Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......Cô còn muốn ăn nữa hả?"

Lee Se Jin nhìn đống khay chất trên bàn, có chút không chắc chắn lắm, hỏi.

"Không cần."

Ngươi kia nói, cầm balo đứng dậy.

"Cô cứ thế là đi?"

Lee Se Jin cũng đứng dậy.

"Còn chuyện gì sao?"

Người kia quay lại.

Lee Se Jin nghĩ bụng con người này cũng quá kỳ quái đi, vừa rồi còn đói suýt ngất, ăn no xong là trở mặt không nhận người nữa?

"Cô...còn chưa trả tiền."

Cuối cùng cô chỉ nghĩ ra được câu này.

"Những thứ này không phải đều miễn phí sao?"

Người kia mặt không biểu cảm.

"Thức ăn là khách ăn thừa, cơm là miễn phí, còn canh không phải là do gọi sai sao? Hình như không cần trả tiền thì phải?"

"Không phải...Tốt xấu gì thì vừa rồi tôi cũng cứu cô, cô không nói một lời bỏ đi, cũng quá lạnh lùng rồi đấy."

Lee Se Jin càu nhàu.

Người kia nhìn Lee Se Jin, lấy ra từ trong người một túi bánh quy.

"Nếu thực sự cảm thấy thiệt thòi, cái này cho cô."

"Đây..."

Lee Se Jin nhìn gói bánh trong tay mình, mắt trợn tròn.

............

"Nó lấy cắp bánh quy của tôi!"

............

"Cô......"

Lee Se Jin ngẩng lên nhìn người đối diện.

"Cô thực sự có lấy cắp bánh của anh ta?"

"Vốn định ăn cho đỡ đói, giờ không cần nữa."

Cô gái tóc dài nhún vai.

"Tặng cô."

"......"

Lee Se Jin vừa tức vừa buồn cười. Uổng cho vừa rồi cô còn lấy lại công bằng cho cô gái này, tưởng rằng hai người kia nghĩ người Châu Á dễ ức hiếp nên mới đổ vấy sỉ nhục, không ngờ...

"Này, cho dù đói cũng không được làm chuyện này chứ! Cô có biết ở đây ăn cắp mà bị cảnh sắt bắt là ngồi tù không?"

Người kia vốn mặt không cảm xúc, nghe thấy câu đấy đột nhiên mặt tối lại, tiến tới gần Lee Se Jin hai bước.

"——Vì thế, chuyện này cô mà dám nói ra thì cô chết chắc."

Nhìn đôi mắt hung hăng lạnh lùng đang trợn lên với mình, Lee Se Jin nổi điên.

"Này, cái con người này, người khác giúp cô, ngay câu cảm ơn cô cũng không biết nói sao?"

Nói xong thì Lee Se Jin bị xách cổ áo lên.

"Cùng một câu nói, tôi không muốn nói hai lần."

Ấn Lee Se Jin vào tường, cô gái tóc dài nhìn cô với ánh mắt lạnh băng, gằn từng chữ.

"Cô coi như không gặp tôi. Nếu dám nói chuyện hôm nay ra, tôi báo cáo việc cô làm công trái phép lên cục di dân."

Nói xong, cô gái tóc dài buông Lee Se Jin ra, khoác balo và sải bước rời đi.

Lee Se Jin còn chưa hết sợ, ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn về hướng người kia bỏ đi.

"Này, lên món bàn số 3!"

Trong quán vọng ra tiếng gọi.

Lại là bàn số 3. Lee Se Jin quay người vào quán, mắt liếc về chiếc bàn ở trong góc, tức không biết xả đi đâu.

——Nông dân xui xẻo cô hôm nay coi như gặp phải rắn rồi.

Tám rưỡi tối, quán ăn đóng cửa.

"Ông chủ, tôi về trước đây."

"Ừ, hôm nay cô vất vả rồi!"

Lee Se Jin đẩy cửa đi ra, nhìn ngay thấy một người đứng bên ngoài.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một cô gái tóc dài khoanh tay trước ngực dựa vào cột điện. Thấy cô tiến lại, ngẩng lên nhìn.

Nhìn là Lee Se Jin nhận ra gay chính là con rắn vong ân phụ nghĩa sáng nay, ngọn lửa giận khó khăn lắm mới dịu xuống lại bùng lên.

Cô không muốn để ý tới người đó, cứ thế đi thẳng, mắt không thèm liếc lấy một cái.

Một cái chân giơ ra.

"Á!!"

Lee Se Jin suýt nữa thì vấp ngã.

Cô gái tóc dài kia vẫn vẻ nhởn nhơ, nhếch môi lên.

Lee Se Jin giận dữ trừng mắt với người kia.

"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Tôi không có chỗ để đi."

Ngữ khí bình thản.

"Thế thì sao? Cô muốn về nhà tôi sao?"

Lee Se Jin hỏi ngược lại.

"Không phải cô nói tôi coi như chưa gặp cô sao? Thế thì tôi coi như không có cô ở đây, cũng không nghe thấy gì hết."

Lee Se Jin nói xong bỏ đi, không nhìn người kia cái nào.

Phía sau có tiếng bước chân.

Lee Se Jin đứng lại, quay về sau nhìn.

Cô gái tóc dài đang theo sau cô.

"Đừng có đi theo tôi!"

Dường như không nghe lời cảnh cáo của Lee Se Jin. Người phía sau vẫn luôn duy trì khoảng cách vài mét với cô.

Cho tới tận chỗ đỗ xe, Lee Se Jin đứng lại.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì??"



--- TBC ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro