Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin không thể tin vào mắt mình. Cậu đã có một thị lực thật tệ ngay từ đầu, vì vậy cậu không quá tin tưởng nó. Cậu chớp mắt và cố gắng nhớ xem mình đã mang kính áp tròng chưa. Đã đeo rồi . Vì vậy, cậu lại nheo mắt và cố gắng nhìn để khẳng định liệu mình có nhìn nhầm không.

Không có nhầm.

" Không có nhầm mà", Seokjin thì thầm dưới hơi thở của mình. Cậu nhanh chóng nhảy ra sau cái cột và va vào một trong những người bảo vệ của trung tâm thương mại. Cậu lầm bầm xin lỗi và tiếp tục quay lại nhìn trộm. Anh ấy ở đó , cách mười lăm feet từ gian hàng màu hồng pha cùng màu xanh dương rực rỡ của ánh đèn neon từ gian Sugary Sweet Cotton Candies and Candies.

Cách cậu mười lăm feet là Min Yoongi, một học sinh chuyên ngành âm nhạc có tính cách khá nóng nảy học cùng trường với cậu, đang đội một chiếc mũ màu hồng và dùng que để xoáy những đám mây kẹo lại với nhau , sử dụng một que khác để biến nó thành những con vật . Khi anh ấy đưa kẹo bông hình con lợn cho cặp vợ chồng đang đợi trước mặt, anh mỉm cười và quay sang một đứa trẻ nhỏ đang nhìn vào hàng loạt đồ ngọt được trưng bày.

Một cái thọc mạnh chọc về phía cậu khiến cậu nhảy dựng lên.

" Anh đang theo dõi ai đó?" Hoseok bĩu môi nhìn Seokjin. Seokjin chọc lại cậu và kéo bạn mình ra phía sau cây cột. " Anh không có theo dõi ai hết! Nhìn qua kia đi! Nhưng đừng có lộ quá! "

Hoseok í, tất nhiên rồi, sẽ nhìn người ta quá lộ, khi cậu ấy ngoẹo cổ để nhìn đến nơi Seokjin đang chỉ. "Ở đâu? Gì? Người nào? Em có thấy cái mẹ gì đâu-"

Seokjin kéo cậu trở lại một lần nữa và Hoseok đe dọa sẽ khiến anh phải trả giá vì đã làm hỏng chiếc áo len của mình. " Min Yoongi kìa ba! Là Min Yoongi! Ở đằng kia với quầy bán kẹo bông!" Seokjin hét to đến mức mà có lẽ mọi người cách 5 feet đều nghe thấy . Và lần này, Hoseok lại ngoẹo cổ để nhìn cho ra.

"Ồ. Thật là Yoongi subae kìa!" cậu mỉm cười tươi rói. "Ngày nọ, sunbae bảo em phải gọi anh ấy bằng hyung. Mà kìa đó không phải là Jeongguk sao ? Thằng bé hay đi chung với Namjoon í. Đến chào họ thôi, ê-"

Seokjin lại giật Hoseok về và lần này, Hoseok hất tay bạn mình ra khỏi cái áo len. " Này nhé Taehyung đưa cho em cái áo này và em sẵn sàng lao vào chiến với anh nếu anh làm hư nó đấy.".

"Tại sao em lại đến đó!? Anh ấy có thể nổi giận với em đấy!" Seokjin phớt lờ câu nói của cậu và rít lên. Hoseok cau mày." Tại sao anh ấy phải nổi giận? Chúng ta là khách hàng mà."

" Anh không biết," Seokjin chạm nhẹ vào khuỷu tay của Hoseok. Yoongi có thể xấu hổ, anh ấy có thể không muốn mọi người nhìn thấy mình. Jimin nói với Seokjin rằng Yoongi làm việc bán thời gian tại trung tâm thương mại, nhưng cậu không biết nó là ở quầy kẹo bông, Yoongi ở đây có hình ảnh trái ngược với ánh hào quang tại trường đại học rất nhiều.

"Trời ạ, nhìn kìa, anh của em xấu hổ khi gặp crush.". Hoseok với lấy tai Seokjin, chúng ấm và đỏ như màu cà chua. Seokjin nghiến răng và đẩy Hoseok ra khỏi mình." Em im đi." Một lần nữa cậu nhìn trộm xem Yoongi có còn ở trong quầy kẹo bông hay không. Không ngạc nhiên lắm . Vẫn còn ở đó, và bây giờ anh ấy tiếp tục làm công việc của mình, lần này xoay cả hai que. Seokjin quan sát cách bàn tay của Yoongi chuyển động một cách khéo léo, xoay tròn, xoay tròn đến khi anh ấy có một cái bông trắng khổng lồ xung quanh cây que, và cái cách anh ấy rắc lên nó những hạt cốm lấp lánh.

Nó hệt như một trò ảo thuật.

"Nếu anh không muốn chào họ thì em đi một mình vậy.". Hoseok đánh gãy suy nghĩ của cậu.

" Khoan,-"

" Ê, Yoongi-hyung, Jeonggukie!"

*****

"Cho em thêm nhiều hạt cốm đi, oppa!" Những cô gái nhỏ ré và nhảy lên khi Yoongi gắn thêm những hạt cốm vàng trên những đám mây kẹo bông nhỏ. Anh mỉm cười và cho cây que vào bên trong máy một lần nữa, để cho nhiều đường mỏng bám vào lớp kẹo bông hơn.

Khi anh hài lòng với công việc của mình, anh cầm những que kẹo bông lên và tự thán phục mình trong một giây.

"Ê, Yoongi-hyung, Jeonggukie!"

Yoongi thôi nhìn vào những đám mây kẹo bông trắng và rồi một thiên thần xuất hiện trước mặt anh. Một thiên thần trông rất cao, dễ thương với khuôn mặt đỏ, đang xấu hổ bước lại quầy kẹo bông. Yoongi không biết chắc họ đã đứng đó, thần người nhìn nhau trong bao lâu.

" Oppa, kẹo bông của tụi em."

Yoongi chớp mắt và nhìn hai cô gái trẻ đang bĩu môi nhìn anh. Anh mỉm cười xin lỗi và đưa từng que cho họ, và mẹ của họ đưa tiền cho Jeongguk.

"Xin chào, Yoongi hyung!" Hoseok mỉm cười tưoi rói. Yoongi gật đầu với cậu.

" Ồ chào , Hoseok hyung," Jeongguk mỉm cười." Chào anh, Seokjin hyung."

Seokjin giơ tay chào. Hoseok vòng tay quanh Seokjin và không-nhẹ-nhàng-lắm kéo cậu về phía mình." Yoongi hyung, anh biết Seokjin hyung mà đúng không? Anh ấy học ngành diễn xuất ấy.".

"Anh biết, Hoseok." . Yoongi và Seokjin có rất nhiều bạn bè chung và Yoongi cũng hay thấy Seokjin ở quanh khu của mình rất nhiều, vì khoa sân khấu và điện ảnh nằm ngay bên cạnh của anh.

" Chào,hyung."

"Ừm, chào em."

" Anh ấy hơi nhát í" Hoseok giải thích, vỗ ngực Seokjin bằng tay còn lại. "Bây giờ, Jeonggukie, anh muốn em lựa cho anh loại sôcôla tốt nhất ở đây, anh đang tìm mua để tặng cho bạn trai của mình." Sau đó, cậu thả Seokjin ra và kéo Jeongguk đi, bỏ hai người kia bối rối nhìn nhau.

Yoongi nhún vai." Em có muốn mua kẹo cho ai đó, giả sử như người đặc biệt không?" Seokjin lắc đầu. "Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi?" Seokjin hỏi thay vì trả lời . Và Yoongi dừng lại.

"Chắc là gần một năm? Anh thích nó, cả đây là một hợp đồng không tệ."

"Thật vậy ạ?"

Yoongi nhìn lại Seokjin. "Tại sao lại không ? Quá nhiều màu sắc đối với anh hả?

Seokjin cắn môi trong sự bối rối. Một con người thật sự sẽ có vẻ dễ thương quá mức như này à, Yoongi nghĩ.

" Em xin lỗi," Seokjin nói. Yoongi lắc đầu." Không, bình thường mà.Cũng nhiều người hỏi anh như vậy rồi."

Yoongi nhìn cách Seokjin quan sát chiếc máy kẹo bông. Anh mỉm cười và lấy một cái que." Em có suy nghĩ nào trong đầu không? Anh có thể làm ra rất nhiều động vật. Chuyên môn của anh là mèo và thỏ, nhưng anh vẫn có thể làm ra một con hổ hung dữ".

Seokjin ngước lên nhìn anh, ánh mắt tò mò thay thế cho  sự ngại ngùng ban đầu ." Khiến em ngạc nhiên đi."

Yoongi chiêm ngưỡng Seokjin; cách cậu mỉm cười, cách cậu dễ dàng bối rối, cách đôi môi cậu mím lại theo cách dễ thương nhất, đáng yêu nhất. Anh lấy bột màu đỏ và cho vào máy.

"Thế anh sẽ làm đơn giản thôi, nhưng mong là em sẽ thích nó."

Seokjin gật đầu và vỗ tay, cử động hầu hết đều được giấu bên dưới chiếc áo len cỡ lớn của cậu." Em yêu nó luôn rồi."

Yoongi cắn môi và cố gắng ngăn nhịp đập ở tim thôi loạn lên nữa. Những que kẹo bông anh làm thật sự đơn giản. Khi cỗ máy đã hình thành đủ số bông đường xung quanh các cạnh, anh bắt đầu xoay tròn cái que và mỗi lần như thế anh lại cho thêm một ít bột, làm cho nó có màu đỏ hơn. Anh suy nghĩ về việc thêm nhiều màu sắc hoặc tạo kiểu, nhưng anh đã dừng lại và nghĩ rằng điều này sẽ đủ đơn giản để truyền tải thông điệp của mình. Cánh tay Yoongi xoay tròn cho đến khi anh có một cái que hình nón khổng lồ có màu đỏ, to gần gấp đôi đầu anh.

Anh lén liếc nhìn Seokjin, người dường như không còn nhìn vào máy nữa. Mắt cậu dõi theo cánh tay Yoongi, khi anh di chuyển đến phía trước của quầy hàng, dọc theo các ngăn đựng hạt cốm với ánh sáng lấp lánh. Anh đi ngang qua các hộp đựng và thay vào đó lấy một cây que nhỏ hơn, cái mà anh hay dùng để tạo hình cho những que bông. Nó chỉ mất vài giây; Anh điều chỉnh hai bên để làm cho nó to hơn, và sau đó anh kéo cái que xuống vào tâm của kẹo bông.

Khi Yoongi hạ cái que xuống, cuối cùng anh cũng nhìn thấy khuôn mặt Seokjin, da cậu gần như đỏ hơn màu của que kẹo bông anh vừa mới làm xong.

" Trái tim này đại diện cho cái nằm trên ngực anh," anh nói, và Seokjin cười rất tươi như thể cậu vừa nếm được một cái gì đó ngọt lịm.Như thể có hàng ngàn cây kim châm chích trên làn da Yoongi, khi ngón tay Seokjin nán lại trên tay anh. Seokjin chạm mắt với Yoongi, ánh mắt cậu ngọt ngào hơn bất kỳ món đồ nào trong quầy hàng của họ.

" Em thường là người sẽ cho đi trái tim của mình." Cuối cùng Seokjin cũng nói.

Yoongi dựa vào cái thanh giữa hai người họ và nhún vai. "Anh biết. Có thể hay không em sẽ cho anh trái tim của mình.?" Yoongi bật ra và anh thề, anh không biết những câu này đã được bỏ vào đầu anh từ khi nào . Seokjin lấy ra một chút từ trái tim kẹo bông và nếm vị đường.

" Anh muốn khi nào em đưa?" Seokjin hỏi khi cậu liếm môi. Yoongi hít một hơi thật sâu, đôi mắt lướt lên từ đôi môi đến đôi mắt của Seokjin.

Yoongi cười toe toét." Ca của anh sẽ kết thúc trong một tiếng nữa."

Seokjin nghiêng đầu và tiến lại gần hơn một chút về phía Yoongi, khoảng cách giữa khuôn mặt của họ còn nhỏ hơn kẹo bông trên tay Seokjin. Yoongi thực tế có thể là những hạt đường nhỏ còn sót lại trên bờ môi của Seokjin, và cậu nghiêng đầu tặng anh một nụ cười rất rất ngọt.

"Em có thể chờ."

fin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro