magic comes from this misery

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mark, em có thể đã chết!"

"Thang chỉ cách mặt đất hai bước chân thôi Hyuck."

"Cuộc đời em như vụt qua trước mắt!"

Nó chao đảo...

Em đã có thể bị mất một chân..."

Đôi môi Mark nhếch lên khi anh nhìn Donghyuck đặt tay lên ngực mình, hít vào thật mạnh. Anh để người bé tuổi hơn chìm đắm vào sân khấu của cậu, tất cả đều đã quen thuộc với Mark - hơi thở run rẩy, cái bĩu môi có chủ ý - mắt cậu giờ đang nheo lại hướng về phía Mark trách anh không đủ nhanh để bắt lấy cậu nếu cậu ngã. Mark gần như cảm thấy có lỗi, ngoại trừ việc anh biết Donghyuck đủ rõ để hiểu rằng đây là một phần trò đùa của cậu ấy, anh có thể nghe thấy những lời chế nhạo vui tươi.

"Tất cả là lỗi của anh, Canada." Donghyuck quay lại để đối mặt với Mark, khoanh tay và cái bĩu môi khét tiếng của cậu phản chiếu ánh sáng của lò sưởi nhẹ nhàng tí tách cháy đối diện với họ mà Mark đã tự mình đốt lên khi họ đến nơi vào lúc nửa đêm.

Mark thừa nhận rằng anh đã không dành đủ sự chú ý mà mình có thể, anh quá kiệt quệ về mặt tinh thần và thể chất từ ​​những buổi luyện tập Quidditch, đi bộ đến điểm hẹn của họ bên nhà kính, không thèm để ý đến mọi âm mưu của Donghyuck. May mắn cho Mark là điều này sẽ không khiến bọn họ bị phạt cấm túc- hoặc ít nhất sẽ không khiến Donghyuck bị cấm túc. Mark luôn có thể xoay sở để thoát khỏi những hoàn cảnh như vậy, chỉ cần nhìn vào huy hiệu Huynh trưởng và nụ cười thoải mái của anh là mọi người gần như tan chảy, anh thực sự ngoan ngoãn, là cậu bé vàng của Hogwarts, và vì vậy Donghyuck bị mắc kẹt trong việc viết bản kiểm điểm và đánh bóng đồ bạc cho đến khi giờ giới nghiêm cứu cái tay của cậu, và sự tỉnh táo, và cậu được phép trở về ký túc xá của mình. Cậu nên ghen tị, ôi thật ghen tị với Mark, nhưng không. Đơn giản là không thể nuôi dưỡng bất kỳ cảm xúc xấu xa nào đối với Mark bởi vì Donghyuck quá yêu Gryffindor kia để làm bất cứ điều gì khác ngoài hợp tác với bất kỳ hình phạt nào mà anh đưa ra. Dù sao thì cũng tại trí óc và sự hài hước của chính cậu đưa cậu vào những tình huống này, Mark chỉ tình cờ đi chung, và các đặc quyền của bạn trai đã giúp cậu thoát khỏi việc bị cấm túc.

Đó là lý do tại sao khi Donghyuck nhìn chằm chằm vào những chiếc nồi mà cậu đã đập vỡ trên một trong những kệ bếp, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, những mảnh vỡ rơi vãi đầy trên sàn đá, cậu biết rằng mình có thể sẽ phải sẵn sàng cho bất cứ hình phạt nào tiếp theo. Cậu thực sự có ý định tốt, sắp đến Giáng sinh và chỉ còn vài ngày nữa là đến Yule Ball, cậu quyết định rằng vì Sảnh lớn sắp được trang trí xong, cậu cũng có thể sử dụng những đồ trang trí còn sót lại để trang trí nhà bếp, cho các yêu tinh trong nhà một cái gì đó (nếu có) để mỉm cười trong khi họ đang làm việc. Tuy nhiên, cậu chắc hẳn đã thừa hưởng sự vụng về của Mark trong một khoảnh khắc vì vậy khi cậu đang đặt những vòng hoa cuối cùng lên, bước chân đầy mạnh mẽ trên nấc thang bị hụt khiến cậu nhóc ngã xuống sàn, trong khi người bạn trai ngốc nghếch của cậu chỉ đứng nhìn toàn bộ sự việc.

"Em không thể tin được những muggle sử dụng thứ này hàng ngày." Cậu nói, nhẹ nhàng đá vào không khí bằng những bước chân bực bội khiến Mark cười khúc khích – cậu trai nhà Gryffindor nhanh chóng im bặt khi Donghyuck lườm anh.

"Ít nhất em không cần phải sử dụng một cái thang để trang trí Sảnh lớn", người lớn tuổi hơn đề nghị, nở một nụ cười nhỏ để cố gắng xoa dịu người bạn trai đang bĩu môi của mình, "hãy tưởng tượng nó sẽ phải lớn như thế nào."

Slytherin ngân nga, "Cảm ơn thần linh đã đem đến phép thuật."

"Tuy nhiên, nó bớt vui hơn" Mark trêu chọc, nhận một cái đánh nhẹ vào cánh tay từ Donghyuck, ngay sau đó đứa trẻ kia lập tức đáp trả anh.

"Dù sao nó cũng ít nguy hiểm hơn."

Mệt mỏi vì trải nghiệm 'đe dọa tính mạng' của mình, Donghyuck bước lại gần Mark, choàng tay qua vai những người lớn hơn để kéo cơ thể họ lại gần với nhau khi Mark giữ chặt tay mình trên eo Donghyuck. Họ cứ như vậy một lúc, thỏa mãn trong lòng nhau trước khi Donghyuck rời ra.

"Anh đã nghĩ về nó chưa?" cậu thì thầm, như thể không muốn Mark nghe thấy, như thể cậu không muốn câu trả lời.

"Hyuck ..." Cậu biết Mark sẽ nói gì, và cậu đã đúng khi không muốn nghe điều đó... nhưng cậu biết mình phải làm thế, "Hyuck, chúng ta không thể cứ thế này được sao? Chúng ta không cần phải nói chuyện về... "

Vào lúc này, Donghyuck hoàn toàn tránh ra khỏi Mark, tia tổn thương hiện rõ trong mắt cậu, "Đúng vậy, chúng ta phải nói về nó... Mark, điều quan trọng là chúng ta..."

Mark giơ tay đầu hàng, lùi lại một bước "Anh không hiểu em muốn gì ở anh, Hyuck"

"Em muốn anh mời em đến Yule Ball!" Donghyuck thở dài, mệt mỏi vì trò đấu trí mà họ vừa trải qua. Cậu đã để lại những gợi ý rõ ràng cho Mark trong vài tuần gần đây, và cậu biết rằng người lớn tuổi hơn đã chú ý đến chúng, nhưng anh ấy cố tình tránh né chủ đề này. Mỗi khi Donghyuck nhắc đến Ball hay trang trí Mark đều im lặng, anh ấy cố tránh nói về Ball và Christmas và Donghyuck chỉ muốn hét vào mặt anh ấy vì quá thụ động, quá hững hờ "...Em muốn anh đừng sợ nữa, về mối quan hệ của chúng ta."

"Hyuckie..."

"Là vì em sao?" Giọng cậu run lên, những giọt nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, trái tim cậu dường như vỡ thành trăm mảnh khi Mark không nói gì, không làm bất cứ điều gì "anh có xấu hổ về em không Mark?"

"Hyuck, không." Mark tiến lên một bước, đưa tay về phía người kia, nhưng Donghyuck đủ nhanh để lùi lại một bước, lùi lại như thể điều đó sẽ khiến cậu bị đau, và nó khiến Mark cảm thấy nôn nao - toàn bộ cuộc trò chuyện này khiến anh cảm thấy tội lỗi.

"Vậy thì tại sao không--"

"Anh chỉ không thể, anh xin lỗi..." Mark cố gắng lại gần Donghyuck một lần nữa, nhưng người kia lại lùi lại phía sau. Giữa những nhịp thở mệt nhọc của Donghyuck, cậu giẫm lên những mảnh đất sét từng thuộc về những chiếc bình trên giá, chúng vỡ vụn dưới chân cậu nhưng Donghyuck cứ lùi về phía sau, vì dù sao chúng cũng đã vỡ rồi. "...anh không thể mời em đến Yule Ball được... Anh không thể và anh xin lỗi, anh xin lỗi..."

Donghyuck lắc đầu, lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống má cậu, vệt nước mắt gần như phát sáng vì phản chiếu ánh sáng của lò sưởi. Cậu nghẹn ngào khi thấy Mark cũng bắt đầu lùi lại, "A- Anh có thể nói anh xin lỗi một triệu lần, và anh có thể nói anh yêu em..."

"Hyuck—"

"...nhưng nếu anh không chứng minh được những gì anh nói là đúng, thì xin đừng nói gì cả...." Mark căng thẳng nói 'Làm ơn' nhưng Donghyuck chỉ lắc đầu, một lần nữa, nuốt khan trước khi tiếp tục, "bởi vì nếu anh không thể thể hiện nó... t-thì lời nói của anh chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Hyuck, em biết là không phải như thế mà--" Trong mấy năm quen nhau, Donghyuck chưa bao giờ thấy Mark như thế này... dễ bị tổn thương, bị hủy hoại... nhưng không thể, không thể như vậy nữa... sau bao nhiêu thời gian chờ đợi và lại chờ đợi, Mark vẫn muốn giấu mối quan hệ của họ, giấu Donghyuck... giờ thì cậu không thể chịu đựng thêm nữa.

"Em-em không thể tiếp tục nữa Mark... nó bắt đầu khiến em đau đớn..." Giọng cậu nhỏ dần, kìm lại khi nhìn Mark bước về phía mình.

"Anh biết và anh thật sự xin lỗi." Donghyuck để mình ngã vào vòng tay của Mark, cơ thể cậu mềm nhũn, và đầu óc tê liệt, tất cả đều quá sức đối với cậu.

Mark vòng tay qua người nhỏ tuổi hơn, ôm chặt lấy cậu, "Nếu anh thực sự muốn xin lỗi, hãy dừng lại, đừng khiến em đau thêm nữa."

Mark chỉ ậm ừ, không tin vào giọng nói của chính mình, Donghyuck có quyền yêu cầu anh dừng lại. Anh muốn giấu giếm mối quan hệ của hai người đã quá lâu rồi, điều đó thật ích kỉ và không công bằng.

Cơ thể Donghyuck run dữ dội cùng với những tiếng nức nở, và thay vì giữ chặt, thay vì sửa chữa mọi thứ... Mark nới lỏng tay, anh thả cậu ra. Anh không phải là điều mà Donghyuck cần, và anh thật ích kỷ khi giữ Donghyuck cho riêng mình trong khi anh chỉ làm tổn thương người kia, vì vậy anh để cậu được tự do.

Mark khuỵu chân xuống, giờ chỉ còn một mình anh trong bếp, và dù ngọn lửa trong lò sưởi vẫn cháy tí tách nhưng Mark chưa bao giờ cảm thấy lạnh hơn như vậy.

✵✵✵

Donghyuck va vào bức tường gạch cạnh cửa ký túc xá của của mình, cú va chạm khiến cậu nghiến răng, tay nắm chặt, nhưng nó vẫn không thể lấn át cảm xúc đau đớn mà cậu đang trải qua. Đầu cậu choáng váng, tầm nhìn mờ mịt bởi chính những giọt nước mắt của mình... cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ chạy... chạy khỏi đó và không quay lại, cậu cứ chạy cho đến khi thấy cửa phòng riêng của mình. Phổi như bị đốt cháy và tay run rẩy hơn bao giờ hết.

Cậu đã hy vọng không có bạn cùng phòng nào của mình ở trong phòng, họ thường không có mặt tại đó, khi đẩy cửa ra, trong tích tắc cậu bỗng thấy nhẹ nhõm, trong giây lát cậu cho phép mình thở... cho đến khi cậu nghe thấy giọng nói của Jeno, xa xôi, như thể cậu ấy không thực sự ở đó. Cậu cũng nghe thấy tiếng Jaemin, đôi khi cậu ấy lẻn vào ký túc xá của họ để gặp Jeno khi bạn cùng phòng của cậu ấy quá ồn ào, Mark luôn nói rằng đó là sai lầm khi ở chung phòng với cả Jisung và Chenle...

Mark...

"Hyuck ...? Hyuckie, mày có sao không?" Cậu cảm thấy ai đó nắm lấy vai mình, đèn bật lên, cậu được dẫn tới một trong những chiếc giường trong phòng, bắt gặp một cặp mắt quan tâm khác - mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Jaemin lặp lại lời Jeno đã hỏi cậu trước đó, nhưng cậu không thể tự trả lời được.

"Hyuck, làm ơn nói với bọn tao... Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jeno kéo cậu lại gần hơn, Jaemin bắt đầu luồn ngón tay qua tóc Donghyuck, mọi động tác đều nhẹ nhàng. Cậu dựa vào cái chạm của Jaemin, và để cho mình được đẩy sang tư thế nằm ngang bởi cả hai người bạn để cậu dựa lưng vào ngực Jeno, Jaemin nằm xuống đối mặt với cậu, vẫn nhẹ nhàng nghịch tóc Donghyuck.

Tiếng nấc của cậu bắt đầu lắng xuống, hơi thở dần dịu lại khi Jeno nắm lấy một tay của mình, xoa ngón tay cái của cậu ấy thành vòng tròn trên mu bàn tay để cố gắng giúp cậu bình tĩnh lại - giống như cách cậu ấy đã làm khi Donghyuck bị mắng mỏ trong năm học đầu tiên bởi bậc thầy độc dược của họ, hoặc khi cậu ấy đánh giá sai khoảng cách của một bludger lúc luyện tập. Jeno giữ chuyển động diễn ra nhẹ nhàng, chậm rãi, để Donghyuck được thư giãn.

Sau đó, cậu cảm nhận được hơi thở của Jeno ấm áp trên cổ, "mày không cần phải nói với bọn tao bất cứ điều gì, ít nhất là không phải lúc này... chỉ cần biết rằng bọn tao luôn ở đây vì mày, được chứ?"

Donghyuck nhẹ nhàng gật đầu, cử động đó khiến cậu nhăn mặt, và cả Jeno lẫn Jaemin ngay lập tức nhẹ nhàng giữ cậu lại, lo lắng rằng bằng cách nào đó họ sẽ làm cậu khó chịu thêm. Nhưng Donghyuck chỉ xoay người trong vòng tay của Jeno, tựa trán vào ngực cậu ấy, "ôm tao, làm ơn, ôm tao đi."

Jaemin nhích lại gần hơn để đặt Donghyuck ở vị trí an toàn giữa cả mình và Jeno, càng gần càng tốt, khi tiếng rên rỉ của Donghyuck chấm dứt và tiếng ngáy nhè nhẹ vang khắp phòng, Jeno nhìn sang Jaemin với hy vọng bắt gặp ánh mắt của cậu, nhưng ánh mắt của bạn trai anh lại dán chặt vào Donghyuck, với đôi mắt đẫm lệ- họ cần biết chuyện gì đã xảy ra.

✵✵✵

"...và mày có thấy Yuta đang tập luyện không? Tao ngạc nhiên khi anh ấy thực sự để bọn tao đi, mày sẽ nghĩ bọn tao tệ như Hufflepuff khi nghe cách mà anh ấy hét lên." Donghyuck nở một nụ cười nhỏ với Hyunjin đang tiếp tục nói về tình trạng tập luyện Quidditch của họ vào hôm qua, và đội trưởng của họ, "Có lẽ đó chỉ là căng thẳng trong kỳ thi, phải không?"

"Ừ" Donghyuck đổ viên đá mặt trăng của mình vào vạc và lơ đễnh quan sát khi nước chuyển sang màu xanh lam nhạt.

"Mày không cho rằng chúng ta có thể mang một chút Calming Draugh này ra khỏi đây và đổ một ít vào cốc của Yuta trong bữa tối đấy chứ, phải không?" Hyunjin gợi ý, nhưng cả hai người họ đều biết loại nước này sẽ không an toàn cho ai đó thực sự uống, không phải vì Donghyuck bị phân tâm.

Donghyuck thức dậy bên cạnh Jeno và Jaemin, hai chân họ quấn vào nhau và các ngón tay đan vào nhau, và bỏ qua những sự tồi tệ trước đó của mình, cậu rất vui vì cuối cùng cậu đã không cô đơn vào đêm qua. Hai người còn lại giữ tâm trí của cậu bận rộn để nó không quay cuồng, để cậu không thể phân tích lại mọi thứ mà cậu và Mark đã nói với nhau - điều đó khiến cậu rất biết ơn. Donghyuck không muốn nghĩ về những gì đã xảy ra, dù nó luôn quanh quẩn trong đầu cậu... nhưng Jeno nói với cậu rằng dù đó là gì đi nữa thì cũng cần có thời gian, cần thời gian và sự kiên nhẫn và thật không may cho cậu, họ không có gì để có thể vội vàng.

Donghyuck bận rộn với việc bắt đầu gắn sừng kỳ lân trên bàn học của họ, trong khi Hyunjin hỏi, "Hyuck, mày có sao không? Trông mày có vẻ hơi khó chịu..."

Slytherin nghe xong câu hỏi nhìn lên, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cậu, "Không có gì, chỉ là chút căng thẳng với Quidditch, như mày nói, tâm trạng của Yuta ảnh hưởng đến tất cả chúng ta."

Hyunjin gật đầu, không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng vẻ đẹp của tình bạn giữa họ là sự đơn giản của nó. Hyunjin biết chuyện gì đó đang xảy ra nhưng anh ấy sẽ không can thiệp trừ khi rõ ràng là Donghyuck không ổn, hoặc nếu hành động của cậu bắt đầu ảnh hưởng đến những người khác- ví dụ như trên sân Quidditch, khi đó anh ấy sẽ chất vấn Donghyuck, nhưng bây giờ anh ấy để cho Donghyuck thoải mái vì cậu có cả anh và Jeno làm bạn cùng phòng.

Bài học kết thúc ngay sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người họ và tất cả những gì Donghyuck muốn là ngủ cho đến hết năm thứ bảy, nhưng cậu còn quá nhiều việc phải làm từ giờ, và thậm chí còn phải cân nhắc việc nghỉ ngơi. Cậu sẽ có một cuộc họp ủy ban liên quan đến Yule Ball tiếp theo, điều mà ngay cả chỉ nghĩ đến cũng khiến cho dạ dày của Donghyuck sôi lên, nhưng vì cậu ở trong ủy ban với Jaemin nên không sao cả. Donghyuck muốn nói với cậu ấy rằng cậu sẽ ở lại kí túc xá trong đêm đó vì cậu siêu bí mật, siêu ngu ngốc, bạn trai cũ không muốn bị nhìn thấy khi đi với Donghyuck ở nơi công cộng... nhưng không sao, tất cả đều ổn, cậu chỉ cần nói 'Có lẽ tớ sẽ có một số bài tập về nhà để làm, hoặc bị giam giữ để phục vụ, theo cách mà Calming Draught của cậu và Hyunjin đã diễn ra'... được rồi, không sao cả, cậu chỉ là sẽ trải qua Giáng sinh một mình mà thôi...

"Này, nhớ là tối nay chúng ta phải tập luyện lại." Donghyuck gật đầu trước lời nhắc nhở của Hyunjin, như thể cậu vẫn chưa giải quyết đủ, "Tao đang nói chuyện trước với giáo sư Moon nên tao sẽ gặp mày ở ngoài sau?"

"Nghe hay đấy" Họ bắt tay nhau trước khi Hyunjin lấy sách và chào tạm biệt Donghyuck, va vào ai đó ở ngưỡng cửa, lầm bầm xin lỗi.

Donghyuck dành thời gian thu dọn đồ đạc của mình, tuy nhiên khi cậu định với lấy bút lông của mình, ai đó đã đưa nó cho cậu, "Tại sao cậu luôn là người cuối cùng ra ngoài?"

Donghyuck thậm chí không buồn cười, hay đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào, cậu quá mệt mỏi vì điều đó, "Cậu nghĩ tớ sẽ bị lạc trên đường đến cuộc họp sao, Jaem?"

Gryffindor nở một nụ cười rạng rỡ, "Không, lớp học của cậu tiện đường tớ đang đến cuộc họp, chúng ta có thể đi bộ cùng nhau."

Donghyuck ậm ừ, nghe có vẻ hợp lý, nhưng cậu biết Jaemin đi qua chỉ để đảm bảo rằng cậu vẫn đang học, không phải cậu ấy sẽ đổ lỗi cho cậu nếu Donghyuck không làm vậy.

"Đi thôi", Jaemin lên tiếng, lấy túi của Donghyuck ra khỏi bàn và vung nó qua vai mình, trước sự phản đối của người kia, "chúng ta đến muộn thì Yeri có thể sẽ giết chúng ta đó."

"Có lẽ vậy?" Donghyuck trầm ngâm, cô ấy chắc chắn sẽ giết họ.

✵✵✵

"Được rồi, tóm lại mọi thứ là như vậy- Oh!... Donghyuck, Jaemin..." Sau cuộc họp, Yeri thực sự giữ họ lại, cầm trên tay một vài món đồ trang trí, "Vậy nên, chị đã hy vọng rằng ủy ban có thể đến được Sảnh lớn sớm hơn mọi người một chút chỉ để đảm bảo mọi thứ đã ổn định, điều đó có ổn không? "

Cả cậu và Jaemin đều gật đầu, sẵn sàng quay gót và đi lấy bữa trưa nhưng cô nhanh chóng ngăn họ lại, "Hyuck đợi đã! Em vẫn chưa nói với chị!"

"Nói với chị cái gì?" Jaemin hỏi, rõ ràng là bối rối.

"Em biết không, liên quan đến buổi hẹn hò đó của em, anh ấy có mời em không?" Cô hỏi, háo hức nhìn cậu để tìm câu trả lời. Thấy chưa, cậu đã nói với cô ấy rằng cậu hy vọng một ai đó đặc biệt sẽ mời, và cậu cũng hy vọng rằng anh ấy sẽ hỏi cậu vào đêm qua, vì họ có xu hướng buôn chuyện linh tinh trong khi 'làm nhiệm vụ trang trí'... nhưng vì điều đó đã không xảy ra, và bây giờ cậu sẽ không đến Yule Ball, để kiểm soát được sự đau khổ của mình...

"Chờ đã, hẹn hò?" Jaemin quay sang Donghyuck, tròn mắt, "Hyuck, tớ là một trong những người bạn tốt nhất của cậu và cậu chưa bao giờ nói với tớ rằng cậu đang hẹn hò với ai!"

Salazar, cậu quên mất Jaemin đang đứng ngay cạnh, "Bọn tớ không hẹn hò! Anh ấy không... Ý tớ là, đó là một bí mật- Tớ- ừm, đó là một bí mật."

"Là gì? Hyuck?" Jaemin giờ có vẻ ít hào hứng và lo lắng nhiều hơn, điều này khiến Donghyuck hoảng sợ, "Chuyện này là lý do cho mọi thứ tối qua sao?"

"Vậy là anh ấy có mời em!" Yeri thở hổn hển, vỗ tay, "Chị rât mừng cho em, chị nóng lòng muốn tìm ra người đàn ông bí ẩn này là ai!" Cô quay xung quanh, chỉ để nắm lấy hộp đèn cổ tích vỡ cạnh cửa, "Chị sẽ gặp hai người ở Vũ hội, hai ngày nữa!"

Donghyuck thậm chí không vẫy tay chào cô ấy, quá sốc để làm bất cứ điều gì. Cậu sẽ phải nói với họ, hoặc ít nhất là nói với Jaemin. Cậu không có hẹn hò, nhưng đúng là cậu đang gặp ai đó, à không, họ không còn bên nhau nữa...

"Vậy, đó là ai, Hyuck? Đây có phải là lý do khiến cậu khó chịu không?" Jaemin choàng cánh tay qua ôm cậu, sẵn sàng chiến đấu để tìm ra câu trả lời, cậu sẽ phải nói với Jaemin, ai... đợi đã... ai... cậu không cần phải nói với họ đó là Mar--, cậu không cần phải nói với họ đó là anh ta...

"Anh ấy không phải là lý do khiến tớ khó chịu, Jaem, đừng lo lắng, anh ấy... anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy..." Jaemin có vẻ hơi thả lỏng, nhưng cậu ấy vẫn không buông áo choàng của Donghyuck.

"Vậy thì, đó là ai?"

Tâm trí của Donghyuck dường như đóng băng, cậu cần phải đưa ra câu trả lời- có vẻ như cậu phải nói dối về ai đó ở trên sân Quidditch hay một tên khốn nào đó, ai bây giờ? Đó là một câu hỏi hay, cậu đã ở cùng ai đêm qua? Đêm qua... Đêm qua ở sân Quidditch... vậy, có ai đó trong đội không? Jeno hiển nhiên là không, Joy cũng vậy... Yuta, không bao giờ dù một triệu năm nữa... Hyunjin...

"Chờ đã, Hyunjin? Cậu đang hẹn hò với Hyunjin, bạn cùng phòng của cậu và cậu đã không nói với tớ? Jeno thậm chí còn không nói với tớ!"

"Đó là vì bọn tớ không hẹn hò" Donghyuck từ tốn giải thích, "Bọn tớ chỉ... đang xem mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, cậu hiểu không?" Donghyuck thậm chí không biết, nhưng cậu chỉ hy vọng điều đó là đủ tốt cho bây giờ. Cậu sẽ nói chuyện với Hyunjin sau lớp học Bùa chú, hy vọng rằng cậu ấy chưa có ai đó để đưa đón, nếu không đó sẽ là một cuộc trò chuyện khó xử.

Jaemin ậm ừ, trước khi bắt đầu thảo luận về thời điểm cậu ấy và Jeno bắt đầu hẹn hò lần đầu. Cách Jeno đã nói với cậu trước đây là nó chỉ tự nhiên xảy ra thôi. Không thực sự có một khoảnh khắc nào mà họ biến từ bạn bè thành một thứ gì đó hơn, nó diễn ra từ từ, tự nhiên, và vì vậy, Donghyuck thừa nhận là rất ghen tị. Jaemin nhắc lại điều này, giả sử rằng các mối quan hệ bó buộc và mới mẻ và đáng sợ, và vào thời điểm cả hai đến Sảnh lớn để lấy thức ăn, Donghyuck không thể không nghĩ về mớ hỗn độn trong đầu cậu.

✵✵✵

Đáng ngạc nhiên, buổi luyện tập Quidditch diễn ra tốt đẹp và cuộc trò chuyện với Hyunjin thậm chí còn tốt hơn. Rất may, bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa đi với ai, và Hyuck chỉ phải chơi trò 'Tao đã ngã vì mày khi mày làm nổ chiếc vạc thứ tư của mình trong tháng này' và Hyunjin đã đồng ý đi cùng cậu. Cậu ấy sẽ không nói không, cậu ấy quá tốt, đặc biệt là với Donghyuck.

Họ chia tay sau khi tập luyện và hứa hẹn sẽ gặp lại trong Sảnh lớn ngay khi cánh cửa mở ra để cứu cậu khỏi Yeri, và cả hai đều cười khi nhắc đến việc họ có lẽ nên thực hiện các bài học khiêu vũ một cách nghiêm túc hơn.

Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung, Donghyuck dừng lại và dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo của tầng hầm tối để thở dài, tựa đầu vào phiến đá, dành một chút thời gian cho bản thân. Cậu đã sắp xếp ngày của mình và mọi thứ cho Yule Ball đang diễn ra suôn sẻ... Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng qua tháng Giêng.

Mọi thứ từ giờ cho đến Giáng sinh thường là thời điểm yêu thích nhất của Donghyuck trong năm, đánh bóng tuyết ngoài trời, những buổi âu yếm sô cô la nóng với bạn bè, mê mẩn một số món quà dưới gốc cây trong phòng sinh hoạt chung của họ... tất cả đều ấm áp và quen thuộc, nhưng bây giờ cậu mới chợt nhận ra nó có thể lạnh lẽo và cô độc đến thế nào.

Đây là Giáng sinh đầu tiên Jaemin và Jeno ở bên nhau, và mỗi khi họ hỏi cậu về kế hoạch của họ, cậu chỉ cảm thấy như mình đang can thiệp. Nó không đúng chút nào. Cậu cho rằng đó là bởi vì cậu đã lên kế hoạch Giáng sinh với Mark trong vài tuần qua, nhưng tất cả đã bị bỏ dở. Cậu không biết mình có nên vui vì đã không gặp Mark kể từ đêm đó hay không. Cậu không biết mình sẽ phản ứng như thế nào nếu Mark có vẻ ổn khi không có cậu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra... nhưng cậu cho rằng Mark đã làm được điều đó trong suốt vài năm, anh ấy đã cố gắng giữ bí mật về Donghyuck... một Donghyuck ồn ào và nghịch ngợm... có lẽ tất cả đều là do cậu? Có lẽ cậu không nên ngạc nhiên vì Mark muốn giữ bí mật về họ... có lẽ Mark rất vui vì Donghyuck đã kết thúc mọi chuyện... có lẽ....

✵✵✵

Ngày Giáng sinh đến quá nhanh, theo cảm nhận của Donghyuck. Khoảnh khắc cậu ngồi mở quà Jaemin và Jeno, khoảnh khắc cậu cùng Yeri, nhân đôi, gấp ba, gấp bốn kiểm tra xem mọi thứ vẫn ổn khi họ bắt đầu cho học sinh đổ vào Sảnh lớn.

Cậu quá chìm đắm vào thế giới ánh sáng trắng và đồ trang sức bằng thủy tinh của mình để nhận thấy Jaemin đang kéo mạnh áo choàng của cậu, cho đến khi người kia thực sự kêu lên bên tai cậu.

"Yah, Jaem, có chuyện gì vậy?" Donghyuck rít lên, đưa tay lên tai.

"Cậu ấy ở đây!" Donghyuck nhíu mày, cậu nghĩ ngay đến Mark, nhưng điều đó là không thể vì Jaemin không biết chuyện của họ, "Hyunjin, chàng trai của cậu! Còn ai nữa?"

Donghyuck gật đầu xác nhận, nhìn theo ánh mắt của Jaemin cho đến khi cậu tìm thấy bạn của mình, một nụ cười nở trên môi khi nhìn Hyunjin cố gắng lách qua đám đông đang tràn qua cửa.

"Được rồi được rồi, tớ sẽ để hai người ở riêng, nhưng tốt hơn hết là cậu nên giới thiệu cậu ấy với bọn tớ càng sớm càng tốt!" Jaemin cảnh báo và Donghyuck cười.

"Nhưng cậu ấy là bạn cùng phòng của tớ, cậu đã gặp cậu ấy trước đây rồi mà."

"Nó khác mà!" Donghyuck ôm chặt lấy người bạn của mình trước khi Jaemin siết chặt cánh tay cậu, sau đó đi đến chỗ Jeno ngoài cửa.

Donghyuck hít một hơi thật sâu, sau đêm nay cậu mới có thể ngủ được.

"Sẵn sàng đi chưa? Chà đây sẽ là một đêm vui vẻ." Donghyuck nở nụ cười trên khuôn mặt khi Hyunjin dừng lại trước mặt cậu, chìm trong chiếc áo choàng của chính mình- họ đã có điểm chung.

"Ừ, tao chuẩn bị nghỉ Tết rồi" cả hai đứng đó một lúc, không biết phải làm gì hay nói gì, thật lạ vì họ chưa bao giờ thực sự là kiểu người ít nói, "Ừm, cảm ơn mày cho đêm nay, mày là một người bảo vệ thực sự của tao."

"Trời lạnh mà, chắc tao chỉ định xem vài bộ phim và lẻn vào bếp thôi." Donghyuck có thể hiểu vụ trộm đồ ăn, nhưng cậu bỗng có cảm giác rằng Jaemin sẽ không hài lòng nếu họ bắt đầu mà Donghyuck không chính thức giới thiệu Hyunjin với cậu ấy.

"Có lẽ là sau buổi khiêu vũ? Tao muốn chứng minh với Jaemin và Jeno rằng tao có thể hòa đồng với những người khác ngoài họ." Hyunjin cười và đưa tay ra, và lúc này Donghyuck mới nhận ra mình thật may mắn, đã có được Hyunjin, Jaemin và Jeno, và đó là tất cả những gì cậu cần, ít nhất là bây giờ.

✵✵✵

Mark quan sát người nhỏ tuổi hơn qua vành cốc của mình, cắn chặt môi khi thấy Donghyuck đang cười trước điều gì đó mà cậu trai nhà Slytherin nói, ngại ngùng lấy tay che mặt. Mark không hiểu tại sao Donghyuck lại làm như vậy, anh nghĩ người kia đẹp nhất khi cậu ấy cười với cái đầu hất ngược ra sau và không quan tâm ánh mắt của bất kì ai... Nhưng rồi một lần nữa, Mark nhận ra mọi thứ Donghyuck làm đều đẹp, kể cả sự thông minh sắc sảo của cậu ấy. Mọi thứ về cậu đều là một Donghyuck độc đáo đến mức Mark không thể không yêu cậu ấy, bởi vì đối với Mark cậu là một người hoàn hảo.

"Họ thật đáng yêu phải không?" Mark nhìn Jaemin, người cũng đang quan sát hai người, "Em không thể tin rằng cậu ấy chưa bao giờ nói với bọn em về Hyunjin."

Jeno chỉ nhún vai, "cậu biết Hyuck thế nào mà, cậu ấy sẽ không tự nhiên nhảy vào một cái gì đó như thế này, cậu ấy quá cẩn thận để làm điều đó."

Mark cảm thấy cảm giác tội lỗi đọng lại trong bụng, anh nhớ lại sự dè dặt của Donghyuck về mối quan hệ của họ khi mới bắt đầu, nhưng Mark đã hứa với cậu rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng họ sẽ hạnh phúc... Giờ thì Mark đã biết lý do tại sao rồi, không nên hứa những điều bạn không thể giữ lời. Donghyuck đã trao niềm tin cho anh, và Mark đã phản bội điều đó.

"Chà, vì Donghyuck không đưa Hyunjin tới, nên tớ sẽ qua đó..." Jeno liếc nhìn bạn trai mình một cách thích thú, rồi Jaemin nâng chiếc cốc rỗng của mình lên, "Tớ chỉ uống một ly thôi... và có thể bằng cách nào đó, tớ sẽ đẩy hai người họ dưới cây tầm gửi, đó là điều ít nhất cậu ấy đáng được nhận."

"Đừng xen vào!" Jeno hét lên, nhưng Jaemin đã rời khỏi chỗ, cậu chỉ nâng cốc của mình lên để đáp lại. Jeno cười khúc khích khi nhìn Jaemin chen qua những học sinh khác để cố rót đầy lại cốc của mình, nhưng tất cả những gì Mark có thể quan tâm là nhìn Hyunjin rời khỏi Donghyuck- có lẽ giống như Jaemin, đi lấy đồ uống khác- và trước khi anh kịp nhận ra, chân anh đã di chuyển. Jeno hét lên, nhưng Mark không đáp lại, anh thả ly rượu xuống chiếc bàn gần nhất và đi về phía cây thông Noel ở chính giữa Sảnh lớn nơi Donghyuck đang đứng đợi.

Anh chưa nghĩ về những gì anh sẽ nói hoặc cách anh sẽ nói điều đó, nhưng anh biết rằng anh cần nói chuyện với Donghyuck, anh cần cho cậu ấy thấy rằng lời nói của anh có nghĩa, giống như những gì đã từng hứa. Đó là khi anh nói 'xin lỗi' và anh đã thực sự thất bại, khi anh nói 'Anh yêu em' là vì anh đã thực sự yêu Donghyuck... và cậu ấy xứng đáng với điều gì đó.

Trong một khoảnh khắc, Donghyuck đông cứng, cậu tràn ngập cảm giác bối rối, tức giận, nhẹ nhõm, đến nỗi không thể thực sự xử lý được việc Mark đang đứng trước mặt mình. Mark Lee đang đứng trước mặt cậu trong chiếc áo choàng, với một biểu cảm khó hiểu, cũng chính là Mark Lee, người đã rời bỏ cậu, khiến cậu thất vọng và suy sụp, đang ở đây đêm nay, ngay trước mặt cậu.

"Hyuck--"

"Này Hyuck" Ngay khi Mark bắt đầu, Hyunjin quay lại với hai ly rượu trên tay, và suy nghĩ duy nhất của Mark là chạy đi trong giây lát, nhưng đã quá muộn, anh đã làm tổn thương Donghyuck quá nhiều, vì vậy bây giờ anh không thể làm thế nữa. Tuy nhiên, điều đáng nói ở Mark Lee là anh không bao giờ biết khi nào là thời điểm thích hợp để làm việc gì đó.

"Xin lỗi vì đã ngắt lời nhưng tôi thực sự cần mượn Donghyuck một chút, điều này khá quan trọng" Hyunjin nhìn Donghyuck rồi lại nhìn sang Mark, trước khi cúi đầu nhẹ.

"Đảm bảo"

Mark tiến tới nắm lấy tay Donghyuck, nhưng sau đó anh nhận ra họ đang ở đâu. Tay anh đặt xuống bên hông và anh lúng túng hắng giọng, "Donghyuck?"

Donghyuck nhìn Mark trong một phút, ánh mắt chỉ hướng về anh ấy- cậu rút tay ra, "Không."

"Không?" Mark hỏi, hơi bối rối, "Hyu--"

"Không, em sẽ không đi đến một hành lang bí mật tối tăm nào đó để nói chuyện, anh muốn nói bất cứ điều gì thì hãy nói ở đây."

"Được... được..." Donghyuck nhìn anh đầy mong đợi khi Huynh trưởng nhà Gryffindor hít một hơi thật sâu. Anh ngước nhìn Donghyuck một lúc, để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chuyện này, hoặc tất cả hoặc không có gì.

"Don-- Hyuckie, anh - anh rất xin lỗi, anh biết em cảm thấy thế nào khi anh nói điều đó nhưng anh, anh vô cùng xin lỗi. Anh nhận ra rằng em đúng, em luôn đúng về những điều này, về mọi thứ, về chúng ta... không quan trọng là tình yêu của anh dành cho em như thế nào, điều quan trọng hơn là anh có thể dành bao nhiêu tình cảm cho em, cách anh có thể cho em thấy- lẽ ra anh phải cho em thấy nó như thế nào, và- và anh xin lỗi vì anh đã hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của em, toàn bộ điều bí mật khó xử này giữa chúng ta, nó chỉ... nó khiến anh đau đớn, sau khi em rời đi... Anh đã làm tổn thương em, anh đã làm tổn thương em rất nhiều, em không xứng đáng với điều đó, em không đáng phải chịu bất cứ điều gì như thế..." Một giọt nước mắt nhỏ chảy dài trên má Mark và Donghyuck cố gắng đưa tay ra để lau đi. "Anh sợ phải ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ gì..." Donghyuck nhìn thấy điều gì đó thoáng qua trong mắt Mark trước khi nó dịu đi một cách khó tin, "nhưng Hyuck, anh sợ mất em hơn... Anh đã mất em rồi, anh xin em hãy cho anh một cơ hội... Em có thể... ? Anh muốn- không, anh sẽ cho em thấy em có bao nhiêu ý nghĩa đối với anh, được không?"

Donghyuck chậm rãi gật đầu, gần như sững sờ khi Mark tiến thêm một bước nữa, thoải mái đan các ngón tay của mình với bàn tay trái của Donghyuck. Mark nhìn cậu, anh ấy thực sự nhìn cậu, hỏi cậu liệu điều này có ổn không, và thấy Donghyuck không rút ra, Mark thu hẹp khoảng cách giữa họ, môi mềm đặt lên môi Donghyuck và một tay anh ôm lấy quai hàm của người kia.

Donghyuck hoàn toàn thả lỏng chìm đắm vào nụ hôn, tâm trí cậu đi hàng triệu dặm một giờ, trái tim cậu đập mạnh và nhanh đến mức đầu gối cậu không còn sức lực. Đầu cậu quay cuồng, mất phương hướng khi Mark buông tay họ ra để anh ấy có thể áp lòng bàn tay mình vào má Donghyuck, hôn sâu hơn.

Giữa tất cả những tiếng ồn xung quanh họ, Donghyuck nắm lấy áo choàng của Mark, nắm chặt đến mức cậu chắc rằng các đốt ngón tay của mình đang chuyển sang màu trắng, vì cậu sợ rằng nếu buông Mark ra, người kia sẽ rời đi, dễ dàng như anh ấy đã làm lần trước. Điều này là quá tốt đẹp để trở thành sự thật, Donghyuck hét lên trong đầu một mình khi tiếng ồn xung quanh họ ngày càng lớn hơn, Mark định lùi ra xa, anh ấy sẽ hối hận vì điều này, đặc biệt là khi tất cả những người đang xem--

Và đúng như Donghyuck dự đoán, Mark thực sự phá vỡ nụ hôn của họ, anh lùi lại một bước, và Donghyuck cảm thấy mắt mình rơm rớm nước mắt, xin đừng rời đi, đừng rời đi một lần nữa.

Mark quan sát khuôn mặt của Slytherin và anh ngay lập tức bỏ tay ra khỏi mặt Donghyuck, thay vào đó vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, nghiêng người một lần nữa để tựa trán vào Donghyuck.

"Anh đã đánh mất niềm tin của em." Mark thở phào, giọng trầm đến mức khiến người nhỏ hơn giật mình, "và anh không biết liệu em có thể tha thứ cho anh hay không... nhưng qua chuyện này, anh đã có được một điều gì đó mạnh mẽ hơn."

Donghyuck nhìn anh chằm chằm, lông mày nhíu lại và Mark đặt một nụ hôn nhanh lên trán Slytherin, người ngay sau đó thả lỏng trong vòng tay của Mark, "sự thôi thúc khiến anh phải yêu em lần nữa."

Một vệt ửng hồng xinh xắn trên má Donghyuck khi cậu ngước nhìn Mark qua hàng mi, "Ý anh là lần này phải không?" Cậu lầm bầm, hạ thấp ánh mắt rời khỏi Mark để có thể nhanh chóng quét qua những người xung quanh họ- Jaemin, mắt mở to với chiếc cốc thủy tinh nằm vỡ dưới chân, khiến Donghyuck lùi về phía Mark, kéo anh lại gần đột ngột khi cậu ý thức được mọi thứ xung quanh.

"Này..." Mark đặt một ngón tay dưới cằm Donghyuck để cậu có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau một lần nữa, "Anh làm, ý anh là như vậy với từng thớ thịt của em... ngay cả khi em không thể tha thứ. Bây giờ, anh sẽ--"

Donghyuck nhanh chóng vùi đầu vào ngực Mark, cắt đứt lời người kia với hành động bất ngờ.

"Hyuck?" Mark vòng tay qua người kia, tay anh tự động đặt lên gáy Donghyuck, nghịch ngợm tóc cậu.

Tự cười một mình, Donghyuck bám chặt lấy Mark một lần nữa, cái ôm của anh, mùi hương của anh, giọng nói của anh, tất cả đều quá quen thuộc, "Anh đã được tha thứ rồi, đồ ngốc".


Vậy là mình đã hoàn thảnh đủ 3 phần trong series "harry potter au" rồi nèeeee 🥳 hôm nay thấy lineup Universe mà mình vui quá luôn vì có cả 2 otp luôn huhu 😭 dù sao thì cảm ơn mọi người đã đọc truyện mình trans nha, mọi người thấy hay thì hãy vote cho mình để ủng hộ mình và tác giả nhaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro