Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi sẽ kết hôn vào tháng tới, và trong khi cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc một cách lo lắng như vậy, có một điều gì đó đã khiến cậu phiền lòng không ngừng.

Cậu đi trên những bậc thang hẹp của một cầu thang xi măng trên một ngọn đồi nhỏ, Seoul trông thật hùng vĩ khi nhìn từ trên đỉnh với những tòa nhà bằng kính và những tòa tháp lớn. Cậu đi trên một con đường dài, Yoongi không nói điểm đến cho người thân hay gia đình. Cậu có thể đi đến điểm đó ngay cả khi phải nhắm mắt và hai tay bị trói sau lưng.

Cậu đã mang theo bó hoa đẹp nhất mà cậu có thể tìm thấy trong các cửa hàng hoa sang trọng trên toàn thủ đô. Đó là sự pha trộn của các sắc thái hài hòa nhất của màu hồng được mua từ nhiều nơi khác nhau mà cậu đã sắp xếp lại, có những bông hoa nhỏ xíu và cả những bông hoa rất lớn. Màu sắc yêu thích của Seokjin là màu hồng, và anh ấy trông rất đẹp với nó, vì vậy Yoongi nghĩ rằng bó hoa này thật phù hợp.

Cậu dừng lại khi nhìn bức ảnh có khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Seokjin,khuôn mặt như đang chào đón cậu, má đỏ ửng và mái tóc bay theo chiều gió, đôi môi đầy đặn và đôi mắt lấp lánh như luôn dặn dò rằng cậu phải yêu anh mỗi ngày, mỗi đêm và cả trong mỗi giấc mơ. Yêu anh cho đến hơi thở cuối cùng .

"Xin chào, tình yêu của em."

Gió tháng 11 lạnh lẽo thổi qua nơi Yoongi đang đứng, nhưng ở đảo Jeju Seokjin đang đổ mồ hôi nhẹ. Cậu nhớ lại khoảnh khắc bức ảnh được chụp, cậu nhớ cái cách Seokjin nín thở yêu cầu Yoongi hãy đợi thêm vài phút trước khi họ tiếp tục với việc vẫy xe xin quá giang. Seokjin xinh đẹp đang nằm trên bãi cỏ cố gắng hít thở khi Yoongi bật máy ảnh lên và cảnh báo ngắn gọn cho Seokjin về ánh đèn flash. Những bức ảnh trở nên tuyệt đẹp, ngay cả khi Seokjin cảm thấy xấu hổ vì trông anh đã kiệt sức như thế nào.

Con đường dẫn cậu đến nấm mộ của Seokjin.

Yoongi ngồi dịch sang một chút, thu thập suy nghĩ trước khi bắt đầu.

" Hôm nay, em đến để nói với anh rằng em vẫn còn yêu anh rất nhiều", cậu nói, " nhưng e-em không thể tiếp tục yêu anh như thế này nữa". Mặt cậu nhăn lại một chút khi cậu cố cầm nước mắt, " Đã được sáu năm kể từ khi anh rời nhân gian và em liên tục nghĩ về anh mỗi ngày, đôi khi điều đó thật đau đớn đến mức em không thể chịu đựng được. Namjoon và Hoseok nói với em rằng sẽ tốt hơn nếu em tránh xa nỗi đau của mình trong một lúc, nhưng nỗi đau của em lại liên quan đến anh. Em không muốn quên anh trong một thời gian và sau đó lại càng nhớ anh da diết hơn, như thể anh chỉ là một ký ức tồi tệ đến ám ảnh em thêm một lần nữa. Anh chưa bao giờ là những ký ức khó chịu đối với em, và có lẽ-" cậu nghẹn lại một chút trong lời nói của mình, "có lẽ đó là vấn đề."

Cậu thả bó hoa, bó hoa khiến Yoongi lo lắng đôi chút , tờ giấy màu pastel nhăn nheo và cậu đặt nó vào chiếc bình kế bên nấm mộ. Một số cánh hoa rơi trên áo khoác của cậu, làm áo khoác cậu có thêm một màu sắc mới. Yoongi cảm thấy buồn cười một chút với suy nghĩ rằng, ngay cả sau khi chết, Seokjin vẫn khiến cậu lo lắng.

"Em sẽ kết hôn vào tháng tới, điều khiến trái tim anh tan vỡ, hoặc có thể nó sẽ khiến anh hạnh phúc. Em sẽ không bao giờ biết được." Cậu lấy khăn ăn ra khỏi túi và cẩn thận lau chiếc kính của khung ảnh Seokjin." Em ấy là một người phụ nữ tốt. Em ấy không dịu dàng và đáng yêu như anh, nhưng am ấy rất tốt bụng khi không chỉ ra những sai sót của em khi chúng em cãi nhau .Em ấy không biết nấu ăn, và điều đó khiến em khá hối hận vì đã không phụ anh làm bữa tối để học được vài điều từ nó. Nhưng cả hai chúng em đều kiếm đủ tiền để trả cho ai đó nấu ăn, vì vậy nó vẫn ổn."

Cậu bỏ khăn ăn vào túi khi nước mắt chảy ra, khiến bức ảnh Seokjin bị vặn vẹo trong mờ ảo. Cậu cố vùi mặt vào khăn choàng của mình.

"Em muốn được hạnh phúc với ai đó mà không bị tổn thương thêm lần nữa," những lời nói của cậu bắt đầu trở nên nặng nề và mỏng manh, mặc dù cậu đã cố gắng không thể hiện nó ra . " Vì vậy, em quyết định thực hiện một cuộc phẫu thuật về bộ nhớ" Thật khó khăn; Cổ họng cậu như rực cháy, trái tim cậu tự thắt lại với ý nghĩ đơn thuần là kết thúc câu nói đó.

Cậu quỳ xuống cúi đầu lần cuối trước Seokjin.

"Em sẽ xóa đi ký ức của em với anh, Seokjin." cậu bắt đầu sụt sùi. Cậu để trán mình nằm trên mặt đất khi cậu khóc. " Em xin lỗi, Seokjin! Chúng ta đã cố gắng rất nhiều để có những kỷ niệm đẹp với nhau và bây giờ em lại đi xóa chúng đi. Xin hãy tha thứ cho em. Seokjin, làm ơn, Seokjin.."

Cậu hôn lên mặt đá của nấm mồ, trước khi quay lại và bỏ đi. Cậu đã từng nghe bà của mình nói về một nơi đã cháy tên là Sodom và người phụ nữ biến thành đá khi nhìn lại thành phố rực lửa, vì vậy cậu đã không nhìn lại nấm mồ của Seokjin, vì nỗi sợ trở thành đá và trở lại thành con người luôn khát khao những thứ mà mình sẽ không bao giờ có thể có lại được.

OOo

Hội trường của tập đoàn mã hóa thật hoàn hảo, không có gì và không có ai ra khỏi vị trí của họ, cửa ra vào được dán nhãn với hàng chục ký hiệu đặc biệt và phòng thử nghiệm. Một người phụ nữ cao lớn dẫn cậu và Namjoon đến một bộ ghế dài để chờ bên ngoài một căn phòng có nhãn " Căn phòng của những giấc mơ", nơi cậu được chỉ định vào.

"Bác sĩ của anh sẽ có mặt ngay để dẫn anh vào phòng". Người phụ nữ nói với tông giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, hàm răng hoàn hảo ẩn hiện dưới đôi môi đỏ mọng của cô ta.

Phương châm của tập đoàn mã hóa là " Tôi sẽ hài lòng".

Yoongi gật đầu trước khi cô ta đi vào phòng và khuất khỏi tầm mắt của họ. Namjoon lặng lẽ thở dài bên cạnh cậu.

Namjoon từ chối nói một lời, không tin những gì cậu sẽ làm. Namjoon là người đầu tiên Yoongi gặp sau khi cậu đã liên lạc với tập đoàn mã hóa để biết thêm thông tin về các thủ tục đặc biệt của họ. Namjoon đã không hài lòng về quyết định của cậu, nhưng một cảm giác về việc phẫu thuật sẽ không thành công xuất hiện trong suy nghĩ của Namjoon, dựa theo lời của người bác sĩ đang nói trước mặt họ.

Bác sĩ Yang giải thích rằng việc loại bỏ thứ gì đó mạnh mẽ như cảm giác yêu đương từ mối quan hệ lâu dài của họ gần như là không thể, thậm chí việc lấy đi nỗi đau của cậu cũng vô nghĩa; cậu có quá nhiều ký ức về Seokjin, và sớm muộn gì tình cảm cũng sẽ sống lại sau khi cậu nhớ về anh.

Phẫu thuật bộ nhớ của họ giờ đã được cải tiến cho thuận tiện hơn. Ngay cả khi nó sẽ khiến bệnh nhân đau hơn hồi đó.

Thật buồn khi biết rằng việc xóa một người khỏi bộ nhớ của bạn dễ dàng hơn việc xóa bỏ một cảm giác. Phần tâm thức trong Yoongi sẽ luôn muốn nhớ Seokjin, ngay cả khi cậu không thể nhớ được họ đã từng yêu như nhau thế nào, nhưng bác sĩ không đồng ý.

Yoongi cầm một bức ảnh của Seokjin bằng một tay, cẩn thận chạm vào đường cong của hàm và mũi. Namjoon khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay người lớn hơn.

" Họ fuck não của em, và em biết nó nguy hiểm như thế nào!", Yoonsoo- người anh lớn trong gia đình thô bạo đẩy cậu. " Tập đoàn mã hóa đúng là điên rồ, anh thậm chí còn không nghĩ rằng những cuộc phẫu thuật của họ sẽ thành công! Em có thể trở nên chậm phát triển hoặc c-"

" Nếu anh muốn thay đổi, bây giờ là thời điểm đó.." Namjoon nhẹ nhàng nói khi bác sĩ đến để mời cậu vào phòng.

Yoongi chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

" Không ".

Bác sĩ Yang dẫn cậu đến một căn phòng sâu hơn bên trong tòa nhà; một nhóm nhỏ những người bác sĩ đang đợi họ tại một căn phòng màu trắng với những chiếc máy thở bên cạnh một chiếc giường đơn giản với ánh đèn mờ ảo. Yoongi nhướn mày với bác sĩ của mình khi cậu tìm thấy những hình thù phát sáng trong bóng tối đang được treo trên trần nhà.

"Nó giúp bệnh nhân thư giãn hơn". Bác sĩ của cậu bình tĩnh giải thích.

Cậu ngừng chú ý đến những hình thù trẻ con treo trên trần nhà sau khi cậu bất ngờ nhận ra rằng cậu ngày càng đến gần với việc xóa Seokjin ra khỏi bộ nhớ hơn. Một trong những y tá trong phòng đã nhìn vào bức ảnh trên tay Yoongi trước khi cô ta lấy nó từ tay cậu , " tôi sẽ giữ cái này cho anh trong khi họ điều chỉnh máy ", cô ta nói.

"Tôi có thể nhìn nó khi đang ngủ không?" Cậu hỏi bác sĩ Yang.

" Tôi sợ thuốc mê sẽ làm tê liệt cơ thể cậu trước khi cậu bước vào giấc ngủ hoàn toàn, nhưng nếu cậu muốn, ai đó có thể giữ nó cho cậu khi cậu ngủ thiếp đi."  Bác sĩ Yang trả lời trong khi ông điều chỉnh máy.

"Vâng tôi muốn như thế."

Khi họ điều chỉnh xong mọi thứ trên cơ thể Yoongi, ai đó đã đắp mặt nạ lên miệng và mũi cậu, hướng dẫn cậu hít thở sâu." Những cái máy của chúng tôi sẽ có được quyền truy cập vào ký ức của cậu khi cậu đang ngủ sâu ", bác sĩ Yang nói.

Cô y tá trước đó giữ bức ảnh trên đầu Yoongi.

Cậu nhìn vào tấm hình tuyệt đẹp của Seokjin và mỉm cười, những ngôi sao màu xanh lá cây trông như đang tạo ra một quầng sáng xung quanh cậu khi ánh đèn dần mờ đi. Dần dần, một giai điệu nhẹ nhàng và buồn tẻ của tiếng chuông vang lên khi những ngôi sao bắt đầu lấp lánh ánh sáng trắng. Seokjin quay mặt lại nhìn vào đôi mắt của Yoongi.

Nơi mà bức ảnh từng ở đó, bây giờ là Seokjin, đang đợi anh trên bầu trời đầy sao lấp lánh, cười rất khẽ.

" Yoongi?" Seokjin gọi cậu, ánh mắt anh sáng lên khi nhận ra hình bóng người thương.

" Seokjin." Cậu gọi lại.

Nụ cười của Seokjin thậm chí nở rộng hơn và anh mở rộng vòng tay về phía cậu. Cậu cảm thấy một giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống má trước khi cậu lao vào Seokjin. Cậu ôm người yêu mình thật chặt , thư giãn với mùi hương đã bị lãng quên từ lâu. Tất cả mọi thứ trông rất thật, và đồng thời cũng thật vô thực.

"Em nhớ anh rất nhiều."  Yoongi thì thầm khi cậu ngả người ra sau một chút để nhìn vào mắt Seokjin, hai tay ôm chặt lấy eo của người kia."  Mỗi ngày em đều cầu xin chúa  ' chỉ một ngày nữa thôi, hãy để tôi có thêm một ngày nữa với anh ấy ', và bây giờ anh ở đây...", Yoongi cười một chút," trong vòng tay của em."

" Mọi thứ sẽ ổn mà,Yoongi," Seokjin hôn cậu," Anh đang ở đây", ngay lập tức, trán họ áp vào nhau và hơi thở của họ làm ấm đôi má người còn lại. " Anh sẽ không đi đâu cả, yêu thương của anh."

Hơi thở ấm áp của Seokjin rồi đột ngột trở thành một cơn ớn lạnh khi cơn gió mạnh của mùa đông thổi quanh cậu. Cậu mở mắt ra và nhìn thấy ngôi trường heo hắt bóng người , những bông tuyết rơi xuống mũ len của cậu.

Cậu vội vã chạy trên hành lang, bài luận được kẹp chặt dưới nách. Giáo viên ngu ngốc, nghĩ rằng họ sở hữu toàn bộ thời gian của học sinh. Yoongi hầu như không thể hoàn thành bài luận đúng hạn sau khi vừa xử lý một núi bài tập về nhà vô tận khác từ tuần trước đó.

Một cậu trai bên ngoài khiến cậu dừng lại.

Bài luận bị lãng quên trên mặt đất, cậu hướng ra ngoài để mắng thằng ngu đó.

" Nằm bên ngoài trời trong khi tuyết đang rơi, trường chúng ta toàn những thiên tài nhỉ?"cậu lầm bầm với chính mình khi đang bước đến gần người còn lại.

Cậu trai ôm đầu gối chặt hơn trong khi giấu mặt mình trong vòng tay. Yoongi cau mày một chút.

" Một ngày đẹp trời để chơi với đống tuyết nhỉ ?", Yoongi cáu kỉnh.

Cậu ta nhảy lên một chút, giật mình," Oh, mình xin lỗi."  Cậu vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn Yoongi. Trái tim Yoongi đột ngột đập mạnh.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

" Mình chỉ vừa mới-" cậu ta cố gắng tự bào chữa khi cậu dụi mặt vào chiếc áo khoác màu nâu. Cậu khóc," Mình rất dễ xúc động và hôm nay mình vừa trượt bài kiểm tra, và mình không biết phải làm gì, vì anh mình vừa đạt hạng nhất trong trường đại học một lần nữa và-"

Má của cậu ta bây giờ đỏ ửng, có lẽ là do bối rối và nước mắt, mũi đỏ và hơi sưng, đôi môi mọng nhưng khô, và Yoongi sẽ đưa đứa con đầu lòng của mình cho bất cứ ai đưa cho cậu máy ảnh vào ngay bây giờ. Một cơn gió đập vào mặt Yoongi khiến khuôn mặt cậu có cảm giác như có hàng ngàn kim tiêm châm chích vào mặt , và nhiều như Yoongi muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp của cậu trai này, cậu vẫn chắc chắn rằng mũi của cậu sẽ đóng băng nếu họ không vội vào trong.

" Đi vào trong thôi". Một lần nữa, Yoongi nói trong khi đưa tay ra khỏi túi áo khoác để giúp người nọ đứng dậy. " Tôi là Min Yoongi"

Cậu trai ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng  khóe môi cậu cũng cong lên và cậu nắm lấy tay Yoongi. Những ngón tay của cậu ta lạnh như băng.

" Cảm ơn cậu, Min Yoongi," cậu trai nói khi họ nhìn nhau, tay vẫn năm chặt, " Mình là Kim Seo-".

Và rồi mọi thứ bốc hơi thành một bức tường cát đầy màu sắc.

"Ổn thỏa rồi. Mọi người làm tốt lắm!"

fin

quà tết nhée

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro