🐶🐱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là hai giờ sáng khi Wonwoo trở về căn hộ của mình. Anh mệt mỏi, quá mệt đến mức không thể tra chìa khóa vào ổ vì tay anh mỏi và hơi run một chút.

Căn hộ tối om khi anh bước vào trong, và rồi anh tiếp tục bật đèn sau khi cởi giày và đi đôi dép trong nhà hình kitty của mình. Anh ném chìa khóa của mình vào bàn đảo bếp, âm thanh của nó đập vào mặt phẳng bằng đá cẩm thạch vang lên khắp căn hộ.

Wonwoo vào phòng tắm trước để lấy kính áp tròng ra vì chúng đã khiến mắt anh bị kích thích cả ngày rồi.

Một

Hai

Wonwoo mỉm cười khi anh cảm thấy mắt mình thư giãn khỏi cảm giác bị gò bó và đi lấy cặp kính gọng tròn của mình.

Anh thả mình xuống chiếc ghế dài và ôm chiếc gối màu be vào lòng, suy nghĩ về một ngày của mình. Người ta thường nói người mẫu là một công việc dễ dàng, nhưng Wonwoo không đồng ý. Mức lương của công việc này có thể cao nhưng đi kèm với nó chính là các buổi chụp hình liên tục, thay đổi trang phục, ăn kiêng và các buổi biểu diễn phải tham gia trong một ngày và đó mới chỉ là một số ít mà thôi. Dù vậy anh không đánh giá thấp công việc này. Thậm chí Wonwoo còn là một người nghiện công việc nữa. Anh luôn tận hưởng cơn sốt adrenaline bất cứ khi nào anh làm công việc của mình. Cú sốc của adrenaline sẽ thúc đẩy anh suốt cả ngày dài trước khi lùi dần vào trạng thái mệt mỏi để anh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ vào ban đêm.

Nhưng bên cạnh những điều mà anh yêu thích, chắc chắn phải có thứ mà anh ghét: đó là việc dọn dẹp bát đĩa từ bữa sáng của mình. 

Wonwoo không phải là người giỏi nấu ăn, vì vậy chỉ cần trứng và bánh mì nướng đã là bữa tiệc thịnh soạn đối với anh vào buổi sáng rồi. Trên hết, anh còn phải dọn sạch những thứ đã bắt đầu bốc mùi bên trong tủ lạnh của mình.

Anh bật dậy khỏi ghế dài, lê mình vào bếp và thấy mọi thứ đã được rửa sạch và và sắp xếp cẩn thận, và tủ lạnh của anh lại sạch sẽ như thường lệ.

Wonwoo nhướng mày. Anh nhớ rõ ràng anh vẫn chưa dọn dẹp vào lúc sáng nay mà.

"Đã dọn dẹp cho anh vì mọi thứ đã bắt đầu bốc mùi. Với cả sao anh lại để cheese burger 1 tuần trong tủ lạnh vậy hả?" Wonwoo đọc từ tờ giấy note dán trên tủ lạnh và bật cười mình khi gỡ tờ giấy note màu cam.

Kim Mingyu. Wonwoo mỉm cười trước cái tên đó. Kim Mingyu-cậu bạn trai khổng lồ, ngốc nghếch của anh. "Chậc, có phải là anh sẽ không dọn dẹp đâu chứ." Wonwoo nói như thể bạn trai của anh đang đứng ngay trước mặt anh vậy. Anh mỉm cười và dán tờ giấy note lại vào tủ lạnh, bên cạnh là một số tờ giấy note khác. 

Mingyu luôn để lại lời nhắn mỗi khi cậu đến căn hộ của Wonwoo. Mặc dù thực tế là họ đã ở bên nhau và mối quan hệ của họ đã công khai được một thời gian, nhưng hiện tại họ không sống cùng nhau. Mingyu, là một trong những diễn viên nổi tiếng của Hàn Quốc, và là một đầu bếp tuyệt đỉnh, sống trong căn hộ riêng của cậu cách nhà Wonwoo khoảng 30 phút đi xe.

Một nụ cười nở trên môi Wonwoo và anh điều chỉnh kính của mình để có thể quét qua những tấm giấy note được trang trí trên tủ lạnh của mình. Những ghi chú từ "đồ ngốc" đến "Babe, em nhớ anh." và tất cả chúng đều ở đó như để làm bừng sáng một ngày của Wonwoo.

Đã được hai tuần kể từ khi anh dành thời gian cho bạn trai của mình rồi. Cả hai đều có lịch trình bận rộn, với sự nghiệp người mẫu của Wonwoo và các show diễn liên tục, các bộ phim truyền hình và các cuộc phỏng vấn của Mingyu, cũng như các hoạt động bổ sung khác khiến hai người họ khó có thể gặp nhau.

Wonwoo mỉm cười cay đắng khi nghĩ đến điều đó. Mặc dù hiểu rõ tình hình, nhưng đôi khi cảm giác thật khó khăn để ngủ một mình vào ban đêm khi tất cả những gì anh nghĩ đến là muốn được ở trong vòng tay của Mingyu, được rúc vào lồng ngực rộng lớn của cậu, hít thở mùi hương quen thuộc và luồn những ngón tay qua mái tóc cậu.

Anh dứt ra khỏi dòng suy nghĩ khi điện thoại đổ chuông, vang lên bài hát yêu thích của Mingyu. Wonwoo mỉm cười với bản nhạc chuông và ID người gọi quen thuộc. Trong một giây, anh tranh luận xem có nên trả lời luôn hay chờ một lát để Mingyu phải đợi ở đầu dây bên kia.

Sau một vài hồi chuông nữa, Wonwoo cuối cùng cũng trả lời cuộc gọi với nụ cười trên môi. "Em muốn gì vậy?" Anh nói khi cố gắng kìm chế một tràng cười.

"Này, em biết là anh biết em gọi mà vẫn cố bắt em phải đợi chứ gì," Mingyu gào lên ở đầu dây bên kia và Wonwoo cuối cùng phá ra một tràng cười sảng khoái. "Anh xấu tính thật đấy!"

Wonwoo mỉm cười rạng rỡ khi anh ngồi xuống ghế dài, hai chân duỗi thẳng sang đầu ghế bên kia. Anh ôm gối và áp điện thoại vào tai. "Gì? Sao anh phải làm vậy chứ?" Wonwoo ngâm nga. Anh có thói quen trêu chọc bạn trai của mình.

"Bởi vì anh rất xấu xa!" Mingyu đáp trả. "Đây có phải là cách anh đối xử với người bạn trai thân yêu, quý giá, yêu thương, quan tâm, đẹp trai, siêu nóng bỏng mà anh đã không gặp trong hai tuần không?"  

Wonwoo bật cười. "Tất nhiên rồi." Anh tiếp tục và nghe thấy Mingyu chế giễu ở phần cuối. "Được rồi, được rồi," Wonwoo nói khi thả mình xuống chiếc ghế dài và xoay người nằm nghiêng. "Anh nhớ em." Giọng anh trầm xuống vì anh không phải là người giỏi công khai thể hiện tình cảm, không giống như Mingyu, cậu lúc nào cũng giống như một chú cún con được nạp đầy đường vậy.

Mingyu dường như dịu lại và thư giãn khi nghe anh nói. "Em cũng nhớ anh," cậu trả lời, giọng nhẹ nhàng và mềm mại. "Cảm giác như sắp chết khi không được ở bên anh vậy, đã hai tuần rồi" Cậu nói và Wonwoo khẽ mỉm cười khi anh gật đầu chậm rãi và khẽ ậm ừ. "Anh ăn gì chưa?"

"Ừm, anh đã ăn ở chỗ làm rồi"

"Anh lại ăn cheese burger nữa đấy à?"

Wonwoo thở mạnh trước khi bật cười. Thật khó chịu vì anh yêu cái cách Mingyu biết rõ về anh như thế nào. "Chắc vậy đó." Anh nói với giọng hân hoan và Mingyu thở dài.

"Jeon Wonwoo, anh ăn quá nhiều cheeseburger rồi đấy." Mingyu càu nhàu và Wonwoo mỉm cười, tháo kính ra để anh có thể lăn lộn trên ghế dài, mọi mệt mỏi của anh dường như đều tan biến sau khi nghe được giọng nói của bạn trai. "Anh đang làm gì thế?"

"Anh vừa mới đi làm về." Wonwoo ậm ừ trả lời. "Giờ thì anh đang nằm trên ghế dài, nghe em nói chuyện."

Có tiếng ồn ào và méo mó nhỏ ở chỗ Mingyu và Wonwoo tò mò lắng nghe. Đó là âm thanh của động cơ ô tô khởi động. "Tiếng ồn gì thế?" Wonwoo hỏi, sự mệt mỏi lại quay trở lại với anh sau khi tiếng ồn dừng lại.

"Hả? Ồ, em đang ngồi bên lò sưởi. Căn hộ của em lạnh quá." Mingyu trả lời và Wonwoo dịu đi nhưng một cái bĩu môi nhỏ hình thành trên môi anh khi nghĩ đến việc Mingyu lạnh lẽo và cô đơn trong căn hộ của mình. "Anh có mệt không?"

"Một chút thôi." Wonwoo trả lời. Nhưng anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn, anh muốn nói như vậy. "Buổi phỏng vấn hôm nay của em thế nào?"

"Eh, cũng ổn. Người dẫn chương trình cứ liên tục hỏi em mấy câu hỏi giống nhau lặp đi lặp lại ấy."

Wonwoo cười lớn. "Ồ, vậy ra đó là chuyện đang xảy ra với Kim Mingyu, nam diễn viên đang lên của Hàn Quốc đây sao." Anh trêu chọc vì anh biết Mingyu sẽ co rúm người lại mỗi khi nghe thấy danh hiệu đó.

"Ugh, cưng à, dừng lại đi!" Mingyu cầu xin và Wonwoo phá lên cười. "Chúa ơi, sao em thậm chí còn hẹn hò với anh chứ?"

"Bởi vì em yêu anh mà." Wonwoo mỉm cười. "Với cả ai lại không muốn hẹn hò với một siêu mẫu nóng bỏng chứ?"

"Một siêu mẫu nóng bỏng thậm chí còn không chịu rửa chén đĩa của mình vào buổi sáng à"

Wonwoo bật dậy khỏi chiếc ghế dài của mình. "Này! Đâu phải là anh không định rửa chúng đâu chứ! " Anh giải thích với đôi má phồng lên và dịu lại khi nghe Mingyu bật cười. "Em khó chịu thật đấy!" Anh rên rỉ và Mingyu lại cười to hơn. "Sao cũng được, anh cúp máy đây!"

"Gì chứ, thôi nào cưng, em chỉ đùa chút thôi mà."

Wonwoo lại tự bĩu môi và nghịch gấu áo. "Chỉ là anh thật sự nhớ em thôi." Anh nói với một tông giọng trầm đến nỗi anh tự hỏi liệu Mingyu có nghe thấy hay không. "Mingyu? Em còn ở đó không vậy? "

Có một tiếng cười nhẹ từ Mingyu. "Ừ, em đây." cậu nói với giọng mơ màng và Wonwoo nghĩ rằng người kia sắp ngủ.

"Này, nếu em muốn ngủ thì-," Wonwoo chưa kịp nói hết câu vì chuông cửa reo và anh nhìn lên trong kinh ngạc. Ai lại đến thăm anh vào giờ muộn thế này nhỉ? "Chờ đã, có ai đó đang ở trước cửa nhà anh thì phải." Anh nói và Mingyu ậm ừ.

"Được rồi, vậy em sẽ đợi ở đây." Mingyu nói đùa khiến Wonwoo đảo mắt nhưng vẫn mỉm cười khi anh đặt điện thoại xuống và đeo kính lên. Anh đi đến cửa trước để kiểm tra lỗ nhòm, và không thể thấy gì cả như thể nó bị chặn bởi bàn tay của ai đó vậy. "Ai vậy nhỉ?" Wonwoo lầm bầm và lấy một chiếc ô gần đó vì bạn biết đấy, để đề phòng thôi. "Tôi có thể giúp gì không?" Anh hỏi khi từ từ mở cửa ra. Trước mặt anh là một người đàn ông cao to đang cầm một hộp bánh pizza khá lớn che kín mặt.

"Giao bánh pizza đây. Anh đã gọi một chiếc bánh pizza gà và," người đàn ông hạ chiếc hộp xuống. "Bạn trai nóng bỏng của anh." Kim Mingyu vừa nói vừa ranh mãnh trao cho Wonwoo một cái nháy mắt tán tỉnh.

Wonwoo há hốc mồm vì ngạc nhiên. Anh ném chiếc ô an toàn của mình ra xa và lắc đầu bật cười. "Bye." anh nói, cố gắng đóng cửa nhưng bị Mingyu chặn lại. "Em chính xác là tệ nhất đấy."

Mingyu cười lớn. "Thôi nào, em thậm chí còn mua cả bánh pizza đây mà." Cậu nhẹ nhàng lắc chiếc hộp trước mặt và Wonwoo đảo mắt, mỉm cười.

"Lại đây," là tất cả những gì Wonwoo nói khi anh kéo dây áo hoodie của Mingyu xuống để bắt đầu nụ hôn mà anh đã nhớ quá lâu trước khi đưa bạn trai vào trong.

Một giờ sau, vào lúc ba giờ sáng, Wonwoo cuối cùng cũng có cơ hội để rúc vào người bạn trai của mình. Ngồi xuống sàn phòng khách, tựa lưng vào ngực Mingyu, bật nhạc nhẹ, ăn pizza và cuối cùng là tận hưởng sự hiện diện của nhau.

Wonwoo đã thay một bộ đồ thoải mái hơn: một chiếc áo sơ mi rộng rãi để hở vai và xương quai xanh, và một chiếc quần đùi để phù hợp với cái nóng cực độ trong căn hộ của anh. Anh đặt tên cho nó là Trang phục yêu thích của Mingyu.

Mingyu ôm sát vào eo Wonwoo, áp mũi vào gáy anh. Cậu đã thay một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần đùi mà cậu luôn để trong căn hộ của Wonwoo.

"Em đã nhớ anh lắm đấy." Mingyu thì thầm vào cổ Wonwoo và người kia chỉ mỉm cười khi anh áp sát vào ngực Mingyu, tựa đầu vào vai cậu. Người cao hơn kéo dài nụ hôn từ quai hàm xuống cổ Wonwoo. "Hai tuần là một khoảng thời gian quá dài."

Wonwoo cười nhẹ và cảm giác giống như tiếng nhạc truyền đến tai Mingyu vậy. "Dạo này em đang đi tập à." Anh nói khi cảm nhận được những cơ bắp lạ lẫm, mới mẻ nhưng thoải mái hình thành trên cơ ngực và bắp tay của Mingyu. Hoặc có thể chỉ là anh đã quá nhớ bạn trai của mình mà thôi.

"Chỉ một chút thôi." Mingyu mỉm cười áp vào tai Wonwoo. Cậu khẽ cắn nhẹ trong khi hai bàn tay lang thang khắp cơ thể Wonwoo và rồi cuối cùng nắm lấy đôi bàn tay mong manh của bạn trai mình. "Chúng ta nên chuyển vào ở cùng nhau."

Wonwoo bật dậy trước lời nói của cậu và Mingyu rên rỉ vì mất đi hơi ấm đột ngột. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt tràn ngập bối rối và kinh ngạc. "Chuyển vào ở cùng nhau?" Anh lặp lại và Mingyu vẫn im lặng. Mingyu luôn là người đề xuất những ý tưởng kiểu này. Họ đã nói về chuyện này trước đây rồi, một cách ngắn gọn.

Không phải Wonwoo hoàn toàn không đồng ý với ý kiến ​​đó, nhưng anh cảm thấy khó có thể đồng ý được. Ai sẽ chuyển đến nhà ai? Họ sẽ tìm một căn hộ mới? Bán những căn hộ hiện tại của họ? Thế còn các khoản phí khác thì sao? Những câu hỏi kiểu này luôn bắn phá tâm trí Wonwoo; và anh không bao giờ là người thích thú với những câu hỏi hỗn độn như vậy.

Mingyu mỉm cười và điều đó khiến Wonwoo bình tĩnh lại. "Đó chỉ là suy nghĩ của em thôi." Người trẻ hơn nói và kéo Wonwoo lại vào vòng tay của mình, rúc vào cổ anh. "Chúng ta sẽ có thể đăng ký tham gia We Got Married hay gì đó," Cậu nói đùa và mỉm cười khi Wonwoo bật cười trước khi áp môi vào gáy người kia. "Em chỉ muốn được nhìn thấy anh," cậu hít hà mùi hương của Wonwoo, "mỗi ngày mà thôi."

Đôi tay của người cao hơn từ từ lướt quanh cơ thể Wonwoo, từ mắt cá chân đến bắp chân, đùi rồi đến thắt lưng của anh trước khi vòng lại thành một cái ôm từ đằng sau. "Mai anh có phải làm việc không?" Mingyu thì thầm hỏi một cách khá sốt ruột. Wonwoo đọc giọng nói và chuyển động tay của bạn trai mình trước khi thở dài.

"Anh có," Wonwoo nói, "đó là lý do tại sao chúng ta không thể-"

Mingyu. "Thôi mà cục cưng, đã hai tuần rồi." Cậu nói thật trầm và xoay người Wonwoo lại để anh ngồi trên đùi mình, đối mặt với cậu. Người lớn hơn đặt tay lên vai Mingyu khi người kia tựa cằm vào ngực Wonwoo, bĩu môi nhìn anh. Cậu ngước nhìn lên đôi mắt sắc bén, màu nâu caramel tuyệt đẹp của Wonwoo, cậu lưu giữ lấy khoảnh khắc đó trước khi tháo kính Wonwoo ra để đưa bạn trai của mình vào một nụ hôn thật chậm rãi. "Không bao giờ có thể ngừng nghĩ về anh."

Wonwoo để Mingyu hôn anh một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh yêu mỗi khi Mingyu làm điều này và nhẹ nhàng cắn xuống môi dưới của Mingyu, lưỡi anh lướt nhẹ qua những chiếc răng nanh sắc nhọn đó, biết rằng cậu cũng thích như vậy.

Một tiếng rít nhỏ thoát ra từ môi Wonwoo khi Mingyu nhấc bổng anh lên khỏi lòng mình và đặt anh nằm ngửa trên sàn. Mingyu quan sát bạn trai của mình từ bên trên anh. Cậu chiêm ngắm cách mà bạn trai mình xinh đẹp như thế nào, cách mà anh hơi hụt hơi sau thời gian âu yếm của họ, chiếc áo sơ mi để lộ xương quai xanh và bị kéo lên trên bụng của anh, đôi mắt nâu xinh đẹp của anh đang ngước lên nhìn cậu với sự trìu mến và yêu thương như thế nào.

"Ừm?" Giọng nói trầm ấm của Wonwoo phá vỡ trạng thái ngẩn ngơ của Mingyu. Người lớn hơn mỉm cười và nghiêng đầu, để lộ cổ. "Em còn chờ gì nữa?"

Mingyu chớp mắt trước khi nở một nụ cười và cúi xuống bắt lấy đôi môi Wonwoo để bắt đầu những gì họ đã bỏ lỡ trong hai tuần qua.

Đã là năm giờ sáng khi Wonwoo xoay người trên giường và đối mặt với Mingyu. Anh đã thay một chiếc áo mới sau khi tắm chung (họ đã làm lại chuyện đó trong lúc tắm), nhưng Mingyu thì vẫn cởi trần vì cậu dễ ngủ như vậy hơn.

Wonwoo mỉm cười và kéo chăn lên để che đi phần ngực và vai đang lộ ra của Mingyu, tránh cho cậu bị cảm lạnh. Anh lướt qua mái tóc ẩm ướt của cậu, những ngón tay lướt trên gò má và đôi môi xinh đẹp của cậu.

"Anh đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm khàn vì ngái ngủ của Mingyu lặng lẽ phá vỡ không gian im lặng. Cậu không mở mắt, thay vào đó chỉ nhăn mũi để đáp lại.

Wonwoo cười khúc khích. "Suỵt," anh nói và ôm Mingyu vào trong ngực mình, bàn tay anh nghịch gáy tóc đen của Mingyu. Cũng nhiều như cách mà anh thích được ở trong vòng tay của Mingyu bao nhiêu, anh biết Mingyu cũng thích được ở trong vòng tay của anh bấy nhiêu. Anh thơm nhẹ vào trán Mingyu và áp má vào đầu cậu, ậm ừ khi Mingyu cũng vòng tay qua eo Wonwoo dưới lớp chăn.

Không gian tối tăm và yên tĩnh, Wonwoo lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Mingyu, thỉnh thoảng lại có một vài tiếng lầm bầm phát ra. Cậu nói điều gì đó vô nghĩa trước khi lại rúc vào ngực Wonwoo. Wonwoo khẽ bật cười, vỗ nhẹ và xoáy vào mái tóc đen của Mingyu. "Em thậm chí đang nói gì thế?" Anh nói đùa khi nhìn xuống cậu và Mingyu lại lầm bầm một cách mệt mỏi.

Wonwoo bật cười. "Anh đây, anh đây." Anh nói và Mingyu mềm mại trong vòng tay của anh. Wonwoo mỉm cười, nhớ rằng anh đã nhớ điều này biết bao, chỉ là Mingyu và toàn bộ sự hiện diện của cậu, và anh đã ghét như thế nào khi Mingyu không có ở trong tầm mắt của anh.

Hai tuần trôi qua thật khó khăn. Anh ghét việc trở về căn nhà trống trải sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Hoặc cách mà anh phải thức dậy một mình trong một căn hộ cô đơn vào buổi sáng.

Anh nhớ trái tim mình đã bừng sáng như thế nào khi Mingyu đứng ngoài cửa căn hộ của anh lúc hai giờ sáng với một hộp bánh pizza nguội ngắt, khiến anh quên hết mọi thứ về công việc và cảm giác như không bao giờ muốn để Mingyu đi nữa.

Wonwoo mỉm cười. "Anh biết em chưa ngủ mà." Anh nói và Mingyu thở mạnh vào ngực anh.

"Em có thể nghe thấy suy nghĩ của anh đấy." Mingyu rên rỉ khi cậu rời khỏi Wonwoo một chút và nhích lên trên giường để đối mặt với bạn trai của mình. "Anh đang nghĩ gì đó?" Mingyu thấp giọng hỏi khi nhìn chằm chằm vào mắt Wonwoo trước khi ngáp dài và cảm thấy mí mắt mình lại sụp xuống.

Wonwoo cười khúc khích. "Làm thôi." Anh thì thầm và mắt Mingyu mở to trước khi nhếch mép."Một hiệp nữa sao? Em đã làm tốt như vậy trong bốn hiệp và giờ anh lại muốn hiệp thứ năm nữa?" 

Lần này Wonwoo cười lớn và vỗ vào khuôn ngực trần của Mingyu. "Không, đồ ngốc." Anh nói và xích lại gần cậu bạn trai cao lớn của mình. Anh cảm nhận được bàn tay của Mingyu trên hông mình và Wonwoo đưa ngón tay lên để gạt tóc mái ra khỏi mắt Mingyu. "Ý anh là, chúng ta hãy chuyển vào ở cùng nhau đi."

Mắt Mingyu dịu lại. "Có thật không?" Cậu thì thầm đầy vui sướng và vòng tay qua eo Wonwoo để siết anh lại chặt hơn. "Chỗ của em hay của anh?" Cậu hỏi.

Wonwoo ậm ừ. "Chỗ của anh." anh đáp. Căn hộ của anh lớn hơn nhiều so với căn hộ của Mingyu. Chỗ của cậu thậm chí còn không có hệ thống sưởi hay không gian đủ lớn mà một diễn viên đang lên xứng đáng có được vì Chúa. Ngoài ra, ngay cả khi Wonwoo không có nhà, Mingyu vẫn luôn tìm cách và thời gian để có mặt ở đây.

Mingyu mỉm cười và áp môi mình vào môi Wonwoo. "Nghe hay đấy." cậu nói và nhìn chằm chằm vào mắt Wonwoo, đôi mắt mà cậu đã nhớ nhung biết bao trong hai tuần qua, và tiếng cười của anh giống như âm nhạc truyền đến tai của cậu vậy. Cậu cảm nhận được những ngón tay gầy guộc của Wonwoo trên bắp tay mình, khẽ khàng lướt lên xuống, và trở lại đôi mắt mà cậu không thể cảm nhận hết được.

Họ nằm lười trên giường, hôn môi và chạm mũi vào nhau cho đến sáu giờ sáng và mặt trời đang dần bắt đầu chiếu sáng cả căn phòng. "Này," Mingyu thì thầm nhẹ nhàng và lông mày Wonwoo nhướng lên thắc mắc. "Em yêu anh."

Wonwoo mỉm cười. "Anh cũng yêu em." Anh nói và Mingyu lại bắt đầu một nụ hôn kéo dài khác thêm một lúc nữa cho đến khi Mingyu từ từ thì thầm vào môi anh.

"Cưới em nhé."

Wonwoo bật cười khẽ vì cách họ đã bị cuốn vào khoảnh khắc này như thế nào. "Hãy chuyển đến ở cùng nhau trước đã" anh đáp, "và đừng vội vàng làm gì cả. Dù gì thì chúng ta cũng có cả một đời mà." Anh thì thầm vào môi Mingyu và người trẻ hơn mỉm cười.

"Em biết." Mingyu trả lời. "Nhưng lần tới khi em hỏi anh không được nói không nữa đâu đấy."

Wonwoo mỉm cười. "Anh thậm chí sẽ không nghĩ về nó nữa."
____________

Happy new year🎆🎆🎆
Mong meanie năm mới mãi mãi hạnh phúc💜💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro