caffeinated

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD

Author: electrolyte

Link: https://archiveofourown.org/works/11831376



Jaemin đã tự nhốt mình trong quán cà phê nhỏ đối diện khu chung cư lần thứ tư trong tuần, dù hôm nay mới chỉ là thứ năm (Bạn nghĩ đúng rồi đấy, cậu ấy đã ở đó gần như mỗi ngày). Từ khi kỳ học bắt đầu, Jaemin đã không làm gì khác ngoài việc nốc cạn coffee và chúi mũi vào sách tâm lý học hàng ngày. Bạn bè của Jaemin đã bị sốc khi thấy cậu đột nhiên chăm học như vậy, nhưng hẳn là sinh viên năm cuối đại học nào cũng sẽ hiểu cảm giác của Jaemin.

Jaemin đã ngáp lần thứ n kể từ khi thức dậy vào buổi sáng, cậu thực sự đã tự tát vào mặt mình để giữ cho bản thân tỉnh táo. Đã gần tám giờ tối nhưng cậu cảm giác như mình chẳng tiếp thu được bất cứ thứ gì trong suốt cả ngày hôm nay. Cậu càu nhàu một cách bực bội và rời khỏi chỗ ngồi, chạy vội vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo hơn nữa.

Nhưng chỉ sau khoảng 2 phút rửa mặt, khi Jaemin quay lại chỗ ngồi, chồng cốc cà phê rỗng mà cậu uống cả ngày đã được thay thế bằng một chiếc cốc mới một cách bí ẩn. Jaemin nghiêng đầu, cố nhớ lại xem trước đó mình đã gọi đồ uống mới hay chưa và lắc đầu khi nhận ra mình chưa hề gọi thêm bất cứ thứ gì.

Jaemin mệt mỏi trở lại chỗ ngồi và cuộn những ngón tay run rẩy của mình quanh chiếc cốc ấm. Cậu đưa nó lên ngang tầm mắt để kiểm tra, và thấy một dòng chữ nguệch ngoạc lộn xộn bằng bút màu đen ở ngay phía dưới thân cốc.

"Cậu đã uống quá nhiều cà phê, và điều đó không tốt chút nào đâu :( hãy thử cái này, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy tốt hơn đấy, mình hứa! :)"

Jaemin khẽ cau mày khi biết rằng đó không phải là cà phê, và hơn hết là cậu cảm thấy có chút nghi ngờ khi phải uống thứ gì đó từ một người hoàn toàn xa lạ, nhưng dù sao Jaemin cũng thừa nhận đây là một hành động thực sự chu đáo và đáng yêu. Quan trọng nhất là giờ Jaemin thực sự cần giữ tỉnh táo, nên cậu đã quyết định mở nắp ra và nhấp một ngụm.

Jaemin không chắc liệu có phép thuật nào ở đây hay không vì ngay khi chất lỏng ấm (mà cậu nhận ra là chanh mật ong) chảy xuống cổ họng, cậu đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Mắt Jaemin không còn nặng trĩu nữa và những ngón tay run rẩy vì lượng caffein dồi dào trong cơ thể thật sự đã ổn hơn một chút.

Jaemin cười toe toét và thầm cảm ơn người lạ tốt bụng, cầm cây bút bi lên với động lực mới để tiếp tục ôn tập.

Ngày hôm sau, Jaemin trở lại quán cà phê đó một lần nữa vào khoảng giữa trưa. Quán cà phê đang nhộn nhịp với đám đông vào giờ ăn trưa, và thật may mắn khi Jaemin nhận ra chỗ ngồi quen thuộc của mình vẫn còn trống, cậu ngay lập tức chạy đến để đồ đạc của mình ở đó trước khi vào vị trí xếp hàng mua đồ ở cuối hàng dài.

Jaemin loay hoay với chiếc điện thoại của mình trong khoảng mười phút trước khi đến được quầy, và cậu thậm chí còn không nhìn nhân viên thu ngân khi đặt món.

"Cho mình một cốc chanh mật ong size lớn ạ." Jaemin lầm bầm khi nhìn chiếc ví mỏng của mình.

"Mình đoán là cậu không còn cần coffee nữa?" Một giọng nam trầm đột ngột nhận xét kèm theo tiếng cười khúc khích nhẹ, khiến Jaemin suýt đánh rơi ví. Cậu mở to mắt ngạc nhiên khi nhận ra người đó đang nói với mình và đảo mắt về phía người đứng sau quầy để thấy một anh chàng tóc vàng đẹp trai đến chói mắt đang viết vội đơn của cậu lên chiếc cốc giấy.

"Người hôm qua chính là cậu!" Jaemin nói hơi quá to, và hắng giọng ngượng ngùng khi nhận ra giọng điệu của mình. "Ý mình là, cảm ơn cậu rất nhiều, vì cốc nước tối qua."

Chàng trai tóc vàng khúc khích một lần nữa và nở một nụ cười nhẹ khiến trái tim Jaemin không khỏi rung động.

"Vâng, chính là mình, và không cần khách sáo đâu, mình chỉ muốn giúp cậu thôi."

"Ồ, hãy để mình trả tiền cho cái đó cùng với cái này." Jaemin nói, rút ​​thêm tiền từ ví của mình, nhưng anh chàng kia cau mày và từ chối nhận tiền của cậu, không có bất kì động thái gì là sẽ lấy thêm tiền của cậu. Hai người nói qua nói lại, gần như đến mức tranh cãi, và đồng nghiệp của anh chàng tóc vàng ngay bên cạnh khẽ thở dài.

Chàng trai tóc vàng không muốn mất thời gian thêm nữa, vì vậy anh ấy thừa nhận thất bại và nhận tiền mặt từ Jaemin với một cái bĩu môi hờn dỗi (anh đã tự nhủ rằng sau đó mình sẽ mời sinh viên đại học đáng yêu kia một hoặc hai ly đồ uống miễn phí trong ngày). Dù sao, anh vẫn muốn thử một cách tiếp cận khác và cầu nguyện trong đầu rằng nó không phản tác dụng.

"Được thôi, nhưng ít nhất mình có thể biết tên của cậu được không?"

"Là Jaemin." Jaemin vừa nói vừa mỉm cười. "Na Jaemin."

Chàng trai tóc vàng đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, Jaemin cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực mình. "Được rồi, Jaemin. Tên mình là Lee Jeno và mặc dù mình rất muốn tiếp tục tranh luận với cậu về tiền bạc, nhưng mình không muốn bị sa thải nên chúc một ngày tốt lành nhé!"

Jaemin cười khúc khích với chàng trai tóc vàng, cậu gật đầu và cảm ơn một cách lịch sự. Sau đó cậu sải bước sang phía bên kia của quầy để lấy đồ uống của mình, miệng thầm nhắc lại tên người kia để ghi nhớ, và cậu cười khúc khích khi nhận ra rằng cái tên Lee Jeno thật sự rất hợp với chàng trai tóc vàng ấy.

Khoảng bốn giờ chiều, một miếng bánh đẹp mắt đột nhiên lọt vào tầm mắt của Jaemin khiến cậu khẽ ngẩng đầu lên và ở ngay phía ghế đối diện là chàng trai tóc vàng quen thuộc. Jaemin ngạc nhiên đến mức đánh rơi chiếc bút của mình và nhìn món tráng miệng trước mắt với một cái nhíu mày, không biết nên cảm thấy thế nào.

Cậu nhìn lên Jeno với vẻ thắc mắc. "Mình không gọi món này."

"Tất nhiên là không rồi," Jeno trả lời. "Cái này là mình mời cậu."

"Cậu không cần phải làm vậy đâu mà." Jaemin bĩu môi, ngón tay đã chạm vào ví của mình. Jeno nhìn thấy và lắc đầu, hất nhẹ tay người kia ra khỏi ví của mình.

"Mình chưa thấy cậu ăn gì kể từ khi bước vào, và mình khá chắc rằng cậu đã mang lại đủ lợi nhuận cho quán cà phê tuần này đấy." Jeno nói đùa.

Cậu nhóc sinh viên giận dữ và khẽ càu nhàu, cầm nĩa và chọc vào chiếc bánh sô cô la. Hương vị ngọt ngào ngay lập tức đánh thức vị giác của cậu. Jaemin thở dài hài lòng và tiếp tục bữa tiệc nhỏ của mình, phớt lờ những tiếng cười khúc khích thích thú từ người đối diện.

"Vậy, Jaemin." Jeno gọi và Jaemin chỉ ậm ừ đáp lại, toàn bộ sự chú ý của cậu vẫn dành cho món tráng miệng ngọt ngào trước mắt.

"Hãy thoả thuận với nhau đi."

"Thỏa thuận gì?" Jaemin đáp lại với miệng đầy bánh, và điều đó lại khiến Jeno cười khúc khích lần nữa.

"Nếu cậu đạt hai điểm A trong bài kiểm tra sắp tới, cậu sẽ hẹn hò với mình." Chàng trai tóc vàng lên tiếng và khiến Jaemin gần như nghẹn bánh khi nghe yêu cầu của anh. Jaemin nhanh chóng nuốt miếng bánh trong miệng và lau miệng bằng giấy ăn, sau đó nhìn thẳng vào Jeno.

Trái tim Jaemin đập mạnh đến nỗi cậu có thể nghe rõ ràng, nhưng ngược lại, bên ngoài Jaemin lại nở một nụ cười tinh nghịch.

"Vậy thì, có vẻ như mình sẽ không cần phải ôn tập thêm cái này nữa." Jaemin nói đùa. Jeno cười sảng khoái khiến Jaemin cũng bật ra tiếng cười khúc khích theo.

"Mình đùa đấy, nhưng.. ừm, mình rất muốn hẹn hò với cậu nếu bộ não của mình cho phép."

Nụ cười của Jeno càng tươi hơn và anh thực sự nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình với niềm vui sướng.

"Tuyệt! Chúc ôn tập thật tốt, Jaemin~" Chàng nhân viên tóc vàng thủ thỉ trước khi quay lại vị trí của mình bên quầy. Trong suốt thời gian còn lại của ngày, Jaemin không thể đếm được số lần cả hai bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của nhau, và không còn nghi ngờ gì nữa, Jaemin đã không tiếp thu được gì nhiều trong những giờ còn lại.

Ba tuần sau, vào một buổi chiều thứ Sáu, Jaemin bước vào quán cà phê, ăn mặc thật đẹp với nụ cười tươi rói trên môi. Thật may là quán cà phê khá vắng khách, cậu rút ra một mảnh giấy được gấp lại từ túi sau khi rảo bước về phía anh chàng nhân viên tóc vàng đang pha một tách cà phê sau quầy.

"Khi nào anh xong việc?"

Jeno gần như làm đổ chất lỏng nóng lên người vì giật mình khi nghe câu hỏi đột ngột, anh ngước nhìn người kia một cách bối rối. Jaemin mở tờ giấy ra trước mắt Jeno một cách đầy tự hào và nhếch mép cười.

"Ba điểm A và một điểm xuất sắc, baby."

Jeno thậm chí không cần nhìn vào kết quả trên tờ giấy trước mặt, ngay lập tức mỉm cười như một kẻ ngốc. Anh đặt cốc cà phê đang pha xuống, cởi tạp dề và chỉ trong vài giây, anh đã ở bên cạnh Jaemin với chiếc ba lô của mình.

"Còn ca trực của anh thì sao?" Jaemin lo lắng hỏi.

"Nah, Jisung có thể giúp anh." Chàng trai tóc vàng đáp lại trước khi hét lên lời cảm ơn nhanh chóng với cậu bé đang càu nhàu bên chiếc máy pha cà phê.

"Tuyệt." Jaemin vui vẻ và bất ngờ hôn nhẹ lên má Jeno, khiến anh cười tươi rói và đáp lại bằng một cái hôn tương tự. Cả hai tay trong tay rời khỏi quán cà phê, để lại một Park Jisung cực kỳ bất mãn và đang liên tục càu nhàu đồng nghiệp của mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro