Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây hoàn toàn là sự tưởng tượng , không phải là thật .




"Tằng Ngải Giai ... dừng lại đi, chị đã không còn đường lui, đừng tiếp tục  phạm sai lầm nữa ..." Chu Di Hân nhìn về phía Tằng Ngải Giai đang bê bết máu trước đứng mặt mình .  "Dừng lại? Dừng lại ..... Hahaha ... Dừng lại sao, chị còn có đường lui sao? Chị đã giết bao nhiêu người, giết nhiều người như vậy, hiện tại đừng lại hay ,  không dừng lại thì cũng không có ý nghĩa gì." ,  ” Tằng Ngải Giai cười khổ, cô nhìn Chu Di Hân mà rơi một giọt nước mắt, sau đó xoay người nhảy xuống vách đá .  “Không! Ngải Giai, đừng!” Khi Chu Di Hân đuổi đến mép vách đá, chỉ còn lại vệt máu của Tằng Ngải Giai.  "Không ... không thể, không thể nào Ngải Giai, Ngải Giai..."

...

Tằng Ngải Giai, cái tên này đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời của Chu Di Hân.

Chu Di Hân nhìn vách núi không đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy bên dưới là vết máu của Tằng Ngải Giai.

Không thấy thi thể?  Đây là một tin tốt cho Chu Di Hân, bởi vì nàng sợ rằng mình khi nhìn thi thể đẫm máu của Tằng Ngải Giai thì sẽ không chịu nổi mà đi theo cô .


Vào những năm trung học, Chu Di Hân gặp Tằng Ngải Giai lần đầu tiên, khi đó các nàng cũng thật thuần khiết.  Đến với nhau bằng trái tim chân thành mà không có mục đích gì , cả đều tiếp cận nhau vì chỉ muốn kết bạn.

Cả hai đều thi vào học viện cảnh sát , một người rất xuất sắc và người còn lại không có thành tích gì .  Tất nhiên, điều này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.

" Chu Chu, nếu sau này em trở thành quan chức cấp cao, em đừng quên chị nhé  ..." Chu Di Hân mỉm cười.  "Tại sao? Làm sao em có thể quên được Ngải Giai thân yêu của chúng ta?" Chu Di Hân xoa đầu Tằng Ngải Giai và véo má cô.

Sau khi sát hạch, không có gì ngạc nhiên khi Chu Di Hân chắc chắn đứng đầu trong cuộc sát hạch này, nhưng Tằng Ngải Giai đã bị loại.  "Ngải Giai, đừng buồn. Em sẽ trở thành một cảnh sát và em sẽ nuôi chị ." Tằng Ngải Giai nhìn  Chu Di Hân, "Chuyện gì vậy? Ai ... thì ..." Tằng Ngải Giai  hôn Chu Di Hân, Chu Di Hân nhìn chằm chằm Tằng Ngải Giai sửng sốt, nhưng không đẩy cô ra.  Một lúc lâu sau, khi cô rời khỏi môi của Chu Di Hân.  "Chu Chu ... Chị yêu em." "Em cũng yêu chị."

Sau khi cả hai tốt nghiệp, Chu Di Hân và Tằng Ngải Giai sống cùng nhau.  Chu Di Hân nói với Tằng Ngải Giai: " chị không cần phải ra ngoài làm việc, em sẽ nuôi chị, ngoan nhé.” Tằng Ngải Giai nhìn đứa trẻ ngây ngô trước mặt nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng không khỏi cảm động. Không nhịn được mà nở nụ cười.  "Được, chị đáp ứng với em "

Chu Di Hân trở thành cảnh sát chống ma túy, ngày đêm xử lý các vụ án.  Mỗi ngày Tằng Ngải Giai đều ở nhà một mình chờ Chu Di Hân trở về.  Cho đến một ngày, Tằng Ngải Giai thực sự buồn chán, khi ra ngoài đi dạo, cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ nằm bên vệ đường, Cô tốt bụng tiến tới hỏi thăm tình hình, bất ngờ cô bị bịt miệng bằng một đống bột màu  trắng khi cô ấy đến gần.

Tằng Ngải Giai bắt đầu ho và có ảo giác, dựa vào kiến ​​thức học được ở trường cảnh sát, cô biết rằng mình đã hít phải mà túy.  Khi Tằng Ngải Giai bình tĩnh lại, thì người phụ nữ đã biến mất.

Để lại một mảnh giấy bên cạnh tay cô :

Muốn thuốc thì đến xxx tìm tôi.

Khi Tằng Ngải Giai trở về nhà, cô  đã thấy Chu Di Hân ngồi trên ghế sô pha và xem TV, Tằng Ngải Giai không dám nói với Chu Di Hân rằng cô ấy đã hít phải ma túy vì sợ rằng nàng sẽ bỏ rơi mình.

Hận sao ? Hận  ? Hận ai ?

     Cô không biết.

...

...

Bạn có hối hận về điều đó không?  Hối hận.  Hối hận vì điều gì?

Điều tôi hối hận là lòng tốt của mình đã lại hại chính bản thân mình.

     Tôi có sợ không?  sợ , đương nhiên là sợ , vậy sợ cái gì?

Tôi sợ rằng Chu Di Hân sẽ vứt bỏ mình ...

...

Vào ban đêm, Tằng Ngải Giai lên cơn nghiện ma túy, và cô phải đi tìm người phụ nữ đó.  "Yo, cô đến rồi à? Nào, ngồi đi." Người phụ nữ chào Zeng Tằng Ngải Giai rồi ngồi xuống.  "Tại sao? Không thể chịu được nữa sao? " Tôi có mang theo tiền , đưa cho tôi một ít " Tằng Ngải Giai nói .

...

“ cô cũng biết rằng đồ của chúng tôi rất đắt… nhưng đừng lo, chỉ cần cô làm việc cho chúng tôi, và sẽ cho cô dùng  miễn phí.” Tằng Ngải Giai không thể chịu đựng được nữa và đồng ý.  "Được, tôi chuyển trước cho cô một triệu. Sau khi tiêu hết thì nói với tôi , khi cô quay lại sẽ giao cho cô một nhiệm vụ nho nhỏ được chứ "  "." "Được ..." "Được rồi, ra khỏi đây đi, không sao đâu. . ”mỉm cười.

...

" Ngải Giai ... Chị có chuyện muốn giấu em sao ..." Chu Di Hân mím môi khi nói xong.  “Làm sao chị có thể giấu em điều gì chứ … có chuyện gì vậy?” Tằng Ngải Giai nói với lương tâm cắn rứt.  “Có chuyện gì với 1 triệu dư trong tài khoản?” hết rồi, số thẻ mà Tằng Ngải Giai đưa ra chính là  của Chu Di Hân “Hôm qua em nhìn thấy chất bột màu trắng trên người chị , và em nghĩ đó là bột mì, lúc chị làm bánh , em đã ôm chị vào lòng để nhìn cho rõ và phát hiện không phải bột mì ... " Chu Di Hân thở dài.  "Đó là ma túy ..." Tằng Ngải Giai không trả lời.  " Tằng Ngải Giai ..... Em chưa bao giờ nghĩ rằng chị sẽ đụng vào loại chuyện này, chị là ai? Chị đã  tốt nghiệp khóa huấn luyện cảnh sát phòng chống ma túy, chị có quân hàm,chị là một quân nhân làm sao có thể chạm vào ma túy ... ... Còn em là ai, em là cảnh sát phòng chống ma túy! Rốt cuộc chị muốn em phải làm gì, muốn em phải  làm gì với chị? A? Tằng Ngải Giai, trả lời em, chị hãy trả lời cho em biết đi ! " Chu Di Hân gần như phát điên, Nàng đấm một cú đấm và một cú đấm vào tường.  "Chu Chu ... Chị ..." "chị Đừng gọi tôi là Chu Chu , thật ghê tởm ..."

...

Chỉ cần mình giết người phụ nữ đó, mình sẽ không sao, chỉ cần mình giết người phụ nữ đó, mọi chuyện sẽ lại như cũ, đúng không ...

...

Tằng Ngải Giai đã lấy súng của và Một mình đi căn cứ của người phụ nữ đó.  "Cô có khỏe không ..." Bang, Tằng Ngải Giai bắn xuyên qua đầu người phụ nữ, và sau đó cô bắn chết đàn trai của người phụ nữ đó.


Ai đó đã gọi cảnh sát nói rằng người phụ nữ này đang tàn trữ ma túy, và cảnh sát đang bao vây bên ngoài, tất nhiên, là Chu Di Hân cũng ở đó.  Họ nghe thấy tiếng súng và từ bên ngoài lao vào.  Chu Di Hân nhìn thấy Tằng Ngải Giai đầy máu.  Tằng Ngải Giai cũng nhìn thấy Chu Di Hân, cô nhảy ra từ cửa sổ xuống.  Chu Di Hân nhấc máy bộ đàm lên và nói: "Kẻ tình nghi đã nhảy ra khỏi cửa sổ."

Khi họ đuổi theo Tằng Ngải Giai, cô đã ở sát vách đá.  Chu Di Hân giơ súng lên và nói với Tằng Ngải Giai : “Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ bắn!” Tằng Ngải Giai ngoan ngoãn đặt súng xuống.  Các đồng học của Chu Di Hân và Tằng Ngải Giai nhìn cô một cách khó tin.  "Làm sao vậy, cô làm sao có thể dùng ma túy..."

Và cũng đã biết những gì đã xảy ra sau đó, Tằng Ngải Giai nhảy xuống, Chu Di Hân chạy đến bên vách đá nhìn xuống, các thành viên trong đội sợ Chu Di Hân sẽ làm những điều dại dột, vì vậy họ đứng bên cạnh nàng.

Cuối cùng, mọi người đã cùng nhau đưa nàng lên xe chuyên dụng.  Chu Di Hân được đồng đội cho về nhà.

Chu Di Hân ôm chiếc áo của Tằng  Ngải Giai và ngồi trên ban công.  Nàng nói với chiếc áo của Tằng Ngải Giai: "Ngải Giai ... đừng bỏ rơi em, được không? Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. Em vẫn muốn đợi kỳ nghỉ của em và đưa chị đến sân chơi ... Ngải Giai. ..em ... Em xin lỗi. "Chu Di Hân tự nói với chính mình.  Phải mất một thời gian dài.


Hai mươi năm sau, Chu Di Hân chơi một mình ở nhà, và bạn bè của nàng thường đến để  chăm sóc nàng.  “ Chu tỷ, đừng gây rắc rối nữa, chúa ơi.” Chu Di Hân làm loạn ở nhà.  " không được . Nếu không làm vậy, Ngải Giai sẽ không đến dọn dẹp." Chu Di Hân nói một cách tự hào.  "Ngải Giai của gia đình tôi thật tuyệt vời. Chị ấy có thể nấu ăn, dọn dẹp việc nhà, an ủi tôi và làm hài lòng tôi!" Bạn của Chu Di Hân nhìn nàng, người được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần cách đây 20 năm, và lắc đầu. Thẳng cho đến khi nàng đã mệt .  "Chứ tỷ , Tằng Ngải Giai vẫn sẽ luôn nhớ chị và sẽ luôn yêu chị."

Khi Chu Di Hân chết, vẫn luôn gọi tên  Tằng Ngải Giai.  "Ngải Giai ... Ngải Giai, tại sao chị còn chưa đến gặp em  ... Ngải Giai ... Chị tới rồi ..." Mọi người nhìn xung quanh một cách cảnh giác, không có chuyện ai?  Đột nhiên tim của Chu Di Hân như ngừng đập.

" Ngải Giai, chị đến đón em rồi à..."

Thiếu nữ cao hứng quay trở lại đón người mình yêu.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro