Chapter 5 - Movie night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm bao phủ mọi vật. Chỉ có những ngọn nến lập lòe trên tường là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi lối đi tối tăm. Tiếng thở nặng nhọc của người phụ nữ đang run rẩy vang lên khẽ khàng, làm gián đoạn bầu không khí yên ắng kì quái. Mỗi bước chân của cô lún nhẹ trên tấm thảm đỏ sẫm phủ trên sàn gỗ.

Tiếng gió rít bên ngoài càng lúc càng to, vang vọng khắp hành lang kín. Một tiếng động nhỏ vang lên từ khung cửa sổ phía sau lưng người phụ nữ. Giật mình, cô nhanh chóng quay lại, chỉ để thấy những giọt mưa nặng nề rơi vào mặt kính.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi bờ môi cô, hai mắt nhắm lại.

Quay mặt về phía trước, cô mở mắt, chỉ để thấy một cặp mắt đen ngòm, đẫm máu, đang nhìn chằm chằm vào cô, cách cô chỉ vài inch. Một tiếng thét chói tai vang lên.

"Vãi! Trời ơi," Mingyu giật mình, lông tay dựng đứng lần thứ hai mươi trong đêm nay. "Em ghét lắm. Ghét lắm. Ghét lắm. Tại sao chúng ta cứ phải làm thế? Có ý nghĩa gì cơ chứ? Làm sao mà vui được chứ? Tại sao chúng ta lại làm thế?"

Chuỗi câu hỏi rối bời liên tục hướng về chàng trai sát bên, lưng đang tựa lên ngực cậu. Người kia không thèm liếc Mingyu, chỉ thản nhiên nhét vài miếng bỏng ngô vào miệng.

"Sao em lại không biết được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo chứ? Rõ ràng thế còn gì." Wonwoo liếc nhìn người kia.

Mingyu chỉ cúi nhìn Wonwoo trước khi thở ra một hơi dài và khó chịu. Cậu đã bị kéo vào xem một loạt các bộ phim kiểu "không hề đáng sợ mà thực ra còn đáng cười nữa" (theo lời người yêu cậu).

Họ có một thỏa thuận: nếu Mingyu chịu đựng nổi bốn bộ phim kinh dị, Wonwoo sẽ đi cùng cậu đến bữa tiệc của đồng nghiệp tổ chức ở một quán bar vài ngày nữa; nếu không, Wonwoo được ở nhà. Sau những tiếng than vãn của chàng trai trẻ, họ cược thêm, rằng bất cứ lúc nào Wonwoo sợ hãi trong bất cứ bộ phim nào, Mingyu sẽ được coi là người thắng cuộc, và anh phải đi cùng cậu đến bữa tiệc.

"Nào, được rồi Gyu, buông anh ra tí đi," Wonwoo nói khi vỗ nhẹ vào những cánh tay ôm lấy eo mình, "anh không thở được."

Họ cũng đã đồng ý, dù không phải là ngay từ đầu, rằng Mingyu được ôm người kia, với lý lẽ đây là cách duy nhất để biết liệu Wonwoo có sợ hãi hay không. Cậu biết người yêu mình rất rõ, và ngay cả khi Wonwoo sợ, không ai có thể biết được nếu chỉ nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh. Nhưng nếu cậu ôm anh, dù chỉ là sự căng thẳng hay giật mình nhỏ cậu cũng sẽ nhận ra được.

Mingyu hơi nới lỏng vòng tay, ngả đầu về phía sau để tựa vào sofa. "Chúng ta có thể nghỉ một lát không?" Mingyu thề là nhịp tim cậu đang đập không ổn định cho lắm.

"Em đang nhận thua hả?" Âm giọng cười ẩn trong câu hỏi của Wonwoo.

"Không," Mingyu lẩm bẩm đáp, cậu hơi có động lực chiến đấu lại dù đang sợ chết khiếp. "Em muốn uống một cái gì đó, và mông em cũng ê ẩm vì ngồi trên sàn quá lâu rồi." Nói xong, cậu chuẩn bị đứng dậy, cẩn thận để không vấp vào đống chăn nệm xung quanh hoặc giẫm lên anh người yêu đang ngọ nguậy di chuyển sang một bên trong lúc tạm dừng bộ phim.

"Không sao, anh cứ xem tiếp đi. Em sẽ quay lại ngay." Mingyu gắng nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể.

Wonwoo hừ nhẹ, "Không sao. Anh không muốn em bỏ lỡ bất kỳ cảnh nào của bộ phim."

"Thật đấy, không cần phải dừng lại vì em," Mingyu tiếp tục tranh luận khi đi vào bếp. Wonwoo chỉ bật cười nhẹ, mở thêm một túi snack.

Khi quay lại, chàng trai trẻ mang theo một ly nước, đưa nó cho Wonwoo để anh nhận lấy và uống một vài ngụm trước khi đặt lên chiếc bàn trước mặt.

Ngồi trên sofa, lưng tựa vào tay vịn, Mingyu duỗi hai chân dài ra trên các tấm nệm, thay đổi tư thế dễ chịu hơn so với sàn gỗ cứng mà cậu phải ngồi suốt mấy tiếng vừa qua.

"Đến đây nào." Vỗ nhẹ vào đùi, Mingyu ra hiệu cho người kia.

Nhấc người khỏi mặt sàn với một tiếng hừ nhẹ, Wonwoo đẩy một chân của Mingyu ra khỏi ghế và một lần nữa dựa lưng vào ngực người kia, tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu thoát ra từ môi anh khi kéo chăn phủ lên người cả hai.

Anh cầm lấy điều khiển, bấm nút play và hoàn toàn ngả lưng mình về phía sau, nơi Mingyu đang ôm lấy eo anh.

Người phụ nữ chậm chạp mở mắt, sợi tóc vàng rũ xuống che mờ tầm nhìn. Cảm giác buồn ngủ biến mất khi mắt cô mở to nhìn quanh. Nơi đây tối tăm và những bức tường bê tông xung quanh không cho biết cô đang ở đâu hay hiện tại là mấy giờ.

Sàn nhà lạnh buốt. Ngoài tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ của chính cô, chỉ còn âm thanh nhỏ giọt nước đều đặn vang lên... tách... tách...tách.

Cô biết tốt hơn hết là không gào thét hay hét lên. Điều đó sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn. Cô nhìn xuống cổ tay và mắt cá chân đang bị xiết chặt bằng dây thừng. Cô vùng vẫy, cố gỡ dây trói khỏi cổ tay, cho đến khi một làn hơi lạnh toả ra sau gáy. Cơn rùng mình lập tức chạy dọc cơ thể. Hơi thở ma quái lại phả vào sau gáy cô, và những ngón tay trắng bệch tê dại bất chợt chạm dọc theo gáy.

"Vãi, má ơi! Chết tiệt!" Mingyu nhảy bật dậy từ ghế sofa, vô tình hất Wonwoo té sang một bên.

Wonwoo ngơ ngác nhìn lên chàng trai to xác đang đi đi lại lại trước mặt, tay nắm chặt phía sau cổ.

Meo~

Wonwoo nhìn con mèo đang ngồi trên tấm dựa trên ghế họ vừa ngồi, đang tự liếm lông.

"Chuyện gì vậy?"

"Em—nó—em," tiếng lắp bắp liên tục là những gì có thể thoát ra khỏi miệng Mingyu, khi cậu liếc qua con mèo vô tội đang nhìn trả lại cậu với ánh mắt trống rỗng. "Em bỏ cuộc. Em không chơi nữa."

Mím môi lại, Wonwoo đảo mắt qua lại giữa một người một mèo trước khi vẽ ra một nụ cười. "Cô nhóc làm em sợ à?"

"Cái đuôi--nó--cái đuôi của nó..." Mingyu hít một hơi sâu, chỉ tay về phía con vật, tay kia vẫn bám chặt phía sau cổ. "Em ghét cách nó khều khều em và lông nó ở khắp nơi và cái đuôi của nó--"

"Được rồi, được rồi," Wonwoo bế con mèo lên, vuốt ve bộ lông mềm mại. Anh khẽ buông vài tiếng khúc khích "Giờ em ổn hơn chưa?"

"Không hề," Mingyu hằm hè, lè lưỡi trước khi trượt người ngả về lại ghế sofa. "Em bỏ cuộc. Em không muốn xem nữa."

Tắt TV, Wonwoo cười trước nét mặt đau khổ của người kia. "Đã 2 giờ sáng rồi. Về giường ngủ thôi." Sau khi đặt Yaongi xuống sàn, nhóc mèo lập tức lao vút về phía phòng riêng của nó.

"Làm sao em có thể ngủ được sau khi xem tất cả những thứ ấy chứ?!" Mingyu há hốc miệng, chỉ về hướng màn hình TV đã tối đen. Ba bốn bộ phim kinh dị cộng với cơn hoảng sợ vì con mèo khiến cậu chẳng dám ở yên chút nào.

"Được rồi..." Wonwoo nhếch môi, dời mắt về phía sàn trước khi mỉm cười. "Anh có một ý tưởng... để làm em không nghĩ đến chuyện đó nữa." Nụ cười ranh mãnh lần nữa lại xuất hiện trên khuôn mặt khi anh tiến về phía phòng ngủ.

Mingyu chỉ nhìn chằm chằm người kia với vẻ nghi ngờ. "Cái gì?"

Đứng dậy, Wonwoo tiến về phía phòng ngủ. "Em đến xem đi," Anh chỉ bỏ lại một cậu với chất giọng trầm có phần gợi cảm, trước khi biến mất sau cánh cửa hé mở.

Mingyu nhìn chằm chằm về cánh cửa, rồi quay sang nhìn màn hình TV tối đen, sau đó lại quay về phía cánh cửa phòng. Đó là một phản ứng vô cùng không giống Wonwoo... nhưng cậu sẽ cố chấp nhận.

Mingyu vội vã bật dậy khỏi ghế sofa, tắt đèn phòng khách trước khi trở về phòng ngủ.

Ở đó, cậu ngay lập tức bị phân tâm theo một-cách-rất-Wonwoo. "Cái quái gì thế này?"

Wonwoo đang nằm sấp trên giường, bụng áp sát mặt đệm. Khuỷu tay anh chống trên giường, cằm thì gác trên hai bàn tay, còn hai chân khẽ đung đưa phía sau.

"Cái đó hả?" Wonwoo chỉ tay về cái hộp chữ nhật dài gần một mét đặt giữa phòng ngủ của họ. "Đó là thứ làm em phân tâm đêm nay." Một nụ cười tinh quái vẽ trên khuôn mặt anh. Tất nhiên, đó là Wonwoo rồi.

"Anh mua thêm một cái tháp mèo nữa à?" Mingyu than vãn, thực sự không thích việc đêm nay đang trôi qua như thế này.

"Không, Jun tặng đấy." Wonwoo lăn người ra khỏi giường, chỉ ra những chi tiết của chiếc tháp trèo vẫn còn trong hộp. "Nó có những quả bí ngô nhỏ, các tầng màu cam và đen."

Mingyu có thể dễ dàng thấy rõ tất cả những chi tiết đó và khá chắc là chúng sẽ... không ăn nhập với nội thất trong nhà. Nói chung là cậu thấy nó xấu. Mingyu không thích nó cho lắm.

"Anh thích nó." Tất nhiên rồi. "Nó rất phù hợp với không khí lễ hội."

Mingyu thở dài nhìn Wonwoo, người đang ngồi vui vẻ lắc lư nhè nhẹ ở mép giường.

"Nhóc mèo kia suýt khiến em hết hồn và giờ anh bắt em phải lắp ráp thêm một tháp trèo khác cho nó? Đứa nhóc quỷ suýt tiêu diệt em?" Nghe hơi phóng đại nhưng thôi kệ.

"Em muốn được phân tâm mà," Wonwoo lơ đãng nhún vai rồi chỉ về phía cái hộp, "thì nó đây, một thứ có thể làm em phân tâm."

Mingyu bước đến đứng trước anh người yêu đang nhe răng cười. "Anh biết không, anh cũng là một điều khiến em khá phân tâm đấy." Cậu cúi người về phía Wonwoo, đến khi người kia đã nằm ngửa trên giường và Mingyu chống tay xuống giường, nhìn anh từ phía trên. Wonwoo chỉ tiếp tục cười thích thú dưới người cậu.

Mingyu cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại, cắn nhẹ rồi khuyến khích người kia hé miệng. Wonwoo ngoan ngoãn làm theo, đưa tay lên quấn lấy mái tóc đen, tay kia thì chuyển động dọc theo cơ ngực rắn chắc phía trên mình.

Rụt lại một chút, Mingyu tập trung vào cần cổ trắng mịn màng, đặt những nụ hôn nhẹ dọc theo đó. Dần dần, cậu như được cổ vũ bởi bàn tay vuốt ve mái tóc và những ngón tay di chuyển dọc sườn mình.

Giữa những hành động đó, âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ Wonwoo khiến cậu rụt lại. Mingyu nhìn xuống người kia, cố gắng lấy lại hơi thở.

"Sao vậy?"

"Anh nói, anh sẽ đi cùng em." Từng lời nói vấp váp vì hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn mượt mà êm ái. "Đến buổi tiệc với em. Anh sẽ đi." Mắt Wonwoo cong lên khi nhìn cậu, và cả hai bàn tay vẫn đang chạm vào Mingyu, vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc và ngực cậu.

Nghe Wonwoo sẵn sàng đi cùng mình đến bữa tiệc, mặc dù anh rất ghét những buổi tụ tập đông đúc với toàn những người lạ, khiến Mingyu cảm thấy lặng người. Trái tim cậu như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

"Anh biết đó là dịp quan trọng với em. Nên anh sẽ đi. Vì em." Mỗi từ được nói ra nhẹ nhàng hơn câu trước, rồi người kia rướn lên, hôn nhẹ vào môi Mingyu.

Trước khi Mingyu kịp đáp lại, Wonwoo lại rút lui, nghiêng đầu nhìn cậu. "Nhưng..." Mingyu gần như không thể tập trung vào bất cứ thứ gì khác ngoài những ngón tay đang lần dưới chiếc áo phông anh mặc, vuốt ve nhè nhẹ, "... em có thể lắp tháp trèo cho mèo không?"

Những lời phá vỡ bầu không khí lúc này khiến Mingyu thở dài rồi ngấu nghiến đôi môi Wonwoo.

"Sau khi chúng ta xong việc nhé," Lời nói của Mingyu mơ hồ nhưng hành động của cậu đã truyền đạt rõ ràng khi bàn tay trượt vào trong chiếc áo của người kia, vén lên một chút, và vuốt ve bụng, sau đó cứng rắn nắm lấy hông Wonwoo.

"Làm điều đó trước thì sao..."

"Sau." Mingyu kết thúc cuộc trò chuyện bằng những nụ hôn nóng bỏng khác.

(Và Wonwoo đã thực sự bắt Mingyu lắp ráp cái tháp trèo ngu ngốc đó ngay sau đó, trong khi anh nằm lười trên giường, quấn mình trong tấm chăn và lảm nhảm những lời khuyên vô ích. Yaongi sẽ có một món quà vào sáng sớm hôm sau!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro