Chap 3 Hug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 note: mấy nay mình mệt quá nhất là hum nay nên ko thể tl dc hết mấy cmt dc nhưng cũng có  đọc hết, cảm ơn mấy bạn đã cmt nha. nếu có j cứ góp ý,  thấy được mình sẽ sửa lại. vì h toàn mấy fic khó nhai, nhiều khi mình cũng loạn: )))

Tôi quyết định mình sẽ khiến nàng   không còn vị hôn phu đó lâu nữa đâu

[Taeyeon’s POV]

Khi nàng tỉnh dậy, nhìn không có vẻ ngạc nhiên gì cả. Tôi đã dự đoán là sẽ có vài tiếng hét bùng nổ khắp phòng, nhưng nàng chỉ nhìn tôi và mỉm cười.

"Chào buổi sáng . " Nàng nói với đôi mắt gần như nhắm lại vì nụ cười đó .

" C- Chào buổi sáng . " Tôi thấy  xấu hổ vì lúc này  đang rất gần gũi với nàng  , nàng  làm cho tôi lo lắng.

Nàng đứng dậy rời khỏi giường và bước vào phòng tắm . nàng ở trong đó gần 1 giờ và khi trở ra,nàng bắt đầu thay quần áo mặc kệ tôi đang ở đây. Tôi quay lại ngay lập tức . " Cô thực sự nghĩ  tôi là một ảo giác, phải không? "

"Phải. Chứ cô còn là cái gì khác? "

" ... Một con ma ... chắc vậy . "

" Được rồi, vậy chứng minh đi . " Tôi quay lại nhìn nàngmột lần nữa, nàng  đã mặc xong quần áo và ... xinh đẹp . " Cô sẽ chứng minh hay là cứ nhìn chằm chằm vào tôi á  ? "

" ... Tôi -Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy . " nàng cười khúc khích vì câu nói lắp của tôi . " Tôi sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và cho cô biết có bao nhiêu chiếc xe đang đậu ở đó. "

"Thông minh ... cô nghĩ ra cách này nhanh đấy . "

" Thực ra thì  , tôi đã dành cả đêm để suy nghĩ về nó . " Tôi đi đến cửa sổ và đếm những chiếc xe . " Tám chiếc   . "

Nàng  đi đến cửa sổ để kiểm tra xem có đúng không rồi quay lại nhìn tôi . " Vì vậy , không – phải-là - ảo giác, cô đã đúng. Tôi nên hét lên ngay bây giờ . "

" Có , cô nên. "

"Tôi sẽ không ... cô có vẻ vô hại . " Nàng vẫn nói với vẻ điềm  tĩnh . " Tôi cần phải đi làm. Cô có thể ở lại đây cho đến khi tôi quay trở lại chứ ? "

" C - Chắc chắn . " nàng cầm lấy túi xách và đi ra cửa " Cô sẽ không nhảy vào một con tàu nữa,phải không? " Nàng dừng ở cửa,quay lại nhìn tôi .

" Đừng lo  ... có một chuyện  đã khiến tôi nghĩ lại . "

[ Jessica’s POV ]

Tôi đang ngồiở bàn ăn cùng với bố mẹ và nhận ra bầu không khí kì lạ giữa chúng tôi lúc này

"Con Xin lỗi . " Tôi muốn đi ra khỏi đó càng sớm càng tốt . Tôi cần phải đến xem Taeyeon

" Con đi đâu , Jessica ? " Bố tôi hỏi gần như tức giận , ông biết câu trả lời .

" Con đi gặp vị hôn phu của con . "

" Con không còn vị hôn phu  nữa,cô ta chết rồi  . " Ông đã đánh mất sự kiên nhẫn của mình "Cô ta đã giết chết cái gia đình này . "

" vậy thì Con nghĩ mình cũng không còn là một phần của gia đình này nữa ... bởi vì với con cô ấy vẫn còn sống. "

" Con nghĩ là mình sẽ đi đến đâu với chuyện này ? Ngay cả khi cô ta  tỉnh dậy ... cô ta  sẽ bị tống vào tù . "

"Cô ấy không , bởi vì cô ấy không phải là một tên tội phạm ... không ai có thể chứng minh điều đó . "

Taeyeon vẫn như vậy. Tôi chỉ muốn cô ấy nghe thấy tôi dù chỉ một lần và tôi sẽ không rời xa cô ấy . Không quan trọng mọi người đối xử với cô ấy như thế nào , tôi sẽ luôn ở đó chờ cô ấy

Thật buồn cười khi nhìn mọi chuyện thay đổi một cách nhanh chóng như thế này . Cách đây vài tháng , bố tôi đã cố kéo 2 chúng tôi lại gần nhau và bây giờ ông đang cố để kéo 2 chúng tôi ra xa. Chúng tôi đã chiến đấu để thoát khỏi cuộc hôn nhân của cả hai và bây giờ tôi đang làm tất cả để giữ lấy vị hôn phu của mình .

Tôi biết cô ấy sẽ tỉnh dậy . Taeyeon không phải là người dễ dàng từ bỏ . Ngày cưới của chúng tôi đã đến và cô ấy không thể bỏ lại cô dâu một mình

[ Taeyeon ‘s POV ]

Thật kỳ lạ khi nhìn nàng vẫn bình tĩnh lúc tôi ở xung quanh , nàng hành động như thể đây là chuyện bình thường . Nàng đi và bảo tôi chờ nàng, như tôi là một người bạn . 

Tôi đã hoàn toàn ra khỏikhu vực an toàn và thoải mái  của mình. Tôi không biết mình sẽ làm gì ở đây nữa, nhưng tôi biết tôi sẽ không bỏ đi. Tôi thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng nói chuyện với ai khác là lúc nào và mỗi khi tôi có thể nói chuyện với nàng , dù chỉ là vài câu điều đó cũng đã rất tuyệt vời với tôi; vì biết rằng tôi không còn là người vô hình nữa,cảm giác đó thật hạnh phúc  .

Tôi thậm chí không biết tên nàng, tôi chỉ biết nàng cuồng màu hồng và kỳ lạ. Một sự kỳ lạ tốt  . Một người mà bạn muốn làm quen .

Tôi đợi nàng suốt mấy giờ liền , và bắt đầu thấy chán cùng lo lắng . Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: không biết nàng có ổn không , đáng ra tôi nên đi cùng nàng. Tôi biết nàng đã nói là không nhảy vào một con tàu nào nữa, nhưng nàng có thể làm cách  khác, như nhảy vào đầu một chiếc xe , hoặc một chiếc xe tải , hoặc xe buýt ... và ... tôi nên dừng lại suy nghĩ . Cứ càng nghĩ tôi lại càng lo hơn thôi

Khi tôi nhìn thấy nàng bước vào phòng ,tôi ngay lập tức chạy đến ôm nàng và đáng ngạc nhiên , đối với tôi , nàng đã ôm lại tôi

" Tôi không biết một con ma có thể chạm vào mọi thứ đấy . " nàng nói với giọng thích thú.

Tôi bắt đầu nhận ra những gì mình đang làm nên vội buông tay khỏi eo nàng.Tôi thậm chí không dám nhìn vào nàng , vì vậy tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. "Tôi c-cũng k-không-biết 

" Cô luôn hoảng sợ như vậy hay là chỉ ở bên cạnh tôi mới vậy ? "

" Khi tôi ở gần cô . "

Tôi cảm giác nàng kéo cổ áo tôi lại chỗ giường ,ngồi xuống đó đối mặt với nàng . Tôi cố nhìn vào nơi nào khác nhất là tránh khỏi đôi mắt nàng

"   , tôi là Tiffany . Tên của cô là gì ? "

Tôi tức thì nhìn vào nàng ngay sau câu hỏi đó . Tôi không biết lý do tại sao tôi đã không nhận ra điều này trước đây        " Tôi không biết ... tên của tôi . "

Nàng nhìn tôi với vẻ hiểu biết . "Tôi hiểu ... cô còn nhớ gì khác về bản thân không ? Chẳng hạn ... cô bao nhiêu tuổi rồi ? "

" ... Không . "

Tôi cảm  thấy buồn , tôi nhận ra mình đã không nhớ gì về bản thân cả

"Này, đừng buồn , chúng ta có thể tìm hiểu xem cô là ai . Chỉ cần đừng làm vẻ mặt buồn bã đó nha . " Cách nàng cỗ vũ tôi khiến tôi thấy khá hơn "hmm..Tôi sẽ đặt cho cô một biệt danh . "

" B- Biệt danh ? "

" Uhm, nhưng không phải bây giờ , tôi cần phải suy nghĩ đã. " Tôi gật đầu cố che giấu sự phấn khích của mình . "Tôi là người duy nhất nhìn thấy cô , phải không? "

" Rõ ràng là ... vậy . "

" Đó là lý do tại sao cô ở đây ? "

" ... thật ra , thì  không hẳn... tôi l - lo lắng cho cô . ", Tôi tránh nhìn vào mắt nàng khi nói . Tôi biết mặt tôi đang đỏ lên . "Tôi x-xin lỗi . "

"Xin lỗi cái gì? "

" Vì đ-đã làm phiền cô và vì cái ô-ôm - " Tôi chưa kịp hoàn thành câu nói thì nàng đã bất ngờ ôm lấy tôi . Tôi bối rối một chút nhưng cũng đáp lại cái ôm. Thật tốt khi có thể cảm nhận được ai đó

" Cô lạnh quá. "

"Tôi x-xin lỗi . "

" Không sao đâu, cảm giác thật tuyệt . " Tôi đã ngạc nhiên vì có thể cảm nhận được hơi thở nàng đang  cù vào tai .   . "Tôi mệt quá, tôi cần phải ngủ , nhưng ngày mai cô vẫn sẽ ở đây , phải không? "

" C-chắc rồi . "

" Cô có thể ở lại đây lúc tôi ngủ không ? "

" ... T-tôi sẽ ở ngay bên cạnh cô "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro