Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moze ngồi trên một trong những thanh xà trên trần nhà trong căn phòng khổng lồ, hoàn toàn biến mất trong bóng tối. Trang phục đen tuyền giúp anh dễ dàng ẩn mình vào môi trường xung quanh. Ánh mắt cảnh vệ quét khắp phòng để tìm kiếm những mối nguy hiểm tiềm ẩn, rồi cuối cùng là dừng lại ở vị hoàng tử đang ngồi trên bàn làm việc, y vừa viết gì đó vừa ngân nga một giai điệu không tên.

Hoàng tử của anh thích thức khuya và đó là lý do tại sao Moze cũng phải thức khuya vì hoàng tử của mình.

Lục hoàng tử sống một cuộc sống vô âu vô lo - một thứ mà Moze không thích chút nào.

Tuy nhiên, đây là số phận.

Cảnh vệ thường tự hỏi tại sao anh ta không phải là người có thể tự do đi bất cứ nơi nào anh muốn, không bị ràng buộc bởi nghĩa vụ phụng sự cho hoàng tộc. Moze muốn đi khắp thế giới, chỉ với một thanh kiếm trong tay và chiến đấu với những đối thủ mạnh mẽ trong nhiều ngày liền. Mọi thứ sẽ được giải quyết bằng con dao găm của anh.

Hoặc ít nhất là Moze được phục vụ dưới quyền của một người chủ đầy tham vọng, giống như gã cảnh vệ khác trong cung điện - những sát thủ mà gã tiêu diệt trong mỗi tháng có thể chất đống tạo thành một tòa tháp cao hơn cả Jade Palace - một kỳ tích mà anh thậm chí không thể làm được trong một năm.

Nhưng Moze chỉ có thể nghĩ trong đầu thế thôi, anh không thể lười biếng hay nghỉ việc - sự an toàn của hoàng tử là ưu tiên số một.

,

Vào lúc nửa đêm, ngoài trời đang mưa tầm tã, những tiếng rơi rả rích hoà cùng với sự im lặng của căn phòng tạo nên một khung cảnh bình dị đến nỗi khiến cho cảnh vệ muốn ngủ thiếp đi. Hoàng tử vẫn còn thức và tiếp tục học. Moze không biết y đang viết gì nhưng anh cũng làm theo. Cảnh vệ lấy một cuốn sổ tay nhỏ từ ngăn ẩn trong quần áo và bắt đầu viết về một ngày của mình, cuối cùng là kết thúc chúng bằng dòng chữ anh muốn nghỉ việc.

Tính đến thời điểm hiện tại, Moze không biết mình đã viết bao nhiêu quyển sách với những từ ngữ tương tự - anh muốn nghỉ việc. Nếu một ngày nào đó anh thực hiện được ước mơ tự do của mình, anh sẽ đốt hết giấy và nghỉ việc.

Đúng lúc đó, sự tĩnh lặng của căn phòng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng - đó là tiếng một người hầu mang trà nóng đến.

Moze cất sổ tay và bút, kiểm tra người hầu và nhanh chóng cảnh giác cao độ - tất cả những năm kinh nghiệm đã cho anh biết rằng đây không phải là một người đàn ông bình thường, tên này là một sát thủ cải trang được phái đến để giết hoàng tử của anh.

Jiaoqiu không nhận ra sự khác biệt, y lịch sự cầm lấy tách trà và cảm ơn gã người hầu. Ngay lúc đó biểu cảm của người hầu thay đổi, hắn rút ra một con dao găm giấu dưới tay áo, nhưng trước khi hắn có thể vung nó vào hoàng tử thì bàn tay nhanh chóng bị đánh bật ra bằng một con dao khác, và sau đó toàn bộ cơ thể của hắn bị vô hiệu hóa bởi một cái bóng đen. Thậm chí còn chưa đầy một giây nhưng tình hình đã thay đổi và bây giờ tên sát thủ đang quỳ xuống, khóc lóc cầu xin sự tha thứ.

"Hoàng tử, tên này rất to gan, phải tra tấn để bắt hắn khai ra chủ nhân của mình." Moze nói bằng giọng điệu bình thản đến vô cảm, ánh mắt không rời khỏi vẻ sợ hãi của tên sát thủ.

"Không cần đâu, mỗi ngày đều có rất nhiều sát thủ tới đây, tra tấn từng người một thì phiền phức lắm."

Moze muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trở thành một con rối vô cảm và không biểu lộ cảm xúc là quy tắc số một của một cảnh vệ, nên anh đã kiềm chế và chỉ trả lời "đã rõ" rồi nhanh chóng bẻ gãy cổ tên đàn ông, giết chết hắn mà không cần phải dùng đến kiếm hay dao găm, nó chỉ tạo ra một đống máu không cần thiết và gây ra nhiều rắc rối hơn là giải quyết chúng.

"Hơn nữa ta cũng đã đoán được là ai rồi." Jiaoqiu mỉm cười nhìn Moze. Sau đó lại nhún vai, "Mặc dù ta không quan tâm chút nào."

"Hoàng tử rộng lượng, tôi rất kính nể." Moze khom người.

Jiaoqiu nhướn một bên lông mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Cậu không hỏi là ai sao?"

Y thở dài: "Người thuê là anh trai ta, tam hoàng tử, đang đợi ta đáp lời, sau đó sẽ tham gia vào cuộc chiến giành ngôi vị này."

Moze: "..."

Cảnh vệ đột nhiên có ý muốn động thủ với hoàng tử, tại sao chủ nhân của anh lại không muốn làm gì đó chứ?!

Jiaoqiu nói tiếp: "Ngày mai là sinh nhật của cha ta, trong cung sẽ mở tiệc lớn, các quan đều đến chúc mừng, anh em ta sẽ làm mọi cách để lấy lòng cha."

Moze gật đầu trong lòng, dù sao mọi việc trong cung điện chính là như vậy.

"Ta không đi."

Moze: "..."

Trong cơn sốc trước tình huống này, anh quên mất việc giữ nét mặt nghiêm túc và vô tình lộ ra vẻ bối rối, "Tại sao...?"

Jiaoqiu nhìn thấy sự sơ suất hiếm hoi của cảnh vệ liền mỉm cười và chọc vào má cảnh vệ, "Mặt cậu bị chuột rút à?" y trêu chọc.

Moze lập tức hoàn hồn, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và cúi đầu lần nữa: "Cảnh vệ vô lễ, xin hoàng tử thứ lỗi."

"Không sao đâu," Jiaoqiu cười, "Cậu có muốn biết vì sao ta không đi không?"

Moze: "..." Anh muốn biết.

"Các hoàng tử và công chúa đều sẽ đến đó trừ ta vào ngày mai. Họ cuối cùng cũng có cơ hội để giành được sự ưu ái của vua cha, nhưng họ lại không nghĩ sẽ chua chát đến mức nào khi họ tự làm nhục bản thân trước mặt triều đình."

Trời ơi... và Moze nghĩ anh mới là người bi quan ở đây.

"Làm sao để không bị hóc xương cá? Đơn giản thôi, chỉ cần không ăn cá là được." Jiaoqiu cười khẩy. "Những người này tranh giành ngai vàng, lập phe phái, liên thủ, đâm sau lưng nhau, cùng chiến đấu trong một căn phòng, chẳng mấy chốc sẽ không còn ai sống sót."

Moze cảm thấy lạnh sống lưng, người duy nhất trên thế giới có thể nói ra những lời này với nụ cười gian tà đó chính là hoàng tử của anh.

Đến khoảng bốn giờ sáng, mưa cuối cùng cũng tạnh và mọi thứ lại trở nên yên ắng. Tuy vậy, hoàng tử cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được.

Cảnh vệ đang dựa vào một góc tối của căn phòng, mắt nhìn chằm chằm vào giường nhưng có vẻ là anh đang ngủ.

Jiaoqiu đứng dậy, nhìn về phía cảnh vệ của mình và mỉm cười, nó khiến Moze giật mình tỉnh giấc.

"Hoàng tử hạ lệnh?" Anh cúi đầu.

"Không có gì, cậu có thể ngủ tiếp."

"Tôi vẫn chưa chắc chắn bây giờ có an toàn hay không, không dám để hoàng tử không có người bảo vệ."

"Được rồi, nằm xuống đi." Jiaoqiu cười toe toét.

"...?"

"Nếu cậu phải bảo vệ vị hoàng tử này, đương nhiên càng gần càng tốt~"

"..."

"Giường của hoàng tử này đủ rộng."

"..."

"Được chứ?~"

"..."

Hoàng tử khẽ di chuyển và vỗ nhẹ vào khoảng trống trên giường với thái độ hào sảng.

Cảnh vệ của y bất giác lùi lại một bước vì kinh ngạc.

Moze không khỏi thầm mắng trong lòng, đồng thời cũng ghen tị với đám cảnh vệ mật trong cung điện của thái tử bên cạnh. Đối thủ của anh không chỉ có thành tích cực kỳ tốt mà còn có một vị chủ nhân vô cùng đáng tin cậy, chưa từng mời đầy tớ ăn cùng, ngủ cùng. Chủ nhân của gã là một người nghiêm túc, điềm tĩnh.

Trong khi đó, hoàng tử của anh vẫn tiếp tục nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.

"À... có vẻ như cậu ghét vị hoàng tử tội nghiệp này." Jiaoqiu lau nước mắt giả tạo, "Mối quan hệ giữa chủ và tớ thật sự rất cô đơn..." Y than thở rồi quay đi với vẻ mặt buồn bã, trông gần giống một lão già đơn độc.

Moze lẽ ra phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực tế, anh cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, lồng ngực như bị một tảng đá nặng trịch đè lên khiến anh không thở nỗi.

Chiêu này còn hiệu quả hơn cả mệnh lệnh... nhìn biểu cảm của hoàng tử khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Cảnh vệ thở dài bất lực, anh lặng lẽ ngồi xuống bên giường, cởi giày, áo khoác ngoài và dao găm ra, giấu tất cả đồ đạc dưới nệm, nhẹ nhàng nằm lên nửa giường còn lại.

Hoàng tử quay đầu lại mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

Moze thầm than trách, cùng lúc đó hoàng tử tiến lại gần hơn. Anh nhìn lên trần nhà, cố gắng lờ đi bàn tay đang đặt trên cánh tay mình.

Sáng hôm sau, mặt trời lại một lần nữa toả sáng rực rỡ.

Vì hoàng tử có thói quen ngủ muộn vào ban đêm nên y thường dậy khá trễ vào ban ngày và Moze, cảnh vệ của y, cũng vậy.

Nhưng hôm nay không hiểu sao khi Moze tỉnh dậy thì hoàng tử đã đứng trong phòng, tay cầm một lá thư. Lá thư do công chúa thứ năm, Tingyun, chị gái của Jiaoqiu gửi đến, trên đó chỉ có hai dòng chữ. Hoàng tử đọc lại lá thư lần cuối rồi thở dài, y quay sang nhìn cảnh vệ của mình - người lúc này đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài và nhìn lá thư trong tay Jiaoqiu với ánh mắt tò mò.

Y nhướng một bên lông mày nhưng gấp lá thư lại và ném vào đống lửa. Khi quay lại, y thấy Moze nhìn mình với ánh mắt không hài lòng.

Jiaoqiu ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà lại có hai biểu cảm khác nhau? Quả thực là kỳ tích.

Hoàng tử đưa tay ra và lắc trước mặt cảnh vệ: "Cậu đã tỉnh chưa?"

Moze chớp mắt và tâm trí anh trở nên sáng suốt hơn, anh cúi đầu: "Cảnh vệ vô lễ, mong hoàng tử tha tội."

Hoàng tử mỉm cười: "Muốn biết bên trong có gì không?"

"Tôi không dám."

Jiaoqiu cười khẩy: "Mặc quần áo vào trước đã rồi nói tiếp."

Moze: "..." Chết tiệt.

"Sáng nay cậu muốn ăn gì?" Jiaoqiu hỏi, y quay qua nhìn gương để kiểm tra diện mạo của mình.

"Mọi chuyện đều do ngài quyết định." Moze trả lời, trong khi đó anh vẫn thầm cầu nguyện, 'Tôi cầu xin ngài đừng hỏi nữa, ngài không biết ăn sáng với ngài căng thẳng thế nào sao, hoàng tử?'

"Một ít bánh bao hấp và bún gạo kèm với canh rau tươi thì sao?"

"..."

"À mà, cậu vẫn thích bánh bao của tiệm bánh Yingxing phải không?"

"...Vâng."

Cảnh vệ thầm nguyền rủa hoàng tử trong đầu vì đã nhớ hết tất cả những món ăn yêu thích của anh và dùng chúng để mua chuộc anh.

"Tốt, bây giờ chúng ta sẽ đi xe ngựa đến trung tâm thành phố."

Moze thở dài mệt mỏi, với tư cách là cảnh vệ hoàng gia, nhiệm vụ của anh là phải đi theo chủ nhân của mình bằng cách ẩn mình trong bóng tối, không bị phát hiện và âm thầm bảo vệ, chứ không phải đi cùng với chủ nhân vào ban ngày trong bộ quần áo tối màu bất thường dễ bị phát hiện!

Moze không chỉ mất tính chất công việc mà còn bị xúc phạm đến phẩm giá nghề nghiệp.

Chỉ có sống trong bóng tối, ẩn náu trong màn đêm, hi sinh mạng sống vì sự an toàn của chủ nhân vào thời khắc sinh tử, bị xé thành từng mảnh, che giấu công danh và tiếng tăm của mình mới có thể được gọi là cảnh vệ.

Moze nghĩ, mình quả thực là một tên cảnh vệ thất bại, nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định phải đổi chủ hoặc là nghỉ việc.

Hoàng tử mặc một chiếc áo choàng trắng giản dị, sang trọng và thanh lịch, còn cảnh vệ thì mặc toàn đồ đen như thường lệ, dễ dàng nổi bật giữa đám đông.

Moze thực sự muốn tìm một con hẻm nhỏ bẩn thỉu và ẩn mình trong bóng tối...

Cảnh vệ thở dài, Jiaoqiu hiện tại đang kéo anh đi dạo trên phố. Hành vi không giống cảnh vệ như vậy, thật sự khiến anh khó chịu không nói nên lời.

"Hoàng tử này đích thân đi ăn cơm cùng cậu vậy mà cậu vẫn còn vẻ mặt khó chịu không hài lòng đó sao?" Jiaoqiu bĩu môi, "Cậu không vui khi ở bên ta sao?"

"Tôi không dám, tôi vô cùng biết ơn."

"Ta biết, ta biết mà - ta chỉ đùa thôi." Jiaoqiu cười, "Nhưng cậu vẫn còn nghĩ về lá thư buổi sáng à?" y hỏi, rõ ràng là đã biết câu trả lời.

Moze cúi mặt, lắc đầu.

Jiaoqiu cười hiểu ý, "Nhưng từ đầu đến giờ cậu vẫn nhìn ta bằng ánh mắt đầy hy vọng đúng không? Đừng tưởng ta không thấy cậu liếc ta, muốn xem không?"

Moze vội vàng quỳ xuống đất, ngay giữa đường phố. "Cảnh vệ này không có ý như vậy..."

Jiaoqiu cũng nhanh chóng quỳ xuống đất, dùng giọng điệu và biểu cảm hối lỗi nhất mà tuyên bố: "Tình yêu-! Em không dám tiệc tùng đến tận khuya như đêm qua nữa! Xin hãy tha thứ cho em, em nguyện ý nhảy xuống sông để thể hiện tấm chân tình của mình." Y nức nở như thể bản thân là diễn viên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Gương mặt của cảnh vệ gần như đã tê liệt và bất động suốt một thập kỷ, sau đó là nhăn nhó, mắt anh tối sầm, bên tai thì tràn ngập âm thanh khủng khiếp của một toà nhà sụp đổ qua những đám mây và tảng đá, Moze cười đau khổ - âm thanh đó có lẽ là thế giới quan của anh đang tan vỡ.

Cảnh vệ ngẩng đầu lên và nhìn hoàng tử một cách bất lực.

Hoàng tử chớp mắt ngây thơ. "Còn muốn quỳ sao?"

"Hoàng tử, nếu ngài cứ tiếp tục làm trò như thế này thì toàn bộ người hầu của ngài sẽ biến mất..."

"Cậu cũng mau đi kiếm phòng đi!" Người ngoài cuộc la ó vì phấn khích và Moze đột nhiên có ý định tự đào cho mình một cái huyệt rồi chui xuống đó, không bao giờ ngoi lên trong vòng một thế kỷ nữa.

Cuối cùng, hai người cùng nhau đi bộ ra khỏi phố dưới ánh mắt của đông đảo mọi người và đi ăn sáng.

Cảnh vệ ngơ ngác bước vào tiệm bánh của Yingxing, hoàng tử bên cạnh đang khéo léo gọi món mà không có sự xa cách nào ở khu chợ mà một hoàng tử như y nên có.

Moze chậm lại và trở nên nghi ngờ hơn. Bề ngoài, anh là một cảnh vệ giỏi, tận tụy với nhiệm vụ của mình, nhưng anh không thể che giấu được trong lòng mình đang dâng lên nỗi mong muốn được làm những việc lớn lao.

"Hoàng tử." Anh gọi.

"Hả? À, hóa ra là cậu nói trước, ta cũng nên ghi chép lại." Jiaoqiu nói đùa.

Khóe miệng của người cảnh vệ giật giật, anh nhìn quanh, hạ giọng nói: "Hoàng tử, ngài nói với mọi người rằng ngài bị thương và nằm trên giường, nhưng bây giờ ngài lại đi chơi như vậy, nếu những người khác biết chuyện này, e rằng sẽ gây bất lợi cho hoàng tử."

"Được rồi, cậu quan tâm đến ta như vậy, ta cảm thấy rất vui."

Moze: "... Tôi đang nói nghiêm túc, thưa hoàng tử..."

Jiaoqiu cười khẽ, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp: "Đến đây, ăn sủi cảo đi."

"..."

Cảnh vệ cắn bánh bao một cách im lặng, cảm thấy hoàng tử quả thực không bình thường.

Khi Jiaoqiu đi dạo xong thì mặt trời cũng đã lặn. Hoàng tử lúc này nằm trên bãi cỏ bên bờ sông, đôi mắt nghiêm nghị và buồn bã nhìn lên bầu trời như một kẻ đang lạc lối.

Moze thấy vẻ mặt của hoàng tử, không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Anh cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của y, một cảm giác ngột ngạt không biết từ đâu ập đến khiến cho cảnh vệ nhíu mày, vô thức tiến lại gần một bước.

"Này Mo, cậu mệt không?" Jiaoqiu hỏi, và Moze gần như giật mình khi nghe thấy tên anh, mặc dù đó chỉ là một biệt danh - đã bao lâu rồi hoàng tử mới gọi anh như vậy? Anh không biết... mặc dù anh nhớ rõ lần đầu tiên hoàng tử gọi tên anh cách đây hơn mười năm - khi y cứu anh khỏi sự trừng phạt vì tội phản quốc và bạo loạn chống lại chế độ quân chủ, anh và Jiaoqiu gặp nhau lần đầu, lúc đó hoàng tử nắm tay anh, mỉm cười rạng rỡ và gọi tên anh một cách ngọt ngào.

"Cảnh vệ này không mệt." Moze chỉ trả lời đơn giản, không nhìn vào mặt chủ nhân.

"Ồ." Jiaoqiu ậm ừ.

"..."

Moze muốn nói thêm, rằng hoàng tử nên trở về và không nên ngồi ở đây trong ánh hoàng hôn với vẻ mặt buồn thảm đáng thương kia. Nhưng thân phận cảnh vệ của anh không cho phép, vì vậy anh chọn cách im lặng.

Họ ngồi một lúc cho đến khi Jiaoqiu cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh một lần nữa và hỏi:

"Nói cho ta biết đi, nếu ta không phải là hoàng tử, không có quan lớn nào cho cậu nhiều tiền, cậu có còn theo ta không?"

"Chỉ cần hoàng tử nói một tiếng, tôi sẽ không bao giờ rời đi."

"Ồ."

"..."

Moze im lặng, anh không biết tại sao hôm nay hoàng tử lại trầm buồn như vậy, anh nghĩ rằng nếu anh chỉ trả lời "Tất nhiên" hoặc "Chúng ta có nhất thiết phải nói về vấn đề này không?", thì hiệu quả chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng tại sao anh lại không thể nói ra?

Bởi vì anh là một cảnh vệ.

Nếu anh không phải là một cảnh vệ thì sao?

Anh không biết.

Moze, người trước đây luôn muốn nghỉ việc, lần đầu tiên cảm thấy mâu thuẫn.

Khi trở về cung điện, Jiaoqiu ngồi xuống ghế trên ban công. Moze định lui vào bóng tối ẩn ấp thì bị hoàng tử từ phía sau túm lấy góc áo, ngăn anh lại.

"Cậu định đi đâu vậy?" Jiaoqiu hỏi, giọng nói có phần khàn hơn bình thường.

"Hoàng tử có lệnh gì sao?" Anh cung kính hỏi.

"Ngồi xuống." Jiaoqiu ra lệnh và vẫy tay về phía chiếc ghế nhỏ hơn ở phía trước. "Cậu biết không, hôm nay ta thực sự đã nhặt được một thứ." Moze phát hiện nụ cười của y có chút miễn cưỡng.

"...?"

"..."

"... Hoàng tử?" Moze có dự cảm không lành.

Jiaoqiu quay đầu đi, nhìn về phía chân trời rồi hỏi: "Nếu không làm cảnh vệ thì cậu sẽ làm gì?"

Moze đứng dậy: "Thưa hoàng tử, ý của ngài là gì?"

Jiaoqiu nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Ta muốn giải thoát cho cậu."

Moze sững người và từ từ nhận ra. Cuốn nhật ký mà anh viết mỗi ngày - khi anh trèo lên giường của hoàng tử vào đêm qua đã để nó dưới gối, sáng anh không thể tìm thấy nó nhưng vì hoàng tử kéo anh đi khắp nơi nên anh không có thời gian để tìm hay có thời gian lo lắng về nó.

Và lý do tại sao hoàng tử lại kéo anh đi khắp thị trấn và tự mình đưa anh đi tham quan, đó là lời chào cuối cùng trước khi tạm biệt.

Jiaoqiu thò tay vào túi và rút ra một tờ giấy, Moze run rẩy cầm tờ giấy và nhận ra đó là tờ giấy công nhận anh là công dân chính thức của Yaoqing, điều đó có nghĩa là cuối cùng anh cũng đã thoát khỏi giao ước trọn đời phục vụ dưới trướng Lục hoàng tử với tư cách là người hầu để đổi lấy mạng sống của mình - thứ đáng lẽ phải bị tước đoạt khi gia đình anh bị bắt và tử hình.

Anh đã... được tự do.

Nhưng tại sao anh lại cảm thấy trống rỗng đến thế?

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro