Không thể được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu ý: Mọi chi tiết đều là hư cấu, không áp lên người thật. Nếu bạn không thích xin đừng xem để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng khi đu idol!

Dịch bởi: Brandy Cotton Candy
__________

Lần đầu tiên Trương Chân Nguyên gặp Tống Á Hiên, là ở trong hôn lễ của mẹ anh. Anh không có ý kiến gì với việc mẹ mình tái hôn, dù sao ba mẹ đã ly hôn mười mấy năm, có tái hôn cũng là chuyện thường tình, cho nên trước giờ Trương Chân Nguyên cũng chưa từng hỏi qua.

Anh cũng chỉ gặp cha dượng một lần, khi anh mới học lớp 12, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm. Có thể nhìn ra, ông là người ân cần và dịu dàng, nhưng ông có cũng một người con trai nhỏ hơn anh một tuổi.

Trong ngày cưới hôm ấy, anh và Tống Á Hiên như một sự kết hợp kỳ lạ, họ bước lên sân khấu, không giống đứa trẻ ôm hoa cũng không giống phù rể, mà lại như hai người chủ hôn lễ bước lên sân khấu. Thành tích của Trương Chân Nguyên giỏi, viết văn cũng tốt. Khi anh phát biểu xong, mọi người bên dưới đều đồng loạt vỗ tay.

Nhưng đối với anh, đó chỉ là mấy lời sáo rỗng học được trên mạng. Sau khi phát biểu xong, anh cũng không có cảm xúc gì, mà tự mình rời khỏi sân khấu.

Ngay sau đó là Tống Á Hiên trong bộ vest màu trắng, khung người cậu không tính là nhỏ, bộ vest ôm sát cơ thể khiến cơ thể cậu càng thêm thẳng tắp . Lúc bước đến gần anh, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, lạnh lùng như một người không dễ chọc. Nhưng lúc đứng trên sân khấu, cậu lại cười như một con cừu nhỏ.

Giọng nói của cậu trầm trầm lại sâu lắng, rõ ràng thể hiện sự chân thành hơn những gì anh vừa nói, thậm chí không sử dụng những từ cũ rích như "Trăm năm hòa hợp".

Nhưng Trương Chân Nguyên chẳng thèm nghe một câu nào.

Anh chỉ biết,

Khi Tống Á Hiên cong cong mi mắt, giống như hạt dẻ nở vào mùa đông.

Sau đám cưới, hai gia đình dọn về ở chung, hai người lại tình cờ học cùng trường cấp 3. Nếu như bình thường thì không có sự so sánh, bố Tống cũng không nhìn ra cái thành tích không cao không thấp của Tống Á Hiên là ở trình độ nào. Lúc này đây lại đặt chung với Trương Chân Nguyên, rõ ràng là chương trình học của Trương Chân Nguyên  khó hơn cậu, nhưng thành tích lại cao hơn cậu, vì vậy khó tránh khỏi bị đem ra so sánh.

Thật ra, Tống Á Hiên cũng chẳng bao giờ để ý đến người anh trai hờ này. Chẳng qua là, chuyện ba mẹ hai bên kết hôn cũng không phải là lén lén lút lút, mấy đứa bạn nhiều chuyện của cậu cũng biết được chuyện này, luôn thích trêu đùa cậu đã trở thành em trai nhỏ. 

Cậu bé ở độ tuổi này đã có lòng tự trọng rất cao. Tuy hai người không học cùng khối, nhưng tên của Trương Chân Nguyên luôn xuất hiện trong các danh sách khác nhau, buổi tối hai người cũng nhìn thấy nhau, lâu ngày cậu khó tránh khỏi cảm thấy cáu kỉnh. 

Mấy ngày nay cậu cũng bị chuyện này làm cho phiền não, cơm cũng ăn không ngon. Khó khăn lắm mới được nghỉ đông, vậy mà hôm qua kết quả bài kiểm tra cuối kì lại bị gửi đến nhóm phụ huynh, bố Tống mở ra ngay trước bàn ăn, Trương Chân Nguyên cũng liếc mắt qua nhìn. 

"Á Hiên, không phải bố đã nói rồi, con xem bài kiểm tra toán lần này của con, dù con chọn khối xã hội cũng không được bỏ học toán chứ. Con nhìn điểm toán của anh con này, anh con học toán số, khó hơn con nhiều như vậy mà vẫn được điểm cao, con thì..."

Sắc mặt Tống Á Hiên càng ngày càng khó coi, Trương Chân Nguyên liếc cậu một cái, đặt đũa xuống cản lời trước khi cậu nổ tung.

"Chú Tống..."

Người vừa định ném đũa nhìn anh một cái, hít một hơi thật sâu, không nói gì.

"Sao vậy Chân Nguyên."

"Con vừa lướt qua điểm số của Á Hiên, dù điểm toán không được xuất sắc nhưng những môn khác đều rất ổn, cũng không đến nỗi quá tệ. Thực ra các môn của con đều học xong hết rồi, chỉ cần ôn tập, kết quả tốt hơn chút cũng là bình thường." 

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba Tống dịu đi một chút, Tống Á Hiên cũng liên tục và cơm vào miệng, bầu không khí trên bàn ăn cũng không căng thẳng như vừa rồi.

"Dù đúng là vậy, nhưng môn toán của nó cứ mãi như vậy, cũng không ổn được."

Người đang ăn cơm hình như đã kiềm chế quá lâu, cậu nhướng mi, thái độ không được tốt cho lắm.

"Con học không vào thì cũng có cách nào đâu..."

Thấy cảm xúc vừa mới lắng xuống lại sắp bùng phát trở lại, Trương Chân Nguyên có chút căng thẳng, lên tiếng cắt ngang lời hai người đang định cãi nhau.

"Con có thể dạy bù cho Á Hiên."

Tống Á Hiên vẫn đang hờn dỗi, bữa tối cũng không ăn nhiều. Trương Chân Nguyên tìm sách giáo khoa điện tử, lấy bánh bao hấp từ trong bếp ra, thái thịt gà còn thừa ở bữa tối, rót một ly nước cam, gõ nhẹ cửa phòng Tống Á Hiên.

"Vào đi."

"Bữa tối em ăn không nhiều, lấy chút đồ ăn thêm đi rồi chúng ta bắt đầu."

Tống Á Hiên vẫn dựa vào đầu giường không nhúc nhích, quay đầu nhìn đống đồ Trương Chân Nguyên đang cầm trên tay.

Trương Chân Nguyên cũng không đợi cậu mở lời, anh tự mình bước đến đặt tất cả đồ đạc lên bàn, sau đó xoay người dựa vào mép bàn.

Cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, theo động tác đứng dậy, cổ áo bị kéo ra một chút. Dù cách xa như vậy, dường như Trương Chân Nguyên có thể ngửi thấy hương sữa tắm phảng phất gần xa.

"Tôi biết vừa rồi anh là sợ tôi bị ba mắng, nhưng anh không cần thiết phải làm vậy đâu."

Trương Chân Nguyên hiển nhiên cũng không nghe lời cậu, kéo ghế bên cạnh bàn học ra, rút một tờ giấy từ máy tính ra đặt lên bàn.

"Có cần thiết không thì cũng nói rồi, phối hợp một chút đi."

Tống Á Hiên không trả lời, cậu đi tới ngồi xuống, giơ tay nhận lấy cơm đưa tới.

"Thật thông minh, biết cho thịt vào trong bánh bao."

Trương Chân Nguyên vươn tay lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu, rồi ngồi trở lại trên giường.

"Bánh bao nhân thịt, đồ ăn cấp thấp thôi."

Cậu tùy tiện cắn hai miếng, rồi lấy một cây bút từ trong ống đựng bút ra, cắn nắp bút rồi bắt đầu viết đề.

Trương Chân Nguyên cũng không nhìn, anh lấy cái đĩa ra khỏi phòng, một lúc sau anh lại kê một chiếc ghế vào.

Phải đến khi ngồi cạnh cậu, anh mới ngửi thấy rõ ràng. Hương sữa tắm Diễn Vĩ bao trùm lấy nhiệt độ cơ thể cậu, tựa như một loại cây thảo mộc được sấy khô, len lỏi vào khoang mũi của anh.

Nảy sinh tình cảm với em trai của mình khiến Trương Chân Nguyên đã phải suy nghĩ rất lâu. Tuy không cùng cha mẹ sinh ra nhưng nói thế nào, họ cũng có thể coi là người một nhà, nói ra thật khiến người ta chê cười.

"Làm xong rồi."

"Hả?"

Đột nhiên bị kéo trở lại hiện thực, Trương Chân Nguyên sững sờ trong giây lát, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Tôi nói tôi làm xong rồi."

"Được, để anh xem."

Một cây bút đỏ, Trương Chân Nguyên không gạch một dấu chéo, chỉ đánh dấu một dấu tích V vào những phần cậu làm đúng. Vì vậy, bài làm chỉ có vài dấu tích trông không gây cảm giác ngại ngùng.

"Nhìn đây, bài tập chuẩn bị cho em giống như đề thi Đại học, 12 câu hỏi trắc nghiệm, 4 câu điền vào chỗ trống, 5 câu hỏi tự luận và 1 câu hỏi tự chọn."

"Nói chung, 1-2 câu hỏi cuối cùng của mỗi dạng câu hỏi đều khá khó. Thực ra em có thể chọn không làm. Vừa rồi có phải em dành nhiều thời gian cho câu hỏi 12 không? Thế nên em không có thời gian hoàn thành câu hỏi lớn sau đó."

Vốn tưởng rằng Trương Chân Nguyên chỉ là muốn trêu đùa cậu, ai ngờ rằng Trương Chân Nguyên lại rất chân thành, vừa nói vừa viết lên giấy nháp hướng dẫn cậu, những lời vừa nghĩ xong cậu cũng chẳng kịp nói ra, chỉ buồn rầu ừ một tiếng.

"Hơn nữa, anh thấy kiến thức lượng giác và đạo hàm của em vẫn còn thiếu sót, nhưng mấy câu hỏi hình học em làm rất tốt, logic cũng không có vấn đề gì. Nhìn vào cách em làm bài vừa rồi, có phải làm đến hình học em tự tin hơn đúng không?"

Tống Á Hiên vẫn không nói gì, lần này Trương Chân Nguyên cũng không nói tiếp, anh nhìn vào mắt cậu chờ nghe cậu nói.

"Trương Chấn Nguyên, anh thích quan sát tôi như vậy? Thích tôi sao?"

Hai người vẫn mặt đối mặt không chịu rời tầm mắt, bầu không khí bắt đầu có chút căng thẳng, nhưng cũng không phải kiểu cãi vã.


Anh phát hiện Tống Á Hiên cách mình càng ngày càng gần, nhiệt độ xung quanh rõ ràng tăng cao hơn. Cho nên anh chỉ có thể nhanh chóng định thần lại, lui về phía sau một chút, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy.

"Chúng ta bắt đầu với câu hỏi lớn trước."

Tống Á Hiên không thể hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì với cậu. Vốn dĩ cậu chỉ muốn trêu chọc người anh trai hờ này. Nhưng ngay giây phút đến gần, cậu thậm chí có thể đếm được trên mắt Trương Chân Nguyên có bao nhiêu sợi lông mi, nhưng tất cả những gì cậu chú ý là câu trả lời của Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên gần như dành hết cả kì nghỉ đông để bổ túc bài tập cho cậu. Bài kiểm tra đầu kì cậu làm rất tốt, cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Mối quan hệ giữa hai người dần trở nên mập mờ không rõ, Tống Á Hiên thường xuyên ngủ gật lúc anh sửa bài, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, đắp chăn ngay ngắn. Đôi khi đang giải bài tập, cậu cũng sẽ nũng nịu dựa trên bả vai Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên vẫn sẽ hoàn thành bài tập đầy đủ rồi giảng bài cho cậu mỗi tối. Nhưng kể từ khi bắt đầu đi học, Tống Á Hiên thẳng thừng cấm Trương Chân Nguyên đến lớp tìm cậu.

Có thể hiểu rằng, nam sinh năm 17-18 tuổi quan trọng mặt mũi nhất. Cho nên cho dù Trương Chân Nguyên có việc gấp cũng không thể đến khu tầng của lớp 11.

Hiện trạng này được duy trì cho đến ngày thứ hai sau sinh nhật của Tống Á Hiên. Ông nội Tống bị ngã, ba mẹ vội vã mua vé trở về quê của Tống Á Hiên. Đến khi Tống Á Hiên nhận được tin tức thì họ đã sớm đến nơi. 

Đúng ngay ngày hôm ấy anh lại không mang theo chìa khóa. Anh vốn định đợi Tống Á Hiên ở cửa, nhưng chủ nhiệm lớp lại báo có một chút vấn đề nhỏ với thông tin của anh, cần lấy thông tin ở trong hộ khẩu. 

Sự việc liên quan đến thi Đại Học, Trương Chân Nguyên nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi một chuyến đến tòa nhà của lớp 11.

Đúng lúc đó Tống Á Hiên đang bị mắng một trận vì bài kiểm tra toán sáng nay không viết tên. Anh đứng ở ngoài cửa, đột nhiên gọi tên cậu. Kết quả một người quay đầu gọi một câu Tống Á Hiên, anh cậu tới tìm cậu kìa.

Lúc này trong lớp đột nhiên ồn ào lên, anh thấy người kia xị mặt đi vòng từ cửa trước ra cửa sau, nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Không phải đã nói đừng tới lớp tìm tôi sao."

"Thật xin lỗi, nhưng ba em và mẹ anh đã về quê rồi, anh chỉ có thể đến tìm em để lấy chìa khóa, có một thông tin rất quan trọng với anh, nhất định bây giờ phải về nhà."

Cậu móc ra một chùm chìa khóa từ trong túi ra, không chút lưu tình ném vào trong ngực Trương Chân Nguyên, sau đó quay đầu bước đi.

Anh về nhà trước một chuyến, chụp lại đầy đủ thông tin cho giáo viên rồi quay lại trường. Thật ra cũng sắp hết giờ học, nhưng anh vẫn cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Tống Á Hiên.

Lần này anh chỉ đứng đợi ở dưới tầng của tòa lớp 11, còn là dưới gốc cây cách đó không xa. Tống Á Hiên từ xa đã nhìn thấy anh, bước nhanh tới, mặt không chút biểu cảm.

"Không phải anh về nhà rồi à?"

"Anh cảm thấy có khả năng là em hiểu nhầm anh, cho nên anh còn muốn giải thích với em."

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cậu là một người mặc đồng phục học sinh ngay ngắn, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng, có thể ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt trên người anh.

"Về nhà trước đi."

Suốt đường về hai người đều không nói chuyện. Vừa bước vào nhà, Trương Chân Nguyên liền vươn tay, nắm lấy cổ tay của cậu.

"Em cảm thấy anh khiến em mất mặt sao?"

Tống Á Hiên bị những lời nói vô nghĩa của anh làm cho đau đầu. Cậu nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc, cúi người xuống thay giày.

"Không phải."

"Vậy tại sao em không cho anh đến lớp của em? Là bởi vì mối quan hệ của chúng ta sao?"

"Chúng ta là có quan hệ gì? Anh em? Đừng đùa."

Một câu hỏi, trong lòng hai người đều biết rõ.

Trương Chân Nguyên không nói gì, nhưng hốc mắt đỏ hoe, mở cửa xoay người rời đi. Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại có một người.

Cậu không ngủ được, bật đèn trong phòng khách rồi thẫn thờ ngồi trên sô pha, không ngừng khóc.

 
Nói thật, cậu cũng biết cảm xúc hôm nay của mình có chút mất kiểm soát, lời nói ra khiến người ta bị tổn thương. Không phải bởi vì anh tùy tiện đến lớp cậu, mà bởi vì câu nói của bọn họ: "Anh cậu tới kìa" 

Hóa ra chỉ là anh trai.

Câu nói đầy đả kích như vậy khiến tâm trạng không tốt của cậu càng trở nên tồi tệ, cộng thêm Trương Chân Nguyên giải thích ông nội bị ngã, cậu chỉ đành đem tất cả phiền não trút lên người Trương Chân Nguyên.

 
Nửa đêm, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cậu cảnh giác nhìn qua mắt mèo, ánh mắt Trương Chân Nguyên mơ hồ, hai má ửng hồng dựa vào tường.

"Uống rượu à?"

"Ừm."

Anh dựa nửa người vào người cậu, được Tống Á Hiên đỡ vào phòng ngủ. Cậu chật vật thay bộ đồ ngủ cho Trương Chân Nguyên, rồi cầm khăn tắm và nước mật ong đi vào.

"Uống cái này đi, giải rượu."

Con người thường ngày luôn cẩn thận tỉ mỉ nay lại ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, hai mắt hơi híp lại, mơ hồ có một tầng sương nước.

"Được."

Giọng nói cũng mang chút mơ hồ, nhè nhẹ khiến người ta mềm lòng.

"Lau mặt rồi đi ngủ?"

"Em lau cho anh..."

Không thể từ chối yêu cầu của sâu rượu, Tống Á Hiên đưa tay lên nhẹ nhàng lau mặt cho anh, nhưng lại bị nhiệt độ nóng bỏng trên gò má anh hun cho mặt đỏ bừng.

Anh chưa từng thấy Tống Á Hiên chăm sóc ai, cậu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, có lẽ vừa khóc, mắt còn hơi sưng.

"Khóc sao?"

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt, tim Tống Á Hiên đập thình thịch, cậu vội vàng lui về phía sau.

"Không có......"

Ngay giây tiếp theo, cánh tay anh vòng qua người cậu, từ eo vuốt ve, sau đó dùng lòng bàn tay giữ lấy lưng Tống Á Hiên, khóa chặt cậu vào lòng.

Cánh tay cậu không có chỗ để, chỉ có thể ôm lên cổ Trương Chân Nguyên.

Họ cách nhau quá gần, chẳng thể phân biệt nổi ai là người khiến nhịp tim hỗn loạn, Tống Á Hiên nhẹ nhàng né tránh, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

"Xin lỗi, là anh chọc giận em, anh không nên tới lớp tìm em, cũng không nên nói những lời đó."

"Không phải lỗi của anh, do em quá nhạy cảm, xin lỗi."

Trước tình huống mập mờ này, Tống Á Hiên thực sự không muốn tranh luận với anh về việc ai đúng ai sai.

Thế nhưng cái tên quỷ rượu này được một tấc lại tiến một thước, đôi môi mỏng của anh di chuyển xuống một chút, chạm lên cổ cậu, nóng đến nỗi khiến trái tim Tống Á Hiên như tan chảy.

  "Ngủ đi, được không?"

  "Em ngủ cùng anh..."

"Không được, anh là anh trai, anh phải ngủ một mình."

Chỉ đùa giỡn một chút, nhưng người kề bên lại nhẹ giọng nức nở vài tiếng, nửa khuôn mặt chôn sâu vào hõm vai cậu, hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng khiến Tống Á Hiên luống cuống.

  "Anh không muốn làm anh trai em..."

  "Vậy anh muốn làm gì?"

Cuối cùng cậu cũng được buông ra. Còn chưa kịp lấy lại hơi, người đàn ông nồng nặc mùi rượu đã áp sát vào người cậu, vầng trán nóng bỏng áp lên người cậu, ngón tay vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên cằm Tống Á Hiên.

"Bạn trai."

Hai chữ nói ra bằng tiếng thở dốc, đến chữ cuối cùng lại bị môi chạm môi chặn lại. Trương Chân Nguyên liếm môi cậu, sau khi hôn lại sát đến, rồi lại chạm vài lần lên môi cậu, lưu lại thời gian cho cậu thở dốc.

Trước kì thi đại học của Trương Chân Nguyên, hai người bắt đầu chính thức hẹn hò. Bạn trai mới này chính thức trở thành gia sư cho cậu, không chỉ giúp cậu đỗ vào 985, mà còn vắt kiệt chất xám cửa cậu, dẫn dắt cậu vào đại học.

Tống Á Hiên cũng hết cách với anh, không muốn học thì bị anh ôm lên đùi hôn, còn không nghe lời nữa thì người kia khóc lóc hỏi cậu có phải không muốn học cùng trường với anh không.

(Mê cái đoạn anh Trương khóc lóc dễ sợ =)) dễ thương 🫣)


Sau khi thi Đại học, cả hai cũng công khai mối quan hệ với người nhà. Bố mẹ cũng không quá bất ngờ, có lẽ là vì trong hôn lễ năm đó, ánh mắt Trương Chân Nguyên quả thực quá nóng bỏng.

Thành tích của Tống Á Hiên với anh vẫn có nhiều chênh lệch, hai người chỉ có thể một người ở phía Nam, một người ở phía Bắc thành phố. Ngày Trương Chân Nguyên phải đi, anh chủ động chu môi, ép Tống Á Hiên hôn mình cho bằng được.

"Bé cưng, chỉ muốn bỏ em vào hành lý mang đi..."

  "Không thể được, anh trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro