Sinh vật khốn khiếp đã cướp mất bạn trai tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: LucBedo; Sinh vật khốn khiếp đã cướp mất bạn trai tôi
Tác giả: @PumpkinWritesFandom (AO3)
Người dịch: amireuxx - amx.
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/48755527
Tag (theo AO3): Tửu Trang Dawn, fluff, hài hước, thú nhồi bông, ghen, smut.
Số từ: 5.821
Tình trạng bản gốc: 1/1 - Đã hoàn thành.
Tình trạng bản dịch: 1/1 - Đã hoàn thành.
Ngày đăng tải bản dịch: 10.02.2024

Mô tả:

Họ là những người đàn ông trưởng thành với những công việc và trách nhiệm của người lớn trên vai - đối tượng mà các vấn đề thường hướng tới?

Một con mèo nhồi bông màu đỏ được làm theo hình ảnh của một người và dành được sự yêu thích của người kia.

hoặc;

Diluc ghen tị với một con thú bông giống mình có thể bán được trên thị trường. Albedo nghĩ nó dễ thương.

Lời người dịch:

Fic được dịch khi chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi đây.

Bản dịch chỉ đúng khoảng 70%.

Chúc mừng năm mới mọi người, năm mới an khang hạnh phúc. Hy vọng cuộc sống sẽ dịu dàng hơn với bạn, và hãy mở bát đầu năm bằng sự dễ thương của LucBedo trong fic này nhéeeee 💋

Diluc là một người đàn ông trưởng thành, có một công việc dành cho người trưởng thành, đóng thuế và sở hữu nhà riêng của mình. Vì Archons, anh ta có một tiền án tội phạm chết tiệt.

Anh tốt hơn thế này.

Anh nên tốt hơn thế này.

Thật không may, hiện tại thì không.

Thay vì làm các công việc giấy tờ để kiếm sống và bảo vệ sinh kế cho nhân viên của mình, Diluc Ragnvindr, người đã thành đạt và trưởng thành, đang trừng mắt nhìn người mình yêu từ bên kia phòng của họ...

...cụ thể là trên đùi người anh yêu, nguyên nhân khiến anh khó chịu.

Tất nhiên, Albedo rất vui mừng khi không biết điều này. Trong văn phòng tại nhà của tửu trang, cậu đã đến chiếc ghế dài đối diện với bàn làm việc của Diluc, nơi những cuốn sách và tài liệu linh tinh của anh nằm rải rác trong không gian rộng rãi, thoải mái.

Chiếc ghế dài tùy ý được cậu sử dụng, nhưng Albedo lại chọn ngồi ở góc xa, rúc vào... thứ đó.

Đó chỉ là một món quà dùng để trêu chọc.

Bạn sẽ nghĩ vì đây là một món quà dùng để đùa nên nó sẽ đến từ một người có vẻ thích thú với nó. Kaeya, Amber, Klee, thậm chí có thể là Eula.

Nhưng không, đối tượng khiến anh ghen tị đến từ một trong những người bạn nghiêm túc và có năng lực nhất của người yêu anh - Mona.

Một ngày nọ, Albedo đến tửu trang — như cậu vẫn thường làm sau khi rời Thành phố Mondstadt và trước khi đến Long Tích Tuyết Sơn để tiếp tục nhiệm vụ và nghiên cứu của mình — với thứ đó được ôm trong tay.

Cậu ôm nó trong tay với ánh mắt lấp lánh nhất, kiềm chế việc chào người mình yêu mà nói: "Diluc, nhìn này. Nhóc ấy có dễ thương không?"

'Nhóc ấy' là... sinh vật.

Lúc đó, Diluc đỏ mặt, không hề khôn ngoan hơn. Sinh vật này giống hệt anh ta, và bất cứ ai cũng có thể nói như vậy; và người yêu của anh, Albedo, đã bảo nó là 'dễ thương'.

Sinh vật này là một con mèo nhồi bông màu đỏ có lông có kích thước khoảng 30cm - 40cm, bốn bàn chân của nó có màu đen với các dấu chân màu đỏ đồng nhất, như thể nó là găng tay và ủng.

Cà vạt, dải thêu và nét nhăn trên mặt - chắc chắn, nó được làm theo hình ảnh của Diluc.

Sinh vật của Albedo là Diluc, một con mèo nhồi bông.

"Đó có phải là anh không?" Diluc ngơ ngác hỏi vào lần đầu tiên gặp con thú.

Đôi mắt của Albedo dịu lại khi cậu nhìn xuống sinh vật đó, trước khi quay sang nhìn người mình yêu với lời cầu xin.

"Bedo..."

"Nó là của Mona. Cô ấy đã vô tình đưa nó cho em, và em không có ý định phàn nàn về món quà chắc hẳn là một món quà được chăm chút kỹ lưỡng từ một người bạn thân mà hiếm khi có mora."

"Albie—"

"Em đang giữ nó."

Cuộc cãi vã chết ngay trên môi Diluc, mặt anh đỏ bừng, vừa nhục nhã vừa cam chịu.

Những tuyên bố của Albedo thường không có chỗ cho những tranh luận, đặc biệt là khi Diluc luôn là người chiều chuộng người mình yêu - người hiếm khi đòi hỏi bất cứ điều gì.

Diluc thở dài, nhìn sinh vật lần cuối trước khi nhìn lại Albedo, "Được rồi."

Nụ cười trong sáng như sao của Albedo và nụ hôn dịu dàng mà cậu đặt lên má anh trong giây lát đã khiến Diluc yếu lòng, cũng như ảnh hưởng chung của Albedo đối với anh.

Sự yếu lòng của Diluc đã khiến anh coi sinh vật này như một sinh vật vô hại, chỉ đơn giản tồn tại trong cùng một không gian với cặp đôi.

Và sự yếu lòng đó cũng có thể khiến anh mất đi sự chú ý, tình cảm và tình yêu của Albedo.

Sinh vật này đã tồn tại trong cuộc sống của họ kể từ ngày Albedo mang nó về nhà.

Trong thời gian Albedo ở lại tửu trang, nó cũng giống như bất kỳ chuyến thăm nào. Cậu sẽ dành thời gian với Diluc. Họ sẽ bên nhau và trò chuyện rất nhiều vào ban ngày, và tận hưởng ham muốn của mình vào ban đêm.

Vào thời điểm đó, Albedo không quá gắn bó với việc đối xử với mèo bông như một đứa trẻ đối xử với một con búp bê yêu quý của mình. Khi họ làm tình hoặc dành thời gian bên nhau, Albedo không thắc mắc sinh vật đó ở đâu, thậm chí đôi khi quên mất sự hiện diện của nó.

Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi khi Albedo quyết định mang nó đến Long Tích Tuyết Sơn cùng cậu. Diluc không thấy có gì sai ở đây nên cũng không nói gì.

Ôi anh đã sai lầm biết bao khi làm như vậy.

Ở Long Tích Tuyết Sơn, con quái vật chắc chắn đã làm điều gì đó khiến Albedo thay đổi hành vi của mình.

Rõ ràng là Albedo cuối cùng đã đi xuống từ những ngọn núi băng giá và chọn tửu trang Dawn làm nơi nghỉ chân. Làm thế nào mà bây giờ Albedo lại nịnh nọt con mèo, chải lông cho nó và tâm sự với nó nhiều hơn với người yêu cậu.

Nó đã quá rõ ràng.

Con thú nhồi bông đầy lông đã quyến rũ bạn trai của anh.

Sự quyến rũ có hiệu quả đến mức Albedo cũng đã đặt cho nó một cái tên.

"Đuôi của Lulu sắp khô rồi."

Diluc suýt văng ra quả thận vì nghẹn cốc rượu nho của mình. "Cái gì?"

"Lông đuôi của Lulu, thấy không? Nó khô rồi." Albedo trầm ngâm, chỉ qua phòng ngủ và hướng tới góc đọc sách, nơi con thú lông đỏ đang ngồi đầy đe dọa.

"Em sẽ gội nó khi về thành phố. Em đã làm một loại dầu xả búp bê tiện dụng mà Klee dùng để làm sạch đuôi của Dodoco. Dầu xả thông thường sẽ không có tác dụng giữ cho chiếc đuôi mềm mại, nhưng nguyên liệu em sử dụng là độc nhất đến từ các khu vực khác, nơi em có nguồn cung dồi dào tại văn phòng của mình ở trụ sở chính."

Albedo nói một cách thờ ơ, như thể cậu đang không cuộn tròn bên cạnh Diluc trong đêm khuya sau khi họ làm tình.

Như thể cậu đang không nói chuyện với phiên bản sống động, nguyên bản, đẹp trai hơn và biết đi của con thú.

Trong khi Diluc đang cân nhắc tất cả những điều này, Albedo cuộn tròn lại gần anh hơn, như thể cậu vừa nói những điều bình thường nhất từ ​​trước đến nay.

Diluc vừa mới thoát khỏi cơn bực tức và đưa ra một câu trả lời dí dỏm thì Albedo đã bắt đầu lại công việc phục vụ của mình.

Bàn tay của Albedo chuyển từ chạm vào đùi Diluc đến quấn quanh dương vật nửa cứng của anh, và Diluc lại một lần nữa trở nên tự mãn.

'Lulu' — vậy ra sinh vật khốn khiếp đó đã được đặt tên như vậy.

Vậy nếu nó có biệt danh thì sao? 'Lulu' dù sao cũng là một cái tên ngu ngốc. Albedo gọi Diluc bằng nhiều cái tên ngọt ngào và quý giá hơn nhiều: người yêu, kho báu, tình yêu ...

Nhưng bằng cách đặt tên cho nó, Albedo đã vô tình trao cho nó sức mạnh - quyền lực đối với chính mình.

Nó bắt đầu với "Đuôi của Lulu sắp khô rồi"...

...bây giờ là "Lulu có thể ngã nếu em không đặt nhóc ấy ở đâu đó có bức tường phía sau."

"Tai của Lulu sẽ biến dạng nếu anh nhét nhóc vào túi của em như thế."

"Lông Lulu không có khả năng thấm hút nên em phải cẩn thận khi uống bất cứ thứ gì khi ở cạnh nhóc ấy."

Tên khốn. Rõ ràng là một tên khốn. Đó là một 'đứa trẻ' yếu đuối cần được bảo vệ và yêu cầu rất nhiều ở Albedo.

Diluc thực sự có nửa ý định đề nghị vứt nó, nhưng biết Albedo yêu quý tên khốn đó đến mức nào (và thực tế rằng đó là món quà từ một người bạn), anh đã kiềm chế không làm theo.

Vì vậy, anh đã chọn lựa chọn tốt thứ hai.

Anh đang giúp tên khốn đó giữ khoảng cách với Albedo.

Diluc không vô tâm đến mức giấu nó đi ở nơi mà Albedo không muốn tìm thấy nó ở đó. Những nơi giấu rất tử tế với tên khốn lông xù này, để đôi tai của nó không bị biến dạng và nó không bám quá nhiều bụi.

Tuy nhiên, tên khốn đó phải tách biệt đến mức nó tuột khỏi ký ức của Albedo và Diluc một lần nữa độc chiếm sự chú ý và tình cảm của Albedo.

Bây giờ anh đang nhận được những nụ hôn trên tai và chải tóc mà anh được coi là tên khốn tóc đỏ lông xù nguyên bản trong cuộc đời của Albedo.

Nhưng than ôi, không phải mọi giải pháp đều có hiệu lực lâu dài.

Albedo, người thông minh, cuối cùng sẽ di chuyển và chiếm lại tên khốn đó.

Và thật không may, câu nói "khoảng cách mang lại sự yêu mến" cũng áp dụng cho khoảng cách của một người với một tên khốn vô tri vô giác.

Một đêm nọ, Diluc đã bỏ đi vì 'sở thích' của mình (và anh hoàn toàn từ chối gọi đó là nhiệm vụ làm anh hùng bóng đêm - như người anh yêu nhất đã từng nói). Anh khiến Albedo kiệt sức với niềm vui sướng đến tê dại cho đến khi tin rằng mình quá buồn ngủ để tìm kiếm tên khốn đó, sau đó anh rời đi để tuần tra.

Khi anh quay lại và đắm mình trong ánh sáng rực rỡ của người bạn trai xinh đẹp, trần truồng và quấn mình trong chăn...

...tên khốn...

...nó lại ở đó, một lần nữa.

Không chỉ gần Albedo, không không không.

Nó nằm ở bên giường của anh, nằm gọn trong vòng tay của Albedo và rúc vào cơ thể trần trụi của bạn trai anh, nhìn chằm chằm vào anh khi anh nhìn lại.

Diluc kinh hoàng và sốc đến nỗi anh không nhận ra cửa phòng ngủ của họ mở ra và đỉnh điểm là Elzer nửa tỉnh nửa mê, vẫn mặc đồ ngủ, luôn nghiêm túc với một cốc nước lạnh và một loại thuốc chăm sóc đặc biệt cùng bộ dụng cụ trong tầm tay.

"À, anh về phòng muộn hơn tôi mong đợi." Elzer ngáp dài, tự mời mình vào phòng ngủ. May mắn thay, anh đã quá buồn ngủ và quen với mùi và bầu không khí nặng nề của phòng ngủ chính khi Albedo ở trong tửu trang nên không thể bình luận về nó.

Diluc nuốt nước bọt, đôi mắt chỉ thoáng chốc chuyển sang Elzer để chào hỏi trước khi trừng mắt nhìn tên khốn nạn đang tự mãn nằm trong vòng tay của Albedo.

Elzer nhìn theo ánh mắt của cậu chủ trẻ và cười khúc khích khi nhận ra nó hướng tới đâu.

"Tôi vừa định đi ngủ sau khi kiểm tra xem tất cả các cửa sổ và cửa ra vào có bị bịt kín qua đêm hay không thì tôi thấy cậu ấy đang lang thang trong nhà và kiệt sức." Elzer ngạc nhiên, đôi mắt anh nheo lại cam chịu một lúc trước khi dịu lại một lần nữa, "Albedo đang tìm kiếm con mèo bông xù của mình. Tôi đã giúp cậu ấy tìm nó vì cậu trông có vẻ thất vọng khi tôi đề nghị chúng ta hãy tìm nó vào ngày mai. Nhân tiện, chúng tôi tìm thấy Lulu đằng sau chiếc ghế dài trong phòng khách."

Elzer tiếp tục bày những miếng băng thông dụng của Diluc cho anh sử dụng mà không biết rằng Diluc đã nghe thấy tất cả những điều cuối cùng anh ta nói.

Cậu chủ trẻ quá bận rộn nhìn chằm chằm vào con sinh vật, giải mã ánh sáng chói lóa của nó và nghĩ ra câu nói kỳ lạ nhất:

Tôi đã cướp người đàn ông của anh.

Diluc muốn xé toạc nó ra.

Sự thống trị Albedo của con mèo bông đã được củng cố kể từ chiều hôm đó.

Trời bắt đầu mưa ngẫu nhiên và Diluc biết Albedo đã ra ngoài để thu thập một số mẫu vật địa phương độc đáo ở vùng nông thôn của tửu trang. Khi những hạt mưa trút xuống, anh lập tức lao xuống lầu để đi đón Albedo từ bên ngoài và đưa cậu về nhà.

Albedo vừa mới bước vào cửa thì anh bước xuống cầu thang, trông cậu đỏ mặt và khó thở, với một giỏ đầy hoa hải đăng trên tay.

"Em ổn, anh yêu. Em đang trên đường về thì cơn mưa bắt đầu rơi và em đã ở dưới mái hiên khi cơn mưa thực sự bắt đầu." Albedo giải thích với bạn trai rõ ràng là đang đau khổ của mình, nhưng cậu không chống cự khi Diluc cởi giỏ khỏi tay cậu và khoác áo khoác cho mình.

"Albedo, em vẫn bị dính mưa." Diluc nhẹ nhàng mắng.

"Em ổn. Em nghĩ tắm có thể khiến em lạnh hơn, nhưng một chiếc khăn tắm có thể sẽ rất tuyệt nhỉ?" Albedo mỉm cười trìu mến, quay lại phía sau nơi Adelinde xuất hiện quá muộnz "Và tôi có thể uống một ít trà được không? Buổi chiều khá mệt mỏi và nước đã nguội rồi."

Diluc gật đầu với Adelinde, và rời đi cùng cô để thực hiện yêu cầu của Albedo trong khi người đàn ông được cho là đã đi tìm chỗ nào đó để ngồi.

Diluc đã dành một khoảng thời gian đáng kể để tìm chiếc khăn tắm mới nhất trong tủ của họ và nỗ lực làm ấm nó bằng vision hoả của mình. Albedo đặc biệt yêu thích khi Diluc làm như vậy, khiến chăn và khăn tắm của họ trở nên thơm và ấm hơn.

Nhưng Diluc gần như đánh rơi chiếc khăn cùng với công việc làm ấm nó một cách tinh tế khi anh bước xuống cầu thang và tìm thấy...

... tên khốn đó.

Nó được đặt trên chiếc ghế cạnh Albedo trong chiếc bàn ăn dài — không phải bất kỳ chiếc ghế nào trong bàn, không không... nó nằm ở đầu bàn.

Diluc không chỉ bị một thú bông lông màu đỏ cắm vào người mà còn bị coi thường với tư cách là chủ gia đình.

(Đừng bận tâm rằng Diluc thường không quan tâm đến những truyền thống gia đình không cần thiết như vậy - điều quan trọng là nó liên quan đến quái vật khốn nạn đó.)

Albedo đang uống một tách trà, chiếc áo khoác của người cậu yêu vẫn khoác lên người, trông khá đáng yêu. Cậu vui mừng khi nhìn thấy anh, và vẻ mặt buồn bã của cậu biến thành một nụ cười.

"Diluc, anh có muốn uống trà cùng em không, anh yêu? Em nghĩ anh cần một cuộc trò chuyện thú vị sau khi bị quấy rầy vì phải làm những điều em muốn." cậu thở dài, bĩu môi.

Diluc gác lại sự giận dữ với con mèo bông khốn nạn để chăm sóc người mình yêu. Anh cẩn thận lau khô và chải tóc cho Albedo.

Nó mang lại cho anh một nụ hôn lên má khi anh cúi xuống phủ chiếc khăn tắm thơm tho lên đùi trần của Albedo. Diluc thích thú trước cử chỉ tán thưởng đó.

NHƯNG anh không dám yếu lòng, một lần nữa.

Sau khi chăm sóc người mình yêu, Diluc giờ lại quay sang con mèo chết tiệt.

Tự hào và vênh váo, Diluc kéo chiếc ghế mà tên khốn dám ngồi lên, nắm lấy nó một cách mạnh mẽ và đẩy nó vào chiếc ghế khác bên cạnh, ở bên cạnh bàn của Albedo. Sau đó Diluc ngồi xuống vị trí xứng đáng của mình trong nhà, bên cạnh Albedo...

...Albedo đang nhìn tên khốn đó một cách khao khát.

...

Chết tiệt, Diluc không thể thở được khi Albedo trông khó chịu như vậy.

Anh nuốt xuống một tiếng rên rỉ trước khi hỏi, "Em có muốn nó ở bên cạnh em không?"

Đôi mắt của Albedo sáng lên, thế là đủ cho một câu trả lời. Diluc thở dài và chộp lấy con thú bông, đưa nó lại cho Albedo trong khi thành công chống lại được mong muốn biến con mèo thành tro bụi.

Albedo mỉm cười và cẩn thận đặt con búp bê lên chiếc ghế bên cạnh. Trái tim Diluc đau thắt - làm sao anh có thể ghét một thứ đã mang lại hạnh phúc cho người anh yêu?

Sau đó, con mèo bông đáp lại bằng cách lật nhào và dựa vào eo Albedo một cách thân mật.

Đôi mắt của Diluc giật giật.

Được rồi.

Điều này đưa chúng ta đến hiện tại - cặp đôi đang làm việc trong không gian làm việc chung nhưng chỉ có một người trong số họ thực sự đang làm việc. Người còn lại thì mất trí và nghiền ngẫm công việc giấy tờ thay vì làm điều gì đó hiệu quả hơn với thời gian và không gian trong tâm trí của họ.

Người đó, đáng tiếc lại là Diluc.

Thật không may, Diluc quá mải mê nhìn chằm chằm vào cuộc cạnh tranh vô tri của mình đến nỗi anh hoàn toàn bỏ lỡ những ánh nhìn thụ động, thích thú mà người anh yêu đã lướt qua anh.

Albedo là một thiên tài và cậu luôn tinh ý như vậy.

Và Diluc, vì bị cuốn vào mối thù nhỏ của mình, đã thuận tiện trở nên dễ bị tổn thương đối với người duy nhất trong tình huống sẽ được hưởng lợi từ nó.

Sau khi thỏa mãn thú vui tao nhã (hay còn gọi là sự trẻ con và nỗi đau khổ của bạn trai), Albedo quyết định thực hiện một trò trêu chọc vui vẻ kéo dài gần ba tuần.

Cậu đóng cuốn sách mà anh đang nghiên cứu nửa vời lại, điều này cũng giúp Diluc thoát khỏi trạng thái thôi miên.

"Anh yêu?"

"Ừ, tình yêu?"

"Lại đây nào."

Gần như quá nhanh, Diluc đứng dậy khỏi bàn để đến gần cậu. Albedo mỉm cười giòn giã, tận hưởng cảm giác sung sướng khi biết rằng ngay cả khi người tình to lớn và mạnh mẽ của cậu, đang đứng sừng sững trước mặt, vẫn quấn chặt lấy cậu quanh ngón tay mình tựa như một đứa trẻ.

Cậu móc ngón tay mình quanh chiếc cà vạt của người mình yêu và kéo anh xuống, khiến môi họ chạm vào nhau và Diluc nhốt Albedo vào chiếc ghế dài để tạo sự ổn định và gần gũi.

Nụ hôn của họ đã bốc lửa ngay từ đầu, như thường lệ khi họ ở trong không gian riêng tư chung và Albedo vẫy tay ra hiệu cho anh với giọng điệu khẩn trương như vậy.

Nhưng lần này Albedo dẫn dắt chuyển động của môi họ hơi mạnh, và việc anh vuốt ve ngực Diluc và đưa tay chạm qua vai anh để ngón tay cậu có thể vỗ lên chiếc gáy đỏ bừng và nóng bỏng của người yêu mình là hơi quá háo hức.

Diluc tách ra, thở hổn hển khi không ngờ lại bị áp đảo một cách nhẫn tâm như vậy. "Điều gì đã dẫn đến chuyện này?"

"Anh biết điều gì đã dẫn tới chuyện này."

"A-Anh có làm gì không?"

Albedo ngân nga, thích thú nhìn Diluc rùng mình khi móng tay cậu nhẹ nhàng gãi vào cổ anh, "Đây là ngày cuối cùng của em ở đây, và cả ngày cuối cùng của chúng ta với sự riêng tư xa hoa, trước khi chúng ta chuyển đến khu nhà của mình ở thành phố. Em muốn chúng ta tận dụng tối đa đêm qua bằng cách, à, bắt đầu sớm hơn chút?"

Lời nói bóng gió trôi chảy trong bầu không khí căng thẳng giữa họ.

"Phải."

Albedo thở dài một cách yêu thương và không còn do dự nữa khi tất cả các câu hỏi (duy nhất) cần thiết đều được hỏi.

Đôi môi của cặp đôi lại gặp nhau một lần nữa. Albedo cắn vào môi Diluc, dụ dỗ chiếc lưỡi tài năng của anh nhảy múa cùng cậu. Khi Albedo yếu đi trong sự tiếp xúc của anh, Diluc coi đó như một lời mời để chuyển đổi vị trí của họ.

Cả hai đều luôn thích cảnh Albedo cưỡi trên người Diluc, vì vậy anh đã làm điều đó bằng cách nâng tình yêu đẹp đẽ của mình lên một cách dễ dàng, ngồi xuống cùng một chỗ trên chiếc ghế dài và nhẹ nhàng đặt Albedo xuống để hai chân cậu nằm ở hai bên đùi Diluc. - cái lều của sự kích thích ngày càng tăng của nhau va vào nhau một cách ngon lành.

Nhưng khi làm như vậy, họ đã làm xáo trộn sự yên bình của một sinh vật khác trong phòng cùng họ.

Albedo nhanh chóng tách ra khi một tiếng thịch nhẹ vang lên từ bên dưới họ. Diluc không hề mủi lòng, ngay cả với vẻ mặt băn khoăn trên khuôn mặt người mình yêu, quá phấn khích để để ý đến bất cứ điều gì trước mệnh lệnh cụ thể của tình yêu.

"Diluc, L-Lulu—"

"Kệ đi." Diluc gầm gừ, môi trượt từ má người yêu xuống vết nứt hình ngôi sao trên cổ cậu.

Đôi mắt của Albedo mở to, hai tay cậu nắm lấy đôi vai rộng của người mình yêu khi cậu nhu mì cố gắng đẩy ra, chống lại ham muốn của họ. "Nhóc ấy sẽ bị bẩn mất."

"Nó cũng sẽ như vậy khi chúng ta xong việc." Diluc lẩm bẩm trên làn da của người tình trước khi tiếp tục công việc phục vụ.

Albedo gắt gỏng, "Thật nhẫn tâm."

Diluc nói điều gì đó khó hiểu, điều gì đó giống như một thứ tiếng địa phương cổ. Albedo không có thời gian để giải mã nó thì đột nhiên da cậu cảm thấy bị đè lên và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Lưỡi Diluc liếm lên cổ cậu, chắc hẳn là một dấu vết mới, một điều gì đó mới mẻ sẽ phải được giải quyết khi trời sáng.

"Sự hung hăng này đến từ đâu?" Albedo lắp bắp, quyết tâm của cậu gần như lung lay.

Albedo mạnh mẽ lùi ra và đưa tay xuống sàn để tóm lấy con thú nhồi bông. Nhưng trước khi ngón tay của cậu kịp chạm vào một sợi lông, một bàn tay đã tóm lấy cổ tay cậu và ấn nó trở lại lồng ngực, nơi một trái tim đang đập thình thịch.

"Anh đã nói là kệ nó đi." Diluc ngắt lời, không còn chút tử tế và ấm áp mà anh thường thể hiện trong khoảnh khắc tức giận.

Có lẽ vào một thời điểm khác, Albedo nghĩ, cậu sẽ nao núng trước giọng điệu lạnh lùng và thất vọng mà tình yêu đáng tin cậy của cậu áp dụng cho sự vui vẻ của anh.

Nhưng chính Diluc - Diluc ngọt ngào và cẩn thận, người đã hủy hoại hoàn toàn Albedo với xu hướng chiều chuộng và luôn sẵn sàng phục vụ - đã tức giận, Albedo đã cười lớn.

Diluc lùi ra, nhíu mày ngước nhìn người yêu của mình: "Sao em lại cười?"

"Em có đang nhìn nhầm không?" Albedo khịt mũi giữa những tiếng cười khúc khích, "Quý ngài Diluc Ragnvindr tôn kính đang ghen sao?"

Mặt Diluc tối sầm lại, sự đỏ mặt của anh bây giờ là do xấu hổ hơn là ham muốn. Ánh mắt chế giễu và lảng tránh của anh chẳng thể cứu vãn chút ân sủng nhỏ bé nào mà anh vẫn duy trì trong khoảnh khắc chung của họ.

"Ghen? Anh? Nói cho anh nghe xem, anh có phải ghen tị với ai không?"

"Lulu."

"Ai?"

Albedo nhướng mày. "Em đã gọi con thú nhồi bông đó là 'Lulu' kể từ khi em có nó. Bây giờ đừng nói với em là anh không để ý nhé." cậu nói với một nụ cười tự mãn, "Khi em biết rõ rằng Lulu có sự chú ý thù địch của anh kể từ khi em đưa nhóc ấy đến đây."

"Anh không ghen với một món đồ chơi. Anh là một người trưởng thành và hoàn toàn an toàn trong mối quan hệ của mình."

"Mhmm. Vậy em có thể cầm Lulu—"

"Nó là một con thú bông, không phải một đứa bé bất lực."

"Anh biết không, tình yêu, hành vi của anh đang chứng minh quan điểm của em."

"Vậy thì sao?"

Albedo cười khúc khích một cách ngớ ngẩn. Cậu ôm lấy khuôn mặt người mình yêu, trêu chọc hôn lên sống mũi to của anh, "Anh thật đáng yêu."

Đôi má ửng hồng đáng yêu khiến Diluc thốt lên như một quả dâu tây thất vọng khi anh hỏi, "Đây là kế hoạch của em luôn à? Khiến anh nổi giận để thấy anh thế này à?"

"Một phần," Albedo dừng lại, nụ cười dịu lại, "Nhưng em không vô tâm như vậy và anh biết điều đó."

Cảm thấy đau khổ, Diluc từ bỏ mọi ham muốn và cẩn thận hôn lên một bên mặt Albedo. Anh thở dài trong mỗi nụ hôn, trước khi dụi mặt vào hõm cổ cậu.

Mặc dù Diluc không thể nhìn thấy cậu nhưng anh có thể cảm thấy khuôn mặt của Albedo đang nở một nụ cười. Một lúc sau, người anh yêu bắt đầu giải thích.

"Nó thật sự là của Mona, nhưng nó không phải là một món quà. Em đã yêu cầu nó sau khi cô ấy kể cho em nghe về một người bạn cũ của cô ấy đang mở một cửa hàng may mặc ở Fontaine. Cô ấy đã may một con thú bông trông giống như Eula. Đó là một yêu cầu thụ động và em không biết cô ấy coi trọng việc đó cho đến khi cô ấy mang nó đến văn phòng của em và yêu cầu thanh toán."

"Tại sao em lại yêu cầu một cái?"

"Đó là bởi vì... em nhớ anh."

"Nhớ anh?"

"Em đã quen với sự quan tâm và hiện diện của anh, và em thấy thật kỳ lạ khi không nhận được hơi ấm của anh dù chỉ một giây. Sự ấm áp từ anh đặc biệt khác nhiều so với những người khác, nhưng em ghét phải lạm dụng tình yêu của anh dành cho tôi để đáp ứng những cơn... thiếu thốn bất ngờ của em."

Ah.

Diluc cảm thấy xấu hổ vì một lý do hoàn toàn khác.

Thay vì nói gì, Diluc chỉ ậm ừ. Anh di chuyển đôi tay một cách cẩn thận để ôm lấy Albedo, hỗ trợ cậu khi cậu dựa vào anh để ổn định và tiếp đất trong một khoảnh khắc mong manh và dễ bị tổn thương như vậy.

"Và... con thú nhồi bông?"

"Lulu... giúp thỏa mãn nhu cầu ích kỷ và trẻ con đó."

Diluc tự hỏi liệu anh có làm gì khiến Albedo của anh nghĩ rằng anh không thể đáp ứng yêu cầu tối thiểu trong mối quan hệ của họ hay không, nhưng lại lạc đề khi thực hiện một cuộc trò chuyện tự cao tự đại như vậy.

"Vậy nếu tất cả những điều này khiến anh ghen tị," Diluc tinh nghịch trầm ngâm, "Nó có khiến em dính người (???) không?"

Albedo rên rỉ tìm câu trả lời, rồi biến thành tiếng cười khúc khích khi Diluc đặt những nụ hôn ấm áp dọc theo tóc anh.

Albedo lùi lại một chút, vẫn còn quá yếu để nhìn vào mắt Diluc mặc dù tâm trạng đã nhẹ nhàng hơn.

"Con thú nhồi bông không nhằm mục đích chọc giận anh, nhưng có lẽ chính sự liên kết của em với, à, sự thận trọng của em vì quá thiếu thốn, với con thú nhồi bông đã khiến em thay đổi hành vi của mình."

"Ý em là sự ghen tị của anh."

"Vậy là anh thừa nhận mình ghen với thú nhồi bông?"

"Chỉ sau khi em thừa nhận mình thiếu thốn thôi."

"Em không biết là có sự hơn thua ở đây đấy."

"Không có; và nếu có, em đã thua."

"Em thừa nhận."

Albedo cuối cùng cũng đối mặt với Diluc, người không có sự phán xét trên khuôn mặt; thay vào đó là sự yêu thương và thấu hiểu, như anh ấy luôn làm.

Diluc nhẹ nhàng chải mái tóc vàng của Albedo. "Anh không bận tâm đến những khoảnh khắc chúng ta không thể ở bên nhau," anh nói khi nói, "Nhưng khi anh ở trong tầm mắt em, hãy biết rằng em luôn có thể quay lại bản gốc để thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào mà em có. "

Anh nhìn Albedo, chờ đợi một lời xác nhận.

"Chỉ cần ở cùng một không gian với anh là đủ," Albedo trả lời, như vậy là đủ xác nhận.

Diluc gật đầu, ôm lấy má người mình yêu và dụ dỗ cậu bằng một nụ hôn dịu dàng và tinh tế.

Họ dứt ra khỏi nụ hôn chỉ trong một giây. "Anh sẽ không bao giờ từ chối em." anh nói trước khi lại hôn lên môi mình.

Nụ hôn dần dần trở nên say đắm, bàn tay của họ càng trở nên nóng bỏng hơn. Tất nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc theo cách này, gần như không cần phải nói.

Khi họ hôn nhau, và khi Diluc chuẩn bị bế Albedo một lần nữa để đưa các hoạt động của họ đến một khu vực... được chuẩn bị kỹ càng hơn, đôi mắt anh mở ra trong giây lát và ánh mắt anh rơi xuống con thú bông (may mắn thay) bị bỏ quên trên sàn nhà.

Một con thú bông đã dày vò anh bấy lâu nay.

Ah, chết tiệt, anh đã thừa nhận mình đang ghen tị.

"Lấy Lulu," Diluc ra lệnh.

Đôi mắt của Albedo vẫn còn mờ mịt vì nụ hôn nóng bỏng của họ, "C-Cái gì?"

"Cứ làm đi."

Bất chấp việc anh khó thở vì màn làm tình đến tê dại của họ, Albedo vẫn đi theo và chộp lấy con chó bông, điều này mang lại cho Diluc cơ hội hoàn hảo để ôm cậu vào lòng và đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng và đi về phía phòng ngủ.

"W-Whoa, Diluc-!"

"Anh sẽ bắt nhóc đó xem để nó biết vị trí của mình."

"Diluc, cái gì- ah, đồ vũ phu! Thả em xuống!"

"Trong một giây, anh gần như đã tin em, em yêu."

"D-Diluc Ragnvindr!"

Không cần nói, con chó bông chắc chắn đã bị hạ nhục và nhắc nhở về vị trí của nó sau một đêm.

Sau một vài lần thỏa mãn sự thô bạo và ham muốn, cặp đôi nằm trên giường đối diện nhau, Diluc mỉm cười vuốt ve mái tóc rối bù của Albedo, ngắm nhìn người mình yêu đang bừng sáng trong sung sướng.

Tất nhiên, sau một hoặc hai nhịp, Albedo cuối cùng cũng lên tiếng với tư cách là người nói nhiều lời nhất giữa họ. Tất nhiên, cậu chọn cuộc trò chuyện liên quan đến sinh vật lông xù màu đỏ ngồi ở góc đọc sách gần đó, đôi mắt thêu của nó làm chứng cho những hoạt động trước đó của họ.

"Nếu điều đó có ích - và em biết điều đó là do cách anh trừng mắt nhìn Lulu khi anh nghĩ rằng em không nhìn thấy." Albedo cười khúc khích, nắm lấy cổ tay Diluc và đặt tay anh lên ngực cậu, "Em thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc đó, việc Lulu là người thay thế hoặc là Diluc thứ hai."

"Ồ?" Diluc trầm ngâm.

"Ừm."

"Vậy em nghĩ nó như thế nào?"

"Giống như... con trai của chúng ta hơn."

"Gì cơ?"

"Nó trông giống anh và em đã tạo ra nó. Điều đó không đủ tiêu chuẩn để nó trở thành con trai của chúng ta sao?"

"...Anh có thể hỏi em xem em có hiểu em đang đóng vai trò giới tính nào không, nhưng anh muốn em biết rằng theo logic đó, chúng tôi đã bắt con trai mình xem chúng ta làm tình rất nhiều lần."

"Vậy còn một cái nữa thì sao?"

"Thêm một lần nữa để làm tình trước mặt nó? Hay thêm một đứa con trai nữa?"

"Đúng vậy."

"Albie."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro