BE YOUR CAT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Jefflixs
Fic gốc: https://archiveofourown.org/works/40604256
____________________

Tóm tắt:
(James's POV)
James chỉ muốn một chút sự quan tâm từ P'Net, bởi vì Net đang quáaaa bận chăm Chu Chu.
____________________

Net: [Đã gửi 3 videos.]
[Không có khoe khoang đâu nhưng mà Chu Chu là bé mèo dễ thương nhất thế giới.]
Nat: [Aww! Chu Chu đáng yêu quá!]
Nunew: [P'Net~~Cho em biết làm sao mà Chu Chu quấn lấy anh đi~~July hong bao giờ như vậy với em hết 🥺]

Lại nữa.
Tôi không thể đếm được bao nhiêu lần khun Net Siraphop Manithikhun nói về bé mèo nhà anh ấy nữa rồi.
Hẳn là không khoe khoang đâu.

Tôi đảo mắt. Tôi biết là Chu Chu siêu đáng yêu và tôi cũng rất rất thích em ấy, ngoại trừ việc tôi không thể đến gần vì bị dị ứng. Nhưng có phải là P'Net đang khoe quá nhiều với mọi người trong Domundi mỗi khi gặp mặt và bây giờ là trên nhóm chat không?

Anh ấy thậm chí còn đăng Chu Chu trên Instagram gần như mỗi tuần. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy có nhiều ảnh của Chu Chu hơn tôi trong điện thoại của anh ấy không nữa.

Không, tôi không ghen, ý tôi là Chu Chu là mèo của anh ấy còn tôi là bạn trai của anh ấy! Tất nhiên tôi quan trọng hơn Chu Chu! Tôi thực sự nghĩ vậy, cho đến lúc chúng tôi trên xe đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Hôm đó, P'Net và tôi có một sự kiện trực tiếp cùng nhau, chúng tôi đã đi xe của công ty đến địa điểm. Thông thường khi P'Net không cần lái xe, chúng tôi sẽ nói chuyện nhiều hơn là lúc ngồi xe của anh ấy. Chúng tôi sẽ nói về mọi thứ: từ công việc đến trò chuyện thường ngày. Cho dù thời gian di chuyển bao lâu đi nữa, tôi luôn thích trò chuyện với P'Net, tôi thực sự thích chia sẻ và nghe phản hồi từ anh ấy. Nhưng sau khi anh ấy nuôi Chu Chu, dường như anh ấy đã quên mất tôi.

"P'Net! Anh có thấy chiếc áo này dễ thương không? Em đang nghĩ xem có nên mua nó không."

"......ừm..."

"P'Net! Em nên lấy màu đen hay trắng? Em nghĩ màu đen đẹp hơn nhưng màu trắng cũng dễ thương."

"......hừm..."

"P'Net?"

"Aw! Xin lỗi James. Em có thể nói lại lần nữa không?"

"Không có gì. Nếu bây giờ anh đang bận, em sẽ không làm phiền anh nữa."

"Không không không. Anh xin lỗi James. Là do Chu Chu gần đây không chịu ăn, anh sợ em ấy không ăn gì khi anh ra ngoài."

Cuối cùng P'Net cũng cất điện thoại và nhìn tôi, tôi tự hỏi đây có phải là lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi trong hôm nay không.

"Em hiểu."

"Vì vậy anh cần phải tiếp tục quan tâm tới em ấy trong trường hợp em ấy......"

"Vậy nên bây giờ anh không quan tâm tới em."  Tôi đã nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất mà tôi có, và P'Net không nghe thấy.

"Đừng bận tâm."

Khi tôi nói đừng bận tâm, tôi thật sự không có ý đó!

P'Net có vẻ như anh ấy không để tâm đến tôi thật trong vài ngày nay. Tôi biết anh ấy chắc hẳn rất bận chăm sóc Chu Chu nên tôi không cố gọi cho anh ấy. Tôi không muốn làm phiền anh ấy. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có làm phiền P'Net quá không.

Tôi từng nghĩ mình có thể hẹn hò với ai đó  mà không cần có người ấy cho riêng mình, ngay cả khi chúng tôi đang yêu nhau. Ít nhất chúng tôi cũng nên dành khoảng không cho nhau để tận hưởng thời gian bên bạn bè hoặc gia đình.

Nhưng sau khi tôi thừa nhận tình cảm của mình với P'Net, tôi thấy điều đó thật khó khăn. Tôi muốn gặp anh ấy hàng ngày, dành thời gian cho anh ấy hàng ngày. Tôi thở dài. Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh lại một chút. Tập trung vào "Spy family" trước, và tôi sẽ quên đi những cảm giác khó chịu này.

Được rồi, có vẻ như nếu tôi không liên lạc với P'Net trước, anh ấy sẽ không gọi cho tôi. Gần một tuần trôi qua mà tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ P'Net.

Anh ấy quên mất mình đã có bạn trai rồi à?

Hôm nay đã là thứ bảy. Trước đây, tôi và P'Net sẽ hẹn hò vào cuối tuần, chúng tôi cùng nhau dùng bữa và xem Netflix. Bây giờ, P'Net thậm chí còn không liên lạc với tôi. Tôi nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến tôi nếu tôi không gọi cho anh ấy trước.

Tôi phải làm gì đó để phản đối!!

"P'Net, hôm nay anh rảnh không? Em có thể đến chỗ anh không?"

Em sẽ đánh anh nếu anh nói không vì anh cần chăm sóc Chu Chu.

"Được, nhưng em cho anh chút thời gian nha. Hiện tại anh đang chơi với Chu Chu, và anh cần phải đi tắm trước. Một tiếng nữa anh đến đón em nhé. Anh sẽ gọi... Đợi đã! Chu Chu! Dừng lại đi, baba đang nói chuyện với mami James."

"Không sao, em có thể tự đi được. Em sẽ gọi cho anh khi em đến. Hẹn gặp lại." Tôi cố tỏ ra bình thường.

Được. Lại chơi với Chu Chu.
Còn em thì sao? Bạn trai của anh?

"P'Net, em đang ở trước cổng nhà anh."

"Được, anh đang ra đón em đây."

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây, nhưng lần nào tôi cũng ấn tượng với nhà P'Net. Nó rộng như một khu nghỉ dưỡng, tôi tự hỏi từ phòng P'Net đến cổng trước mất bao lâu.

"Mời vào, khun James."

Đó là P'Net. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy là khi nào nhỉ? Tôi nhìn anh ấy chỉ để biết rằng tôi đã nhớ anh ấy rất nhiều.  Tôi lặng lẽ đi theo P'Net.

Chúng tôi đi ngang qua phòng của Chu Chu và tôi có thể thấy Chu Chu đang đứng gần cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Chu Chu rất dễ thương và ngoan ngoãn, với đôi mắt lấp lánh nhìn tôi chằm chằm, tôi dừng lại và đi lại gần để nhìn Chu Chu rõ hơn.

"Chào Chu Chu." Tôi vẫy tay với em ấy. Em ấy thậm chí còn tiến gần hơn đến cửa sổ.

"Anh là P'James, em có nhớ anh không?"

Tôi nói chuyện với em ấy như thể em ấy hiểu những gì tôi nói. Chu Chu trả lời tôi với bàn chân nhỏ của em ấy chạm vào cửa sổ, có lẽ em ấy thực sự hiểu.

"Tất nhiên là em ấy nhớ em rồi, mami James ạ."

"Aw, từ khi nào em là mami của em ấy rồi?"

"Hmm...ngay từ đầu. Đi nào." 

P'Net kéo tay tôi, và tôi chỉ có thể đi theo anh ấy.

"Được rồi, vậy em muốn làm gì trước? Anh nghe nói có một bộ phim rất hay trên Netflix, nó tên là..."

Tôi đặt túi của mình sang một bên và lặng lẽ ngồi cạnh anh ấy. Tôi muốn xem Netflix với anh ấy, nhưng... có thể là lần sau. Tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

"James?"

P'Net đang tìm phim bằng điều khiển từ xa, anh ấy dừng lại cho đến khi phát hiện ra tôi quá im lặng. Tôi vẫn còn một chút do dự, tôi có thật sự cần phải làm như vậy không? Có. Tôi đã đi đến mức này rồi. Chỉ cần nghĩ nó như là buổi luyện tập diễn xuất thôi!

Tôi có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt, nhưng vì đang cúi đầu xuống, P'Net có lẽ không nhận ra. Tôi dựa người vào P'Net, đầu tựa vào vai anh ấy, tôi thầm hít một hơi thật sâu và dần dần hạ thấp phần thân trên của mình cho đến khi đầu tôi chạm vào ngực P'Net. Tôi từ từ dụi đầu vào ngực P'Net. Nhẹ nhàng, trìu mến. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng sột soạt khi tôi dụi vào P'Net và tiếng tim đập thình thịch của P'Net.

"James? Có chuyện gì vậy?"

P'Net có lẽ nghĩ rằng tôi không được khỏe, anh ấy nghe có vẻ hơi lo lắng vì đây không phải là điều tôi sẽ làm bình thường. Nhưng tôi đã bắt đầu rồi, vì vậy... bước tiếp theo!

"Meow...."

Tôi nghĩ rằng P'Net có thể nhận ra được rồi.

Sau vài giây, tôi có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn từ P'Net, đầy dục vọng.

"James, nhìn anh này."

Tôi lắc đầu. Can đảm đã biến mất khi tôi nghe giọng P'Net, tôi rất xấu hổ khi đối mặt với những gì mình vừa làm. P'Net giữ mặt tôi bằng tay trái của anh ấy, hơi buộc tôi phải ngẩng đầu lên. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn lên P'Net, và tôi bắt gặp ngay ánh mắt thèm muốn đó.

"James bây giờ trở thành một bé mèo nhỏ rồi?  Hừm?"

Với giọng khiêu khích, P'Net nhẹ nhàng vuốt má tôi bằng ngón tay cái của anh ấy. Tôi phải điên tình lắm mới làm như vậy. Sau đó, anh ấy di chuyển tay cho đến khi ngón tay cái của anh ấy chạm vào môi tôi.

"Bé mèo nhỏ của anh?"

P'Net nhếch mép cười. Thật táo tợn. Như thể là bản năng, tôi cắn nhẹ vào ngón tay cái của anh ấy như một lời đáp trả.

"Ouch. Thật là một bé mèo hư."

P'Net đánh vào mông tôi như một hình phạt. Lẽ ra tôi phải cảm thấy đau nhưng nó lại mang lại cho tôi khoái cảm một cách đáng kinh ngạc.

"Ưmm...." 

Tôi không thể kiềm chế được bản thân và một tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi miệng. Đồng thời, cơ thể tôi hơi run lên, như thể tôi đang tìm kiếm nhiều sự chú ý hơn từ chủ nhân của mình.

"James, đừng rên như vậy. Nếu không anh sẽ không thể kìm chế được."

Anh ấy nhìn tôi như thể tôi là con mồi của anh ấy, và tôi muốn trở thành con mồi của anh ấy. Tôi xoay người và ngồi lên đùi P'Net, đặt hai đầu gối lên giường, đồng thời dụ dỗ anh ấy.

"Hay là...đừng kìm chế"

Tất nhiên, P'Net kéo tôi vào vòng tay của anh ấy và hôn tôi cuồng nhiệt sau khi nghe những gì tôi nói.

"P'Net, em biết Chu Chu rất quan trọng với anh. Em không yêu cầu anh chỉ tập trung vào em, nhưng anh có thể... ít nhất anh có thể cho em biết tình hình của anh không?"

Đã đến lúc để làm rõ bản thân mình, tôi không thể bị mê hoặc bởi cuộc làm tình tuyệt vời mà chúng tôi đã có. Tôi đặt cằm lên vai P'Net và nói với anh ấy những suy nghĩ của tôi về Chu Chu.

"Được chứ. Thật ra anh luôn muốn liên lạc với em. Nhưng anh sợ rằng em sẽ giận anh vì anh làm phiền em quá nhiều"

Tôi có thể cảm thấy P'Net trả lời tôi một cách cẩn thận. 

"Tại sao em lại....Aw! Vì vậy, đó là lý do tại sao anh không gọi cho em vài ngày qua?"

Tôi khá ngạc nhiên khi P'Net nghĩ như vậy, tôi nghĩ anh ấy chỉ quá bận chơi với Chu Chu.

"Anh hiện đang làm một số dự án với Ne, và tụi anh luôn làm việc cho đến tối. Cuối cùng sau khi chăm Chu Chu xong cũng đã khuya. Nên anh không gọi cho em vì anh nghĩ em đang ngủ."

"Không, hầu như đêm nào em cũng đợi cuộc gọi của anh cho đến 1 giờ đêm."

Tôi vô tình nói với P'Net rằng tôi đã đợi anh ấy liên lạc với tôi ngay cả khi đã qua thời gian đi ngủ bình thường của tôi. Anh ấy chắc chắn sẽ trêu chọc tôi rất lâu cho coi.

"James, em dễ thương quá."

P'Net cố gắng ôm tôi vào lòng lần nữa, nhưng tôi biết anh ấy muốn nhiều hơn thế. Tôi không thể để anh ấy có được những gì anh ấy muốn!

"Thả em ra! Em đang rất nóng."

Tôi muốn trốn thoát nhưng tôi vẫn còn kiệt sức, hoặc có lẽ tôi không bao giờ có thể thoát khỏi P'Net.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro