Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Eun Jung thấy Hyo Min, cô ấy cũng đã sớm ngừng khóc, chẳng qua là ngồi yên.
Eun Jung đi tới ôm cô vào trong ngực hỏi "Em làm sao vậy?"
"Em không sao" Hyo Min ngẩng đầu lên cười.
"Đừng cười, cười so với khóc còn khó coi hơn"
"Nga"

Eun Jung muốn nói cái gì, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đại khái là một thời gian dài trước đây, cô đã biết tâm trí hai người, Hyo Min và Ji Yeon, người khác không hiểu, bản thân họ không hiểu, nhưng cô hiểu.
Nhưng hiểu thì thế nào? Trong mọi tình huống, cô cũng chỉ có thể thận trọng duy trì sự cân bằng của ba người.
Chẳng lẽ thật làm cho họ chung một chỗ, làm thế nào để cho họ đối mặt những sóng gió kia. Nếu cuối cùng chung một chỗ thì tốt, nếu là không chống cự nổi, cuối cùng lại rơi vào kết quả chị em cũng không còn, cái gì cũng không có, lại cần gì khổ như vậy.
Nhưng không nghĩ tới tình cảnh này.
Từ lúc nào thay đổi, có lẽ cô cũng hiểu, nhưng cô cũng là bất lực.
Eun Jung ôm lấy Hyo Min, nói "Thích con bé như vậy sao?"
Hyo Min khẽ gật đầu một cái, lại lắc đầu.
Nói "Em ấy không thích em thích em ấy, em cũng sẽ không thích"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hyo Min thừa nhận thích Ji Yeon, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Lòng của Eun Jung chợt đau, hận không thể lập tức bắt Ji Yeon đến trước mặt của Hyo Min, để cho con bé cùng Hyo Min chung một chỗ. Nếu căn bản cảm giác không tốt, sao còn thích nhau, sao còn làm rất nhiều chuyện sau đó lại tránh né. Ji Yeon làm như vậy, để cho Hyo Min như thế nào mới phải.
Eun Jung chỉ cảm thấy có chút không đáng giá với Hyo Min, nhưng nghĩ là nghĩ thế, lại chỉ có thể thở dài một tiếng. Có cái gì có đáng giá hay không đây, cô ấy chính là thích, giao trái tim đi ra, đặt ở dưới chân của người kia, bị đạp thương tích khắp người, nhưng mà cô ấy chính là thích.
Chuyện như vậy, thật sự là một chút biện pháp cũng không có.
Nhìn Eun Jung trầm mặc không nói chỉ ôm thật chặt mình, Hyo Min cười.
Cô nói "Eun Jung, em thích Ji Yeon đã lâu rồi, cũng không rõ tại sao phải thích, cũng từng đấu tranh từng trốn tránh, nhưng em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên em ấy, thấy em ấy cùng người khác chơi sẽ ghen, thậm chí ngay cả chị cũng sẽ ghen. Khi em ấy gọi em là vợ, đã cảm thấy cũng không có chuyện nào tốt hơn. Em nhớ, bắt đầu cũng không nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy có thể làm người chị tốt nhất của em ấy là tốt. Khi nào thì bắt đầu trở nên tham lam đây, có lẽ là thời điểm phát giác em ấy giống như cũng có chút thích mình. Lòng tham liền nghĩ, nếu như chung một chỗ là tốt, nếu như em ấy có thể không để ý hết thảy cùng em chung một chỗ là tốt. Em rất tham lam, cho nên mới ép em ấy đi rồi. Em nghĩ, em nhất định không phải là một người chị tốt"
Eun Jung muốn nói gì lại bị Hyo Min cắt đứt, nước mắt Hyo Min giống như hoàn toàn cạn khô, khuôn mặt như khóc như cười, Eun Jung chẳng qua là cảm thấy cô ấy khổ.
Hyo Min nói "Để cho em nói một lần, chỉ một lần này"
Nhưng nói như vậy xong rồi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại không nói cái gì.
Hyo Min cười mình si tâm vọng tưởng.
Thế nào lại còn không rõ ràng đây, Ji Yeon vẫn còn trẻ con, bất kể lúc nào cũng còn là một đứa trẻ. Đối với vòng giải trí tràn đầy quyến luyến, đối với những ánh hào quang kia tràn đầy truy đuổi.
Có lẽ có thể gọi là ước mơ, thời điểm mình bằng tuổi nó, cũng là có. So với nguyện vọng bây giờ của nó có lẽ còn mãnh liệt hơn, một lòng muốn ở trong vòng giải trí hoạt động. Nhưng từng chuyện trải qua, phai nhạt nguyện vọng của mình, cuối cùng cảm thấy, bình bình đạm đạm mới là tốt .
Cùng Ji Yeon chung một chỗ, bình bình đạm đạm mới là tốt.
Chẳng qua là mình muốn, nhưng Ji Yeon một chút đều không muốn.
Hyo Min nhấp mím môi, kéo vạt áo Eun Jung nói "Không muốn thích"
Không muốn thích Ji Yeon nữa, bởi vì Ji Yeon không thích cô thích nó.
Ji Yeon ah, em có biết, chị không muốn em phải khổ sở.
Cho nên không đi thích em, là tình yêu cuối cùng chị có thể cho em. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro