99. Jimin (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có chuyện gì ở đây vậy?"

" Con trai em vừa mới đấm anh đấy!"

" Jimin! Có thật không?"

Jimin ngồi bên mép giường run lên từng đợt. Những gì vừa diễn ra không thể rời tâm trí cậu, nó cứ lặp đi lặp lại.

" Thằng nhãi vô ơn!" Ông bác tức giận.

" Mẹ không tự hào về con Jimin. Con làm mẹ thất vọng quá." Mẹ cậu bảo

Jimin bật khóc.

Lần đầu tiên trong hàng nhiều năm Jimin phải khóc.

Bởi vì cậu sợ, cậu cảm thấy ghê tởm và mẹ cậu nghĩ rằng cậu là thằng con hư.

***

Trải qua vô vàn buổi trị liệu tâm lí, Jimin đã 15 tuổi.

Ông bác đó vẫn thường xuyên lui tới, nhưng lần này ông ta mang theo một nụ cười hiểm độc khi mơn trớn làn da cậu. 

Jimin không làm gì cũng không nói gì. Cậu không muốn phải tham gia thêm một khóa trị liệu nào nữa và chịu đựng những lời mắng nhiếc không hồi kết của mẹ.

" Jimin..." Ông ta thều thào, dồn Jimin tới trước bồn rửa, cánh tay giam hai bên hông cậu. Mùi cơ thể của ông ta khiến Jimin muốn nôn ọe, cảm nhận được cả người ông ta áp sát vào lưng mình.

Bàn tay dơ bẩn luồn vào trong áo vuốt ve ngực cậu, hơi thở nóng ran phả sau gáy.

Hai tay nhỏ của cậu đập vào bồn lại tạo thế thuận cho ông ta nắm lấy vật giữa hai chân cậu. Người Jimin đổ về phía trước, nắm lấy thành bồn thật chặt, đầu hạ thấp.

Cậu cắn môi thật chặt. Dù có ghét phải thừa nhận thế nào thì thực sự cậu có cảm thấy dạ dày như bị giật mạnh khi người đàn ông nắm lấy vật thể đó, nó là phản xạ tự nhiên của cơ thể trước sự khiêu khích này.

Nhưng cậu không muốn phô ra niềm thỏa mãn ấy, bởi bên trong cậu là bão tố đang tra tấn tâm hồn.

Khóe mắt cậu ướt nhòe khi người đàn ông kia làm chuyện đồi bại với cậu trong gian bếp.

Jimin biết tỏng hắn ta đang thấy tự mãn khi làm cậu có phản ứng như này, hắn đang cười thầm.

" Thôi nào, rên rỉ cho ta đi bé cưng." Ông ta nói nhỏ, thúc Jimin một cái mạnh từ đằng sau. 

Jimin vỡ ra một tiếng khóc.

Cậu ghét nó. Kể cả khi cơ thể cậu có phản ứng thế nào, cậu chỉ cảm thấy thật kinh tởm mà thôi.

Tay cậu bắt đầu rung lên khi thắt lưng của cậu bị tháo ra và quần bị bật cúc. Một bàn tay luồn vào trong boxer của cậu, Jimin thút thít bấu chặt vào thành. 

" Sao mày không phản ứng gì thế, chán òm." Người đàn ông thở dài, cuối cùng cũng bỏ đi.

Jimin sụp ngã ngay khi ông ta đi khỏi. Khóc lóc mất kiểm soát và run rẩy.






****

A/N: ở đây là Jimin chưa bị "cho vào" đâu ạ. Để tránh mọi người thắc mắc thì mình giải thích trước như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro