Morning Cherries

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo giống như một quasar. Mile biết rằng không nên nhìn chằm chằm vào cậu ấy quá lâu. Ánh sáng tỏa ra từ Apo rực rỡ như thế sẽ chỉ làm cho người ta mù mắt nhưng lại chẳng muốn quay đi chỗ khác. Đôi mắt của anh có ích gì nếu chúng không thể nhìn thấy được vẻ đẹp như vậy? Tiếng cười của Apo là một giai điệu hỗn loạn. Phép nghịch hợp có thể coi là một mô tả tuyệt vời về âm thanh này. Cậu ấy đẹp như thiên thần. Cậu ấy là một đứa trẻ hiếu động bị mắc kẹt trong thân xác của một người đàn ông 29 tuổi. Cậu ấy là một kiệt tác làm bằng vàng, tinh xảo, bóng bẩy và hiếm có. Món quà này là của riêng cậu ấy, chẳng thể nhìn thấy khía cạnh này nếu không có cái kia.

Cậu ấy có một nụ cười che giấu đôi mắt của mình. Cứ như thể ông trời đang bảo vệ những người phàm trần kia khỏi những gì có thể xảy ra với một người nếu họ cùng lúc nhìn thấy đôi mắt và nụ cười đáng yêu như vậy. Apo là rất nhiều thứ; Apo là người luôn gặp rắc rối với vấn đề của người khác. Apo là người đặt nhu cầu của mình sang một bên để làm cho người khác hạnh phúc. Apo luôn để quả cherry trên bàn trang điểm của Mile mỗi sáng vì chúng là loại trái cây yêu thích của anh ấy. Mile không thể tự hào hơn khi có một người bạn tuyệt vời như vậy. Do đó mà anh ấy muốn giữ Apo ở bên cạnh mình. Bởi vì một khi anh để cậu ấy đi lang thang quá xa, những người khác sẽ nhận thấy những điều đáng kinh ngạc này về Apo và sẽ tóm cậu ấy đi mất.

Nỗi sợ hãi của anh ấy đã xảy ra vào tối thứ Ba. Sau cảnh quay, Apo đến gần anh với nụ cười ngượng ngùng và thông báo rằng cậu ấy có hẹn. Họ sẽ không dành mọi khoảnh khắc thức giấc buổi sáng cùng nhau. Apo có những nơi mà cậu ấy thường lui tới với những người khác nhưng Mile biết tất cả những người này. Sau khi làm việc cùng nhau được ba năm, vòng tròn của họ bắt đầu hòa nhập. Những người mà Mile quen biết nhiều năm đã dần trở thành bạn của Apo.

"Anh không biết họ đâu P'Mai," Apo nói khi Mile hỏi.

Nó làm tối đi tâm trạng của anh ấy. Apo không nói thêm. Cậu ấy chỉ đơn giản là quàng túi lên vai và vẫy tay với cả đoàn khi rời đi. Đó là tất cả những gì Mile có thể nghĩ đến khi lái xe về nhà. Người bạn mới mà anh không biết này là ai? Mile không thể không cảm thấy rằng bản thân bị bỏ rơi. Ngu ngốc. Cảm giác đó thật phi lý, thật vô căn cứ vì Mile đã có người của riêng mình; một người bạn gái mà anh ấy tin rằng anh ấy yêu.

Anh tự trấn an mình rằng bản thân chỉ đang thấy phiền lòng vì anh quan tâm đến Apo nhiều như thế nào. Anh là một người đàn ông hào phóng với tình cảm của mình. Bất cứ ai cũng có thể có được sự quan tâm như thế. Mile lướt hashtag của Apo suốt đêm với hy vọng tìm được thứ gì đó từ người hâm mộ. Anh cũng load lại Instagram của Apo mỗi giây để tìm thêm manh mối về việc cậu ấy có thể ở cùng ai hoặc đang ở đâu. Đêm đó, Apo không gọi điện chúc ngủ ngon như thường lệ. Và Mile cũng quên luôn việc gửi dòng tweet chúc ngủ ngon tới người hâm mộ của mình.

Mile thức dậy với tâm trạng còn tồi tệ hơn. Anh kiểm tra lại điện thoại, hy vọng Apo đã gọi điện hoặc nhắn tin cho mình khi anh đang ngủ. Nhưng Mile chẳng may mắn như vậy. Điều này báo trước một ngày khủng khiếp. Tuy nhiên, người đàn ông mà Mile đã lo lắng phát ốm kia, khi xuất hiện tại nơi làm việc lại trông có vẻ tươi tắn. Cậu ấy mặc chiếc quần đùi màu xanh lá cây và áo sơ mi Bode trễ nửa người. Mile không thể rũ bỏ được cảm giác khó chịu trong lòng nhưng khi Apo đi ngang qua bàn trang điểm và để lại đó hộp cherry có dòng chữ viết tay 'P'Mile', anh đã trút bỏ được cơn tức giận và cảm giác khó chịu của mình. Apo vẫn còn ở đây. Cậu ấy sẽ không đi đâu cả. Một ngày đi chơi với một người bí ẩn sẽ không thay đổi được tình bạn của họ. Đây vẫn là Po của anh ấy. Cuộc hẹn hò bí mật chỉ là chuyện xảy ra một lần. Tối nay anh sẽ chở Apo đến Rabbit Cake sau khi quay phim và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mọi thứ đều không ổn. Apo không thể đến tiệm bánh Rabbit cùng anh được. Cậu ấy lại có những kế hoạch khác với cùng một người mà Mile không biết gì về cả. Đạo diễn vừa kịp hét lên "Cut" là Apo lại lao vào phòng thay đồ để thay bộ Suea Phraratchathan sang quần đùi và áo sơ mi. Miệng Mile đột nhiên có vị đắng. Đôi mắt anh nóng bừng, nặng trĩu và những ngọn lửa đang âm ỉ đốt cháy thành bụng anh. Anh có thể tức giận: Apo là bạn của anh. Việc cảm thấy tức giận là điều tự nhiên khi người bạn này của anh lập kế hoạch mà ở đó lại không có sự tham gia của anh ấy. Anh được phép có chút oán giận khi người bạn này của anh quyết định phá vỡ thói quen chung của họ và dành thời gian cho một người mà anh không biết gì về người ta cả.

Đêm nay Mile không tức giận nằm trên giường nữa. Anh gửi tin nhắn và gọi điện cho tất cả những người bạn chung của họ với hy vọng có được bất kỳ thông tin nào. Nhưng họ cũng mù thông tin như Mile và cảm xúc của Mile lại u ám hơn nữa.

Mile nằm trên tấm ga trải giường với sự mất ngủ. Tấm ga ấy như gào to đến nỗi Mile không thể tìm thấy sự bình yên cần thiết để ngủ. Anh gọi cho Apo lúc 1 giờ sáng. Đáng lẽ bây giờ cậu ấy đã trở về từ cuộc hẹn của mình. Tuy nhiên, các cuộc gọi của anh đều không được trả lời và Mile cảm thấy sự tỉnh táo của mình dần mất đi.

Apo có quyền tự do làm bất cứ điều gì mình muốn nhưng vì lý do nào đó, cậu ấy luôn dành thời gian cho nhu cầu của Mile. Những cuộc gọi từ nửa đêm đến bình minh và nhiều cuộc hẹn mua sắm của họ là minh chứng cho điều đó. Có vẻ như bây giờ Apo đã có người khác để cùng làm điều này.

Vào thứ Năm, Apo quên mang theo cherry. "Em xin lỗi, em đến muộn," cậu ấy nói với Mile, nở một nụ cười kèm theo xin lỗi. Apo không phải người sẽ đi muộn. Đúng giờ là một trong nhiều đức tính của cậu ấy. Trong những dịp hiếm hoi họ qua đêm cùng nhau, cậu ấy chính là chiếc đồng hồ báo thức của anh, đi chân trần trong bếp của Mile, trong chiếc quần ngủ ngắn hơn so với quần đùi thường ngày cùng tiếng chảo kêu leng keng khi cậu ấy làm bữa sáng cho họ. "Em sẽ đền bù cho anh, hứa đấy." Nụ cười hôm nay của Apo không đủ để dập tắt ngọn lửa trong lồng ngực Mile. Thay vào đó, nó còn đốt cháy hơn nữa ngọn lửa ấy.

Mile bị phân tâm cả ngày. Anh ấy không thể diễn đạt đúng lời thoại của mình và mọi cảm xúc anh cố gắng truyền tải đều không ổn định. Đó là một cảnh quay đầy cảm xúc và Mile cần phải đặt hết tâm trí vào nó nhưng anh ấy không thể thực hiện hết cảnh này đến cảnh khác. Khó có thể bỏ qua sự mệt mỏi và khó chịu của đạo diễn cũng như các thành viên còn lại. Ngày quay kết thúc với việc Mile cảm thấy còn khó chịu và tức giận hơn nữa. Anh xin lỗi và hứa sẽ làm tốt hơn vào ngày hôm sau rồi vào phòng thay đồ để lau sạch lớp trang điểm trên da mình. Mile nhìn thấy Apo qua gương. Cậu ấy bước vào ngay sau Mile, đặt cả hai tay lên vai anh và bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Mile cũng không thể tận hưởng điều này vì Apo lại nhìn vào mắt anh. Anh đã nhìn thấy biểu cảm này trong ba ngày hôm nay và anh biết cuộc trò chuyện của họ sẽ đi đến đâu.

"Để anh đoán, tối nay em lại có hẹn" anh nói trước khi Apo kịp nói.

"Ừ, em có chuyện này với một người bạn."

"Anh không biết họ." Đây không phải là một câu hỏi.

"Anh không biết đâu."

Mile nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên vai mình.

"Đó có phải là người bạn mà em đã gặp cả tuần nay không?"

Apo do dự. "Đúng."

"Nam hay nữ?" Câu hỏi này sẽ không thay đổi những cảm xúc ngổn ngang trong lòng Mile nhưng anh cần phải biết.

"Nam."

Nó thay đổi những gì Mile cảm thấy. Anh cảm thấy tồi tệ hơn. Điều gì ở người đàn ông này khiến anh ta đủ đặc biệt để được Apo ưu tiên hơn Mile?

"Được rồi. Anh muốn em ghé qua sau khi-," Mile cố gắng tách rời nó ra. "hẹn hò."

Apo sững lại. Những ngón tay của cậu ấy ngừng hoạt động trong một giây. "Em- uh, em không biết khi nào cuộc hẹn sẽ kết thúc."

Mile sử dụng cách duy nhất mà anh ấy biết. Apo tôn trọng công việc của mình và luôn mong muốn những người làm việc cùng cậu ấy sẽ phát huy hết khả năng của họ. Cậu ấy sẽ thay đổi kế hoạch nếu là chuyện có liên quan đến công việc. Mile quay lại ghế để đối mặt với bạn mình. "Anh cần em giúp chạy kịch bản. Hôm nay anh đã mắc rất nhiều lỗi vì không có sự giúp đỡ."

Apo nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt đẹp đang tìm kiếm điều gì đó. Sau đó cậu ấy gật đầu: "Được."

**

Apo bấm chuông cửa đúng lúc 11 giờ đêm. Cậu ấy mỉm cười khi Mile xuất hiện ở cửa, hai má Apo ửng hồng như thể vừa ra ngoài uống rượu. Cậu ấy là một người tửu lượng không tốt và cậu ấy không nên uống rượu. Mile cảm thấy khó chịu vì điều này, khó chịu vì bất cứ lý do gì.

"Anh đã đưa cho em một chiếc chìa khóa dự phòng," anh nói khi Apo bước vào, và Mile ngửi thấy mùi của một chút rượu.

"Em không mang nó theo," cậu cởi giày ở lối vào và ném túi xách lên ghế sofa.

"Giờ thì, chúng ta bắt đầu ở đâu? Em phải về sớm để hoàn thành việc này giúp anh đấy."

Xin lỗi vì đã xen vào khoảng thời gian vui vẻ của em, Mile cay đắng nghĩ. Anh đi vào phòng ngủ và quay lại với hai xấp kịch bản.

"Em có vui không?"

"Có."

Mile nuốt chửng sự ghen tị của mình. Apo xứng đáng được hạnh phúc. Là một người bạn, đáng lẽ anh phải mừng cho cậu ấy. Nhưng anh không làm được.

"Hãy bắt đầu nào."

Anh cúi xuống cạnh Apo trên tấm thảm trong phòng khách, tựa lưng vào ghế sofa.

Apo nhắm mắt lại một lúc. Khi mở ra, Khem xuất hiện.

"Đây là đường cùng của em." Nước mắt cậu tuôn rơi. Mile không ngừng ngạc nhiên về khả năng của cậu ấy trong việc này. "Những gì chúng ta có, những gì chúng ta là, là một điều kinh tởm."

"Cái chúng ta có là tình yêu. Tình yêu của chúng ta thật ngốc nghếch nhưng cũng không ngu ngốc hơn tình yêu mà những người khác có là bao. Hãy đi cùng anh," Anh đưa tay ra. "Xin hãy bỏ con dao xuống."

"Cái chết đang chờ đợi chúng ta đằng sau cánh cửa này. Dù sao thì bây giờ và sau này có gì khác biệt?"

"Anh sẽ chết cùng em. Anh sẽ có thêm vài giây nữa để nhìn vào mắt em và cảm nhận sức sống trong làn da ấm áp của em." Anh ấy tiến lại gần hơn và Apo cũng vậy. "Anh sẽ có thêm một giây nữa để nghe trái tim em hát tên anh."

Hơi thở của Apo run rẩy. "Chat, tình yêu của em, em ước gì cuộc đời cho chúng ta thêm thời gian," trán cậu tựa vào Mile.

"Cái chết thật tàn nhẫn nhưng cuộc sống còn tàn khốc hơn thế." Hơi thở của cậu ấy có mùi cocktail đào mà chắc hẳn đã uống gần đây. "Anh yêu em," Mile buông kịch bản ra. Apo nao núng khi ngón tay của anh chạm vào gáy. "Em cũng yêu anh, Chat à."

"Anh sẽ tìm em ở thế giới bên kia, hứa nhé. Anh sẽ tìm thấy em ở kiếp sau và bất kỳ thế giới nào khác tồn tại ngoài nơi này."

Đây là phần trong kịch bản và họ sẽ hôn nhau. Đáng ra họ sẽ lùi lại và bắt tay nhau. Nhưng hôm nay, Mile không muốn buông tay. Những ngón tay của anh thọc sâu hơn vào phần thịt cổ của Apo để giữ cậu ấy ở đúng vị trí.

"P'Mile?" Giọng nói của Apo, thật dịu dàng. Mile là một người đàn ông yếu đuối. Anh cũng là một người đàn ông hay ghen. Anh là người luôn theo đuổi những gì mình muốn ngay cả khi anh cũng không chắc mình muốn gì. Đôi mắt của Apo xé nát chút kiềm chế cuối cùng của anh. Mile cúi đầu và để môi họ chạm vào nhau. Sự tiếp xúc hầu như không đáng là bao nhưng Mile cảm thấy như có luồng điện xuyên qua cơ thể mình. Anh nghe thấy tiếng thở gấp của Apo. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của họ nhưng cảm giác này thật khác. Không có người quay phim, không có ai hướng dẫn cách cử động môi, không có ai hét "cắt". Đây chỉ là họ và nó thật tuyệt vời.

"P'Mai?"

Giọng điệu của Apo đầy thắc mắc. Ánh mắt của họ chạm nhau trong giây lát.

"Po."

Lần này Apo là người chủ động nhưng cậu ấy lại thở hổn hển nhẹ nhàng khi môi họ chạm vào nhau. Tay cậu ngay lập tức vòng quanh Mile, kéo cơ thể ấm áp của họ lại gần và đưa lưỡi vào sâu hơn. Nó khác lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Anh đang choáng váng vì nụ hôn mãnh liệt của họ. Lần cuối cùng hôn ai đó khiến anh cảm thấy choáng váng thế này là nụ hôn cuối cùng trên bến tàu với Apo. Cơ thể cậu ấy nhẹ nhàng với cảm giác tương tự. Mile muốn hôn và được hôn nhiều hơn. Trước đây anh đổ lỗi cho ham muốn của mình là do tính cách nhân vật nhưng bây giờ anh có thể đổ lỗi vào điều gì?

"Po, em có biết em làm anh phát điên tới mức nào không?"

Apo bịt môi lại, ngồi trên người anh trước khi anh kịp nói thêm. Tay của Mile luồn lên áo Apo và vòng ra sau lưng để ôm cậu ấy thật chặt. Anh luôn thích được ôm Apo trong tay, với tư cách là Kinn, là Chat, là chính mình. Làn da mịn màng, cơ bắp uyển chuyển và những đường cong mềm mại trên người Apo. Cái ôm của họ luôn là chỗ dựa cho anh. Họ nhắc nhở anh rằng Po của anh sẽ chẳng đi đâu cả. Bây giờ anh cảm thấy như đang cắm rễ xuống đất, các giác quan của anh chỉ tràn đầy một thứ. Một người đàn ông. Bạn của anh. Apo của anh.

Mỗi cú chạm đều kích thích sự khao khát trong anh. Mỗi nụ hôn là một sự thức tỉnh. Mile không thể nói cho Apo nhưng vào thời điểm này, anh chưa bao giờ cảm thấy sống động hơn thế. Khi Apo dìu anh nằm ngửa và đặt những nụ hôn lên cổ anh, Mile đã chào đón điều đó. Khi người đàn ông kia bò xuống thấp hơn, Mile cũng dang rộng chân hơn. Và khi bàn tay với đầy gel bôi trơn lành lạnh chạm vào vành của nơi đó, sự ngạc nhiên và khó chịu của anh dường như chỉ còn là nhất thời. Niềm vui nhanh chóng thay thế vị trí đó.

"Po-ah Po," anh rên rỉ.

Apo mỉm cười ngọt ngào ngay cả trong khoảnh khắc nóng rực này.

"Anh cảm thấy như thế nào?"

"Tốt."

Đó là sự thật. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì áp đảo được cảm xúc này. Và anh không ngốc khi từ chối thừa nhận vai trò của Apo trong hành động của cả hai bây giờ. Anh biết điều đó sẽ không giống với người khác, bật ra một tiếng cười khúc khích lặng lẽ khi cậu ấy tiến đến. Apo để anh vào ngay sau đó, nói ra ba từ mà Mile nghĩ bản thân có thể đã tưởng tượng ra.

* *

Sự xấu hổ và hối tiếc trỗi dậy cùng với ánh Mặt trời. Và khi những tia sáng lọt qua khe hở trên rèm vào phòng ngủ của Mile, chúng cũng vậy. Mile là một người tồi tệ khủng khiếp. Anh nhăn mặt thất vọng khi nghĩ lại những chuyện xảy ra tối qua. Anh đang cưỡi trên một đỉnh cao không thể tái tạo bằng những chất kích thích mạnh nhất, nụ cười trên môi, niềm đam mê chảy qua kẽ ngón tay và tình yêu mà anh cảm nhận được lúc đó. Anh có bạn gái. Đó không phải là một mối quan hệ hoàn hảo nhưng nó là một mối quan hệ ổn với anh.

Muk không xứng đáng với sự không chung thủy của anh. Cô đã kiên nhẫn với anh trong suốt thời gian anh đột ngột nổi tiếng và những trách nhiệm đi kèm với nó.

Mile nhìn xuống Apo đang nép mình trong tấm trải giường bên cạnh, xinh đẹp ngay cả trong giấc ngủ. Apo và đôi mắt của cậu ấy. Apo, người mua cherry cho anh mỗi ngày. Apo Nattawin, người mà anh không thể cưỡng lại được. Sự phẫn uất của Mile vì những quyết định khủng khiếp của mình đã tìm được nơi thích hợp để giải phóng, cùng với Apo.

Người đang ngủ lúc đó cựa quậy. Đôi môi đang mỉm cười trước khi mở mắt, làn da bừng sáng trong ánh bình minh. Cậu ấy thật đẹp. Và thật tội lỗi.

"Chào buổi sáng, P'Mai," Apo duỗi người và đứng dậy. Mile quay mặt sang một bên trước khi môi họ chạm vào nhau. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng tim Apo tan vỡ khi anh lùi lại. Anh nhìn ánh sáng dần dần rời khỏi mắt mình.

"P'Mai?" ôi, nỗi thống khổ khi cậu ấy thì thầm cái tên đó, những giọt nước mắt chợt long lanh trong mắt Apo, chiếc cằm hơi rung rung và rõ ràng là sự đấu tranh nội tâm của cậu ấy để giữ mình bình tĩnh.
Mile là một người đàn ông đểu cáng. "Anh xin lỗi." Đó là tất cả những gì anh ấy có thể nói ra. Anh thực sự xin lỗi. Xin lỗi vì có những cảm xúc mâu thuẫn này. Xin lỗi, anh ấy không thể cho Apo những gì cậu ấy xứng đáng được.

Apo im lặng trên đường đi làm. Cậu ấy không mở nhạc jazz hay làm bất cứ điều gì khi họ lái xe qua đường phố Bangkok. Cậu ấy không nói chuyện với Mile giữa các shoot quay. Nhưng khi máy quay bắt đầu chạy, cậu ấy sẽ lại nhìn Mile, nói lời thoại của mình, chạm vào anh. Apo làm công việc của mình rất hoàn hảo. Apo không nói lời tạm biệt trước khi rời đi.

Ngày hôm sau và những ngày tiếp theo cũng vậy. Apo không còn hiếu động như trước nữa. Cậu ấy không ngồi trong lòng Mile và trò chuyện giữa các lần quay.

Cậu ấy cũng không lấp đầy trường quay bằng tiếng cười của mình nữa. Apo sẽ ngừng nói khi Mile ở trong khoảng cách có thể nghe được. Apo là một con bướm yêu thích xã hội và có vẻ như Mile đã làm gãy đôi cánh xinh đẹp của cậu ấy. Tuy nhiên, mỗi buổi sáng, Mile đều sẽ nhìn thấy một hộp cherry trên bàn trang điểm của mình.

Sự né tránh của Apo khiến Mile tổn thương nhiều hơn những gì anh muốn thừa nhận. Trên bất cứ điều gì khác, họ là bạn bè. Họ nói chuyện từ hoàng hôn đến bình minh. Giờ đây, Mile tiếp tục điều chỉnh cây đàn guitar của mình để lấp đầy khoảng trống mà Apo để lại.

Chẳng bao lâu nữa sẽ không còn cây đàn guitar nào để lên dây nữa.

Trò chơi im lặng kết thúc vào tối thứ Sáu. Mile đang ở trong phòng thay đồ để thay bộ quần áo bình thường. Apo đã cố gắng ra khỏi phòng thay đồ bất cứ khi nào Mile ở đây một mình, cậu né anh. Hôm nay, Apo xông vào và đi thẳng đến bàn của mình. Mile di chuyển chậm lại và quan sát qua gương khi người đàn ông kia cởi bỏ quần áo, làn da mịn màng và bóng mượt lộ ra. Anh cố gắng rời mắt khỏi vòng eo và cặp mông căng tròn kia khi Apo cúi người xuống nhưng không thành công. Cậu ấy đang vội đi đâu? Câu hỏi ngay lập tức được trả lời bởi con quái vật mắt xanh đang nằm im lìm bên trong anh. Nó gầm gừ và cào vào ngực Mile. Nó gãi cho đến khi vỡ tung. "Em đi đâu?"

Apo ngừng cài cúc áo sơ mi và ngước lên, "Việc đó liên quan gì đến anh?"

Mile nhún vai, "Anh chỉ hỏi thôi."

"Anh - ," Apo thở bằng mũi. Cậu ấy dừng lại, nhìn xuống rồi lại nhìn Mile. Trong mắt cậu có sự tức giận. "Đây là trò đùa của anh à?"

"Cái gì?"

"Anh có nghĩ rằng anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra không? Chúng ta đã chịch nhau, Mile!"

Mile nhìn quanh, "Làm ơn nói nhỏ lại Po."

"Ồ, anh xấu hổ sao? Anh sợ mọi người phát hiện ra rằng anh cũng thích chịch con trai à?" Cậu ấy bắt đầu từ từ tiến về phía trước. "Anh có xấu hổ vì bản thân mình là ai không?"

"Po, đừng làm thế."

"Tôi làm gì? Tôi đã để anh yên như anh muốn. Tôi tránh đường cho anh. Anh không thể chịu đựng được khi mọi sự chú ý không tập trung vào mình, phải không?"

Chỉ cần sự chú ý của cậu ấy mà thôi.

"Anh biết em đang tức giận."

"Anh không biết một nửa trong số đó!" Mặt Apo càng đỏ hơn.

"Anh không biết tôi cảm thấy thế nào đâu. Anh đã làm tổn thương tôi, Mile, anh đã làm tan nát trái tim chết tiệt của tôi," lời cuối cùng phát ra với một tiếng rắc. "Anh làm tổn thương tôi. Anh cũng giống như bao người đàn ông khác. Anh là thằng tồi!"

"Em biết điều đó không đúng mà, Po."

"Tôi không biết gì cả. Tôi tưởng tôi hiểu anh nhưng hóa ra anh cũng chỉ là một đồng nghiệp chết tiệt và không có gì hơn thế. Tôi đã nghĩ là--tôi thật đặc biệt," cậu sụt sịt và thô bạo lau nước mắt trên mặt. "Chính anh đã làm ra chuyện này. Bây giờ hãy để tôi yên."

Cậu ấy chỉ bước được ba bước đến cửa trước khi quay lại lần nữa. "Anh đã bắt đầu tất cả những điều này! Tôi đã làm hòa với những trò chơi của anh. Tôi đã quen với việc biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta. Tôi bắt đầu-," cậu thở hổn hển, nước mắt rơi xuống. Mile đau nhức. "Tôi bắt đầu quên anh rồi! Tôi đã tìm thấy một người khác-- và chính anh đã phá hỏng điều đó"

"Anh xin lỗi."

"Tôi không muốn sự thương hại của anh. Tôi không muốn-," khuôn mặt cậu ấy càng nhăn nhó hơn. "Anh có quan tâm đến tôi một chút không? Tôi có quan trọng không?"

"Tất nhiên rồi, Po. Anh quan tâm đến em rất nhiều." Có thể nói là quá nhiều.

"Anh chưa bao giờ mang cho tôi loại trái cây tôi yêu thích. Anh có biết loại trái cây tôi yêu thích không? Chỉ cần một lần thôi để tôi biết rằng anh cũng có cảm giác gì đó với tôi. Chúng ta đã làm việc này ba năm rồi và anh chưa một lần bận tâm. Và tôi cứ hy vọng và chờ đợi rằng một ngày nào đó anh sẽ bước qua cánh cửa đó với trái cây tôi yêu thích, rằng một ngày nào đó, anh có thể cũng yêu tôi." Giọng Apo trầm xuống đến buồn bã. Cậu dường như đã nói nhỏ lại hết cỡ. "Làm ơn để tôi một mình, xin anh. Tôi không muốn chơi trò thứ yếu với bạn gái anh. Tôi không phải là một cái gì đó đáng xấu hổ. Tôi xứng đáng được ai đó mang cho tôi loại trái cây mà tôi yêu thích. Tạm biệt, Mile."

Apo quay người và bước ra khỏi phòng thay đồ với thái độ bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Mile bị tê liệt bởi những ham muốn trái ngược nhau khi lái xe về nhà. Đầu óc anh ta tràn ngập cuộc chiến với Apo đến nỗi quên mất việc bạn gái mình đến thăm.

Cô chào đón anh bằng một nụ hôn ở cửa và khi môi họ di chuyển cùng nhau, anh cố gắng không hình dung ra đôi môi đầy đặn hơn và mùi rượu đào. Anh nhanh chóng kết thúc nụ hôn và giả vờ như không nhìn thấy vẻ cau mày bối rối trên khuôn mặt cô. Anh muốn trở nên tốt hơn, làm tốt hơn cho người phụ nữ này. Tuy nhiên, tất cả những gì anh có thể nhớ là ánh mắt của Apo. Những giọt nước mắt đẫm trên khuôn mặt và sự thất bại trong giọng nói của cậu ấy. Không có lời nào có thể đâm thủng anh nhiều như vậy. Anh nhìn bạn gái ngồi đối diện và ước đó là Apo, cố làm dịu gương mặt và cười về điều gì đó ngớ ngẩn. Anh muốn Apo ở đây với mình, anh muốn cậu ấy. Anh yêu cậu ấy hơn bao giờ hết, yêu hơn bất cứ ai.

"Muk." Giọng nói của anh làm tan vỡ bầu không khí im lặng quanh bàn.

"Không," cô lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt của anh. "Chúng ta đang ăn tối Mile, ăn tối thôi." Sự run rẩy trong giọng nói cho thấy cô ấy biết, họ nói rằng phụ nữ nhạy cảm với những điều này.

"Chúng ta cần nói chuyện."

"Thức ăn của chúng ta sẽ nguội mất." Đôi mắt cô ấy sáng bóng nhưng không đè nặng lên ngực anh như Apo. Dù vậy, anh vẫn quan tâm đến cô ấy đủ để tránh cho cô nỗi đau mà cô ấy không đáng phải chịu. Nếu có ai phải đau khổ thì đó phải là anh.

"Được rồi," anh xoay mì quanh nĩa và mỉm cười. "Ăn thôi." Anh ấy không thể ăn được. Anh ta nghịch đồ ăn trên đĩa cho đến khi nghe thấy tiếng sụt sịt trên bàn. Nước mắt của cô ấy chảy qua lớp kem nền trên mặt.

"Cậu ấy có gì đặc biệt vậy?"

Đã có ai trả lời được câu hỏi này chưa? Mile đủ khôn ngoan để không thắc mắc làm sao cô ấy biết đó là ai. Chắc hẳn chính đôi mắt của anh đã tố cáo anh. Mae luôn nói rằng trong khi mọi người đeo trái tim trên tay áo thì trái tim anh nằm trong đôi mắt. Người hâm mộ đã biết về tình cảm của anh dành cho Apo trước cả khi anh nhận ra. Không có gì ngạc nhiên khi Muk cũng cảm nhận được chúng.

"Anh không biết," anh nhún vai. "Cậu ấy mang cho anh cherry vào mỗi buổi sáng."

"Em cũng có thể mang cherry cho anh mỗi sáng."

Anh lắc đầu. Anh không muốn làm tổn thương cô nữa. Nỗi đau của cô là hữu hình và Mile cảm nhận được những móng vuốt của nó trong da thịt mình nhưng tình yêu của anh dành cho Apo đã chế ngự được nó. "Không giống nhau. Anh- anh yêu cậu ấy."

Cô ngừng kìm nén tiếng nức nở của mình. Cô giấu mặt vào khăn ăn và khóc. Mile không thể tự mình an ủi cô ấy được. Anh không thể giả vờ rằng mình không phải là kẻ gây ra nỗi đau cho cô ấy.

"Dù sao đi nữa, anh không bao giờ có ý làm tổn thương em. Anh xin lỗi."

**

Mile rời khỏi nhà ngay sau đó. Anh cần gặp Apo, người đã thay đổi mọi thứ mà trước đây anh đã từng tin tưởng về bản thân. Anh muốn sửa lại đôi cánh trên con bướm xinh đẹp của mình.

Anh phóng nhanh đến nhà Apo và đỗ xe phía trước. Anh có thể bước vào bằng chìa khóa dự phòng nhưng người đàn ông kia xứng đáng có quyền lựa chọn về việc đưa anh trở về nhà nếu cậu ấy không muốn anh ở đây. Anh dựa vào nắp ca-pô và gọi vào số của Apo.

Một điều Mile đã học được từ ba năm làm việc với Apo là cậu ấy trải nghiệm cảm xúc của mình mạnh mẽ hơn những người khác. Sự tức giận và nỗi buồn của cậu ấy được nhân đôi, giống như niềm hạnh phúc của cậu ấy cũng vậy.

Anh biết Apo đang buồn. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu người đàn ông đó phớt lờ các cuộc gọi của anh và đưa số của anh vào danh sách đen mãi mãi. Tuy nhiên, có tiếng ping khi Apo trả lời "Xin chào, P'Mai." Giọng cậu ấy nhỏ nhẹ và điều đó khiến trái tim Mile buồn. Dù biết mình là nguyên nhân khiến cậu ấy đau khổ nhưng anh vẫn muốn an ủi. "Này Po. Em có thể ra ngoài một chút được không?" Anh mong đợi những câu hỏi nhưng không có câu hỏi nào theo sau. Thay vào đó, anh nghe thấy tiếng lê bước và rồi cửa trước của Apo mở ra. Mile cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng và trái tim anh đập thình thịch tới nỗi đe dọa tính mạng khi nhìn thấy cậu ấy mặc quần đùi ngủ và áo phông rộng thùng thình. Apo là điều đẹp nhất mà Mile từng thấy và anh yêu cậu ấy rất nhiều.

"Đã hơn 10 giờ tối rồi. Anh làm gì ở đây giờ này?" Mile nghe thấy âm thanh này qua loa điện thoại nhưng lại nhìn thấy những lời nói đó trên môi Apo.

Mile giơ hộp sầu riêng lên. "Anh mang đến cho em loại trái cây mà em thích"


—————————————————————

Dù có chuyện gì xảy ra thì người tồy vẫn là Mile Phakphum=))))
Nhưng mà thôi, đề cao tính tự giác của ảnh. Khi nhận ra bản thân có tình cảm với Apo là ảnh chấm dứt dứt khoát với bạn gái liền. Đọc được fic này giữa đêm mà hờn ảnh lắm, dịch xong đọc lại còn hờn hơn. Mong mọi người sẽ thích tác phẩm dịch đầu tiên này của tui. Cảm ơn vì đã đọc 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro