03-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian qua đi năm năm tám tháng, trong một chuyến du lịch một mình không dự định từ trước, cô lại được chạm vào chị theo cách thân mật như vậy.

Giám đốc của cô, Seo Yi Kyung của cô, Lee Yo Won của cô.

Cái gọi là tửu lượng tốt chính là nốc rượu mạnh để dập tắt được nỗi nhớ nhung liên miên bất tận.

Cô có chút hoài niệm.

Không chỉ hoài niệm nụ hôn ấy, mà còn cả cảm giác này.

Cô hoài niệm người ấy, hoải niệm bản thân sự hoài niệm này.

Diễn viên ấy à, hàng năm họ đều có một lần hội ngộ. Thường là buổi gặp mặt cười nói gượng gạo trên bàn rượu, những cuộc hàn huyên trang trọng nhưng đều được chuẩn bị từ trước. Chỉ khi sắp xếp tốt mới coi như thực hiện được lời giao hẹn khi ấy. Có lẽ vì trong quán bar náo nhiệt, cô có thể liều mạng biểu diễn điệu múa cột gợi cảm tới con người nhất quyết không nhìn mình kia.

Cô nghe thấy có người vỗ tay, có người hoan hô, có người hét lớn, có người bàn tán những câu chuyện đen tối, có người thì phát tiết đố kỵ, duy chỉ không có giọng nói của người ấy.

Cô cố kiềm chế không nhìn chị, mà tập trung vào bản thân, giống như Lee Yo Won từng nói, cô sẽ xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, và toả sáng hơn.

Ở đây không ai biết ai, quán rượu nghĩ cô là người đi cùng vị khách kia, dùng tiếng Anh bồi nói với cô "vị khách đây say rồi".

Gì chứ, ai mà không thấy diễn viên Lee say rồi, hơn nữa cũng không cần giục --- cô khao khát đưa chị rời khỏi đây từ sớm.

Đâu phải chỉ khao khát.

Đã bao nhiêu đêm, khi cô nhận ra rượu cũng không thể dập tắt được ngọn lửa dục vọng của mình, thì cô sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, mâu thuẫn, chần chừ, tới cùng cực, bên này là câu "đừng sợ hãi dục vọng của mình" của Seo Yi Kyung, bên kia là câu "chỉ là một bộ phim, không đáng" của Lee Yo Won.

Tình cảnh này giống như mảng trắng đen chiếm giữ hai nửa tâm hồn.

Nhưng có điều, Lee Yo Won và Seo Yi kyung, rốt cuộc ai là thiên sứ, ai là ma quỷ?

Giám đốc Seo lạnh lùng cô độc, chống trời đối đất, không ít lần khiến cô khổ sở, nhưng chị yêu cô, cho dù không nói ra cô cũng cảm nhận được. Diễn viên Lee dịu dàng thân thiện, đáng yêu quyến rũ, chưa bao giờ keo kiệt nụ cười, nhưng chị luôn che giấu, cố tình để cô thấy sự tuyệt tình của chị.

Ví như lúc này, người đang say kia vừa nhìn thấy cô là hốc mắt ngập nước, giữ chặt lấy tay trái của cô không chịu buông với vẻ đáng thương, Kim Yu Jin không cảm nhận được sự tuyệt tình của chị.

Nhưng vừa mới tách ra, đối phương lập tức ngậm chặt môi, khuấy lên dục vọng nhưng không định chịu trách nhiệm. Sự tuyệt tình của chị chính là chứng cuồng loạn*.

Kim Yu Jin cảm thán sự mâu thuẫn của con người, bất lực kéo mũ xuống một chút, cõng người kia trên lưng, bắt đầu đi về hướng nhà mình.

Cô cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn.

Cô nghiêng đầu sang, cảm thấy hơi thở của người đó gần mình hơn vài phần, vội quay mặt đi.

"...Chị," cô thử, thử phối hợp cho hoàn hảo, "chị ở đâu?"

Đột nhiên, Lee Yo Won khóc.

Trời đất rộng lớn, cuộc sống chẳng qua chỉ là một ly rượu. Kim Yu Jin cảm nhận được chị ôm mình thật chặt, thái độ rõ ràng như hồi đó chị đẩy cô ra vậy, vị trí của chị trong trái tim cô lại dần trở nên rõ ràng.

Chị đang phạm quy.

Đang làm trái lời cam kết.

Chị còn muốn làm gì với cô?

"Rượu...Uống rượu."

Nghe thấy tiếng lẩm nhẩm đó, trong lòng Kim Yu Jin trào dâng cảm giác phẫn nộ khó hiểu.

Cô gần như không chút do dự rẽ ngang, trực tiếp lên lầu --- Đó là nơi cô ở, một căn nhà rất nhỏ.

Không một chút dịu dàng ném tiền bối xuống sofa êm ái, cô lấy rượu từ trong tủ.

"Chị, tới lượt chị bồi rượu em rồi."

Cho dù chỉ một lần, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ say đắm của người đó, và đối tượng chị say đắm chỉ là một mình cô.

.

.

.

Lee Yo Won cảm thấy mình say rồi, nhưng cũng cảm thấy vô cùng tỉnh táo.

Chị còn có lúc nào có thể tỉnh táo hơn lúc này sao?

Du lịch nước ngoài là một cách để chị trở lại là chính mình mỗi khi diễn xong một bộ phim. Chỉ là lần này chị bất ngờ quyết định đi một mình.

Không phải vì điều gì khác, chỉ là chị không kìm nén được nữa.

Từ trước tới nay chị đều không phải người có thể nhẫn nại. Nếu cho chị trẻ lại hai mươi tuổi thì chỉ sợ chị sẽ là người thẳng thắn nhất giới giải trí Hàn Quốc.

Nhưng chị không ngờ mình lại uống quá mức như vậy. Trong quán rượu nhỏ bé này vô tình phát hiện cố nhân ở trong góc cách đó không xa.

Chị phát hiện, không ai nhận ra chị, ngay cả cô cũng như vậy.

Chị dỗi hờn, người phụ nữ hơn bốn chục tuổi lại muốn dỗi hờn.

Chị thật muốn nói "Uee ngốc, em nhìn đi đâu đấy, nhìn tôi đây này!"

Chị bèn xông tới, kéo hậu bối ra khỏi đám người, vừa hàm hồ lẩm nhẩm "chỉ được nhìn tôi", vừa dùng đôi môi đầy vị rượu đắng chặn lấy nơi tương tự của đối phương.

Không cho nói.

Không được nói.

Chúng ta không nói bất cứ điều gì.

Chưa từng hứa hẹn điều gì.

Không là gì của nhau hết.

Đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Chị không kiềm chế được muốn phá vỡ sự ràng buộc.

.

.

.

Ánh nắng sớm chiếu tới chiếc giường hỗn loạn, hai người đã nhìn nhau rất lâu, không ai hỏi ai câu gì.

"Có điện thoại."

Lee Yo Won bắt máy, nói dối tối qua không được khoẻ, nên nghỉ lại một khách sạn nhỏ.

"Tôi sẽ về ngay."

Kim Yu Jin kéo rèm cửa vào, ánh sáng trong phòng giảm đi.

"Chị tắm trước đi."

Lee Yo Won không nói gì.

"Chị về trước đi, chị còn có việc, đừng để chậm trễ." Cô lại nói, "Đừng lo lắng."

Lee Yo Won dò dẫm xuống giường, kéo chiếc áo khoác lên cơ thể đầy vết tích.

"Tôi sẽ nhanh chóng..."

"Cứ từ từ, em không vội."

Lee Yo Won chần chừ gật đầu, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

"Sao vậy?"

"Không có gì, gặp được em thật tốt."

"Em biết," Kim Yu Jin cười, "tối qua nói rồi."

...

Hơi nước bốc lên làm mờ tấm gương lạnh lẽo, khiến Lee Yo Won không nhìn rõ gương mặt mình. Ngay từ khi mở mắt chị đã nhớ lại phần lớn quá trình chị bội tín đêm qua.

Đã sáu năm qua rồi, sao chị còn cần thời gian để nhớ lại sự bất lực của bản thân?

Chị thở dài, muốn khuyên mình đừng nghĩ nữa.

"Em đổi ý rồi."

Lời nói vừa dứt, cửa phòng tắm bị đẩy ra, gió lạnh khiến chị rùng mình, người kia lập tức đóng cửa lại.

Thân thể không một mảnh vải dưới ánh đèn lấp lánh ánh kim, cô kéo chị vào bồn tắm.

"Vi phạm giao kèo đi, giám đốc nim."

Tiếng gọi đã lâu không nghe một lần nữa chuốc say trái tim của diễn viên Lee, chị cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng lại nghe thấy âm điệu như yêu tinh dụ dỗ lại như đang cầu xin.

"Dù chỉ một lần này thôi."

Lee Yo Won còn có thể gắng gượng nữa sao?

"Tôi không đi đâu nữa, cho tôi hôn em có được không?" Dòng nước ấm nóng thấm ướt bờ vai chị, chị ôm chặt lấy hậu bối đang run rẩy, vừa khóc vừa nói như van nài.

Cô hiểu nỗi khổ của chị, đương nhiên sẽ không làm khó chị.


-------

*Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được cảm xúc.

Tui: Thực sự dịch fic này tư duy tui cũng như quay cuồng theo hai người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro