Dejun và những cậu trai nổi loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Xiao Dejun chưa bao giờ ra khỏi khu phố người Hoa, nhưng lúc này đây, cậu lại thấy mình đang lang thang suốt cả buổi chiều cùng một nhóm trai mặc đồ in hình hổ báo; lẻn vào bãi đỗ xe uống trộm bia và biến mọi bể bơi bỏ hoang trong vùng thành tụ điểm riêng của mình.

Hay, Dejun cuối cùng cũng có tiếng nói riêng của mình sau khi tham gia vào nhóm những cậu trai nổi loạn nhưng cũng cực kì thân thiết.

(Dựa trên bộ phim Lily và những cô nàng nổi loạn)

---

"Mày kiếm được thằng nhóc này ở đâu thế?" Hendery đặt một bàn tay trên bánh lái, cặp kính màu mù tạt mật ong vắt vẻo trên sống mũi. "Tao không biết." Lucas ngồi ghế phụ bên cạnh, mặt còn chẳng buồn quay sang, nhún vai thờ ơ đáp lời. "Ở trên phố à, hay ở đâu à?"  Thằng con trai còn lại ngồi ở ghê sau tự rúc rích cười.

Dejun nghĩ vầng hào quang màu trắng sữa của mấy thằng trai Cali kia đang khiến không gian quanh nó trở nên mộng mơ hơn bao giờ hết. Nó lướt ngón tay dọc theo mép cửa xe, nắng chiều dịu dàng phủ lên trên chiếc xe Ford Mustang một lớp nhũ lấp lánh. Chiếc xe chạy nhanh trên phố, lướt qua những căn nhà với hàng rào trắng đục, lướt qua những nhà hàng bistro mà Dejun biết nó sẽ chẳng bao giờ dám đặt chân vào, vượt qua cả một nhóm nam sinh trung học với đủ loại ván trượt màu mè nằm vững vàng dưới đế giày sneakers của họ. Đó là tất cả những gì Dejun từng mơ về cuộc sống tại Mỹ của mình, nhưng giờ đây, khi cậu đang lướt thật nhanh qua tất cả những thứ đó, từ ghế sau của một con xe mui trần, Dejun khó có thể chấp nhận cuộc sống của mình từ giờ sẽ diễn ra theo cách này.

"Hàng xóm." Lucas ngửa đầu uống cạn lon coca vị anh đào cuối cùng của mình trước khi quay lại đối mặt với Dejun. "Mới chuyển đến vài ngày trước." cậu ta nở một nụ cười thấu hiểu, và trước khi Dejun có thể hiểu ra, những cậu trai khác đã chuyển hẳn tầm nhìn về con đường trước mặt.

---

Hendery kéo cả nhóm vào một bãi đỗ xe trống chỉ còn lại vài ba chiếc xe cũ nát. Một tấm bê tông lớn màu hồng phấn đề tên "Nhà hát Roxie" đặt trên đỉnh tòa nhà. Đèn neon đã chuyển sang màu xàm đùng đục, và Dejun thầm đánh giá toàn bộ vẻ ngoài của nhà hát bỏ hoang này thật thiếu hài hòa.

Dejun cố giữ khoảng cách của mình với hai cậu trai đang tựa người vào tường. Một trong hai đứa đang gõ gõ điếu thuốc của mình để tàn tro rơi lả tả xuống nền đường nhựa dưới chân - nếu cậu nhớ không nhầm nhóc đó tên Yangyang. Thằng nhóc mặc một chiếc áo bằng vải sa tanh, bên trên in hình vài con hổ với móng vuốt sắc nhọn.

Lucas lại không như vậy, cậu ta mặc một cái quần ống loe, với phần loe ngắn trên mắt cá. Quần Jean khiến Lucas càng trở nên cao lớn, và càng khiến Dejun lo lắng khi phải đi chơi cùng lũ trai này. Cậu khá chắc chắn mình không thời thượng như những người ở đây, khi chỉ mặc một chiếc quần soóc màu khaki phối cùng áo polo bằng vải đũi. Chắc chắn không, Dejun kết luận, ép tay mình lún xâu hơn vào túi quần.

"Cầm lấy." Hendery chắn trước tầm nhìn của  Dejun cùng với một hộp thức ăn gì đó nhãn hiệu Trung Quốc, thuận tiện thả một cái vào tay Dejun. Cái hộp có in hình một con rồng cùng vài sợi mì vắt qua đôi đũa. Hendery tiếp tục đi về phía trước, chia phần đồ còn lại cho Lucas và Yangyang.

"Cảm ơn nhé, Heng." Yangyang thả điếu thuốc xuống sàn, dẫm nát nó bằng đế giày của mình. Bốn người tụ lại một chỗ bắt đầu tìm hiểu lẫn nhau.

"Ai xong cuối phải đi đổ cái này," Yangyang vung cái chai nhỏ lên, lắc lắc, "lên mỳ của mình!" Cậu nhóc tự tin như thể chắc chắn mình sẽ không phải là người cuối cùng đen đủi đó. Dejun có thể nhìn thấy trên nhãn chai: "Plutonium Mad Dog 375" và trong lớp thủy dày là thứ chất lỏng sền sệt màu nâu đỏ. Cậu nhóc có vẻ không thực sự hiểu '9 triệu đơn vị Scoville' là gì, cũng như hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả của việc xịt cái thứ nước sốt chết người đó lên bữa trưa của mình.

"Đừng nháo nữa." Lucas cú nhẹ một cái vào đầu Yangyang, cậu nhóc nhỏ tuổi hơn nhanh chóng đáp lại bằng một biểu cảm khôi hài trên mặt, không quên thả cái chai vào giữa 4 người.

"Này ,này." Hendery quàng tay qua vai Dejun, hất mắt nhìn hai người đối diện. "Chúng ta có khách đó." Anh ta quay đầu, nhìn thẳng vào mặt Dejun. Hai khuôn mặt sát rát vào nhau, Dejun nhận ra một nét dịu dàng trên khuôn mặt đối diện. Đôi mắt dịu dàng của anh ta khiến Dejun liên tưởng về giống chó săn lông vàng (Golden retiever) ngoan ngoãn và tốt bụng.

"Mau ăn hết đi." Hendery nhẹ nhàng đẩy cái hộp trong tay trong tay Dejun. Cậu liền thuận thế tự gắp cho mình một gắp lớn. Là mì xào với vài miếng thịt gà, đậu phụ rán và hành xanh. Không giống với món mì xào mẹ vẫn hay làm, nhưng nó tự hứa sẽ ghi nhớ để thử thêm vài lần vào những dịp khác.

Hendery cứ thế nhìn Dejun ăn cho đến những sợi mì cuối cùng, khóe miệng  hằn xâu nụ cười.

---

Lucas nhảy lên nóc một chiếc xe hỏng, đèn pha đã rụng hết, cửa kính vỡ tan nát đến độ nó không thể nào đếm nổi thành bao nhiêu mảnh. Hendery đưa cho cậu ta một cây gậy bóng chày, xếp một hàng dài những chai bia rỗng, trước vung gậy đánh xuống. Vỏ chai vỡ tan nát trên nóc ô tô, rơi cả xuống mặt bê tông bên dưới.

"Mày thích," Yangyang khoanh tay đi vòng qua mũi xe, "Chết vì đau tim khi đang tụt quần trong phòng tắm," thằng nhóc cười khúc khích, "Hay bị giật chết trên ghế điện?"

"Điện giật, đồ điên!" Hendery tựa lên mui xe trầy trụa.

"Nghiêm túc hả?" Yangyang nghi ngờ nhìn cậu trai lớn tuổi, giọng đầy nghi hoặc, "Mày thích bị nướng sống à?"

"Tao nói là tao thà chết như thế, còn hơn là bị chết khi đang tụt quần chuẩn bị giải quyết nỗi buồn cho hai bờ mông."

Xiaojun khẽ khúc khích, nhưng không thoát khỏi đôi tai thính của Hendery. "Vả lại, nếu được ngồi trên cái ghế đó, hẳn tao đã phải phạm phải tội ác gì đó đáng giá lắm." Giọng Hendery càng ngày càng đanh lại và kết thúc câu bằng một cú đấm mạnh vào thành xe.

"Kiểu như... cắt bay ciu của người ta ấy hả." Yangyang tiếp tục trêu đùa, trong khi Lucas thúc cùi trỏ vào eo nó.

"Và chắc chắn tao sẽ chuẩn bị cho mình một động cơ hoàn hảo và chính đáng." Hendery cụng chai bia của mình vào chai của Yangyang rồi nhảy khỏi mui xe. "Được rồi! Hết lượt."

Hendery lặng nghĩ mấy giây trước khi đưa ngón tay về phía Lucas. "Bùm" Cậu ta chống tay lên cằm đợi Hendery đặt câu hỏi.

"Mày thích chết trong giàu có nhưng cô độc thiếu tình thương," Hendery ghé sát vào tai Lucas "hay nghèo đói, nhưng vô vọng trong tình yêu."

"Giàu cô đơn. Quá dễ, câu tiếp." Lucas lập tức trả lời ngay khi những người khác còn chưa kịp hiểu câu hỏi.

"Hừ... Lãng mạn ghê," Hendery mỉa mai. Lucas đảo mắt."Mày biết mà. Tao chết tâm rồi."

"Tao thích thế," Hendery nhếch mép trước khi một lần nữa chuyển sự chú ý của mình về phía Dejun. Dejun đang nhìn về phía xa xăm, chỗ mặt trời đang lấp ló chen vào góc nhỏ giữa từng tầng lá cọ. Hendery lặng lẽ tiền về phía cậu. "Giờ, đến lượt mày."

"Câu trả lời sẽ được ghi lại." Yangyang lên tiếng trong khi hai tay nhanh nhẹn lôi ra một chiếc máy quay VHS. Dejun há hốc miệng ngạc nhiên nhìn vào ống kính.

"Có hai cách để nhẹ nhàng chết đi," Hendery nắm tay đưa đến trước mặt Dejun giả vờ làm một chiếc míc. "Cách thứ nhất, mày không thể kiểm soát được... mày chỉ đi ngủ như thường lệ rồi không bao giờ thức dậy nữa.". Hendery vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Dejun, nhưng kì lạ là cậu lại chẳng cảm nhận được chút đe dọa nào. Ngay cả khi chủ đề là cái chết. Hendery gần như thờ ơ với cậu; Dejun ước gì chính cậu cũng có  thể nói về cái chết một cách bình thản như vậy.

"Hoặc chết đuối." Hendery chớp chớp hàng mi. "Nhưng mày làm điều đó sau khi đã vĩnh biệt tất cả mọi người." Cậu ta lại xoay người tiến thêm một bước. "mày cứ thế bước dần về phía biển, để những con sóng đưa mày đi." Hendery liếc qua vai, ánh mắt chờ mong nhìn Dejun.

"Rồi, chọn đi."

Dejun có thể đếm trên đầu ngón tay số lần mình được ra biển. Biển cả bao la rộng lớn và xâu thăm thẳm, đến độ chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cậu ớn lạnh. Nhưng Dejun không thể đưa ra câu trả lời của mình, vì gần như ngay khi câu hỏi kết thúc cậu đã nghe tiếng ai đó chế giễu sau lưng.

"Không phải hiển nhiên rồi sao." Yangyang đấm vào lưng Dejun. "Ai mà lại không muốn chết trong lúc đang say giấc chứ."

"Suỵt." Hendery nói, "Để nó trả lời."

"Ừ thì, tớ chưa bao giờ được ra biển, nên, tớ đoán, tớ muốn chết đuối giữa đại dương." Dejun cúi xuống dán mắt vào đôi giày của mình, gật đầu cam chịu. "để ít nhất được thấy nó một lần trước khi chết."

"Mày nghiêm túc à? Sống ở LA nhưng chưa tới biển bao giớ ấy hả?" lần này là Lucas hỏi. Dejun có thể cảm nhận ba người kia đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp. Thanh niên ở độ tuổi của cậu thời nay có thể dễ dàng được ra khỏi nhà vậy hả? Được phép một mình ra biển sao? Dejun thầm cảm thấy may mắn khi mẹ cậu không phát hiện ra căn cứ bí mật này, nơi mà con trai bà đang tụ tập với một đám đầu tóc lù xù, quần áo ngổ ngáo.

"Ờ thì," Dejun gãi đầu, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng. Hay xấu hổ gì đó, chính cậu cũng không rõ. Mà cũng có thể là cả hai. "Mẹ tớ chưa bao giờ đưa tớ đi. Tớ còn chưa từng ra khỏi khu phố nhà mình nữa." Dejun ngẩng đầu, trước mặt cậu là Hendery với một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm.

"Bà ấy sợ phải rời khỏi khu phố Tàu. Sợ tất cả mọi thứ."

Dejun nhớ về những ngày đầu đặt chân lên nước Mỹ, với những ước mơ cùng những cảm xúc buồn vui lẫn lộn về một cuộc sống mới. Nhưng rồi tất cả những gì cậu có thể làm là lang thang trong khu phố người Hoa, chẳng thể làm gì hơn. Dejun khao khát được tự do, nhưng khuôn mặt lo lắng của mẹ lúc nào cũng hiển hiện trong tâm trí cậu.

"德俊,外面世界可危险了!别一个人溜出去,把我弄得操心死了。(Dejun, thế giới ngoài kia quá nguy hiểm! Đừng bao giờ trốn ra ngoài một mình, bằng không mẹ sẽ lo lắng chết mất.")

Cậu vẫn nhớ chính xác từng từ mẹ nói với mình vào ngày đầu tiên họ bước chân vào căn nhà mới; trong khi cậu đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi lũ trẻ hàng xóm vui đùa. Vài đứa tóc nhuộm vàng xanh kì cục, vài đứa mồm nhồm nhoàm kẹo cao su, vài đứa khác đang hi ha ha vì vài câu đừa bỡn ngu ngốc nào đó mà bạn nó vừa bịa ra. Đối với cậu lúc đó, chúng trông thật hoang dại và xa lạ, nhưng cậu biêt một ngày nào đó nếu muốn hòa nhập vào cuộc sống đó, cậu sẽ phải bước ra khỏi cuộc sống này, một mình.

Hendery nốc cạn chai bia của mình, khẽ yên lặng gật đầu. "Được rồi, bây giờ mày không cần phải sống thế nữa, phải không?" Cậu ta dí sát mặt vào Dejun, tiếp tục nói, "Mày có thể làm bất cứ thứ gì mày muốn."

Dejun bật cười, nhưng ngay lập tức tắt rụi khi Hendery nâng chai rượu áp lên cằm cậu. "Giờ thì uống đi."

"Ồ, không, cảm ơn..."  Dejun khẽ mỉm cười, từ chối lời đề nghị của Hendery. Cậu biết chẳng dễ gì mà họ cho qua dễ dàng vậy. Và hơn thế nữa, Dejun biết mình cũng chỉ là một thằng nhóc dễ dụ.

"Thôi nào," Lucas nhảy khỏi mui xe, choàng tay qua vai Dejun. "Bọn tao sẽ không đi đâu cho đến khi mày uống hết."

"Uống đi!"

"Mẹ mày đâu có ở đây, cứ làm bất cứ điều gì mày muốn!"

Từ bé tới giờ Dejun đã luôn phải sống trong những luật lệ hà khắc của chính mình. Có lẽ đây là lúc để cậu uốn cong, bẻ gẫy một vài điều rồi.

Cậu nhanh chóng bắt lấy chai bia trên tay Hendery, một đường đưa thẳng lên miệng. Chất cồn dường như đốt cháy mọi nơi nó đi qua, cậu nheo nheo đôi mắt như một thằng nhóc nhút nhát, nhưng đây cũng là đầu tiên trong đời, Dejun cảm thấy được nắm quyền kiểm soát chính mình. Dejun nắm chặt chai bia trong tay, dù có thể từ bỏ ngay lập tức và trả nó lại cho Hendery, thì cậu cũng không làm vậy. Dejun cứ uống rồi lại uống cho đến những giọt cuối cùng.

"Đúng là bạn tao," Hendery thỏa mãn nhìn Dejun, những người còn lại cũng đứng sau nhiệt tình cổ vũ. Dejun bỏ cái chai xuống thở hắt ra, cổ họng gần như bị đốt cháy hoàn toàn còn trái tim đập dồn dập như trống đánh trong lồng ngực.

"Giờ thì, ném nó đi."

Dejun lấy đà ném cái chai đi xa hết sức có thể, nhìn nó chạm mạnh vào nền đất đá lộn xộn, vỡ tung thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ; bên tai vang lên tiếng reo hò cổ vũ của những cậu trai còn lại.

---

"Muốn học cách khạc nhổ không?" Yangyang trêu chọc, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa trên thành bể bơi đã khô cạn. Bể bơi được trang trí bởi tông màu pastel ngọt ngào, một chút tím nhàn nhạt cùng vài đường xọc kẻ vàng tươi tắn, nhưng những vết sứt mẻ rải rác lại là minh chứng rõ ràng nhất cho niên đại thực sự của cái chốn này. Dejun cố gắng tưởng tượng hình ảnh nơi này của vài thập niên trước; có lẽ là một nơi với đầy những chiếc mũ chống nắng rộng vành, tiếng trẻ con khúc khích đùa nghịch, một hồ nước trong xanh vây kín bởi biển người nhấp nhô.

"Khạc nhổ á? Cũng không..." Dejun chưa kịp hết câu đã phải ngừng lại bởi cú thúc cùi trỏ có lẽ là lần thứ năm trong ngày của Yangyang."Ồ, mày phải thử chứ,"

Và cuối cùng họ cũng dạy cậu khạc nhổ. Dejun nhận ra đó thực sự là một hành động nổi loạn, hơn tất cả những gì cậu từng làm trước đây. Lần đầu tiên trong đời Dejun thực sự thấy mình như đang đứng trên đỉnh thế giới, khi được hét hò cả buổi chiều cùng đám bạn mới quen, ba cậu trai với những dấu hỏi về đạo đức hành vi nhưng chắc chắn là những người gan dạ nhất cậu từng biết.

Họ lấy máy quay ra, chơi bời, cười đùa trước ống kính, biến bể bơi hoang tàn này thành ốc đảo riêng của mình. Đầu gối trầy trụa, nước mắt nóng hổi, mọi suy nghĩ đều chia sẻ cùng nhau. Những quan điểm về tình yêu, tình bạn, tuổi trẻ và mọi thứ khác nữa. Dejun ngồi vắt vẻo trên thành bể, đấu gối co lại, cổ ngửa về phái sau đầy thích thú, mọi thứ ở đây vào lúc này, có lẽ là điều hạnh phúc nhất mà Dejun từng có.

Hendery đi tới bên canh, nắm lấy cánh tay Dejun, kéo cậu về phía Lucas và Yangyang ở giữa hồ. Họ cứ thế rượt đuổi vòng quanh cho đến khi xương sườn đau nhức và mặt trời khuất hẳn sau những dãy nhà cao tầng, tạo thành vô số cũng những bóng hình nguệch ngoạc đè lên nền bê tông sứt mẻ. Tiếng nô đùa hò reo dần lắng lại, thay vào đó là tiếng dế rầm rì hòa lẫn với tiếng chuông leng keng từ xa vọng lại.

"Đó? Hôm nay mày cũng vui mà," Hendery xoay người đặt lên má Dejun một nụ hôn. Đáng lẽ hành động đó phải khiến Dejun ngạc nhiên lắm,nhưng cậu đã bị cuốn xâu vào cuộc vui chẳng còn suy nghĩ được gì cũng chẳng thèm tránh khỏi người bên cạnh.

Dejun còn hôn lại lên má Hendery.

---

Những dãy đèn đường lướt nhanh qua mắt, tan thành từng đốm sáng vàng rực rỡ. Hendery vẫn ngồi ở ghế lái, nhưng lần này ngồi trên ghế phụ là Dejun. Hendery rít một hơi thuốc lá thật dài và chậm rãi, nở một nụ cười ấp áp với Dejun, không phải nụ cười khinh thường mà ban sáng cậu mới nhìn thấy. Dejun nghĩ Hendery thế này trông thật hoàn hảo, kính râm màu mù tạt mật ong cài trên mái tóc, gió vuốt ve lên đôi gò má, ánh mắt lấp lánh những niềm hạnh phúc giản đơn về cuộc đời.

Ca khúc Dream Lover của Faye Wong vang lên từ chiếc radio. Hendery vặn lớn âm lượng khẽ gật gù theo giai điệu. Dejun nhận ra đó là ca khúc yêu thích của Hendery, nhưng cậu quyết định không đề cập đến vấn đề này.

"Thi thoảng chúng ta cũng nên đi chơi với nhau vài lần thế này." Cậu nhìn thẳng vào Hendery.

"Bọn này luôn chào đón mày, Jun." Họ một lần nữa cụng chai vào nhau rồi lại ngả đầu cười lớn. Dejun dang tay ra ngoài cửa sổ xe, chiếc xe lao nhanh vào xa lộ, hướng về phía mặt trời.

LosAngeles dường như là một thành phố hoàn hảo cho những khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro