☕🍫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# 1

Mặc cho nỗi đau đớn tột cùng và vùng da bị thương đang bỏng rát không ngừng, cậu bé Wonwoo bảy tuổi lại quan tâm đến những tiếng nức nở của Mingyu hơn là những khớp ngón tay bầm tím của cậu ấy.

"Mingyu ..."

Khi nghe thấy tên mình được gọi, những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên đôi má phúng phính của cậu bé sáu tuổi, những tiếng nức nở run rẩy "wah hic wah hic" không ngừng trào ra

"Mingyu, sao em lại khóc?" Wonwoo nghiến răng hỏi, cố gắng không để ý đến vùng da đang ửng đỏ ở các khớp ngón tay. Anh thực sự không thể nói với mẹ về vết thương của mình, vì anh đã không nghe lời mẹ mà lén đi chơi công viên với Mingyu.

Cầu trượt là một trò chơi tương đối an toàn, nhưng cú tiếp đất không tốt đã khiến Wonwoo té ngã và các khớp ngón tay bị thương rất nặng.

Rất may, anh không bị chảy máu nhiều lắm.

"Anh bị thương rồi!!!" Mingyu rên rỉ, mức độ nức nở ngày càng tăng lên sau mỗi lần cậu bé nhìn vào vết thương của anh.

"Thì sao ?!" Wonwoo nghi ngờ hỏi.

"Anh bị thương !!" Mingyu quả quyết nói, trố mắt nhìn Wonwoo với cái nhìn kiểu chuyện này có gì khó hiểu đâu chứ?

Wonwoo cảm thấy tồi tệ, ngay khoảnh khắc anh lỡ cười khúc khích trước sự nực cười của toàn bộ tình huống này.

'Anh bị thương chứ có phải em đâu!'

Mingyu tức giận khịt mũi. 'Đừng có cười em! Em chỉ buồn vì anh bị đau thôi! "

Đôi mắt long lanh như những quả cầu thủy tinh đang tập trung vào Wonwoo cùng với những dòng nước mắt lại trào ra, và người lớn hơn không biết làm thế nào để xoa dịu cậu bé cả. Có lẽ anh nên quấn gạc quanh các khớp ngón tay lại để Mingyu không nhìn thấy vết bầm tím nữa, ngay cả khi điều đó có nghĩa là anh sẽ phải nghe những lời trách mắng từ mẹ mình.
"Sẽ lành nhanh thôi mà, Mingyu... Nếu anh chữa trị vết thương tốt, nó sẽ không còn đau nữa." Wonwoo nói, cố gắng hết sức để trông có vẻ tin tưởng.

Và Mingyu tin lời anh một cách dễ dàng.

'Có thật không?'

Wonwoo gật đầu.

Sau đó, Mingyu chỉ kéo tay anh ra và đặt một nụ hôn ướt át lên vết thương một cách vụng về, và Wonwoo nhảy từ băng ghế bị hỏng ở nơi ẩn náu của họ, gần như hét lên vì cảm giác bỏng rát đốt cháy dây thần kinh của anh như thế nào.

"Mẹ nói nếu ai đó hun tiếng vết thưn,nó sẽ lành lại nhanh thôi!" Mingyu nhe răng cười nhăn nhở với anh một cách tự hào và ngây thơ. 'Vết thương của anh cũng sẽ sớm biến mất thôi'

Bây giờ, Wonwoo đã có lý do để giận Mingyu. Nụ hôn vào các khớp ngón tay của anh đã làm bùng lên cơn đau đang giảm dần và miệng cậu áp vào vết thương có thể khiến nó bị nhiễm trùng.

Nhưng, ngoài tất cả những điều đó ra, Wonwoo không thể ngừng ngưỡng mộ đôi mắt tròn xoe đang nhìn anh với sự tử tế chân thành nhất.

Vì vậy, anh đưa tay lên để vỗ về Mingyu, chỉ đơn giản là vỗ nhẹ vào đầu cậu một cách trìu mến.

# 2

Ha Shin Woo gần như là một vị thần đối với mọi đứa trẻ dưới mười tuổi.

Nhưng với Jeon Wonwoo thì không, bởi vì, dù mới mười tuổi, anh biết không ai trong số những diễn viên đóng vai anh hùng này thực sự là anh hùng, và họ chỉ là những con người bình thường không thể chống lại trọng lực và chỉ biết tung một cú đấm sức mạnh vào những kẻ phản diện không tồn tại mà thôi.

Nhưng Mingyu vẫn bị mắc kẹt trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, dành hết tâm trí cho nam diễn viên và nhân vật của anh ấy trong phim vì đã dừng một chiếc xe buýt đang chạy chỉ bằng một tay.

'Giọng nói của anh ấy cũng giống như chúng ta được nghe trong phim thôi. Dù vậy, ở ngoài anh ấy trông đẹp trai hơn đấy." Wonwoo kể lại trong khi quan sát phản ứng của Mingyu ánh lên đầy sự ghen tị.

Wonwoo thực sự chỉ đang phóng đại toàn bộ buổi gặp mặt mà thôi.

Gia đình anh đã đến một bữa tiệc của một người họ hàng và Ha Shin Woo tình cờ có mặt ở đó. Wonwoo chỉ là một trong hàng đống những đứa trẻ bắt tay với anh ấy không quá hai giây.

Anh đã thêm thắt một vài chi tiết để chọc tức Mingyu.

Dưới bầu trời hoàng hôn màu cam, khuôn mặt rám nắng của Mingyu ánh lên một tia sáng vàng, cái cau mày khó chịu ở giữa lông mày của cậu nhóc cũng thú vị như bộ dạng ủ rũ của cậu trên xích đu trước hiên nhà vậy.

"Anh thực sự đã bắt tay với anh ấy á?" Mingyu nhỏ giọng hỏi.

Wonwoo lười biếng gật đầu, cố gắng đung đưa chiếc xích đu bằng đôi chân của mình.

Khi Mingyu vẫn im lặng - một chút quá im lặng, điều không bình thường với cậu nhóc chút nào, Wonwoo bắt đầu lo lắng, tự hỏi liệu mình có đi quá xa trong việc khiến Mingyu ghen tị hay không.

"Nhưng đừng lo, anh đã nói với anh ấy rằng bạn của anh, Mingyu, rất thích anh ấy rồi."

Đó thực sự là một lời nói dối.

Anh không nói bất kỳ từ nào khác với diễn viên ngoại trừ một câu "Chào" nhẹ nhàng, mà không được đáp lại.

Mingyu không cần phải biết điều đó. Đặc biệt nếu lời nói dối có thể khiến cậu bé bừng sáng trong niềm hạnh phúc như những ngọn đèn thần tiên trong đêm.

Wonwoo tiếp tục, nói thêm nhiều điều nữa để làm Mingyu phấn chấn hơn. "Anh ấy nói rằng anh ấy thích em nhiều lắm đấy."

Mingyu chồm lên và cười thật tươi, nhấc tay phải của Wonwoo lên để áp môi vào giữa lòng bàn tay anh.

Wonwoo nhăn mặt vì cảm giác ẩm ướt trên da mình, đó chắc chắn là nước bọt của Mingyu.

"Ew Mingyu, em làm gì thế ?!" Anh nhẹ nhàng đánh vào cánh tay của cậu bé và Mingyu chỉ nở một nụ cười hạnh phúc với anh.

'Anh nói rằng anh đã bắt tay với Ha Shin Woo, phải không? Vì vậy về mặt kỹ thuật, em đã hôn tay anh ấy, chứ không phải anh."

Wonwoo đảm bảo đá vào mông Mingyu và cậu bé vội vã chạy về nhà anh, gọi bà Jeon ra để kìm hãm con trai mình lại.

# 3

Cậu bé Mingyu 13 tuổi, say mê vẽ đến nỗi thường nằm dài trong nhà của Wonwoo vì ở đó có rất nhiều dụng cụ vẽ.

Không phải là nhà Kim không có những thứ đó, nhưng bố mẹ cậu sẽ không cho phép cậu vẽ cả ngày, và may mắn thay, Wonwoo đã tình cờ cho cậu sử dụng bộ dụng cụ vẽ chưa từng được đụng đến của mình vì anh không giống như Mingyu, anh không có hứng thú với vẽ vời cho lắm.

Hai người họ đang ở trong phòng của Wonwoo, người lớn hơn đang nằm dài cùng với một cuốn sách trong một tay và tay kia đưa ra cho Mingyu, cậu đang viết nguệch ngoạc / vẽ gì đó trên da anh.

Lúc đầu, Wonwoo không tin tưởng lắm vào đôi mắt nghệ thuật của người nhỏ hơn, cậu chỉ muốn vẽ một "hoa văn đẹp" trên da của anh bởi vì, "Nó đẹp mà, Hyung!"

Nhưng Mingyu đúng là đồ trẻ con nên thằng bé lén lút vẽ bất cứ thứ gì cậu muốn khi anh chợp mắt trong một lúc.

Wonwoo ban đầu không thích ý tưởng coi làn da của mình như một tấm canvas để vẽ tranh vì mùi hóa chất và dấu vết của màu nước vẫn bám dính ngay cả sau khi anh đã kỳ cọ cẩn thận bằng chất tẩy rửa.

Tuy nhiên, các họa tiết thực sự rất đẹp - đúng như những gì Mingyu đã nói - và anh bắt đầu không còn bận tâm đến những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời đó trên làn da của mình nữa.

Tuy nhiên, lương tâm của anh lại chế nhạo anh bởi vì thực tế là, anh làm điều đó vì vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt Mingyu chứ không phải bản thân tác phẩm nghệ thuật, và Wonwoo thản nhiên vứt bỏ suy nghĩ đó mà không đào sâu thêm.

Thật ngạc nhiên, cảm giác những cây bút lướt trên da của anh vô cùng thư giãn, nhưng anh sẽ không bao giờ nói với Mingyu chuyện đó đâu.

Nhiệt độ của những buổi chiều tháng Tư thật không thể chịu đựng được, nhưng mỗi làn gió nhẹ thoảng qua khung cửa sổ đều giúp anh nhẹ nhõm hơn khi lướt qua phông chữ nhỏ của cuốn tiểu thuyết không nổi tiếng.

Wonwoo như rơi xuống hố hạnh phúc khi anh cảm thấy có một thứ gì đó ẩm ướt nhẹ đè lên cổ tay mình.

Như được cảnh báo, anh ngồi dậy với cặp kính bị lệch một bên, trọng lượng cuốn sách nặng nề rơi xuống ngực anh với một tiếng thịch. Thực sự rất đau nhưng anh có nhiều vấn đề cấp bách hơn phải giải quyết lúc này.

"Mingyu?"

Cậu bé nhìn anh cười dịu dàng.

Mọi thứ dường như vẫn ổn cho đến khi Wonwoo nhận ra hình dạng của đôi môi màu xanh lục dưới bức vẽ nguệch ngoạc ngôi nhà nhỏ trên cổ tay anh, và khuôn miệng của Mingyu cũng nhuốm màu tương tự.

Lo lắng, Wonwoo tiến lại gần hơn để kiểm tra khuôn mặt của Mingyu và giáng cho cậu một cú đập mạnh vào đầu, người kia nhăn mặt vì cú đánh và trơ tráo hỏi "Sao anh đánh em?"

Wonwoo tức giận kéo cậu vào phòng tắm riêng, dùng khăn giấy ướt và xà phòng chà xát lên môi Mingyu.

"Ai có đầu óc tỉnh táo lại đi tô màu xanh lá cây lên môi họ bằng bút vẽ phác thảo vậy hả?! Thằng nhóc ngốc nghếch!'

Mingyu rên rỉ trước lời buộc tội, bĩu môi nhiều hơn.

"Nhưng hình vẽ ngôi nhà và đôi môi màu xanh đẹp mà, Hyung!"

'Không, nó xấu y như cái miệng màu xanh xấu xí của em ấy!'

Mingyu thút thít mỗi khi Wonwoo thô bạo kỳ cọ đôi môi mình, nhưng cậu cố gắng không chọc tức Wonwoo thêm nữa bằng cách ngừng phàn nàn.

Họ ổn định sau khi lau sạch màu vẽ, Wonwoo lúc này đang nhìn vào tác phẩm Mingyu đã tạo ra trên cổ tay của mình.

"Em biết em có thể vẽ đôi môi và tô màu xanh lá cây lên nó nếu em thực sự muốn, phải không?"

Hai má của Mingyu đỏ ửng lên trước câu nói đó.

"Ừ thì, như vậy thì không hoàn hảo được..."

Cười khúc khích trước lý do ngớ ngẩn của thằng bé, Wonwoo vò tóc cậu với một nụ cười trìu mến.

#4

Wonwoo đã quyết định rằng anh sẽ không tham dự buổi dạ hội từ rất lâu về trước rồi.

Anh tự nhủ rằng những cuộc tụ họp xã hội này được sắp xếp chỉ để làm màu và một đêm trải nghiệm hưng phấn sẽ chẳng mang lại gì cho anh ngoài chiếc ví trống rỗng và tinh thần cạn kiệt.

Ngoại trừ, Wonwoo bây giờ đang gạt bỏ tất cả niềm tin của mình và hờn dỗi khi tưởng tượng đến những người bạn của mình đi chơi với bạn bè và bạn cặp của họ.

Chà, Wonwoo có thể dễ dàng hỏi Junhui hoặc Dokyeom vì những người này không bao giờ biết nói "không", nhưng điều đó không có nghĩa là Wonwoo có thể lợi dụng lòng tốt của họ như vậy. Anh biết rằng bạn bè của mình đã muốn bắt cặp với người khác, và anh đúng là kẻ thất bại, đã không chủ động tìm kiếm một người bạn cặp cho buổi dạ hội.

Chỉ là anh luôn mơ ước được đi dạo cùng ai đó trong bộ vest chứ không phải chiếc váy dạ hội mà thôi. Thật nực cười ngay cả khi mơ thấy một điều gì đó như thế. Chắc chắn rồi, mọi người không bận tâm đến các cặp đôi đồng tính, nhưng rồi một lần nữa không một ai lọt được vào mắt anh, người mà anh thực sự muốn khiêu vũ cùng, và anh chỉ đơn giản là không muốn cứ đi cùng bất cứ người nào như vậy.

Chuông điện thoại của anh vang lên và Wonwoo đưa tay ra để nhặt nó, hy vọng rằng đó không phải là bạn bè của anh hỏi tại sao anh vẫn chưa đến hội trường.

'Hyung, đến công viên nhanh lên!"

Đó là Mingyu.

'Sao thể?'

"Đừng hỏi em, cứ đến đi!" Mingyu dập máy với tốc độ ánh sáng và Wonwoo thực sự nghĩ rằng mình nên dạy cho thằng nhóc này một số cách cư xử.

Sau khi thông báo với mẹ, Wonwoo lao ra ngoài với chiếc áo khoác trên tay, nhiệt độ ngoài trời đúng là lạnh thấu xương nhưng chỉ trong vài phút thôi, sự bất tiện đó đã hoàn toàn bị lãng quên khi anh nhìn thấy Mingyu trong bộ vest trắng chỉnh tề đứng ở lối vào công viên.

Mingyu này ... thực sự không giống Mingyu thường ngày của anh chút nào.

"Này!" Mingyu phấn khích vẫy tay với anh và vì lý do nào đó, Wonwoo chỉ đứng đó, cảm giác như một điều gì đó mới mẻ và thú vị vừa mới vỡ òa trong anh.

Đây có phải là những gì họ gọi là sự khai sáng không?

"Cái- cái gì, ý anh là sao em lại ăn mặc như vậy?"

Mingyu chỉ đơn giản là kéo anh đến nơi ẩn náu của họ, nơi rất sâu trong công viên, được bao bọc xung quanh bởi những vùng đất trống. Bây giờ công viên đã trở thành một nơi bị bỏ hoang, do các khu trò chơi đã bị sửa chữa và bảo trì không đúng cách.

Khi họ đi xa hơn, Wonwoo phát hiện ra ánh sáng từ đằng xa và anh nhìn Mingyu đầy thắc mắc.

"Đừng có nói với anh rằng em sẽ chôn sống anh để thực hiện một nghi lễ thờ cúng nào đó nhé. Em đã không thực hiện bất kỳ giao dịch ngu ngốc nào với ma quỷ, phải không?"

Mingyu cười khẽ. "Ngay cả khi em muốn một thứ gì đó từ ma quỷ, sẽ chẳng ích gì khi làm bài thuyết giáo nếu nó yêu cầu rằng anh phải bị chôn sống đâu."

'Huh-'

Mingyu bảo anh yên lặng, khi họ đến vị trí của mình.

Và nói rằng Wonwoo chết lặng trước những ánh đèn cổ tích được thắp sáng tuyệt đẹp xung quanh nơi đây với những bản nhạc nhẹ được phát từ loa Bluetooth là một cách nói quá.

Nó không phải là một cái gì đó quá xa hoa, chắc chắn rồi, nhưng không có gì có thể đánh bại vẻ đẹp của nó cả.

Đặc biệt, nếu nó được chuẩn bị bởi cậu bé Mingyu yêu thích của anh!

Ánh đèn vàng làm cho những tán lá lấp lánh một cách xinh đẹp và ánh trăng tròn chiếu sáng bầu trời như muốn cùng Wonwoo đến đó để trải nghiệm và tận hưởng khung cảnh này.

"Hyung, lại đây ngồi đi." Mingyu dẫn người lớn hơn đến tảng đá khổng lồ, cũng chính là nơi mà họ đã từng ngồi và nói chuyện với nhau hàng giờ liền.

Leo lên và ngồi trên đỉnh, Wonwoo lo lắng nhìn Mingyu đang cúi xuống với mình, cười nhẹ rồi đưa tay ra.

"Tôi có thể nhảy một điệu với Jeon Wonwoo đáng yêu được không?"

Wonwoo khúc khích và cười lớn để che đi sự xao xuyến bất thường của trái tim mình.

"Được... Được rồi, tôi đồng ý." Anh nhảy xuống vòng tay của Mingyu, và cậu nhanh chóng dẫn anh vào vị trí trung tâm, đặt tay lên eo anh khi cậu thúc giục Wonwoo quàng tay quanh vai cậu.

Và đối với Wonwoo ... anh chỉ, không thể tin rằng chuyện này đang xảy ra.

Cảm giác thật kỳ lạ, quá tuyệt và anh ... thích nó rất nhiều?

"Từ bao giờ em đã cao hơn anh vậy, Mingyu?" Wonwoo hỏi với giọng nhẹ nhàng, như thể đó là chuyện riêng tư đối với họ, và Mingyu nhìn anh bằng một cái nhìn trìu mến.

"Là do anh không nhìn thấy em thôi, hyung."

Wonwoo cau mày trước sự khó hiểu của câu nói và khi anh chuẩn bị hỏi thêm, Mingyu nhanh chóng xoay người anh lại, khiến anh kêu lên một cách ngạc nhiên.

Họ nhảy chậm rãi như vậy cho đến khi Wonwoo cảm thấy mình cần phải tách ra khỏi sự đụng chạm vì ... một điều gì đó ngu ngốc đang diễn ra trong đầu anh.

Mingyu, giống như người giỏi nhất, tiếp tục trò chơi và cúi xuống nhẹ nhàng nắm lấy tay Wonwoo, hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh.

Nụ hôn khác nhiều so với những nụ hôn ngây thơ mà anh đã nhận được từ Mingyu từ trước đến nay. Cái này ... Cái này ... Anh không biết phải làm gì khi một Mingyu ăn mặc đẹp đẽ tiến vào cuộc đời anh để khiến anh bối rối như vậy.

Người ta sẽ sẵn sàng thể hiện lòng biết ơn trào dâng trước những cử chỉ như thế này nhưng ... anh chỉ biết rằng điều gì đó đang được khai sáng trong anh không chỉ đơn giản là lòng biết ơn.

Wonwoo cảm thấy sau này anh sẽ không bao giờ giống như trước đây được nữa.

# 5

Wonwoo không chắc liệu việc đi suốt quãng đường từ Seoul về Changwon có phải là một ý kiến ​​hay hay không.

Chuyến đi này đồng nghĩa với việc anh sẽ tham dự buổi dạ hội của Mingyu cùng với cậu.

Người nhỏ hơn đã nói đùa qua điện thoại rằng cậu sẽ đi dự vũ hội nếu Wonwoo là người rủ cậu, và với việc tán tỉnh qua lại không thể chấp nhận được của họ, Wonwoo không chắc động thái rõ ràng này từ phía anh có còn đặt họ vào thang đo platonic của mối quan hệ nữa hay không.

(Platonic: là một dạng tình cảm ràng buộc 2 người lại với nhau mà không liên quan đến xác thịt và không cần phải có dục vọng. Platonic phát triển bởi đam mê và yêu thương chân thành, nó đơn giản là một tình yêu sâu sắc.)

Chắc chắn rồi, bạn bè và những người quen thân vẫn có thể cùng nhau đi dự vũ hội. Dù sao đó cũng chỉ là một hoạt động của trường cấp ba, không có gì quá to tát cả.

Nhưng những ngày này, việc phải xa Mingyu và những cuộc trò chuyện với cậu qua điện thoại và tin nhắn ...khiến mọi thứ giờ đây trở nên quá nghiêm trọng.

Trái tim anh chắc chắn đang đi xuống con đường mà anh đã khám phá ra vào ngày Mingyu khiêu vũ với anh và anh cũng sắp làm điều tương tự với cậu, ngoại trừ bây giờ, hành động này sẽ có ý nghĩa hơn đối với anh và Mingyu.

Nhanh chóng về thăm bố mẹ và mặc một bộ vest, anh lén lút tránh những ánh nhìn tò mò của gia đình mình và đi qua đường để bấm chuông cửa nhà Mingyu với hơi thở dồn dập.

Rất may, Mingyu đã tự mình mở cửa và-

'Wow'

Wonwoo ngượng nghịu mỉm cười.

Anh xoa hai tay vào nhau, một thói quen khi anh lo lắng quá mức và anh cầu nguyện với mọi đấng bên trên đừng để anh ngất xỉu trước mặt Mingyu.

"Anh... anh đến rồi?" Wonwoo hơi loay hoay khi nhìn thấy Mingyu đang mặc một chiếc áo phông và quần đùi dài đến đầu gối một cách thản nhiên. "Anh sẽ đưa em đến vũ hội, trong trường hợp ... không có ai đi cùng em?"

Mingyu cười toe toét và đầu óc Wonwoo vật lộn để thư giãn khỏi suy nghĩ về cách mà lớp mỡ non trên má cậu giờ đã được thay thế bằng các cơ săn chắc như thế nào.

Tuy nhiên, cậu trông vẫn như một đứa trẻ dễ thương.

Mingyu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Wonwoo, kéo anh đi về phía con đường quen thuộc về phòng mình, nơi mà Wonwoo đã đến nhiều lần đến mức anh không thể đếm được nữa.

"Bật đèn lên đi, Mingyu ..." Wonwoo nói, khi cậu đóng cửa với một tiếng lách cách nhẹ nhàng mà không cần bật đèn.

Ánh sáng từ đèn đường chiếu qua khung cửa sổ, đủ để phủ bóng của họ lên tường nhưng không đủ để tô màu cho bộ khăn trải giường màu xanh baby và những chiếc kệ bằng tôn xếp chồng lên nhau chứa đâỳ những cuốn sách chưa được chạm tới.

"Thật là tuyệt, Hyung."

Âm lượng và hơi ấm giúp Wonwoo dự đoán rằng cậu đang ở cách mình không xa.

"Anh đến để đưa em đến buổi dạ hội." Wonwoo thở khẽ và nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn.

"Để khiêu vũ với em sao?"

Wonwoo cười khúc khích trước câu hỏi đầy nghi ngờ.

"Không, để phục vụ đồ uống tại hội trường ấy."

Mingyu giải trí cho sự mỉa mai của anh bằng một tiếng ậm ừ thích thú, khi cậu tiến lại gần hơn cho đến khi ngực của họ áp vào nhau.

Wonwoo bây giờ cảm thấy rất biết ơn vì đèn đã tắt. Anh không chắc mình có thể đối mặt với ánh nhìn xuyên thấu của Mingyu hay không - chỉ riêng tưởng tượng về việc đó thôi đã khiến nỗi lo lắng trong anh bùng cháy rồi.

'Chúng ta không nên bật đèn lên sao? Thị lực bị suy giảm của anh có lẽ phải mất rất nhiều ... '

Khi Wonwoo địnhquay lại để đến chỗ công tắc đèn, Mingyu kéo anh trở lại vị trí cũ. Sự khác biệt duy nhất bây giờ là, không gian cá nhân không còn nữa.

"Mingyu?"

Cậu ôm nhẹ lấy tay anh và lắc lư trái phải theo một giai điệu lặng lẽ, Wonwoo không thể không hợp tác, đôi chân trần của anh lướt trên sàn trải thảm.

'Em đang làm gì vậy?'

"Anh nghĩ sao?" Kèm theo một câu trả lời sắc bén.

"Nếu em đang tập luyện cho buổi dạ hội thì xin lỗi nhé, em còn cả một chặng đường dài phía trước đấy." Wonwoo nói với tông giọng thì thầm, như thể anh sợ nếu mình lớn tiếng, anh có thể phá vỡ bất cứ thứ gì đang xây dựng trong không khí.

"Chúng ta sẽ không đi đâu cả." Mingyu thản nhiên đáp, xoay người Wonwoo lại, giống như cách cậu đã làm một năm trước ở công viên.

Wonwoo buộc cậu phải dừng lại.

'Tại sao không?'

Mingyu nhún vai. "Như thế này thật hoàn hảo, anh không nghĩ vậy sao?"

Wonwoo chế giễu rõ ràng trước câu nói đó. "Em muốn dành đêm dạ hội của mình với một sinh viên đại học, khiêu vũ như một lính mới trong bóng tối phòng ngủ của em sao?"

"Hyung, anh thậm chí còn không có ý định đến buổi dạ hội của mình nữa!"

"Ít nhất thì anh cũng đã khiêu vũ với em trong công viên với quang cảnh sáng sủa hơn một chút đấy."

"Em thì thích như thế này hơn nhiều ..." Mingyu tiếp tục trò lắc lư của mình với Wonwoo.

Khi họ xoay vòng một lần nữa, ánh sáng trắng từ đường phố chiếu sáng một phần khuôn mặt của Mingyu, nụ cười quen thuộc khi cậu đạt được một điều gì đó và lông mày cậu nhướng lên một cách hài lòng dường như đánh bật hơi thở ra khỏi lồng ngực Wonwoo.

"Nếu em chịu nói trước, anh sẽ không phải mặc vest đến đây rồi."

"Sao thế, anh trông tuyệt lắm, Hyung ..."

"Cảm ơn ..." Wonwoo thở ra và dựa vào vai cậu.

Ở đâu đó đoạn giữa, Wonwoo bất cẩn giẫm lên ngón chân của Mingyu và khi nghe thấy một tiếng rít nhẹ, anh bật cười không chút giấu giếm.

"Anh vẫn nhảy dở quá, Hyung ..."

"Mingyu, chúng ta thậm chí đang nhảy mà không có nhạc nền, điều đó bình thường làm sao."

Phớt lờ sự cáu kỉnh của anh, cậu đột ngột lùi ra, bắt lấy tay anh để ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó.

Một nụ cười nho nhỏ nở trên khóe môi Wonwoo và nó càng nở rộng hơn khi Mingyu tiến lại gần để ôm lấy eo anh, Wonwoo quàng tay quanh cổ Mingyu để đáp lại.

Khoảng cách giữa khuôn mặt của họ giảm đi đáng kể và hơi thở của họ hòa quyện vào nhau trước khi đôi môi họ khẽ lướt qua nhau.

Wonwoo không biết ai dựa vào trước, ai là người ấn mạnh trước hay điều gì đã khiến họ điên cuồng sau làn môi của nhau, nhưng với đôi mắt nhắm lại, anh có thể nhìn thấy hình ảnh hai đứa trẻ trong một buổi trưa hè, đang rượt đuổi nhau khi những giọt mồ hôi chảy ròng ròng xuống thái dương của mình.

# 6

"Mingyu, em có gì đó trên mặt này."

Wonwoo chỉ ra một vết dầu mỡ màu đen như có thứ gì đó bôi lên trên má của Mingyu và anh thậm chí không biết cậu đã có nó từ đâu nữa.

'Ở đâu?'

"Trên má trái của em ý."

"Đây á?" Mingyu sốt sắng xoa bên má phải.

Người lớn hơn thở dài một hơi, đặt túi hàng tạp hóa xuống vỉa hè bên ngoài cửa hàng. Anh hơi khó chịu vì đã coi nhẹ thời tiết lạnh giá của tháng 10 ở Seoul và mặc quần áo sơ sài, giờ thì anh đang phải đối mặt cái lạnh ngấm đến tận xương và các đầu ngón tay anh bắt đầu tê cóng.
"Anh nói ở bên trái, Mingyu à ..."

Cậu tiếp tục chà xát một cách vô tư ở tất cả mọi nơi, trừ một chỗ cụ thể và Wonwoo nghĩ rằng mình đã thấy đủ.

"Cúi người xuống một chút đi."

Khi Mingyu nghe lời anh mà không đưa ra nhận xét hài hước nào về sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của họ, Wonwoo khẽ làm ướt đầu ngón tay bằng cách lướt lưỡi qua nó, sau đó anh tiến hành xoa lên vết dầu mỡ, vết bẩn từ từ biến mất sau mỗi chuyển động của anh.

Wonwoo giật mình khi một đôi môi chạm vào lòng bàn tay đang làm việc để loại bỏ vết dầu mỡ còn sót lại ở đó.

Mingyu nở một nụ cười toe toét trẻ con, có lẽ đang vô cùng tự hào về cách mà cậu xoay sở để có thể làm Wonwoo bối rối chỉ bằng một hành động nhỏ nhất.

Wonwoo với khuôn mặt bỏng rát, cầm túi đồ ném về phía Mingyu, coi đó là hình phạt vì đã hành động gây thu hút sự chú ý như vậy khi ở nơi công cộng.

Tuy vậy, người trẻ hơn không hề tỏ ra hối lỗi chút nào.

# 7

Có một sự thật là Wonwoo không thích những hoạt động mất sức, bởi vì anh không thể duy trì sức chịu đựng của mình và rất dễ rơi vào tình trạng mệt mỏi ngay cả khi gắng sức nhẹ.

Vì vậy, không thực sự ngạc nhiên khi Wonwoo cảm thấy như xương của anh dường như đã biến mất từ ​​... à, "hoạt động thể chất buổi tối" với Mingyu.

Mặt trời đã mọc cách đây một lúc và những con chim đang hót ríu rít một cách tích cực, nói với anh theo cách riêng của chúng rằng "anh sẽ đến lớp muộn nếu anh không chịu rời giường ngay bây giờ đấy" nhưng lưng dưới của anh đang cực kỳ đau và toàn bộ cơ thể của anh có cảm giác như thể anh đã chạy cuộc đua tiếp sức 400m mà không nghỉ giữa hiệp vậy.

'Hyung ...'

Mingyu thì thầm vào tai anh, khẽ khàng lắc vai anh, và Wonwoo nghĩ rằng bạn trai muốn anh bắt đầu một ngày mới.

"Năm phút nữa thôi, Gyu."

"Làm ơn đi hyung, em thực sự cần hỏi chuyện này quan trọng lắm ..."

Wonwoo nghiến răng khi liếc mắt nhìn cậu, điều tốt nhất anh có thể làm trong tư thế này.

'Em không thể đợi được sao!'

"Không!" Mingyu kéo mạnh để lật người anh lại và Wonwoo mệt mỏi rên rỉ, tự hỏi cậu nhóc của anh đã ăn gì để trở nên mạnh mẽ như thế này.

"Gì vậy...?" Wonwoo hỏi, ngáp dài.

Nụ cười ngớ ngẩn đó trên khuôn mặt Mingyu không bao giờ là một dấu hiệu tốt cho trái tim của Wonwoo.

"Hyung, anh biết đấy, chúng ta đã làm chuyện đó tối qua mà..."

'Vâng, Mingyu. Nếu em không để ý thì anh cũng đã ở đó."

Mingyu cười khúc khích. "Ừ thì, trên thang điểm từ 1 đến 10, xếp hạng màn trình diễn của em là bao nhiêu?"

Wonwoo cau có, cố tìm một cái gối để có thể đập vào mặt Mingyu nhưng rồi anh cho rằng mu bàn tay của mình sẽ giáng một đòn đau hơn.

Ngoại trừ việc Mingyu đã nắm lấy bàn tay của anh trong lúc đó và đặt lên đó một nụ hôn ướt át, chạy vội vào phòng vệ sinh, trước khi thè lưỡi về phía anh một cách trẻ con.

Không thể đuổi theo cậu vì cái lưng đau của mình, Wonwoo ngồi phịch xuống giường, âm mưu trong lòng rằng anh nên bịa một lý do nào đó với Mingyu và nói rằng họ chỉ nên quan hệ vào ngày sinh nhật.

#8

Mingyu là một đầu bếp giỏi, không nghi ngờ gì về điều đó.

Wonwoo hoàn toàn không thể nấu ăn, cũng không nghi ngờ gì luôn.

Nhưng với việc kỳ thi cuối kỳ của Mingyu đang đến gần, Wonwoo không thể bắt cậu nấu ăn cho họ. Đặt đồ ăn ngoài là một lựa chọn tốt, nhưng việc chi tiền cho nó hàng ngày thì không phải một lựa chọn hay cho lắm.

Ngoài ra, Mingyu cũng không thích ý tưởng đặt đồ ăn ngoài và thích mua đồ tươi sống để tôt cho sức khỏe hơn.

Với việc Wonwoo tốt nghiệp và phải vật lộn với thời gian bắt đầu làm việc tại một tập đoàn lớn, mọi thứ khá căng thẳng đối với anh nhưng anh chắc chắn có thể hiểu được hoàn cảnh của Mingyu, khi phải tự mình vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó.

Vì vậy, anh đã cố gắng nấu ăn cho Mingyu, đặc biệt là món mà cậu thích.

Nó thực sự không có gì to tát, thành thật mà nói.

Mẹ anh đã hỏi anh rằng tại sao anh lại làm lớn chuyện này lên.

" Chỉ là một món cháo đơn giản thôi mà, Wonwoo."

Chà, không phải ai cũng đều giỏi về tất cả mọi thứ. Với Wonwoo, việc tính toán dễ dàng hơn việc đong một chén gạo và đổ nó vào nồi nước sôi.

Vì vậy, khi anh tự hào gọi Mingyu ra ngoài ăn tối, cậu nhìn chằm chằm vào anh từ trên xuống dưới với vẻ mặt quan tâm.

"Hyung, anh trông giống như vừa mới đi đánh nhau với ai về vậy."

Wonwoo cười khúc khích. 'Không phải ai, mà là cái gì. Đến xem thử đi. '

Mingyu đi ngang qua anh đến phòng ăn khiêm tốn trong căn hộ của họ và sững sờ đứng đó, nhìn vào cái nồi đang bốc khói.

"Anh làm cái này đấy à?!" Mingyu ngờ vực hỏi.

Wonwoo nheo mắt nhìn cậu.

'Em nghĩ sao?'

"Anh không mua nó đâu phải không?"

"Kim Mingyu."

"Đừng giận mà, Hyung." Mingyu lo lắng cười khúc khích trước vẻ mặt tối sầm của anh. "Chỉ là trước giờ em chưa từng thấy anh nấu món gì tử tế thôi mà."

Wonwoo thực sự chuẩn bị đánh nhau với ai đó rồi đây.

"Nghe này, anh sẽ cho em biết anh đã nấu nó như thế nào nhé. Đầu tiên, em phải đun sôi nước, thêm quế, cắt nhỏ thịt gà, rồi đong gạo dựa trên tỷ lệ, sau đó- Mingyu gì thế?

Wonwoo mải mê giải thích cách chế biến món ăn đến nỗi anh không để ý thấy Mingyu đang nhấc tay anh lên để nhanh nhẹn hôn lên đầu những ngón tay anh một cách đầy tôn kính.

"Nó ngon lắm, Hyung."

"Đồ ngốc, em thậm chí còn chưa nếm thử nữa." Wonwoo kiềm chế bản thân trước thôi thúc được nói ra ba từ đó trước cái nhìn trìu mến chân thành mà Mingyu dành cho anh.

"Anh biết em yêu tất cả mọi thứ anh làm mà."

Chà, Wonwoo không có câu trả lời nào tốt hơn là rướn người lên để hôn cậu.

# 9

Nếu mười lăm năm trước, ai đó nói với Wonwoo rằng cậu bé đã khóc vì vết thương của anh sẽ đeo nhẫn vào ngón tay anh, thì anh hẳn sẽ cười vào mặt họ.

Wonwoo chiêm ngưỡng chiếc nhẫn đính một viên đá duy nhất trên ngón tay mình, đưa tay lên cao để có thể thưởng thức quang cảnh của viên pha lê trắng phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời.

Mingyu đang ngồi bên cạnh anh, cạnh cửa sổ phòng ngủ của họ, và trong một giây, tâm trí của Wonwoo chuyển hướng từ chiếc nhẫn sang cậu.

"Nó không có gì nhiều, thật đấy ... Em đã muốn mua cho anh một cái lớn hơn ... nhưng-"

"Anh thích cái này mà, Gyu ..." Wonwoo ngắt lời, mắt nhìn vào chiếc nhẫn xinh đẹp. "Ngay cả khi em chỉ cho anh một cái nắp lon thay cho một cái nhẫn, anh cũng sẽ nhận nó."

Nụ cười của Mingyu tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời.

"Anh chuẩn bị bước vào thế giới của người lớn rồi và em không muốn bất cứ ai tiếp cận anh vì nghĩ rằng anh đang độc thân đâu."

Wonwoo cười khúc khích trước khi nhảy sang trêu ghẹo chồng sắp cưới của mình.

"Lỡ như anh không nhận chiếc nhẫn của em thì sao?" Anh nhướng mày một cách đầy thách thức.

Mingyu tiến đến bên anh và Wonwoo sẵn sàng đón nhận người đàn ông cao lớn, khi cậu dựa vào bên mình trên giường.

"Thành thật mà nói... em chưa bao giờ nghĩ về điều đó cả." Mingyu ngượng ngùng thừa nhận và cả hai đều phá lên cười, thấy sự thay đổi của các sự kiện thật buồn cười.

Giữa lúc đó, Wonwoo nhấc tay Mingyu và nhẹ nhàng hôn lên nơi mà chiếc nhẫn cưới sẽ được đeo, gợi lên ánh mắt ngạc nhiên và vô cùng yêu thương của cậu.

Anh không nên là người duy nhất đeo nhẫn trong một mối quan hệ.

Vì vậy, Wonwoo đã lên kế hoạch mua một thứ gì đó bằng vàng và hình tròn cho cậu bé của mình.

Màu vàng thực sự phù hợp với màu da tinh tế của Mingyu.
-------

밍구아 생일축하해🐶🐶🐶
Happy Mingyu day💜💚💜💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro