Một: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namjoon yên vị ở phòng cấp cứu vào đúng hôm sinh nhật bảy tuổi của mình, cậu thậm chí còn chưa kịp thổi tắt được những cây nến cắm trên cái bánh kem có hình Pororo nữa. Lớp kem phủ màu trắng cứ mãi còn nguyên như vậy, cho dù cậu đã muốn được là người đầu tiên được nếm thử cái bánh trước khi mẹ bắt đầu cắt nó đem đi mời khách.

Máu chảy ra từ miếng gạc dán trên cằm làm hỏng chiếc áo sơ mi màu xanh da trời mà bà đã mua tặng Namjoon và khăng khăng đòi cậu mặc trong bữa tiệc. Mẹ cậu rủa thầm khi các bác sĩ cứ đi dọc khắp hành lang, không một ai thèm để ý đến Namjoon mà chỉ vội vàng cứu chữa cho ca chấn thương nặng hơn của một cậu bé nào đó ngã xuống cầu thang do bất cẩn.

Sau một lúc không thấy có gì chuyển biến, mẹ cậu đứng bật dậy, làm chiếc ghế nhựa màu cam xấu xí kêu to, rồi vội tiến về phía cô y tá đang đi dọc hành lang. Giọng bà có vẻ hoảng sợ khi ngăn cô y tá lại và hỏi "Sẽ có ai đó giúp chúng tôi chứ?"

Cô y tá mỉm cười, một trong những nụ cười lịch sự, ấm áp mà người ta thường dạy trong trường y khoa, nụ cười luôn mang hàm ý rằng mọi thứ sẽ ổn và cô y tá  nắm lấy bàn tay đang run rẩy của mẹ Namjoon.

"Bác sĩ Jung sẽ đến ngay thôi ạ," cô nói, giọng nhẹ nhàng, êm dịu, và mẹ Namjoon thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ Jung là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, tóc đã điểm hoa râm và có đôi mắt màu nâu ấm áp. Khi Namjoon và mẹ bước vào phòng của ông ấy, vị bác sĩ chào đón họ bằng một nụ cười và ra hiệu cho Namjoon ngồi xuống giường, trong khi ông lấy tất cả các dụng cụ cần thiết của mình. Ông lăn ghế về phía Namjoon và đẩy gọng kính trên sống mũi trước khi xem xét vết thương.

Văn phòng của vị bác sĩ cũng giống như mọi phòng khác trong bệnh viện, rất nguyên sơ. Nó có mùi thuốc sát trùng và thuốc tẩy, nhưng miếng cạc-tông hình mặt trời màu vàng và những đám mây màu xanh dán trên bức tường trắng đã thổi một chút tình người vào trong căn phòng lạnh lẽo này, khiến mắt Namjoon đảo khắp các bức vẽ và cả những tấm áp phích về giải phẫu cơ thể người xung quanh mình.

Bác sĩ Jung nâng nhẹ cằm Namjoon lên bằng một ngón tay, và khi Namjoon nhăn mặt vì đau đớn, nước mắt lăn dài trên má. Vị bác sĩ quay lại tủ thuốc và tiêm cho Namjoon một loại thuốc tê để giảm đau, để làm cậu không cảm thấy gì trong vài giờ trước khi tiếp tục kiểm tra. Sau đó, ông cẩn thận bóc lớp băng gạc ra và xem xét vết thương. Phía sau lưng ông, mẹ Namjoon khóc nức nở và lấy tay che miệng.

"Chà, con thực sự là một cậu bé dũng cảm đấy, Namjoon," vị bác sĩ nói và Namjoon cảm thấy lồng ngực của mình căng phồng lên vì tự hào. Bây giờ cậu đã là một cậu nhóc trưởng thành. 7 tuổi. Cậu có thể chịu được một chút đau đớn mặc dù hiện tại tất cả những gì cậu cảm thấy là cảm giác ngứa ran khi thuốc tê lan tỏa khắp cơ thể.

"Vết thương có nghiêm trọng không ạ?" mẹ cậu hỏi khi bác sĩ lấy ra một miếng gạc vô trùng, sẵn sàng để làm sạch vết thương.

"Namjoon đã rất may mắn, vết thương đã có thể tệ hơn nhiều đấy. Nó không sâu nhưng vẫn cần phải khâu vài mũi. Con sẽ có một vết sẹo siêu ngầu để khoe mấy cô nàng khi lớn lên đấy." Vị bác sĩ nói đùa và mẹ Namjoon thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn Chúa. Tôi đã nghĩ-"

"Tôi biết," bác sĩ ngắt lời bà. "Tôi có một cậu con trai bằng tuổi Namjoon, và thật sự tôi khá bất ngờ khi thằng bé không phải tới đây mỗi ngày vì những trò ngu ngốc nào đó. Chúng là trẻ con mà. Chúng tò mò và muốn biết cách thế giới vận hành, chúng muốn biết mình có thể trèo cao đến đâu trước khi cành cây bị gãy."

"Nhưng tôi vẫn lo lắng, thưa bác sĩ," mẹ Namjoon nói, vặn tay cầm của cái túi xách.

"Cô nên làm vậy. Công việc của chúng ta, những bậc cha mẹ, là phải lo lắng và chú ý đến chúng, nhưng bà tôi thường nói rằng Chúa cũng bảo vệ lũ trẻ nhiều như các bậc cha mẹ vậy, và với tư cách là một bác sĩ, tôi có thể nói với cô rằng câu nói ấy đôi khi rất đúng. Tôi từng thấy có nhiều ca đáng lẽ đã rất tệ, nhưng may thay, cuối cùng tất cả đều ổn thỏa cả."

Bác sĩ đặt dụng cụ xuống và xem xét năm mũi khâu mà ông đã thực hiện. Ông lau sạch những vết máu cuối cùng còn vương lại và nhẹ nhàng băng bó cho Namjoon.

"Nào, xong cả rồi này. Namjoon, con hãy đợi ở đây trong khi bác ra ngoài nói chuyện với mẹ con một chút. Được chứ?" bác sĩ nói, đứng dậy và tháo găng tay cao su của mình.

Namjoon cảm thấy quai hàm mình tê dại. Cậu không chắc liệu mình có thể mở lời được từ nào hay không, vì vậy cậu chỉ gật đầu, nhìn mẹ mình và bác sĩ rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Qua lớp kính mờ ở một phía bên của văn phòng, Namjoon có thể nhìn thấy bóng hai người đang lùi dần, rời xa văn phòng. Khi họ hoàn toàn biến mất, Namjoon tò mò đảo mắt nhìn xung quanh.

Các áp phích quảng cáo một chiến dịch về dinh dưỡng lành mạnh được treo trên tường cũng như các tấm biểu ngữ khác nhau với các bộ phận cụ thể của cơ thể người. Giấy tờ nằm ​​rải rác trên bàn của bác sĩ Jung, một chồng tài liệu được để ở phía bên phải trong khi có ba khung ảnh trang trí ở phía bên trái. Namjoon ở quá xa để có thể nhìn rõ mặt mọi người trong hình, nhưng cậu thoáng thấy họ đang cười.

Trước khi Namjoon có cơ hội bước xuống giường bệnh, cánh cửa văn phòng lặng lẽ bật mở, một cậu bé lẻn vào trong. Cậu ấy áp lưng vào mặt gỗ của cánh cửa, thì thầm "được rồi này" với chính mình. Và khi ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Namjoon, cậu ấy mỉm cười.

"Suỵt," cậu bé ấy nói, ngón trỏ áp vào môi, và Namjoon gật đầu.

Phải mất một lúc để hơi thở nặng nhọc của cậu bé kia tắt hẳn và rồi cậu ấy vượt qua khoảng cách giữa hai đứa bằng một vài bước chân vội vàng. Khi cậu ấy đã đứng bên cạnh, đôi mắt tò mò của cậu ấy đảo khắp khuôn mặt Namjoon cho đến khi chúng ngưng lại trên miếng băng gạc trắng trên cằm cậu

Cậu bé nở một nụ cười toe toét và nói: "Cậu đã làm gì thế? Mình bị trật mắt cá chân cách đây ba tuần và chân mình đã thực sự rất đau luôn. Khi mình đến đây để kiểm tra, một y tá đã đưa cho mình một cây kẹo mút vị dâu tây rất ngon, còn bác sĩ Han thực sự rất tốt bụng, nhưng cô ấy lại không ở đây hôm nay. Hôm nay mình đi tái khám nè, nhưng bác sĩ Choi xấu tính quá nên mình đến tìm bố và thấy cậu. " Cậu bé thở ra, hít vào lấy hơi rồi tiếp tục "Vậy cậu đã làm gì thế?"

"Cậu đã bỏ trốn sao?" Namjoon cố gắng thở ra. Hàm của cậu cứng lại và đau khi cậu cố di chuyển nó.

Cậu bé trước mặt cau lại, lông mày đan vào nhau. "Mình đã rời đi," cậy ấy nói. "Đâu phải lỗi của mình khi họ không trông chừng cẩn thận đâu."

Namjoon mở to mắt nhìn cậu nhóc ấy và cậu ấy cựa quậy, chuyển trọng lượng từ chân này sang chân khác. Tóc mái mọc quá dài của cậu ấy rơi vào mắt và cậu ấy cố gắng thổi chúng ra. Nhưng hành động ấy không thực sự hiệu quả và Namjoon nở một nụ cười, một nụ cười nhỏ, nhưng nó vẫn được người đối diện chú ý thấy.

"Mình là Hoseok," cậu ấy nói. "Còn cậu tên là gì?"

"Namjoon."

"Ồ... Joonie. Tên cậu giống tên con mèo già của hàng xóm mình đấy. Mình nghĩ chú ta sẽ sớm nghẻo thôi. À, không phải chú hàng xóm đâu, con mèo ấy." Hoseok ngoáy mũi khó chịu và Namjoon tự hỏi liệu cậu ấy có bị dị ứng với mèo hay không, vì đây là lần đầu tiên Namjoon thấy ai đó cau mày khi nhắc đến một con vật có bộ lông xù sẽ kêu gừ gừ nếu bạn gãi vào đúng vị trí. Namjoon muốn hỏi, thậm chí cậu đã mở miệng chuẩn bị nói, nhưng đôi môi của Hoseok lại nở ra một nụ cười khác và trước khi Namjoon kịp thốt ra bất kỳ một từ nào, cậu ấy nói tiếp "Vậy Namjoon, cậu đã làm gì để phải đến đây vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro