Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, uống rượu.
Hyo Min không còn giống như trước đây thích nói chuyện, ít đi hoạt bát khi còn trẻ, trầm ổn yên tĩnh hơn. Lúc mọi người nói chuyện, chẳng qua là yên lặng nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu, đa số gật đầu phụ họa. Không nói tình hình hiện tại củ̉a mình, cũng không có hỏi thăm.
Ji Yeon cũng là nói không ngừng, làm như sợ ngừng lại liền có mãnh thú cắn nuốt một loại, cười nói uống không ít rượu.
Ji Yeon uống rượu trở nên dũng cảm, nắm lấy vạt áo của Hyo Min nhìn nhìn chăm chú, động cũng không động.
Sau đó bị So Yeon cười cợt, nói "Ji Yeon không thể rời bỏ Hyo Min như vậy, lấy Hyo Min về nhà là được"
Sau khi nói xong, bàn cơm một mảnh an tĩnh, tay của Ji Yeon giống như bị phỏng chợt dạt ra, lúc quay đầu, vẻ khiếp sợ trên mặt đúng lúc tiêu mất.
Eun Jung cười ha hả khiến cuộc đối thoại mới lại trở về cười nói như mới vừa như vậy.
Ji Yeon lặng lẽ quay đầu đi, Hyo Min chỉ cười không lên tiếng, cũng không có nhìn nó. Vì vậy uống rượu lại càng tủi thân.
Cảm thấy, mỗi lần em đang nhìn chị, chị lại không biết, cũng không nhìn em, thật là không công bằng.
Trong lòng biết rất rõ ràng không nên như vậy, đây cũng không phải là sự thật, rồi lại mơ hồ cảm thấy, lần này có lẽ mình chẳng qua là uống nhiều quá.
Uống nhiều quá, luôn là một lý do rất tốt.
Cuối cùng Ji Yeon mơ mơ màng màng theo Hyo Min trở về nhà. Là lần đầu tiên trong nửa năm qua.
Ngoài chiếc thảm dưới ghế sa lon đổi màu sắc, những thứ khác nhìn có vẻ không thay đổi. Hyo Min mở tủ lạnh và lấy sữa chua, sau đó đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu cho nó.
Thời gian nửa năm này cũng không lưu lại cái gì, trong thoáng chốc liền đã qua. Chẳng qua là Young mini ngày càng ít vận động, Ji Yeon ôm lấy Young mini, Young mini từ chối nhảy từ trong ngực nó ra ngoài, cắn một cái, dùng ánh mắt phòng bị nhìn nó.
Chỗ cắn không có rách da, chỉ là có dấu răng đỏ, Ji Yeon nhìn, tâm từ từ trầm xuống, lại cảm thấy chỗ dấu răng bắt đầu đau, lan tràn triền miên đến đáy lòng, giống như được bao bọc trong một cái kén nhộng, dù sao không mở ra được, và cuối cùng kiệt sức.
Khi Hyo Min bưng canh giải rượu tới, Ji Yeon vừa khóc.
Hyo Min thấy vậy đi tới, để canh lên bàn, ngồi xuống bên cạnh nó và nhẹ nhàng lau nước mắt "Tại sao lại khóc?"
Nghe được Hyo Min nhẹ nhàng hỏi, Ji Yeon khóc ngày càng hỗn loạn, và nắm lấy áo Hyo Min nói "Chị, em mệt quá, đóng phim mệt mỏi, cuộc sống mệt mỏi, mỗi ngày đều không biết mình đang làm cái gì, cũng không hiểu mình nỗ lực vì cái gì, mệt quá" vừa nói chuyện vừa thút thít.
Hyo Min nghe nói như vậy trong lòng không khỏi dâng lên chua xót, kéo Ji Yeon vào trong ngực, nhưng không biết làm thế nào để xoa dịu, chỉ là khẽ vuốt ve tóc của nó.
Ji Yeon mượn cơ hội liền cố gắng hướng trong ngực Hyo Min, nhân cơ hội lau nước mắt nước mũi lên trên người Hyo Min, tay chỉ một cái "Mới vừa rồi Young mini cũng không để ý em, nó bắt nạt em" khi nói chuyện gương mặt nhăn nó, tràn đầy bộ dáng tội nghiệp.
Hyo Min thấy nó như vậy, biết rõ là mượn rượu giả điên vô lý thủ nháo, cũng phải ôn nhu dụ dỗ, dáng vẻ giả bộ giận trách "Sao Young mini lại không để ý tới Ji Yeon đây? Sợ là sợ Ji Yeon đoạt danh hiệu của nó, không được yêu mến. Nhưng Ji Yeon cũng hơn nửa năm mới qua, Young mini không quen biết em cũng là chuyện bình thường, không phải sao?"
Đang lúc nói chuyện, Young mini dường như cảm thấy hai người này quá mức ồn ào, hẳn là đứng dậy rời đi, trước khi rời đi quay đầu lại nhìn một cái, giống như có vô tận khinh bỉ.
Ji Yeon tìm thêm được lý do khóc, kéo ống tay áo Hyo Min tố cáo "Chị, chị xem, chị xem nó, còn bắt nạt em"
Hyo Min nhưng cười không nói, bưng canh giải rượu lên nói "Ji Yeon, uống trước đi"
Ji Yeon liền đứng lên bưng tới uống cạn.
Thật ra thì thế nào lại không hiểu ý tứ của Hyo Min, chính là uống say cũng hiểu, mình ẩn núp nửa năm, chị ấy nhất định là tức giận.
Có lẽ cũng không phải tức giận, nhưng nó không dám nghĩ sâu hơn.
Ấp úng một lúc lâu, lại lo lắng hỏi "Nửa năm qua, chị vẫn là chị của em có phải hay không?"
Hyo Min ngẩn ra, ngay sau đó cười, có chút bất đắc dĩ, nói "Phải".
Ji Yeon lại hỏi "Vậy có phải chị vĩnh viễn đều là chị của em hay không?" khi hỏi mang theo chút hy vọng, mong đợi Hyo Min đáp ứng, lại mong đợi cô ấy cự tuyệt.
Hyo Min mím môi, vén tóc lên sau tai, thở dài nhẹ không nghe được, Ji Yeon nghe được tâm không khỏi luống cuống, chỉ nghe Hyo Min nói "Uh, vĩnh viễn là chị của Ji Yeon "
Khi nói chuyện nhìn về phía ngoài cửa sổ, trăng giống như biến mất, không thấy rõ cái gì, chỉ còn dư một mảnh đen nhánh, bóng tối kia giống như nước xoáy sâu không thấy đáy.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro