18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




18.

"Thất bại luôn hiện hữu trong cuộc sống, đó mới là cuộc sống."

——S10 vô địch thế giới Heo Su

BLG thua, đúng như nhiều chuyên gia dự đoán, nhưng không ai nghĩ rằng BLG lại thua thê thảm như vậy, đường dưới bị chọc thủng, đường giữa giành lợi thế chỉ trong chớp nhoáng, người đi rừng không còn gì để làm, và không có cách nào để đảo ngược được tình thế.

Khi họ bước ra khỏi đấu trường, cả đội đều cảm thấy xấu hổ, lúc này, chuỗi chiến thắng trước đó của họ dường như đã trở thành một trò đùa, họ có thắng bao nhiêu trận cũng chẳng ích gì, nếu họ chạm trán với JDG, họ sẽ vẫn sẽ bị đè bẹp như con.

Triệu Gia Hào biết rằng Lạc Văn Tuấn nhất định đang rất khó chịu, trong suốt trò chơi, cậu luôn muốn làm tất cả mọi thứ, thay vào đó đã bộc lộ khuyết điểm và bị đối thủ dắt mũi, nhưng vào lúc này, Triệu Gia Hào quá bận rộn để quan tâm cậu, sự miễn cưỡng, mất mát và nghi ngờ bản thân gần như đang lấn át anh.

Khi những hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí anh, nụ cười tự tin của Ruler và câu nói của Lâu Vân Phong, "Alpha của tôi có tuyệt không?" ,Triệu Gia Hào lần đầu tự chất vấn chính mình, omega có phải hay không thật sự không có khả năng đảm đương vị trí ADC, có phải hay không dù có cố gắng như thế nào cũng không thể vượt qua khoảng cách vốn sinh ra đã nên thế.

Cậu thậm chí bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề khác, nếu như AD của BLG là alpha, có lẽ trận đấu hôm nay kết quả sẽ khác, cho nên, anh nhất định chính là người đang kéo BLG đi xuống.

Ý tưởng này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Triệu Gia Hào, cảm giác tội lỗi khiến anh cảm thấy xấu hổ, không thể đối mặt với bất kỳ đồng đội BLG nào, đặc biệt là Lạc Văn Tuấn. Vì vậy, trong hành lang khách sạn, anh ấy nói với Lạc Văn Tuấn:

"Lạc Văn Tuấn, anh muốn ở một mình một lúc, em cóthể qua phòng Trần Trạch Bân và những người khác tối nay."

Rồi anh đi vào phòng đóng cửa lại, để bóng tối và nỗi đau nuốt chửng anh.

Còn Lạc Văn Tuấn đứng trước cửa rất lâu, một lúc sau mới ngồi xuống cạnh cửa, ngơ ngác nhìn tấm thảm trong hành lang. Cậu không đi đâu cả, bởi vì cậu biết, chỉ có ngồi trước cửa, mới có cảm giác Triệu Gia Hào lần đầu tiên cần cậu, mặc dù cậu không chắc Triệu Gia Hào có bao giờ cần cậu hay không.

Trong phòng, Triệu Gia Hào cuộn mình dưới chăn, cảm giác như đang ở trong mộng, nhưng đau đớn sao lại chân thực và sâu sắc như vậy. Anh nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, sự ủng hộ đầy nước mắt của mẹ khi anh quyết định thi đấu chuyên nghiệp, ngày đêm luyện tập trong trại huấn luyện trẻ của WE, được mọi người mệnh danh là kẻ bán vé, và buổi sáng khi anh gặp Lạc Văn Tuấn lần đầu tiên ở BLG...

Anh đột nhiên rơi vào câu hỏi đã khiến anh đau đầu trong một khoảng thời gian, liệu sự nghiệp của anh trong những năm này là một trật tự ngoan cố hay là một sự tự chứng minh trong đơn độc. Nếu anh chứng minh được bản thân, vậy giờ phút này, anh ta có cần tiếp tục chứng minh không?

Anh không dám nghĩ nữa, một cảm giác ngột ngạt quen thuộc bao trùm lấy anh, sau đó nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, nước mắt sinh lý và dịch thể trong vô thức chảy ra, anh ý thức được mình đã bước vào kỳ mẫn cảm rồi.

Anh cố gắng đứng dậy để lấy thuốc ức chế trong ba lô, nhưng lần động dục này cực kỳ dữ dội, anh nằm trên giường không thể di chuyển, anh chỉ có thể để bản năng ăn mòn sự tỉnh táo của mình từng chút một, anh thâm chí có thể ngửi thấy mùi pheromone của mình. Hương vị, mùi thơm của ô long quế làm cho anh lúc này vô cùng tuyệt vọng.

Điều gì có thể tồi tệ hơn bây giờ chứ.

Triệu Gia Hào đang nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy một cú va chạm dữ dội, sau đó một tia sáng từ cửa tràn vào. Anh ngẩng đầu lên, dùng hết sức nhìn về phía ánh sáng, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc dù không nhìn rõ dung mạo của người này dưới ánh sáng, nhưng anh biết rõ người đó là Lạc Văn Tuấn.

OK, tất nhiên là nó còn có thể tồi tệ đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk