "Cái này...lắp có hơi xấu..."

"Hả?" Tiêu Chiến không liệu được sẽ là câu trả lời như vậy, anh cũng chưa nghĩ đến nên trả lời câu này thế nào.

"Sao anh không trực tiếp in 3D? Vẻ ngoài còn giống..." Vương Nhất Bác nhịn cười nói.

"Vương Nhất Bác, cái này là anh ráp từng miếng từng miếng, thức suốt mấy đêm đấy." Tiêu Chiến bĩu môi, oán trách.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm "cậu" không hề giống cậu lại nhìn thử, sau đó còn quan sát một nhà đầy bóng bay, nói: "Anh đã nghĩ đến vấn đề dọn dẹp chưa? Bóng bay bị đâm nổ, trên lầu dưới lầu không đến tìm anh sao?"

"Cách âm tốt."

"Vậy thì tốt, ừm...cảm ơn anh...em...rất thích..."

"Câu này không tệ."

———————
Dịch mà nổi da gà vì độ sến của a Chiến, may mà Bo đã kịp thời hoá giải😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro