셋➳m.pinkim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.10.1999 // 09:56pm

"suỵt, jin." namjoon thì thầm đủ lớn để seokjin nghe thấy.

cậu bé thức dậy, mí mắt vẫn nặng trĩu, đi về phía cửa sổ rộng mở-nơi giọng nói vang lên.

"joonie? là cậu à?" cậu bé thì thầm đầy ngạc nhiên khi thấy namjoon đứng bên dưới. "cậu làm gì dưới vườn thế? mau đi nhanh trước khi mẹ tớ nhìn thấy cậu."

"mình không có cơ hội tặng quà sinh nhật cho cậu. mình sẽ ném nó lên, chờ chút."

"nhỡ nó vỡ thì sao?"

"đừng lo, nó không vỡ được đâu." namjoon trấn an.

cậu nhóc lấy đà và ném hết lực lên cửa sổ của seokjin.

"bắt lấy!"

seokjin chộp lấy món quà, nhìn cậu nhóc đầy nghi vấn.

"nó là gì?"

"mở đi và cậu sẽ biết."

cậu bé gật đầu và chớp mắt nhiều lần khi thấy trong tay mình là một con gấu nhồi bông màu hồng.

"một con thú bông. nó là quý ngài pinkim, con gấu bông hồng của mình." namjoon cười.

"joonie, đây là màu yêu thích của tớ!" seokjin kêu lên đầy ngạc nhiên.

"mình cũng thế! mình có con gấu bông này từ khi được sinh ra, mẹ tặng nó cho mình trước khi rời đi..."

"bà ấy đi đâu?"

"mẹ đi rất xa, cha bảo vậy và mẹ có thể sẽ không bao giờ quay về nữa... đó là lý do mình có một bà mẹ kế, nhưng mình sẽ không bao giờ có thể yêu bà ấy nhiều như mình yêu mẹ được." namjoon nói một cách hoài niệm.

"tại sao cậu đưa nó cho tớ?"

"cậu là người bạn duy nhất mình có, mình thực sự không có nhiều tiền, nhưng mình vẫn muốn tặng cậu một cái gì đó để cảm ơn vì cậu đã là bạn của mình."

seokjin không thể không mỉm cười như một kẻ ngốc nghếch.

"cảm ơn joonie, tớ thích nó lắm."

"thật sao? nó có thể không đáng giá lắm, nhưng với mình nó đắt hơn cả vàng-một chút quý báu như tình bạn của mình với cậu vậy."

"mẹ đã tặng tớ một con robot khủng long và một hộp lego mới nhưng đây là món quà đẹp nhất tớ được nhận. cảm ơn namjoon, cậu là tuyệt nhất."

cả hai đều mỉm cười và hạnh phúc trong lời thú nhận chân thành của nhau. tại thời điểm đó, cả hai đều biết rằng họ sẽ không bao giờ tách rời được nhau.

cho đến ngày hôm sau.

"jin con yêu, con đang nói chuyện với ai vậy?" mẹ seokjin hỏi vọng từ bên ngoài cửa.

"mẹ tớ ở bên ngoài phòng, mau trốn đi joonie! và một lần nữa cảm ơn cậu về món quà." seokjin thì thầm trước khi đóng cửa sổ.

—tối đó, cậu đã nói với mình rằng mình là người tuyệt nhất và mình đã vô cùng ngạc nhiên. mình sẽ không tiếc vì tặng cậu quý ngài pinkim đâu, bởi mình biết rằng nó đang được bao bọc trong vòng tay ấm áp của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro