Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là lần thứ tư trong tháng tôi chuyển nơi ở, tôi sống một mình, nhưng tôi chưa bao giờ cô đơn. Thật khó để tưởng tượng rằng tôi đã tham gia vào cuộc sống của người khác theo cách này. Tôi biết khi nào họ hôn, khi nào họ ôm, khi nào họ làm tình. Nếu tôi muốn, tôi cũng có thể biết họ xem phim gì, họ ăn món gì, và liệu chú chó con của họ có học được một số trò tiêu khiển nào mới và dễ thương hay không. 

Tôi có thể biết nhiều hơn những gì tôi nên biết. Tối nay họ cùng nhau xem phim trên giường, phim có vẻ là một bộ phim căng thẳng, túi khoai tây chiên giữa hai người đã mở toang nhưng không ai ăn hết. Sau khi bộ phim kết thúc, họ ngã lưng trò chuyện một lúc rồi cùng nhau hôn môi, sau đó Park Chanyeol đi tắt tivi, tắt đèn. Cho đến khi tôi xác nhận rằng phòng ngủ của họ đã hoàn toàn tối, tôi mới rời kính viễn vọng, đi về phía ghế sô pha và ngã thẳng ra sau. Trần nhà như một cái lỗ đen tầng hầm, tôi nằm ngửa ra, những đạo lý và sự hổ thẹn đã thiếu từ lâu van xin tôi. Kính viễn vọng cạnh cửa sổ khóa chặt vào tôi như một con mắt, đánh giá tôi một cách lặng lẽ và âm thầm. Tôi lặng lẽ nhìn lại nó, nhưng chỉ nhớ rằng qua ánh mắt này tôi đã nhìn thấy tận cùng dục vọng trần trụi và vướng víu. Tôi thở dài và nhìn vào lỗ đen của kính thiên văn. Thì ra tôi là kẻ biến thái, sẵn sàng làm chuyện vô liêm sỉ miễn là bản thân được thoả mãn.

Tôi biết Oh Sehun chỉ hai tháng trước. Hôm đó, tôi chỉ muốn đi ra ngoài mua một hộp sữa ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, mở tủ lấy áo khoác ra, tôi vô tình đá vào hộp trong góc tủ và làm nó phát ra tiếng động nhỏ. Từ ngày đầu tiên tôi thuê và chuyển đến, chiếc hộp đã ở đây, tôi nghĩ rằng người thuê ban đầu đã bất cẩn bỏ quên nó. Hộp không được niêm phong, tôi mở ra xem thì thấy đó là kính viễn vọng đứng, nhãn hiệu khá đắt tiền. Tôi luôn nghĩ rằng sẽ có người đến lấy nên đã cất nó trong tủ. 

Tôi vơ lấy chìa khóa mở cửa, không ngờ có một con chó con lông trắng xoăn tít đang ngồi trước cửa nhà tôi. Nó ngước nhìn tôi, nhưng không sủa lên, chiếc mũi ướt át của nó dường như còn long lanh hơn cả đôi mắt.  Nó không có vẻ gì là hung dữ, tôi do dự và ngồi xổm xuống gần như theo bản năng. 

Hành lang của các tòa nhà dân cư không đủ rộng, tiếng vọng ở cầu thang lớn hơn, tiếng bước chân lo lắng xen lẫn, nhưng âm thanh đó dường như sợ làm phiền ai đó, thì thầm: "Vivi." Tôi nhìn con chó dưới chân, nghe giọng nói đó, rõ ràng là đến tìm thú cưng, "Đây!" Tôi nhanh chóng đáp lại.

Người đàn ông chạy lên theo tiếng động, nhìn thấy tôi gật đầu rất ân cần, liền quỳ xuống xoa xoa đầu chó con, "Sao lại chạy lung tung, ba tìm con lâu rồi." Anh ta xoa đầu chú chó rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt của anh mảnh mai như lá liễu, con ngươi thâm thúy đầy đặn, giống như một đôi mắt dịu dàng thanh xuân, "Cảm ơn."

"Ồ không, tôi không có làm gì cả." Tôi vội vàng xua tay, nhưng ánh mắt lại ở trên mặt anh ta không cách nào lấy lại được.

"Anh là người mới tới đây? Tôi chưa từng thấy qua." Anh ấy đứng dậy, cao hơn tôi một chút.

"Tôi chuyển đến đây được hai tháng." Tôi cúi đầu xuống để nhìn con chó đang cấu vào quần của mình một cách nghịch ngợm.

Anh ta lấy dây xích con chó, "Cảm ơn anh, tôi tên là Oh Sehun, anh có muốn đến nhà tôi ngồi một chút không?"

Anh ấy quá nhiệt tình hoặc quá chân thành, và tôi đi theo anh ấy một cách choáng váng, thậm chí quên mất ý định ban đầu của mình.

Nhà anh ấy ở tòa nhà đối diện với tôi, chỉ cách đó vài phút đi bộ. Anh ta mở cửa, các cửa sổ bên trong ngôi nhà sáng sủa và sạch sẽ, trông giống như hình mẫu cho những vết bẩn trên cái cửa sổ luộm thuộm của tôi. 

"Chanyeol, em về rồi!" Oh Sehun hét vào nhà, xỏ chân vào đôi dép trong nhà, "Vivi tìm thấy rồi!" Anh tháo dây buộc chó, cùng chú cún lao vào nhà như một cơn gió

"Em tìm thấy nó ở đâu?" Một người đàn ông bước ra khỏi phòng, anh ta mặc một chiếc áo phông rộng màu đen, với những đường chỉ may rõ ràng. Tóc anh hơi dài, khi đi lại thường vén ra sau, lộ ra nét lạnh lùng. Ngô Thế Huân bước tới, nắm lấy cánh tay của anh ấy chỉ về phía tôi, "Chạy sang tòa nhà đối diện, nhờ anh ấy giúp em tìm."

Sau đó anh ấy lại nhìn tôi, "Đây là bạn trai tôi, Park Chanyeol." Oh Sehun giới thiệu với tôi một cách trìu mến, dường như không có ý nghĩ lảng tránh. 

"Tòa nhà đối diện?" Park Chanyeol cảm ơn tôi, nhưng khi anh ấy đề cập đến phía đối diện, anh ấy có vẻ nhướng mày ngạc nhiên. 

"Đúng vậy." Oh Sehun chỉ ra ngoài cửa sổ, tôi theo ngón tay anh ấy và nhìn về phía phòng khách của mình. Oh Sehun nhiệt tình bảo tôi ở lại ăn tối và nói tôi nên ở lại chơi thêm một chút. 

Tại bàn ăn, anh ấy không ăn nhiều nên đã đặt đũa xuống sau vài miếng. Anh dựa vào người Park Chanyeol, duỗi tay ra, nhìn về hướng nhà tôi ngoài cửa sổ, cười híp mắt, tin vào sự ngây thơ của số mệnh, "Là số mệnh"

Sau khi trở về nhà vào đêm hôm đó, tôi đứng trong phòng khách và để ý hướng nhà của họ. Phòng ngủ của họ ở cùng phía với phòng khách, đèn phòng ngủ màu vàng ấm áp, tôi lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng lập tức sau đó gần như dừng lại ngay tại chỗ. Tôi dụi mắt, muốn xác nhận xem những hành vi táo bạo và không kiềm chế này có đúng không.  Những ánh đèn mờ ảo và những bóng tối lơ lửng trước mắt tôi như những mảng màu sặc sỡ. Tôi chợt nghĩ đến chiếc kính viễn vọng trong góc tủ, cổ họng tôi khát khô nhưng đầu ngón tay tôi run run. Tội lỗi dường như là sự tình cờ trời cho.

Tôi dựng ống nhòm, cổ họng run lên, nhưng tôi vẫn cúi người và đưa mắt lại gần. Kính viễn vọng công suất cao của lỗ đen dường như dẫn đến một thế giới khác, thế giới đó được chiếu sáng lờ mờ và đầy dục vọng, với tình yêu trần trụi và những va chạm.

Qua ống nhòm tôi có thể nhìn thấy gần như từng chi tiết, Oh Sehun quỳ trên giường, anh đưa tay ra đỡ tường, Park Chanyeol từ phía sau ôm lấy anh. Lưng anh ta giống như một mảnh lụa đắt tiền và lộng lẫy, mịn màng như kem. Park Chanyeol dùng cả hai tay véo vào eo của anh ấy. Tôi nhìn thấy đôi tay mảnh khảnh của anh ta đang ấn ngón tay cái vào phần eo hóp của Oh Sehun. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những vết đỏ trên da cậu ấy.  Park Chanyeol cúi người hôn lên lưng cậu, đường quai hàm rõ ràng cắt sáng bóng nhưng người không mảnh vải che thân. Nụ hôn của anh rơi xuống sống lưng suốt dọc đường. Oh Sehun thở hổn hển, đôi môi đầy đặn và nhỏ nhắn không thể khép lại với nhau, lồng ngực nặng trĩu lên xuống, cúi đầu xuống trong nụ hôn của Park Chanyeol, giống như một con thiên nga bị cắt cổ.  Môi Park Chanyeol mấp máy, tôi cũng không biết anh ấy đang nói về chuyện yêu đương hay chuyện cổ phiếu bất động sản đang lên xuống. Anh giơ tay buộc lại mái tóc dài, cơ bắp cuồn cuộn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đen ánh lên chút dược tình.

Mắt tôi lướt dọc theo rãnh lưng của Oh Sehun đến tận đáy quần của anh ấy, giống như một người du hành trên sa mạc leo qua một cồn cát, háo hức làm dịu cơn khát của mình trong ốc đảo sa mạc bí mật đó. Tôi liếm môi, trong cổ họng dường như phát ra khói khói khiến tôi chỉ muốn lao mình vào làn nước trong vắt và ngọt ngào. Thật tiếc khi cuối cùng ốc đảo chỉ là ảo ảnh và xa hoa, và đó cũng là tội lỗi của tôi.

Sau đó, nó dường như trở thành một buổi biểu diễn phải có đối với tôi vào buổi tối.  Miệng kính viễn vọng của lỗ đen giống như một lọ mực, cho phép tôi viết đi viết lại tội lỗi của mình. Nhưng đó giống như một đường hầm đến tận cùng thế giới, cho phép tôi băng qua Gobi và rơi vào hạnh phúc. Điều này giống như một cái bẫy, và tôi là một con chuột yếu ớt. Lớp kem và pho mát ngọt ngào hấp dẫn tôi đến kinh ngạc. Tôi sẵn sàng đưa mình vào đó mặc dù cái bẫy chuột đã dùng gai nhọn và kẹp chặt vào tôi. Dù vậy, tôi vẫn thường thấy họ, Oh Sehun nhìn tôi với đôi mắt đen sáng ngời và cười như vầng trăng khuyết. Anh ấy luôn ấm áp và hồn nhiên, tôi nhìn anh ấy, cảm thấy có chút xấu hổ và hạnh phúc nữa. Đôi khi anh ấy mời tôi vào nhà, và đôi khi anh ấy mời tôi vào quán cà phê ở gần cổng chung cư. Họ luôn xuất hiện thành đôi và dường như họ rất tình cảm. 

Buổi sáng cuối tuần đó, chúng tôi đã cùng nhau ăn bữa trưa trong quán cà phê. Park Chanyeol thích cà phê kiểu Mỹ, nhưng Oh Sehun lại hay đòi uống nước cam. Họ nói với tôi rằng đây là nơi đầu tiên họ gặp mặt, Oh Sehun nói không chút do dự rằng anh ấy đã bị Park Chanyeol mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Park Chanyeah cúi đầu khuấy cốc cà phê với một nụ cười. Đang nói chuyện với Oh Sehun được nửa chặng đường thì Park Chanyeol đột nhiên cúi xuống, nhặt chiếc khăn ăn rơi trên mặt đất lên, đặt lại trên đùi Oh Sehun. "Em ơi, khăn ăn của em rơi rồi." Hình như họ đang nắm tay nhau dưới gầm bàn. 

Cậu xấu hổ nói lời cảm ơn, mắt họ tan vào vị đắng và nồng của cà phê, tôi không nghi ngờ gì nếu không phải ở nơi công cộng, họ sẽ trao nhau một nụ hôn ướt át, tôi ngồi bên bàn mà nhìn. Giống như tôi đang đứng ở bên hông tòa nhà vào ban đêm, tôi nghĩ rằng sự tự ti của con người đã bao trọn lấy tôi mất rồi.

Hôm đó tôi dậy sớm vì chủ nhà nói sẽ đến thu tiền nhà. Nói đến đây, tôi chưa gặp chủ nhà lần nào, người tôi tiếp xúc luôn qua điện thoại. Tôi đặt kính viễn vọng trước cửa sổ vào trong hộp rồi cất lại vào góc tủ, như thể nó chưa từng nhìn thấy mặt trời. Trước thời gian đã hẹn trước vài phút, chuông cửa vang lên, tưởng là chủ nhà đến sớm, tôi bước đến  mở cửa, nhưng lại là Oh Sehun đang đứng ở cửa. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười như thường lệ. 

"Sao anh lại ở đây?" Tôi bước tới để anh ta vào, rồi liếc nhìn ra hành lang để chắc chắn rằng không có chủ nhà. Anh ta nhấc chân bước vào, đứng giữa phòng nhìn lại tôi, đút tay vào túi áo len, "Tôi sẽ thu tiền thuê nhà."

"Anh sẽ thu tiền thuê nhà?" Tôi rất sốc, vừa lặp lại lời anh ta, vừa đầu óc hỗn  loạn không thể bắt được manh mối.

Anh nhìn quanh, "Đúng vậy, ngôi nhà này là của tôi. Tôi sống ở đây trước khi chuyển đến nhà của Chanyeol. Nhân tiện," Oh Sehun đứng dưới nắng, nheo hai mắt như trăng, mỉm cười nói với tôi, "Anh vẫn quen sử dụng kính thiên văn đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro