Day off

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: deH
Translator: JinviTr


"AAAAHHH! Không thể chịu đựng được nữa! " Yuko đột nhiên hét lên trong khi cho những vật dụng của cô ấy vào túi xách. Có một vài cô gái trong phòng, hầu hết họ đã mệt mỏi sau một ngày tập luyện.

   Haruna ở bên cạnh, chơi trò gì đó trên DS của mình. Cô ngẩng đầu lên, tò mò. Kojima ngừng chú ý đến trò chơi không phải là một điều bình thường, nhưng sự bùng nổ đột ngột của người bạn của mình làm cô ngạc nhiên.

   "Yuu-chan? Có chuyện gì sao?" Cô sóc đang đứng với cả hai tay trên đầu và đang nhắm mắt. Khi nghe tiếng của cô gái cao hơn, đang nhìn chằm chằm cô với đôi mắt ướt. Kojima bắt đầu lo lắng. Nếu Yuko đạt tới đỉnh cao của sự căng thẳng thì sao? Cô gái thấp hơn đi vòng qua chiếc ghế và ôm chặt cô gái kia.

"Kojipa ~! Chúng ta đã không ra ngoài cùng nhau trong nhiều tháng. Chúng ta chỉ gặp nhau tại nơi làm việc hoặc trong khoảng thời gian nghỉ ngơi! Chúng ta hãy có một bữa hẹn! Một bữa hẹn hò ấy!"

  Haruna thở dài. Cô ấy nên đoán rằng là không có gì. Cô bỏ qua cô sóc và trở lại trò chơi của mình, để lại một Yuko đang bĩu môi.

"Kojima-san,đi mà.Ngày mai là ngày cuối cùng chúng ta rảnh rỗi và nó sẽ phù hợp, chúng ta hãy hẹn hò  đi!"

KojiHaru giữ im lặng trong khi save trò chơi, để bên cạnh một Yuko với đôi mắt cún con. Với trò chơi đã lưu, Kojima quay lại với cô sóc của mình và vuốt ve mái tóc cô ấy như  vuốt ve một chú chó nhỏ.

  "Tớ xin lỗi, Yuu-chan. Tớ đã có kế hoạch cho ngày mai"

   "Eeh? NyanNyan kế hoạch gì thế? Tớ có thể đi cùng với cậu không?"

   "Đi chung à? Ah, tớ không đi đâu cả. Ngày mai tớ sẽ sơn phòng của mình."

"Sơn phòng?"

   "Hm. - Cô gật đầu - Tớ đã có các công cụ vẽ và dọn một số thứ ra khỏi phòng. Sơn sẽ khô một cách nhanh chóng, do đó, khi tớ hoàn thành tớ có thể đặt mọi thứ lại chỗ cũ."

   "Hee... Cậu sẽ bắt đầu khi nào?"

   "Sáng sớm hôm sau. Tớ đoán nó sẽ mất cả ngày dài."

   "Hmm...Tớ đã quyết định.Sáng mai tớ sẽ đến nhà cậu.Tớ sẽ giúp cậu."

Haruna nhìn Yuko ngạc nhiên. Yuko không hỏi, chỉ tuyên bố sẽ đến. Nhưng cô hạnh phúc, Yuko sẽ giúp cô với việc sơn phòng vào ngày nghỉ của cô ấy. Cô mỉm cười và cô ấy cười lại, lộ ra lúm đồng tiền của mình. Haruna nhìn ra xa, giấu đi cái má đang ửng hồng.

Yuko đặt đầu lên vai người con gái cao hơn, mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng cũng được ở một mình với NyanNyan của cô.Cô không thể đợi cho đến ngày hôm sau.

~ ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

   "Đến đây! " - Haruna nói trong khi bước về phía cửa. Chuông cửa đang reo

Đằng sau cánh cửa được mở ra là một Yuko đang mỉm cười.

"NyanNyan ~ ~ ~ ~ ♥ "Cô nhảy lên và ôm cô gái cao hơn, người gần như  ngã về phía sau. Haruna mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô sóc.

  "Chào buổi sáng, Yuu-chan! Thôi nào, hãy để tớ đóng cửa lại đã"

Yuko để cho cô ấy đi một cách miễn cưỡng, sau đó tháo giày của cô để bước vào căn hộ. Kojima đóng cửa lại và theo người bạn đến nhà bếp.

  "Ở đây, tớ có mang một số bánh quy nè!" - Cô đặt một gói các loại bánh quy tự chế trên bàn và Haruna nhận thấy rằng nó có hình trái tim. Yuko đỏ mặt một chút, nhưng vẫn giấu khuôn mặt cô vào ngực của Haruna, ôm cô ấy một lần nữa.

" Aah ~! Cuối cùng cũng được ở với NyanNyan của tớ ~ ♥ Kojipa thơm quá!"

"Hai, hai, cảm ơn, Yuu-chan. Bây giờ, chúng ta đi vào phòng nhé?"

"Eeh? - Yuko nhìn lên và nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. -Kojima-san ... Liệu nó có nghĩa là cậu đã sẵn sàng?"

"Ha?Cậu đang nói về cái gì, Yuko? Đi thôi,chúng ta có những bức tường cần sơn  "- Yuko cười và đi tới phòng, mà không nhận thấy sự đỏ mặt của cô gái cao hơn đang thì thầm  - "Đồ ngốc!"

Hai cô gái hoàn thành đưa những đồ dùng ra khỏi phòng, bao gồm các địa điểm có thể sẽ không được sơn, và đặt tờ báo trên sàn nhà, để tránh làm bẩn nó bằng mực. Họ mặc quần áo cũ và thoải mái để làm việc mà không cần lo lắng. Haruna đưa cho Yuko một con lăn và bàn chải sau đó đặt thùng sơn giữa cả hai. Họ bắt đầu vẽ và như họ đã làm, trò chuyện sôi nổi, cười về những điều ngẫu nhiên mà họ đang nói.

   Yuko vô cùng hạnh phúc. Những khoảnh khắc cô vừa trải qua với Kojima là tốt nhất từ ​​trước đến nay.Trong khi đang làm,Yuko nhìn cô gái kia đang sơn phòng.Ngay cả với bộ quần áo rộng,đường cong của cô ấy cũng hiện ra rõ ràng. Đôi khi cô ấy làm những cái bĩu môi thông thường trong khi sơn,và điều ấy làm Yuko cười. Mỗi lần cô gái cao hơn nhìn cô và mỉm cười, Yuko cảm thấy tim cô đập nhanh hơn. Cô ước cô có thể ôm cô ấy vào thời điểm đó, nhưng vẫn phải giúp cô ấy sơn phòng. Cô biết rằng cô ấy sẽ nổi giận nếu Yuko ngưng làm việc.

  Nhưng Yuko không phải là người duy nhất nhìn lén.Haruna cũng vậy,thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái thấp hơn.Thân hình nhỏ bé của cô ấy trong bộ quần áo rộng ấy trong thật dễ thương.Những nụ cười mà Haruna rất thích với cái má lúm đồng tiền.Sự năng động và của Yuko luôn làm cô vui với những thời gian dành cho nhau. Chắc chắn, cô sẽ nhớ cô ấy khi không gặp nhau. Nhưng cô biết Yuko sẽ ra oai nếu cô giả sử việc đó.

Sau một vài giờ làm việc, cả hai đã nghỉ ăn trưa. Khi hoàn tất, Haruna mở gói bánh quy để ăn thử. 

  "Oh, như mong đợi của Yuu-chan! Nó ngon!"

   "Thật không? Waa ... Tớ vui là cậu thích nó ~ Cảm ơn!"

Haruna mỉm cười và họ ăn một số cookies nữa trước khi trở lại làm việc. Ít lâu sau đó,Haruna chú ý tới một thứ gì đó trên mặt Yuko. Đột nhiên, cô bắt đầu cười, làm cho Yuko nhìn cô ngạc nhiên.

  "Chuyện gì vậy,NyanNyan?"

"Yuu-chan ... - Cô không thể ngừng cười ... mũi của cậu."

Yuko vẫn ngây ra một vài giây trong khi Nyan thì không ngừng cười.Cô nhìn vào bóng của mình qua cửa kính. Trên mũi cô là một vệt sơn.

"AAAAHH! Tại sao?"

   Kojima cười thậm chí còn to hơn trong khi xem cô gai nhỏ gãi mũi của mình, cố gắng để xóa các vệt mực.

"NyanNyan! Thật không công bằng,cậu đứng đó và chỉ cười." Yuko đến gần và dí bàn chải trên tay vào má cô gái cao hơn.

" Bây giờ chúng ta bình đẳng! "- Cô ấy cười khi nhìn thấy gương mặt của người kia với vệt sơn trên má.

"Này, Yuko! Thôi nào ..." - Cô đã tỏ ra tức giận trong khi cố gắng để làm sạch các vết bẩn với bàn tay. Yuko đã làm vậy trong một lúc.

"Ah ... Tớ xin lỗi, NyanNyan ... tớ chỉ ..."

Nhưng câu nói của cô bị cắt ngang khi bị một chiếc bàn chải đánh vào trán, nhuộm cô một lần nữa. Khi cô nhìn lên, thấy một Kojima cười như chưa bao giờ được cười. Cô mỉm cười.

"Kojima ~ ~ ~ ~! "- Và chạy tới cô gái kia với một bàn chải trong tay.

  Và đó là cách mà họ đã bắt đầu một cuộc chiến tranh bằng sơn.Họ chạy và tấn công người khác trong khi cười đùa như trẻ con. Cuối cùng, quần áo cả hai đều được bao phủ bởi các vết bẩn màu, giống như cánh tay của họ. Haruna có mực ở cằm, má và ngay cả trong cổ cô, và Yuko, ở trán và mũi, có mực ngay cả trong tai và mái tóc của cô. Cả hai ngồi xuống kiệt sức trên sàn nhà, vẫn cười trò chơi. Cười thậm chí còn khó khăn hơn khi nhìn thấy các vết bẩn trên người nhau, cho đến khi họ nhận ra họ vẫn phải sơn để hoàn thành căn phòng. Haruna làm rối tóc bẩn của cô sóc, và đứng dậy để trở lại làm việc.

"Thôi nào, Yuu-chan. Hãy hoàn tất sớm." - Yuko đứng dậy và ôm cô gái cao hơn.

"Nó thật là vui,NyanNyan! Tớ yêu cậu!"

  Haruna đỏ mặt và trước khi phá vỡ cái ôm, cô nói:

   "Tớ cũng yêu cậu, Yuu-chan."

  Và họ trở lại với công việc.

"Eh? Kojipa? Cậu vừa nói gì? Ehh?" - Yuko không thể tin được. Kojima không bao giờ cho cô biết cảm giác của cô ấy.

   "Thôi nào, Yuko, đừng nói nữa và đến giúp tớ!" – Cô nói và đưa cho Yuko con lăn để sơn.

  Oshima nhận lấy và giúp Kojiharu sơn phòng.Cô đã cố gắng để làm cho cô ấy nói những lời đó một số lần khác, nhưng không thành công cho đến khi từ bỏ.Một vài giờ sau những cú đánh,trò chuyện và cười đùa cuối cùng họ cũng hoàn thành công việc. Họ tháo những tờ báo xung quanh các đồ nội thất và đặt nó về chỗ cũ.

  Họ đang đứng ở giữa phòng, kiểm tra để chắc rằng tất cả mọi thứ đã đúng.Yuko một tay chống hông,tay còn lại thì lau mồ hôi trên trán.Thở dài một cách hài lòng:

"Haa,chúng ta đã hoàn thành,NyanNyan!"

"Hm! "- Cô đồng ý với một nụ cười, cũng hài lòng. Nhưng cả hai đều mong muốn với tất cả tấm lòng rằng thời gian bên nhau này sẽ kéo dài lâu hơn.

- Ah, cảm ơn Yuu-chan! Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, tớ có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành nó." -Haruna mỉm cười.

"Không có gì,NyanNyan! Nó vui mà!"

Không khí đột nhiên trở nên yên lặng.Mùi mực vẫn còn đó và họ đứng nhìn chằm chằm vào nhau. Cả hai đỏ mặt và Yuko nhìn đi chỗ khác trong khi gãi đầu. Cô quyết định đi xung quanh.

  "Vì vậy..".-nhưng cô không thấy rằng dưới chân mình là một tờ báo và bước lên nó,làm cho cô trượt.

  "Yuko! "- Haruna bước về phía trước và nắm lấy tay cô gái nhỏ hơn trước khi cô ấy ngã.

  "Ahahaha! Cảm ơn NyanNyan! " - Họ ôm và nhìn chằm chằm như chúng đã được lâu hơn một chút cho đến khi Haruna bắt đầu cười.

"Yuu-chan,vết mực trên tóc làm cho cậu trông rất buồn cười " –Haruna nói trong khi cố làm mờ vết mực trên tóc mái cô sóc.

Yuko cười và đỏ mặt với việc đó,nhưng nhanh chóng chuyển sang nghiêm trọng khi nhìn vào mắt Haruna.

Không khí lại trở nên yên lặng, họ nhìn chằm chằm vào mắt của nhau. Nhịp tim,những cái ôm,đụng chạm.Họ dần tiến về phía người kia...Cho đến khi môi họ chạm vào nhau,một nụ hôn nhẹ nhàng.Rất nhanh chóng,họ tách nhau ra và lại nhìn chằm chằm đối phương.Như là thần giao cách cảm,họ lại tiếp cận nhau lần nữa,cùng một lúc.Một nụ hôn khác,trong khi đó tay Yuko vòng quanh cổ Haruna còn tay cô gái kia thì đặt ở eo cô Sóc. Họ chỉ tách ra để lấy lại oxy. Sau một vài giây nhìn chằm chằm, họ bật cười.                  

  Cả hai vẫn còn bao phủ bởi mực, và khi họ nhận ra rằng. ẫn còn trong vòng tay nhau, họ trượt cho đến khi ngồi trên sàn nhà, vẫn cười. Khi bình tĩnh lại, Yuko nhích lại gần,đặt đầu mình lên vai Haruna.Cô cười.

"NyanNyan,tớ yêu cậu"

  KojiHaru mỉm cười –"Tớ biết."

"Xin cậu đấy,hãy mãi ở bên cạnh tớ"

"Hm!" - Cô ấy đồng ý.

  "Tớ vui quá... Kojipa cũng yêu tớ ..."

  "Hm!"

"Hãy đi ngủ thôi, NyanNyan ♥"

"Hm! ... Eh? Đừng nói những điều kỳ lạ,đồ ngốc!" – Cô phá vỡ cái ôm và cau mày.

  "Ahahaha! Xin lỗi, xin lỗi!"

"Tớ yêu cậu,NyanNyan!"
"Cậu vừa nói thế,Yuko"-  Đó là khía cạnh Tsundere của cô.

  "Và tớ sẽ tiếp tục nói thế,Kojipa~!"

     Sau đó, Yuko mỉm cười trìu mến vuốt ve khuôn mặt KojiHaru. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết mực, làm cho Yuko cười nhiều hơn và Haruna- cơn tức giận của cô dịu xuống, cô mỉm cười trở lại.

     Cô Sóc xích lại gần hơn cho tới khi chạm vào môi người kia và hòa vào nụ hôn ngọt ngào. Nhưng chẳng bao lâu nó trở thành một nụ hôn sâu. Haruna cảm thấy lưỡi Yuko trên môi, yêu cầu cho nhập cảnh. Cô đã cho phép làm như vậy,kết quả là cả hai lùng sục khoang miệng của nhau. Nụ hôn kéo dài, tình yêu và mong muốn được thông qua mỗi cử động. Dường như thời gian đã dừng lại, chỉ cho họ, mùi mực dường như không tồn tại, thế giới của người này là người kia. Họ muốn khoảnh khắc đó kéo dài mãi mãi, đó là cái ôm, nụ hôn mà cả hai mong muốn trong một thời gian dài.

     Khi họ tạm biệt nhau, những nụ cười trìu mến dành cho nhau, nụ cười mà thay thế cả lời nói, đã làm cho trái tim của họ lỡ một nhịp. Họ ôm nhau một lần nữa,vuốt ve nhau. Khi nhận ra bên ngoài đã tối,họ đứng dậy,vẫn nắm lấy tay nhau. 

   "Yuu-chan, tốt hơn chúng ta nên xóa vết mực này đã" .-Haruna cười- "Cậu có thể tắm trước,tớ đi dọn dẹp đã. Ah,cứ thoải mái,thời gian là của cậu."

  Yuko mỉm cười đáp trả

"Ok! Cảm ơn , NyanNyan! "- Cô nhón chân và lấy trộm một nụ hôn nhanh chóng, sau đó thả nhẹ tay Haruna và vừa đi vào phòng tắm vừa hát trong hạnh phúc.

  Haruna dõi theo cho đến khi Yuko đóng cửa phòng tắm.Cô đặt một tay lên eo cô và thở dài với một nụ cười.

   "Cô gái này ..."

Cô đứng đó mơ mộng cho một vài phút cho đến khi quay lại với những lon sơn rỗng.Nhặt những cái lon sơn,bàn chải và con lăn,cô mỉm cười khi nhớ đến "trận chiến" lúc nãy sau đó quăng những thứ đó vào thùng rác bên ngoài. Khi trở lại phòng, cô đứng chiêm ngưỡng kết quả công việc của họ. Một cách vô thức cô đưa đầu ngón tay lên môi, nhớ đến đôi môi của cô Yuu-chan. Khi cô ấy nhận ra suy nghĩ của mình, cô đỏ mặt. Sau đó, Yuko bước vào phòng, hoàn toàn không còn vết sơn, mặc một bộ đồ ngủ. Mùi xà phòng tắm tỏa khắp phòng. 

   "NyanNyan ~! Tớ tắm xong rồi"- Cô mỉm cười. KojiHaru bắt đầu đi về phía phòng tắm cho đến khi đóng cửa lại.

   " Nee ... Cậu có muốn tớ kì lưng cho cậu không? "- Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cô Sóc.

  Haruna tặng cô ấy một cú đánh vào đầu- "Đồ ngốc,tớ cá là cậu đang suy nghĩ đến những thứ kì lạ."

  Yuko xoa đầu mình và cười, và xem Haruna rời khỏi phòng. Sau đó đi đến giường và đặt, vùi mặt vào gối Haruna. "Hmm ~ ~ ~ ~!Hương thơm của NyanNyan ~ ~ ~!" -Cô ôm gối của Haruna –"Thật tuyệt ~ ~ ~ ~ ~!"

   Haruna hoàn thành việc tắm của mình và rời khỏi phòng tắm. Cô đã cười khi thấy một trái tim lớn được vẽ bởi Yuko trên gương mờ xỉn.Chính giữa trái tim có chữ "H x Y" Cô bước vào phòng và tìm kiếm tác giả.

"Yuu-chan, cậu.." – Lời nói ngưng khi cô nhìn thấy cô Sóc đang ngủ trên giường của cô. Mỉm cười và nằm xuống,ôm cô Sóc và vuốt ve mái tóc của cô ấy. Yuko, vẫn còn ngủ, nở nụ cười và lầm bầm:"Tớ yêu cậu, NyanNyan ... "- Haruna mỉm cười trở lại.

   "Tớ biết"- Cô tiến lại gần và hôn vào má Yuko. Sau đó nằm cạnh cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy và thì thầm.- "Tớ cũng vậy, Yuu-chan."

  Sau khi nhìn Yuko ngủ một lúc, Haruna cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc ấy không còn nghe mùi sơn nữa. Đêm đó, cả hai đều mơ về ngày hôm sau, khi họ sẽ đi đến buổi diễn tập với nhau. Nắm tay nhau,điều mà không phải lúc nào cũng xảy ra. Sự kết nối được hình thành mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự ràng buộc được giữa họ hình thành sau một ngày nghỉ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro