beaters have bats for a reason

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chà chà..." Mark nghiến răng nhìn bộ ba trước mặt anh, họ đang thơ thẩn bên bờ hồ, những chiếc áo choàng màu xanh lá cây và đen bị ném rải rác xung quanh họ, "...nếu đó không phải là Mark Lee, Huynh trưởng Gryffindor yêu thích của tao..."

"Donghyuck" Mark thốt lên, nhìn nụ cười của cậu bé kia ngày càng rõ hơn khi cậu ấy chuyển tư thế ngồi để khỏi bị che bởi một học sinh mà Mark xác định là Hwang Hyunjin, một rắc rối khác khiến Slytherin phải đau đầu.

"Điều gì đưa anh đến đây vào buổi chiều thứ Ba đẹp trời này, thưa ngài Huynh trưởng?" Donghyuck rướn người về phía trước để khuỷu tay đặt trên đầu gối, một bàn tay đưa lên vuốt mái tóc nâu dày của cậu.

"Phải rồi, anh đến để nói chuyện với em về Jaemin..." Mark nhìn Hyunjin thúc nhẹ cùi chỏ vào thành viên thứ ba cũng là cuối cùng trong nhóm nhỏ của họ, cậu bé tóc quạ đỏ mặt tía tai chúi mũi vào cuốn sách trên tay, rõ ràng là đã tìm thấy nội dung rất thú vị.

Donghyuck nhếch mép, "À vâng, Na Jaemin- nghe này Lee, người bạn Gryffindor bé nhỏ của anh có suy nghĩ của riêng cậu ấy, và nếu cậu ấy muốn dành cả buổi tối để đi lang thang trong sân và vuốt ve Jeno thì đó là mong muốn của cậu ấy mà"

Jeno, khi được nhắc đến, buông ra một tiếng rên rỉ và Donghyuck vò tóc của mình một cách nhẹ nhàng. Mark sẽ gật gù với ý kiến ​​đó, nếu anh không quá khó chịu, "Anh không yêu cầu Jeno ngừng gặp Jaemin, anh chỉ yêu cầu cậu ấy không đưa Jaemin đi trốn ngẫu nhiên vào những giờ mà lẽ ra cậu nhóc ấy nên ở ký túc xá, bọn anh có buổi tập Quidditch vào buổi sáng và anh không muốn cậu ấy mệt đến mức rơi khỏi chổi của mình"

"Điều đó sẽ không xảy ra nữa--" Donghyuck đẩy chàng trai đang mở to mắt ra giữa lời xin lỗi của mình, nở một nụ cười khúc khích trên môi.

"Được rồi, thưa ngài Huynh trưởng, em sẽ nói chuyện với Jeno về việc tôn trọng giờ giới nghiêm hợp lý của Gryffindor khi ra ngoài với bạn trai, được chứ?" Mark gật đầu, chết lặng khi Donghyuck lùi lại để cậu ấy lại nằm đối diện và tiếp tục luyên thuyên với hai người bạn của mình. Anh đã mong đợi một cuộc trả đũa kiểu nào đó, một cuộc tranh cãi mà họ gần như là nguyền-rủa-lẫn-nhau, như nó vẫn thường xuyên xảy ra.

Chấp nhận cuộc trò chuyện hòa bình bất thường của người kia, Mark coi đây là tín hiệu để rời đi, quay gót sẵn sàng quay trở lại lâu đài để nói chuyện với Jaemin về điểm nhà thì Donghyuck lên tiếng một lần nữa, "anh biết không Lee, nếu em là anh, em sẽ lo lắng về trận đấu Quidditch chiều nay hơn là việc vi phạm lệnh giới nghiêm đấy- nếu em nhớ không nhầm thì đó là trận giữa Gryffindor và Slytherin, phải không? "

Và đó là sự đáp trả mà ban đầu anh đã mong đợi. Mark thậm chí còn không phản ứng lại với cậu bé kia, chỉ chọn tiếp tục bỏ đi. Anh đã chịu đựng quá đủ Donghyuck và làn da bánh mật, đôi mắt to tròn, nụ cười hoàn hảo của cậu, và anh nghĩ anh sẽ không thoát khỏi nó cho đến cuối đời. Dù vậy, tiếng cười đáng ghét của cậu ấy đã theo Mark trở lại lâu đài, và đến tận sân Quidditch.

✧・゚: *✧・゚:*

"VÀ... THÊM 10 ĐIỂM CHO NHÀ SLYTHERIN!" Tiếng hò reo vang dội từ đám đông khi Quaffle bay qua vòng cấm, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì Thủ quân của Gryffindor hoặc Mark đã có thể bắt được nó, "SLYTHERIN BÂY GIỜ ĐANG DẪN ĐẾN 90-60!"

Từ khóe mắt của mình, Mark nhìn thấy một tia sáng đỏ và vàng đang di chuyển nhanh chóng xung quanh khu vực ngoại ô của sân và biết rằng Jaemin đã tìm được trái snitch, Mark thở ra một hơi nhẹ nhõm. Họ chỉ cần kéo dài thời gian với những Truy thủ Slytherin cho đến khi Jaemin bắt được nó.

Mark ném Quaffle qua sân cho Felix, tuy nhiên Hyunjin ở ngay bên cạnh Felix – sau khi giành lấy quả bóng, Joy đã cắt đuôi hai người, và bóng qua tay Hyunjin, cậu ấy bay lên và ném ngược trở lại cho Joy, cô ấy nhanh chóng lao nhanh vượt qua họ bay về phía những cái vòng.

Mark bắt đầu cuộc rượt đuổi theo Joy, sẵn sàng cầm chổi của mình về phía trước để nó thẳng hàng với cô. Tự nhắc mình rằng Quidditch là một môn thể thao thể chất, Mark thúc vào cô gái đang bay bên cạnh anh, vai anh dựa vào cô. Cô ấy đẩy trở lại, nhưng Mark đột ngột dừng lại và Joy hơi chùn bước vì cách cô ấy đang dựa vào anh ấy. Tận dụng tình trạng bối rối như vậy, Mark vươn người qua cơ thể cô gái kia và với một cú huých cuối cùng, Quaffle đã rơi khỏi tay Joy. Mark không cần nhìn nhưng vẫn biết rằng Felix đang bay thấp hơn, để đón quả bóng rơi - đó là một chiến thuật mà họ đã tập kĩ vào tuần trước.

Khi đã cầm chắc được bóng, Felix quay người lại và luồn lách khỏi vòng vây của Gryffindor. Chỉ một giây sau và một thông báo vang lên "FELIX LEE ĐÃ THU HẸP KHOẢNG CÁCH ĐIỂM CHO GRYFFINDOR, 90-70, SLYTHERINS VẪN ĐANG DẪN TRƯỚC!"

Mark thể hiện sự cổ vũ của riêng mình bằng một cái đập tay khi họ quay trở lại vị trí của mình. "Chơi đẹp đấy, ngài Huynh trưởng"

Mark ngẩng đầu lên để nhìn Donghyuck, tay cầm gậy, bay phía trên anh với nụ cười ngọt ngào trên môi và Mark gật đầu đáp lại một cách tinh tế, anh thực sự không biết phải nói gì với người này. Chưa hết một giây và quả bóng lại di chuyển, Mark tự mắng mình vì đã mất tập trung. Đôi mắt của anh nhanh chóng tìm kiếm vị trí của đồng đội trước khi đội bên kia tìm thấy Quaffle một lần nữa - không có thời gian để nói chuyện trong Quidditch.

Bóng đang bay qua lại và Mark rất nhanh theo sau, bay lên không trung. Trong tâm trí anh, anh đã ngăn chặn sự tương tác với Donghyuck và nghĩ ra một kế hoạch của riêng mình. Nếu anh bay sang trái, tránh Jeno và vượt qua Hyunjin, anh có thể dễ dàng vượt qua Hyungwon và sau đó thử thách duy nhất sẽ chỉ là đưa bóng qua Yuta- nhưng anh có thể làm được, anh quyết tâm bắt kịp. Anh tham gia vào trò chơi này cho đến nay với suy nghĩ rằng không một ai quan trọng, không có gì có thể cản đường anh, không có gì ngoại trừ Bludger bay về phía anh với toàn lực. Mark nghe có tiếng hét lên, anh không thực sự nhìn thấy quả bóng, nhưng anh đã nhìn thấy rõ ràng Donghyuck lao xuống trước mặt mình, mọi thứ dường như được tua chậm lại...

Cơ thể của Donghyuck bị chấn động mạnh một cách khó chịu khi va chạm xảy ra và ngay sau đó cây chổi của cậu bị hất tung, cậu lộn nhào trên không vài vòng trước khi ngã nhào xuống đất. Mark hét lên, những ngón tay sờ soạng, anh siết chặt cây chổi của mình rồi cũng lao thẳng về phía bãi cỏ. Gần đến nơi rồi, anh sắp đến rồi. Mark với tay về phía Donghyuck, anh gần như có thể chạm vào chiếc áo choàng màu xanh lá cây và màu bạc của cậu ấy, đang bay phấp phới. Nhưng không kịp và ngay trước khi Donghyuck chạm đất, Mark thề rằng đã thấy cậu ấy lơ lửng trong không khí, mềm mại một cách duyên dáng và yên bình, mọi khán giả đều nín thở. Nhưng cậu ấy đã chạm đất, và Mark hét tên của cậu một lần nữa sau khi nhảy khỏi cây chổi và cúi xuống bên cơ thể đang nằm bất động của Donghyuck.

*:・゚✧*:・゚✧

"...và anh đã tìm thấy Jaemin ở ngoài nhà kính vào đêm hôm trước, tất nhiên là với Jeno- họ thậm chí còn không để ý đến anh, họ bận rộn quá mà, theo như em nói là 'âu yếm' ấy..." Đèn quá sáng, mắt cậu không mở ra được, và có tiếng ai đó liên tục bên tai cậu, "....còn nhớ khi xưa chúng ta làm như vậy không? Khi chúng ta lẻn ra vườn rau ngồi nói chuyện cho đến khi gần hết sáng... hm... "

Cậu nhớ, cậu nhớ rõ như ban ngày. Những buổi chiều mà cậu và Mark thường lẻn ra sau nhà kính, ngồi giữa những đám rau, không có lấy một khoảng cách. Cậu nhớ lại cách Mark luôn phàn nàn về việc nơi này quá rõ ràng, về việc ai đó có thể dễ dàng phát hiện ra hai người bọn họ. Cậu nhớ cách môi của Mark chạm vào môi cậu, cách ngón tay anh lướt qua tóc cậu, tay anh sẽ ôm lấy cổ Donghyuck, kéo họ lại gần nhau hơn. Nhưng trên hết cậu nhớ cậu cảm thấy an toàn như thế nào trong vòng tay của Mark, cậu đã được yêu như thế nào, cậu yêu như thế nào.

"A-anh đang nói với em rằng chúng ta... rằng chúng ta cần một điểm hẹn mới, h-hyung?" Donghyuck nheo mắt, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với ánh đèn rực rỡ trong phòng y tế.

"Hyuck!" Mark gần như nhảy bổ vào người cậu, vòng tay qua eo cậu – đáp lại anh là một tiếng rít lên. Tiếng kêu đau đớn đẩy Mark vào một mớ hỗn độn, một chuỗi những lời xin lỗi nhanh chóng được tuôn ra, "Hyuck, em không hiểu anh đã lo lắng cho em đến thế nào đâu, trời ạ, em đang nghĩ cái quái gì vậy ?!"

Donghyuck cười nhẹ, điều này khiến anh nao núng, "Em... em chỉ nghĩ về việc em thực sự không muốn nhìn thấy anh là người bị đánh bởi một bludger"

" Vậy nên, em đã chặn bóng... bằng cơ thể của em... Hyuck, em là một Tấn thủ, em có một cây gậy mà!" Mark căng thẳng, xoa tay lên mặt.

"Em phải thừa nhận rằng, vào lúc đó, em thật sự không nghĩ được gì nữa, hyung, cây gậy trên tay thậm chí là thứ cuối cùng trong tâm trí em" Một khoảng im lặng lặng sau câu nói của Donghyuck. Thành thật mà nói, cậu đã quên rằng mình là một Tấn thủ, cậu quên rằng cậu có một cây gậy, tất cả những gì cậu có thể nghĩ lúc đó chỉ là một quả bludger đang hướng thẳng về phía Mark, và phải làm sao nếu người bạn trai không biết gì của cậu bị thương nặng đây. Cậu sẽ không bao giờ nói với Mark điều này, dù thế nào cũng không, nhưng nếu Donghyuck được lựa chọn ai trong số hai người họ sẽ là người nằm trên giường bệnh, Donghyuck sẽ tự chọn bản thân mọi lúc mọi nơi mà không do dự. Nằm ở đây với xương bên phải gãy toàn bộ, nửa người bị dán lại, Donghyuck cố gắng mỉm cười với Mark, với đôi mắt long lanh và khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. Cậu chỉ hạnh phúc vào khoảng thời gian ở một mình với anh, ngay cả khi cậu đang tạm thời bị tê liệt và đã 1 giờ sáng- Donghyuck tự cười một mình vì cậu biết rõ nỗi ám ảnh nghiêm ngặt một cách ngu ngốc của Mark về lệnh giới nghiêm, nhưng anh ấy đã phá vỡ tất cả vì cậu.

"Anh rất xin lỗi, Hyuck" Mark nhẹ nhàng nắm lấy tay Donghyuck, những ngón tay của anh lướt nhẹ trên các khớp ngón tay cậu, những vết cắt nhỏ giờ đã hằn lên da của cậu- và Mark cảm thấy vô cùng tội lỗi "Anh rất xin lỗi- nếu anh chú ý, nếu anh thấy bludger đến lúc đó-- "

"Mark, cả hai chúng ta đều biết thị lực của anh tệ như thế nào, đôi khi em vẫn ngạc nhiên vì anh là một Truy thủ đấy" người lớn hơn vỗ nhẹ vào cánh tay trái của Donghyuck, những lời xúc phạm khiến khuôn mặt Mark méo mó. Donghyuck khẽ cười và nhăn mặt "Mặc dù vậy anh cũng giỏi dùng chổi đấy, giỏi thật đấy, em sẽ cho anh cái này."

"Anh cũng nên hy vọng chứ nhỉ... anh nên chờ điều gì đây?" Mark quan sát khi Donghyuck ngước nhìn anh qua hàng mi, ánh mắt lấp lánh và cổ họng Mark khô khốc trước một trò đùa khiêu gợi khủng khiếp của cậu. "E- Em vừa... Hyuck! Đ-Đó là... Anh không thể tin được em! "

Donghyuck đưa tay nắm lấy tay Mark của mình, hơi ấm mà người kia tỏa ra an ủi cậu, "Em rất vui vì anh đã đến thăm, anh vui hơn nhiều so với đồng đội của em."

Mark mỉm cười khi nghe điều này, tất nhiên anh thấy rất vui, "Đội của em thế nào? Anh cho rằng họ không quá vui vì em bị trúng bóng thay vì anh"

"Anh nói đúng," cậu thừa nhận, giọng nói của cậu hài hước, "họ không hỏi nhiều về vụ tai nạn- Em chỉ nói với họ là em đã quá chìm đắm vào trận đấu nên không để ý xung quanh"

Mark ậm ừ, trầm ngâm suy nghĩ, "hy vọng Yuta hyung không quá khắt khe với em, mặc dù anh ấy có vẻ khá... tình cảm, đối với em..."

"Yuta hyung tình cảm với tất cả mọi người, và anh biết rằng em rất yêu..." câu nói như vậy khiến má Mark nóng lên, bởi vì đúng vậy, Mark rất biết Donghyuck say đắm trong tình cảm như thế nào "điều đó làm em nhớ..." không để lãng phí thời gian, Donghyuck đưa bàn tay còn lại của mình lên gáy Mark, cố gắng kéo anh xuống để chạm đôi môi họ với nhau. Chết tiệt cuối cùng thì cũng làm, Donghyuck trầm ngâm khi cậu thở dài sau nụ hôn.

Hai tay Mark đặt lên má Donghyuck, ngón cái xoa nhẹ thành các vòng tròn lên da cậu khi Slytherin chìm đắm nụ hôn. Họ không vội vã vì Mark biết rằng Madam Pomfrey sẽ không trở lại cho đến 6 giờ sáng và Donghyuck cũng sẽ không có bất kỳ khách nào cho đến lúc đó - anh có vài giờ để hôn bạn trai mình trước khi ngày học bắt đầu và những người bạn Slytherin của Donghyuck đến vây kín lấy cậu. Vì bận học Quidditch và học N.E.W.Ts mà họ hầu như không có thời gian gặp nhau, và sâu thẳm trong Mark biết rằng đó là lỗi của anh. Nếu anh không muốn giữ bí mật mối quan hệ của họ thì họ có thể đến thăm nhau hàng ngày, ôm nhau trong hành lang, Mark sẽ đợi bên ngoài lớp Lịch sử Pháp thuật để khi Donghyuck kết thúc lớp học anh có thể giúp cậu trút bỏ bất cứ sự nhàm chán nào mà cậu vừa trải qua, anh có thể đưa cậu đi chơi những buổi hẹn hò công khai. Mark tự hào khi có Donghyuck bên cạnh, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để nói với cả thế giới.

Donghyuck dứt khỏi nụ hôn, thở hổn hển nhẹ trước khi ngả người đặt một nụ hôn nữa lướt qua môi Mark "À, đang nói về Yuta hyung..." lần này Mark thở dài, chúng ta đang hôn nhau, cuộc trò chuyện đã tiếp tục, "có ai bắt kịp không đội trưởng quidditch đáng yêu của em? Em sợ rằng anh ấy có thể chết chìm trong cơn mưa rào do kết quả của trận đấu."

Mark cũng cảm thấy tội lỗi vì điều này. Trong sáu năm theo học tại trường Hogwarts và chơi Quidditch, chưa lần nào anh cảm thấy tội lỗi vì đã thắng một trò chơi, cho đến trận đấu đó, "Mm, hôm trước anh đã thấy anh ấy bên ngoài phòng độc dược với Doyoung hyung," Mark đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đầu Donghyuck, luồn các ngón tay qua mái tóc cậu, "nhanh khỏe lại nhé, anh nhớ em."

"Em ở ngay đây mà." Với giọng nói thì thầm Donghyuck ngước lên nhìn Mark và thấy những giọt nước mắt đọng lại trong mắt anh, "Này này, không sao đâu, em ổn mà..."

"Anh ghét em vì đã nhúng tay vào chuyện này" Nhà Gryffindor thút thít, đưa một tay lên mặt để che đôi má đẫm nước mắt.

"Em yêu anh" Donghyuck nhẹ nhàng hát, đưa bàn tay còn lại của mình lên để chạm vào Mark, đan những ngón tay của họ vào nhau, Mark thở dài thất bại.

"Anh cũng yêu em, nhưng Hyuck à, làm ơn đừng làm bất cứ điều gì như vậy nữa, anh không thể chịu được- anh- anh không thể chịu được..." Hyuck kéo Mark xuống để môi họ chạm vào nhau lần nữa trong vị hơi mặn của nước mắt. Nó ngắn nhưng đủ để khiến Mark choáng váng, lạc mất dòng suy nghĩ trước đó của mình.

"Em sẽ rời khỏi đây sớm thôi, Markie, đừng lo lắng." Cậu nở một nụ cười trấn an người kia khi cả hai cùng thư giãn tại chỗ ngồi của mình. Sự im lặng thật thoải mái và trong một khoảnh khắc nào đó Donghyuck ước rằng mình có thể đóng băng thời gian, cậu chỉ muốn ở bên Mark mãi mãi như thế này- dù tốt hơn cả vẫn là được công khai chuyện yêu đương của cả hai - nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

"Vậy..." Donghyuck bắt đầu, phá vỡ sự im lặng, "anh đã đem đến cho em những câu chuyện phiếm về Jaemin và Jeno..." và không một chút do dự, Mark cười phá lên và lao vào ôm lấy Donghyuck.

Vài phút sẽ thành một giờ và khi một trong hai người nhìn đồng hồ, mặt trời đã lên, bữa sáng thịnh soạn được đem đến và Mark phải chào tạm biệt một cách miễn cưỡng.

"Tối nay anh sẽ đến gặp lại em nhé?" Chàng trai thu dọn túi xách của mình bên giường Donghyuck và thả xuống những nụ hôn nhẹ nhàng, ướt át lên trán, mũi và má của Slytherins.

"Anh nên ngủ đi, nghỉ ngơi chút đi Mark--" nhưng trước khi Donghyuck có thể hoàn thành câu nói, Mark đã ngắt lời cậu.

"Anh sẽ đến thăm sau khi họ tắt đèn, hãy nhớ uống thuốc của em, được không? Ngay cả những viên thuốc nhỏ - hãy uống chúng và cả nước bí ngô nếu em muốn và anh sẽ gặp lại em, được không, anh yêu em, hẹn gặp lại vào tối nay!" và cứ như thế Donghyuck lại ngồi một mình, tự cười thầm khi nghĩ lại những lời dặn dò vội vàng của Mark.

Mình thực sự có một người bạn trai dễ thương nhất.

Donghyuck tựa đầu vào đầu giường bệnh bằng kim loại, nó thực sự không quá thoải mái nhưng cậu bỏ qua điều đó. Giữa những người đồng đội của cậu đang ùa vào để thăm cậu, và cảm giác mờ nhạt của Mark trên môi, Donghyuck uống thuốc của mình (với một ít nước bí ngô khi không có mặt Madam Pomfery) và cậu kiên nhẫn đợi cho đến khi trời tối trở lại, tự tưởng tượng những câu chuyện và hy vọng về những nụ hôn Mark sẽ trao cho cậu tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro