Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Seokjin chuyển đến Seoul, vào sống ở căn hộ đầu tiên của mình, anh nghĩ anh sẽ chinh phục được cuộc đời. Mọi thứ sẽ ổn thỏa trong vòng 3 năm tới.

Anh dự sẽ đạt được thành tựu lớn trong diễn xuất, tỉ như bị người khác phát hiện bản thân đang uống cà phê tại một quán sang trọng ở Gangnam. Anh sẽ tìm cho mình một người bạn trai và cùng người kia làm một bữa sáng muộn vào mỗi sáng Chủ nhật, " vô ý " chiên khét trứng khi họ mãi cuốn vào những nụ hôn và những cái ôm từ đằng sau. Anh dự sẽ mua cho mẹ mình một chiếc ví hàng hiệu. Một trong những thương hiệu thật sự đắt tiền, và giá của nó sẽ đủ để trả tiền cho hai học kỳ đầy đủ tại một trường đại học. Anh dự sẽ khiến khuôn mặt mình được xuất hiện tại tất cả các bảng quảng cáo, bay tới New York và Hồng Kông và Paris. Anh dự sẽ làm việc và sống một cuộc đời đáng sống.

Điều đầu tiên Seokjin học được về cuộc sống của người lớn là nó chả khác gì lúc trước, chỉ là nhiều hóa đơn hơn và ít cơ hội lại. Và cả những buổi tối mất ngủ và bần thần nhìn lên trần nhà vào ban đêm, suy nghĩ về những sai lầm không thể cứu chữa của mình.

Anh không phải là một diễn viên nổi tiếng. Anh thậm chí còn không được mời đóng quảng cáo. Điều tốt nhất anh có thể đạt được là một vài hợp đồng làm người mẫu cho các tạp chí địa phương và một vài nhà bán lẻ quần áo online . Anh tìm được một công việc phụ để  giúp trả các hóa đơn. Mọi thứ xa vời với những gì anh đã dự định, và thì giờ thì thật tồi tệ, nhưng nó linh hoạt và anh thì có thức ăn và chỗ ở, vậy nên anh sẽ không phàn nàn.

Anh không có bạn trai. Anh thậm chí đã ngừng việc hẹn hò, quá mệt mỏi với những mối quan hệ không tiến tới đâu. Anh mệt mỏi với những căng thẳng trong buổi hẹn hò đầu tiên và đợi xem ai sẽ là người nói lời cáo biệt trước và những cuộc trò chuyện chỉ về bản thân họ mà anh nghĩ rằng nó thật sự khó xử . Nhưng anh có một nhóm bạn vững chắc- họ thường xuyên nhắn tin và đi chơi, và anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.

Anh không thể mua cho mẹ mình một chiếc ví hàng hiệu xa xỉ, hay một chiếc ô tô hay thậm chí là một chiếc vòng tay kim cương. Anh dành năm tháng để miệt mài và tiết kiệm và làm thêm giờ để cuối cùng có đủ khả năng để mua cho mẹ một bộ vòng tay làm bằng bạc. Bà không ngừng cười rạng rỡ với anh vào ngày anh tặng nó. Trong nhiều tháng sau đó, bà vẫn đăng những bức hình nó nằm đẹp đẽ trên cổ tay của mình trên các trang xã hội, và anh luôn mỉm cười khi thấy những bức hình đó.

Anh có quá nhiều đêm mất ngủ, chiến đấu với những nỗi sợ hãi vô căn cứ về tương lai và sống lại những khoảnh khắc tồi tệ nhất của cuộc đời anh. Anh có quá nhiều ngày về nhà, kiệt sức, quai hàm nghiến lại và tự hỏi liệu đây có phải là tất cả không. Anh có quá nhiều nụ cười không chạm đến đáy mắt, rằng những nụ cười đó thật sự vô nghĩa.

Anh cảm thấy bản thân đang dần chìm vào những công việc buồn tẻ tăng dần theo năm tháng và anh không thể theo kịp. Các khớp xương của anh mệt mỏi, các cơ bắp đau nhức, và không có nghỉ ngơi, chỉ có nhiều việc hơn, tốc độ nhanh hơn, rằng anh chỉ có thể bị treo lơ lửng hoặc rơi xuống đáy.

Anh tâm sự với Namjoon, bởi vì Namjoon là một thiên tài và rẻ hơn nhiều so với một nhà trị liệu mà anh có đủ khả năng để trả. Một cuộc nói chuyện lơ lửng giữa triết học và động viên, một cuộc nói chuyện sẽ khiến anh thoải mái hơn.

"Nhìn lên bầu trời hai mươi phút mỗi ngày, hyung," Namjoon nói, làm những cử chỉ lớn bằng hai tay và chỉ lên bầu trời. "Anh sẽ thấy hạnh phúc hơn."

Seokjin không hoàn toàn tin vào điều đó, nhưng nó miễn phí và vẫn tốt hơn là không có gì.

Lần đầu tiên anh thử nó, anh đặt hẹn giờ trên điện thoại chính xác trong hai mươi phút. Anh tự hỏi nó sẽ tốt hơn nếu anh nhìn ra ngoài cửa sổ hay phải đứng ngoài trời cho bài tập này. Anh quyết định chọn cách an toàn, chạy bộ bên ngoài căn hộ của mình, đứng bên cánh cửa. Anh nhìn chằm chằm vào những đám mây mịn, hình dạng chuyển động tinh tế theo từng giây nhờ vào những làn gió.

Thật là nhàm chán. Hai mươi phút nhìn chằm chằm vào bầu trời. Anh có một tiếng kêu nhỏ ở cổ sau năm phút. Có lẽ anh trông như một thằng ngốc. Nhưng anh có thể cảm thấy suy nghĩ của mình chậm lại, cuối cùng, thật may mắn. Cảm gíac được nghỉ ngơi. Anh cảm thấy được thư giãn và những luồng khí nhẹ nhàng thoát ra từ buồng phổi , đôi môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Anh không biết liệu mình có cảm thấy hạnh phúc hơn không khi đồng hồ bấm giờ vang lên, nhưng anh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Anh vẫn còn hóa đơn để thanh toán, vẫn phải tìm những buổi thử giọng để tham gia và vượt qua. Anh vẫn chưa chạm tới thành công hay danh tiếng, nhưng chí ít anh nghĩ rằng anh có thể đối phó với nó tốt hơn một chút bây giờ.

Anh dành hai mươi phút mỗi ngày để nhìn lên bầu trời. Vào tuần thứ ba, anh thậm chí không cần dùng đến đồng hồ bấm giờ nữa . Nó biến thành một bài tập trong thiền định. Anh cười nhiều hơn, có những nụ cười chân thành. Anh tìm thấy sự tự tin mà anh đã đánh mất ở đâu đó trong suốt những năm qua. Anh bắt đầu nộp đơn cho nhiều buổi thử giọng, những buổi lớn hơn so với trước kia anh từng tham gia. Anh thậm chí còn đặt chụp ảnh với một tạp chí lớn.

&

Trời đang mưa, Seokjin nhận ra, bước ra khỏi quán cà phê và đứng dưới mái hiên. Anh nhìn sương mù , nhìn nó dần tạo ra một màn lớn phủ mờ trên đường phố. Đường phố gần như vắng vẻ, người ta lẻ loi phóng qua rồi đứng dưới mái hiên của các cửa hàng để tránh những giọt nước. Mưa đã không nằm trong dự báo và hầu hết mọi người đều mất cảnh giác như anh.

Còn bốn khối nhà nữa là đến căn hộ của anh . Anh thở dài và cân nhắc việc quay trở lại quán cà phê để chờ tạnh mưa, hay là nhắn tin cho Hoseok và hỏi xem cậu có làm việc bán thời gian ở một cửa hàng gần đó với một chiếc ô tiện dụng không.

Anh rút điện thoại của mình ra để kiểm tra chỗ ở của Hoseok, lướt qua phần nhắc nhở mỗi ngày . Giờ nhìn bầu trời :) nó hiển thị và anh mỉm cười. Bây giờ cũng là một thời gian tốt như bất kỳ thời gian nào.

Anh bỏ điện thoại vào túi và dựa vào tường tòa nhà, đưa mắt lên trên. Nó đẹp. Không khí mát mẻ, đặc quánh với độ ẩm. Anh hít một hơi thật sâu, ngắm những đám mây xám và những giọt mưa nhỏ. Anh tự hỏi nó có cảm giác như thế nào, lạnh như những nhúm băng nhỏ hay rằng nó mềm và mát mẻ.

Được nửa thời gian trôi qua khi anh nhận ra rằng không có gì thật sự ngăn anh bước ra từ dưới mái hiên. Anh có thể nhanh chóng bước đi cho đến khi anh rời khỏi nơi trú mưa và những giọt nước chậm rãi rơi xuống đầu anh. Anh không làm bằng đường, vậy nên anh chắc chắn sẽ không tan chảy. Cơn mưa này thậm chí còn không phải là một trận mưa như trút, nó chỉ hơn một cơn mưa phùn mà thậm chí những giọt mưa không nặng nề tới mức làm cho da đầu anh đau nhói.

Anh di chuyển để bước ra đường nhưng dừng lại. Có một sự do dự cản bước đôi chân anh bước tiếp, cùng là sự do dự khiến anh không thể can đảm đi xin công việc mà anh nghĩ mình không thể có được. Cùng một sự do dự rằng nhiều năm thất bại và bị từ chối tích hợp vào từng khúc xương và thớ thịt của anh và làm xao động tâm trí anh ta. Đó là sự do dự tránh xa bất cứ điều gì không chắc chắn và khiến anh trở lại vùng an toàn và thoải mái.

Và rồi bằng sự quyết đoán, anh quyết định bước tiếp và ra khỏi sự an toàn của mái hiên.

Anh ngẩng đầu lên trời và nhắm mắt lại, mỉm cười. Trời mát nhưng nhẹ nhàng, những hạt mưa trượt xuống má và thấm vào lớp vải của chiếc áo cao cổ. Tóc anh bắt đầu bám vào một bên mặt, nhưng anh không than vãn về việc đã mất bao nhiêu thời gian để tạo kiểu sáng nay. Có một bong bóng của một cái gì đó giống như hạnh phúc, cồn cào trong dạ dày anh và lan dần sang khắp tứ chi anh. Nụ cười anh càng thêm mở rộng .

Mắt anh mở to khi anh nghe thấy tiếng tách không thể lẫn vào đâu của máy ảnh. Anh quay về phía phát ra âm thanh và thấy một người đàn ông tầm tuổi, đang cầm máy ảnh trong tay. Tóc anh ta bị che phủ bởi một chiếc mũ bóng chày, áo hoodie đen của anh ta ướt một nửa do mưa, nhưng điều thu hút sự chú ý của Seokjin là đôi mắt của người nọ: sắc sảo, như đang tìm kiếm, thu hẹp trong sự tập trung cao độ.

Seokjin chớp mắt với anh ta và nghiêng đầu nghi vấn.

"À," người đàn ông nói, nhận thấy sự chú ý của Seokjin. "Xin lỗi, tôi đã chụp ảnh anh. Tôi đáng lẽ ra nên hỏi trước." Anh ta hạ máy ảnh xuống và đưa nó ra cho Seokjin, bước lại gần. "Tôi chỉ chụp một tấm. Anh có thể xóa nó nếu anh muốn. Đây này ."

Seokjin chớp mắt với Yoongi một lúc trước khi anh cầm chiếc máy ảnh được đưa ra với đôi tay do dự. Anh nhìn vào màn hình, vào bức ảnh người lạ chụp. Tóc anh bị vuốt một cách kỳ lạ vào trán, giống như anh đang sợ, nhưng làn da của anh dường như sáng lên với đôi môi sáng hồng và đầy đặn. Anh cười. Anh trông ổn, điều này cũng không hẳn là bất ngờ đối với anh. Điều khiến cho hơi thở của Seokjin bị nghẹn trong cổ họng là cách bức ảnh, một bức ảnh đơn giản, bằng cách nào đó nắm bắt được tâm trạng của anh. Anh có thể nhìn thấy sự hạnh phúc thể hiện qua độ nghiêng của xương gò má, gần như có thể cảm nhận được cảm giác tự do và không trọng lượng dọc theo độ dốc của mũi và đôi môi.

Anh liếc nhìn lại người lạ. "Tại sao anh lại chụp ảnh của tôi?" anh hỏi, đưa ngón tay cái lên nút xóa trên máy ảnh.

Người lạ đứng thẳng và khuôn mặt căng thẳng dịu đi đôi chút. " Ah , tôi nên giới thiệu bản thân mình." Anh ta vung ba lô ra khỏi vai và lục tìm trong các ngăn, cuối cùng rút ra chiếc hộp nhỏ màu đen sáng bóng. Anh ta mở nó ra và rút ra một tấm danh thiếp. "Min Yoongi, nhiếp ảnh gia," người nọ nói, đưa thẻ bằng hai tay.

Seokjin kiểm tra thẻ, màu trắng và bóng và dập nổi. Tối giản nhưng nghệ thuât . Anh liếc nhìn Yoongi và mỉm cười. Nó có vẻ phù hợp với chủ sở hữu, anh nghĩ, khi người nọ mặc trang phục toàn màu đen và cái ánh kim của đồ trang sức bạc trên cổ tay và trên tai Yoongi sáng lấp lánh. Anh gật đầu và bỏ túi. Những ngón tay của anh vẫn lơ lửng trên nút xóa.

"Điều đó giải thích thỏa đáng anh là ai," anh nói, chớp mắt để những hạt mưa rơi khỏi khóe mắt . "Nhưng đó không phải là câu hỏi của tôi. Tại sao anh lại chụp ảnh của tôi?"

Yoongi nhìn anh chằm chằm, lại là ánh mắt sắc bén như đang tìm kiếm một điều gì đó. Seokjin muốn biết những gì nó đã tìm thấy thứ gì, bởi vì một nụ cười nhỏ đã xuất hiện trên môi của Yoongi, mắt Yoongi nheo lại. "Tôi cảm thấy như mình sẽ bỏ lỡ một điều gì đó lớn lao nếu bản thân không chụp."

Seokjin liếc xuống máy ảnh và gật đầu, một nụ cười kéo theo vành môi của anh. "Ừ. Tôi biết cảm giác đó như thế nào," anh nói. Rồi đưa máy ảnh lại cho Yoongi. "Anh có thể giữ bức ảnh. Tôi thật sự nhìn ưa nhìn trong đó. "

Yoongi bật ra một tiếng cười ngắn, ngạc nhiên. "Tôi thật sự giỏi trong những việc mình đã làm."

Seokjin ậm ừ và nhún vai. "Hoặc là vì tôi thật sự đẹp trai."

Yoongi lại cười. "Anh luôn tự tin như thế này à?"

"Không," Seokjin trả lời trung thực. "Nhưng tôi đang học dần."

Nụ cười của Yoongi vẫn giữ trên môi và có một sự nhận ra ánh trong đáy mắt, như là đồng cảm hay thấu hiểu tâm tư anh. Seokjin vẫn không nghĩ quá nhiều về nó. Anh lùi lại một bước và vẫy tay từ biệt. "Tạm biệt, Min Yoongi. Thật là vui khi gặp cậu."

Anh quay lại và bước hai bước trước khi nghe Yoongi gọi anh, "Đợi đã! Tên anh là gì?"

Seokjin quay lại, vẫn bước đi. ngược về phía tòa nhà. "Kim Seokjin," anh nói. "Hãy nhớ điều đó, tôi sẽ sớm nổi tiếng thôi." Anh nháy mắt và vẫy tay tạm biệt lần nữa.

Yoongi lại cười. Nó trầm và nhẹ nhàng, bằng cách một cách nào đó ấm áp, gửi một vệt hồng lên má Seokjin ngay cả khi có mưa mát rơi trên làn da.

"Số của tôi," Yoongi gọi. "Nó ở trên thẻ. Gọi cho tôi, nếu anh muốn."

"Chắc chắn rồi," Seokjin nói, vẫn lùi tiếp, nhìn cơn mưa rơi xuống vành mũ của Yoongi. "Nếu tôi muốn."

Khi Seokjin về đến nhà, anh ướt sũng và run rẩy, lột quần áo ra trong cơn điên loạn để nhanh chóng tắm nước nóng. Danh thiếp của Yoongi tuột ra khỏi quần anh khi anh đá chúng ra và anh cúi xuống nhặt nó lên. Anh lướt một ngón tay qua số điện thoại của Yoongi và mỉm cười.

Anh sẽ gọi.

fin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro