Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết tin tức Hyo Min hẹn hò là lúc quay bộ phim mới.
Trước khi quay lấy điện thoại xem tin tức, sau đó thấy Hyo Min thừa nhận mình và một người đàn ông yêu nhau là thật. Tin tức cũng không quá huyên náo, phía dưới cũng không có bao nhiêu người bình luận.
Bộ phim này Ji Yeon lần đầu tiên diễn vai chính, nhịn hồi lâu rốt cục cũng đến được phần này, rõ ràng hẳn cảm thấy vui sướng, nhưng lòng tràn đầy đau khổ.
Cảnh thứ hai muốn quay chính là, người nó vẫn thầm thích cùng người khác ở chung một chỗ, mà nó lại biết, người kia cũng là thích mình. Cùng cười đùa với bạn bè giống như không sao cả, sau đó lại một thân một mình đi qua công viên hai người đã từng chia tay, cuối cùng nước mắt không thể kìm nén khóc lên.
Cảnh quay này nếu nói là tốt, cũng là tốt, nếu nói là không tốt, nhưng cũng có lý do không tốt.
Đạo diễn nói, phụ thuộc vào từng người, bánh gạo nấu rất dễ dàng, có người có thể làm ra mùi vị tốt, có người lại làm thành khó có thể nuốt trôi.
Ji Yeon nghĩ, mình có lẽ muốn trở thành người làm ra khó có thể nuốt trôi đó, đối với người có hết thảy làm sao có thể khóc đây, chị yêu (ý là bạn Min bạn ý có người yêu), mình phải là lòng tràn đầy vui mừng, thật không nên diễn cảnh này.
Nhưng mà lúc diễn xong lại khiến nhiều người thật khiếp sợ.
Ji Yeon đi vô định ở trên đường, nhớ lại mới vừa cùng bạn bè chơi đùa còn không nhịn được cười lên. Gió đêm từ từ thổi tới trên mặt, khí trời thật dễ chịu.
Chẳng qua là không biết như thế nào nghĩ tới người kia, sau đó sắc mặt từ từ nặng nề, lúc đi qua công viên, dừng chân hồi lâu rồi đi vào. Nơi đó có rất nhiều kỷ niệm, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau cố gắng, còn có chia tay.
Tìm một ghế ngồi, ánh hoàng hôn chiếu vào trên mặt, hiện lên là đau thương lại là cảm xúc bất lực. Từ từ rơi nước mắt, cuối cùng không khống chế được khóc rống lên.
Rơi nước mắt giống như đã không phải là nhân vật trong phim, mà chính là Ji Yeon.
Nó yêu cô, đến lúc này, nó mới rốt cục dám thừa nhận.
Nó yêu Park Hyo Min, từ rất lâu trước đã yêu, nhưng lòng tham của mình, sợ công khai, sợ ảnh hưởng tương lai của mình, sợ người khác chỉ chỏ, sợ cái này cái kia, một lần lại một lần tổn thương Hyo Min, rốt cục mất đi.
Cuối cùng là mất cô, sau đó mới biết cô quan trọng thế nào.
Trong tiềm thức cho là cô sẽ vĩnh viễn không rời đi, cho là vô luận mình bướng bỉnh thế nào, không dám đối mặt thế nào cũng sẽ luôn ở phía sau mình. Khi mình mệt mỏi, cũng có thể xoay người ôm cô.
Nhưng mà lại quên, cô cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ sợ, cũng sẽ có cảm giác thấp thỏm cùng bất đắc dĩ, mình có cô ấy, nhưng cô ấy không có mình.
Vì vậy cô ấy đã ra đi, bỏ xuống mình, người mà cô ấy tự tay nuôi lớn, chỉ để lại một mình mình mượn vai diễn khóc thút thít phát tiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro