Hồi 3: Ân nhân cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu nữ y phục sặc sỡ tên là Ngọc Hồng, vốn là một con rắn ngô màu cam đỏ, tính tình hoạt bát, rất nhanh đã hòa đồng với các tỷ muội. Nàng thấy dáng vẻ Huyền Thanh Sầm xinh đẹp, trong lòng ưa thích, nhất quyết muốn kết giao với Huyền Thanh Sầm, ngay cả buổi tối ngủ chung trên giường lớn cũng thích dựa vào bên cạnh Huyền Thanh Sầm.

Ngại vì thân phận thiếu âm quân, Huyền Thanh Sầm không tiện thân cận quá mức với các tỷ muội, đặc biệt là vào giữa xuân, vạn vật sinh sôi, là thời điểm tốt nhất để loài rắn giao phối. Những thiếu nữ mới hóa hình lại không biết cách kiểm soát tuyến hương, không ngừng chọc cho Huyền Thanh Sầm tâm thần không yên, lửa nóng tích tụ. Mấy ngày sau, sắc mặt nàng kém hẳn đi vài phần, trong lòng không ngừng tính toán làm thế nào chuyển ra khỏi khu tập thể này.

Sự chăm sóc của Xà tộc đối với hậu bối chỉ giới hạn trong việc cung cấp chỗ ở và một ít linh thạch làm chi phí đầu tháng, phần còn lại để cho đám người mới tự mình kiếm lấy. Trong thời gian này, Huyền Thanh Sầm không còn gặp lại Bạch Tố Trinh và những người khác nữa, chỉ có các tỷ tỷ phụ trách trông coi hang tạm trú đến tuyên đọc giới luật Xà tộc và giảng giải về đời sống trong tộc.

Trải qua gần nửa tháng cọ xát, mọi người đã hiểu biết thêm không ít, cũng thích ứng với hình dạng người, đã đến lúc lục tục xuất động kiếm kế sinh nhai.

Xà Sơn núi đồi liên miên, phân chia hai đầu Đông và Tây. Tây Sơn là nơi cư trú, Đông Sơn là nơi tu luyện của Xà tộc, thiết lập mười ba tòa động phủ, phân thành các pháp môn trong "Thất Thuật Lục Đạo". Người mới nhập môn không lấy một xu, cho đến khi tăng cấp mới yêu cầu nộp linh thạch làm chi phí. Các xà yêu chỉ cần tinh thông một pháp môn trong số đó, đã xem như có cách để an cư lạc nghiệp trong tộc rồi.

Nhưng mà rốt cuộc nên chọn môn nào, Ngọc Hồng lại không có chủ ý, nàng rối rắm kéo cánh tay Huyền Thanh Sầm lượn quanh trước mười ba động:

- Làm sao bây giờ? Thất Thuật Lục Đạo rốt cuộc cái nào tốt hơn?

Huyền Thanh Sầm mấy ngày liền quan sát các hoạt động sinh tồn trong tộc, trong lòng ngược lại có chút phương hướng:

- Thất Thuật Lục Đạo mỗi cái có điểm mạnh riêng, dù sao cũng không thu tiền nhập môn, đi thử hết cũng không sao, chẳng qua...

- Chẳng qua cái gì?

- Chẳng qua việc cấp bách trước mắt, là cần phải học một nghề kiếm kế sinh nhai trước, kiếm chút linh thạch mới là chính sự.

Dù sao nếu muốn có động phủ riêng để cư trú, thì phải cần càng nhiều linh thạch.

Ngọc Hồng gật đầu:

- Nói vậy, mấy kỹ năng chiến đấu của Thất Thuật cứ để sau, dù sao học xong cũng không thể đi đoạt linh thạch của đồng bào, ta không muốn bị chấp giới sứ giả trừng phạt...

Huyền Thanh Sầm tiếp tục nói:

- Vừa rồi ở Tây Sơn, ta thấy một cái chợ nhỏ gọi là Hẻm Thảo Mộc, bên trong toàn rao bán thuốc độc và đan dược, nhìn vô cùng đắt hàng. Nếu chúng ta có thể học được cách luyện chế, chẳng phải cũng là một nghề tốt sao?

Ngọc Hồng vỗ tay:

- Tuyệt diệu! Trong Lục Đạo vừa hay có hai môn tiên pháp Luyện Độc và Kỳ Hoàng, hẳn có thể dạy hai ta vài chiêu.

(Kỳ hoàng là cách nói khác ám chỉ y thuật, dược lý)

Huyền Thanh Sầm vô cùng đồng ý, nhấc chân đi đến Luyện Độc Đạo Động. Nàng bản tính mang độc, học pháp môn này quá thích hợp!

Đáng tiếc Ngọc Hồng sống chết túm Huyền Thanh Sầm không muốn đi, bởi vì sau khi nàng ở cửa động nhìn xung quanh, phát hiện khóa đầu tiên của luyện độc nhập môn, chính là thử độc trên người bản thân. Đệ tử trong môn chịu đủ loại độc vật ảnh hưởng, không phải tứ chi lở loét, thì chính là dung mạo có dị tượng, thật sự thảm không nỡ nhìn!

- Thanh Sầm hảo tỷ muội của ta, cho dù ngươi bỏ được túi da này của mình, ta cũng tuyệt không cho phép ngươi giày xéo nó! Chúng ta vẫn nên đổi pháp môn khác đi!

Cuối cùng, Ngọc Hồng vừa dụ dỗ vừa năn nỉ kéo được Huyền Thanh Sầm đến đạo động cách vách, ai ngờ vừa đi vào, con rắn ngô đáng thương này liền choáng váng.

Chỉ thấy trên đài thuyết giảng của Kỳ Hoàng Đạo Động, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh màu trắng quen thuộc!

- Giảng bài chẳng lẽ không phải là trưởng lão động chủ sao? Vì sao chấp giới sứ giả lại ở đây? - Ngọc Hồng tròn mắt nhìn.

Huyền Thanh Sầm thì không bất ngờ:

- Người mới như ta và ngươi, cần gì động chủ tự mình tới thụ nghiệp? Để đệ tử thủ tọa thay thế truyền dạy mới hợp tình hợp lý. Huống hồ nhập môn không lấy một xu, được chấp giới sứ giả dạy ngươi, ngươi còn không biết đủ?

Ngọc Hồng cúi đầu rũ tai:

- Đây đâu phải vấn đề biết đủ hay không, ta thà rằng tới cái huynh trưởng dễ nói chuyện, cũng không muốn đối mặt chấp giới sứ giả lạnh như băng a!

Huyền Thanh Sầm phát hiện thế hệ đồng lứa trong tộc tựa hồ đều có phần kính nể chấp giới sứ giả, thậm chí tới mức độ sợ hãi. Nàng thật sự không thể hiểu nổi, bởi vì trong mắt nàng, Bạch Tố Trinh chẳng qua là một tiền bối có chút bản lĩnh thôi, sớm muộn cũng có ngày, nàng sẽ mạnh hơn Bạch Tố Trinh!

Hai người đã đến rồi, tất nhiên không thể bỏ dở nửa chừng, đành phải chọn một góc nghiêm túc nghe giảng.

Bạch Tố Trinh ở trên đài thuyết giảng kiên nhẫn dạy kiến thức dược lý, từ làm thế nào phân biệt thuộc tính dược thảo đến chiết xuất tinh hoa, giải thích thấu đáo, thông tục dễ hiểu. Một canh giờ sau, nàng xuống khỏi đài, đi lại trong đám đệ tử để tiện giải thích thắc mắc.

Huyền Thanh Sầm không hứng thú lắm với kỳ hoàng, chữa bệnh cứu người từ trước đến nay không phải thứ mà nàng theo đuổi, không hợp tâm ý nàng bằng luyện độc. Nói cho cùng pháp môn kia có thể kiếm linh thạch, lại có thể trở thành vũ khí để tranh cường hiếu thắng, cho nên khóa học này nàng nghe rất lơ mơ, không có hứng, chỉ ngồi bóp dược thảo ngẩn người...

- Vừa rồi không nghe rõ phương pháp chiết xuất sao? - Tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai .

Huyền Thanh Sầm ngoái đầu nhìn lại, Bạch Tố Trinh đứng ngay sau lưng nàng. Không hiểu sao, đối với vị chấp giới sứ giả mà ai cũng sợ hãi này, Huyền Thanh Sầm lại chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, nàng vô thức ngọt ngào cười lên:

- Tỷ tỷ.

Bạch Tố Trinh gật đầu chào, nắm lấy cổ tay Huyền Thanh Sầm:

- Nào, ta chỉ ngươi làm lại một lần.

Hai người từ phối dược thảo, khử đục, luyện hóa, trích xuất tinh lọc, từng bước một làm lại từ đầu, mỗi một bước đều tinh tế tỉ mỉ.

Nhưng mà Huyền Thanh Sầm căn bản không đặt tâm tư vào cọng cỏ lưỡi rắn cầm trong tay, nàng không xa lạ gì vòng tay của Bạch Tố Trinh, nhưng tiếp xúc lâu như thế lại là lần đầu tiên... Chóp mũi Huyền Thanh Sầm tràn ngập mùi khổ đắng của dược thảo, đồng thời còn có một khí tức lạnh băng khó mà diễn tả xen lẫn bên trong, rõ ràng khó có thể nắm bắt, lại thực sự kích thích thần kinh của nàng...

Luồng khí tức này không có bất luận hương vị gì, nhưng Huyền Thanh Sầm lại không thể phớt lờ sự tồn tại của nó, tựa như thiên tính khó có thể ức chế, muốn truy bắt lấy, nắm chặt đồ vật vô hình kia trong tay...

Khí tức này khiến nàng trầm luân!

Huyền Thanh Sầm xuất thần nhìn mặt nghiêng của Bạch Tố Trinh, nhất thời lộ ra dục niệm.

- Lần này nhớ kỹ chưa?

Câu hỏi của chấp giới sứ giả nháy mắt kéo nàng ra khỏi bờ vực tà niệm.

- Nhớ kỹ rồi, đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm - Huyền Thanh Sầm giả vờ trấn định, dời đi ánh mắt.

Chờ Bạch Tố Trinh rời khỏi, nàng mới dám thở trở lại.

Nàng không thể phân rõ vừa rồi rốt cuộc có phải là tuyến hương của Bạch Tố Trinh hay không, xà yêu tu luyện ngàn năm thường đã sớm có thể tự nhiên kiểm soát sự phát tán tuyến hương, trên thân có lưu lại cũng chỉ là chút ít không đáng kể, dù gần sát đến mấy cũng không ảnh hưởng người khác mới đúng.

Huyền Thanh Sầm hoang mang trong lòng, phải biết ở trong khu tập thể, mùi hương trên người đám tỷ muội phóng xuất ra ngào ngạt hơn vừa rồi gấp trăm lần, vì sao điểm khí tức bé nhỏ không đáng kể trên người Bạch Tố Trinh lại có thể làm nàng suýt nữa mất khống chế?

Hồi tưởng lại dư vị rung động kia, Huyền Thanh Sầm chỉ cảm thấy như đã từng quen biết, trong trí nhớ mơ hồ bỗng hiện lên một đoạn cảnh tượng...

Chẳng lẽ người cứu nàng một mạng mấy trăm năm trước, chính là Bạch Tố Trinh?

Rời khỏi Kỳ Hoàng Đạo Động, trong đầu Huyền Thanh Sầm vẫn còn miên man suy nghĩ.

Ngọc Hồng thì lại thay đổi hẳn thái độ uể oải trước đó, như được tái sinh ưỡn thẳng eo:

- Cuối cùng đã hết khóa! Ngươi không biết lúc chấp giới sứ giả giảng giải cho ngươi, ta căng thẳng thế nào đâu, chỉ sợ không cẩn thận tinh lọc sai, cô ấy cũng tới tay cầm tay bắt ta làm một lần...

Huyền Thanh Sầm nghiêng đầu hỏi lại:

- Chỉ điểm nhiều hơn chẳng lẽ không tốt sao?

- Tốt thì tốt, nếu có tiền bối mỹ mạo thiên tiên như vậy giảng bài cho ta, ta cao hứng còn không kịp, nhưng ai bảo tiền bối là chấp giới sứ giả đâu, xử phạt sinh tử toàn bộ chỉ trong một ý nghĩ của cô ấy, ta thấy cô ấy như chuột thấy mèo, sợ thật sự...

- Ngươi lại không làm gì sai, còn sợ cô ấy tùy tiện phạt ngươi chắc?

Ngọc Hồng lắc đầu lia lịa:

- Ngươi không hiểu, ta không có làm gì, nhưng ta chỉ sợ mình muốn làm a...

Huyền Thanh Sầm khựng lại bước chân, nheo mắt nhìn:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Ngọc Hồng cười "hí hí" khoác cánh tay nàng:

- Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, có Thanh Sầm ngươi ở đây, ta lúc này không nghĩ ai khác nữa. Đi đi đi! Chúng ta mau đi đạo động tiếp theo nhìn một cái! Đồ bỏ kỳ hoàng này, ta đời này không muốn trở lại nữa...

Hai người láo nháo đi vào tòa đạo động thứ ba.

- Ớ? Đây không phải Trận Pháp Đạo Động sao? - Sắc mặt Ngọc Hồng bỗng nhiên cứng ngắc - Hay là chúng ta lại vòng về Kỳ Hoàng Đạo Động?

Nếu không tại sao trên đài thuyết giảng, vẫn là Bạch Tố Trinh?


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro