⋆˚kem dừa ˖°

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin đang cảm thấy hơi sợ hãi. Họ chỉ định đi ăn kem cùng nhau, nhưng tại sao giờ lại như một buổi hẹn hò thực sự? Cậu liếc nhìn qua cửa số và thấy Pond đi ra khỏi xe taxi. Anh ấy vẫn cứ đẹp trai như thường lệ. Tại sao anh ấy lại cực kỳ sửa soạn trong khi chỉ có hai người họ đi chơi với nhau? Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi hải quân dài tay với khuy cài, cùng với quần đen và giày lười, và có vẻ như là một bộ trang phục cực kỳ phù hợp cho một buổi hẹn hò.

Là Pond đã quá ăn diện hay Phuwin quá xuề xòa? Phuwin liếc nhìn xuống trang phục của mình, chỉ là một chiếc áo phông trắng trơn có chiếc logo con mèo và chiếc quần soóc màu nâu còn đơn giản hơn. Cậu chỉ mặc đại bộ quần áo này trong phút cuối cùng mà chẳng cần suy nghĩ. Cậu tự hỏi rằng có kịp không nếu cậu quay trở lại xe của mình và thay quần áo, vì cậu thường có vài set quần áo cho những trường hợp khẩn cấp.

Mặc dù vậy, nó thực sự không quan trọng đến thế. Và nó có đáng không? Nó không giống rằng họ sẽ chụp ảnh vì đây chỉ là một cuộc hẹn riêng tư. Nhưng trước khi cậu có thể quyết định, tầm mắt của cậu bị Pond Naravit che mất, người mà thực sự càng đẹp đến bất công khi đến gần hơn.

"Này nong", Pond nói. Anh ấy chỉ cao hơn Phuwin vài inch, nên anh ấy đánh ánh mắt xuống và có điều gì đó gợi cảm nhưng tinh tế ở cái cách mà anh ấy nhìn cậu. "Em ổn không đấy? Có vẻ như em không đặt tâm trí ở đây vậy."

Đó là bởi vì anh đấy. Anh khiến em hơi ngượng ngùng về bản thân mình và em luôn muốn mình thật đẹp trong mắt anh.

Tất nhiên Phuwin không ra bất kỳ điều gì. Cậu thả nuốt phải ruồi còn hơn là thừa nhận điều đó. Phuwin không có vấn đề gì về sự tự tin của mình, cậu ổn với ngoại hình của bản thân. Nhưng có những lúc cậu cảm thấy mình phải làm gì để sánh ngang với Pond, để xứng đáng là partner trong công việc của anh.

Đôi khi, Phuwin cảm giác mình như một đứa nhóc trong thân hình người lớn. Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá rồi.

Phuwin lắc đầu và mỉm cười với Pond.

"Em ổn... umm... anh trông đẹp trai hôm nay đấy, phi."

Pond mỉm cười đáp lại, có vẻ hài lòng với lời nhận xét này. Phuwin nghĩ là cậu thấy một vệt ửng hồng trên gò má của Pond, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là tưởng tượng của cậu.

"Cảm ơn, em trông khá dễ thương trong chiếc áo phông đó đấy. Em luôn luôn trông thật dễ thương."

Tại sao hai người lại khen nhau như những cậu nhóc vụng về trong buổi hẹn hò đầu tiên? Nó khó xử kinh khủng khiếp, họ đã chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm đối phương một cách ngu ngốc trong một lúc. Cuối cùng, Phuwin không thể kéo dài việc này lâu hơn, vì vậy cậu chỉ huých nhẹ vào vai Pond và ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống. Không phải vì Phuwin đã hẹn hò nhiều đâu, cậu  quá bận rộn với việc học và diễn xuất nên không có một đời sống tình cảm thực sự. Trớ trêu thay, chuyện tình cảm trong công việc cậu lại nảy nở rất tốt. PondPhuwin rất ổn định và cặp của họ vẫn ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn khi họ có thêm nhiều dự án để làm việc và các khoản tài trợ cứ gia tăng. 

Không phải là Phuwin không thể có một mối quan hệ tình cảm thực sự nếu cậu muốn. Quản lý của họ không hạn chế họ hẹn hò, nhưng có rất nhiều điều kiện đi kèm, chẳng hạn như phải ký  giấy tờ trước hẹn hò và giữ mối quan hệ kín đáo. Từ khi Phuwin còn nhỏ, cậu đã quyết định là tập trung vào sự nghiệp và việc học hành của mình trước bất kỳ điều gì.

Trở thành người nổi tiếng đồng nghĩa với việc sự riêng tư là vô cùng cần thiết với họ. May mắn là, một trong những người bạn của Phuwin sở hữu một tiệm kem ở Sukhumvit. Mặc dù không gian khá nhỏ, họ vẫn quyết định bao cả nơi này. Phuwin rất thích nơi này, nó không phải là một trong những nơi mà những cô gái thích đến với mọi thứ là pastel và sự dễ thương. Bạn cậu đã tạo ra một phong cách mát mẻ và tối giản cho nơi này, với đèn trần điểm xuyết như những ngôi sao, với tường họa tiết trắng và sàn xi măng.

Pond và Phuwin đang ngồi trong một trong những cái booth được đặt làm theo yêu cầu có hình vỏ sò. Không phải là cái booth đặc biệt nhỏ, nhưng cả hai người đều cao và chân thì khá dài, nên không gian trở nên chật chội. Mặc dù vậy, cả hai vẫn ngoan cố ngồi yên tại chỗ, không quan tâm đến việc đầu gối va vào nhau, đùi chạm vào nhau và không có chỗ để di chuyển xung quanh. Cả hai dường như không muốn ngồi ở phía đối diện, nơi có nhiều không gian hơn.

"Vậy em muốn ăn vị gì?" Pond hỏi, anh ấy đang lướt qua tờ menu và xem xét kỹ lưỡng đến từng chi tiết. "Có vẻ khá là khó chọn đấy, mọi thứ đều trông rất ngon. Em đã tới đây vài lần rồi, em có muốn giới thiệu gì không?"

Phuwin ậm ừ, trầm tư suy nghĩ. Pond không thích cái gì quá ngọt hoặc ngọt một cách hóa học. "Nếu anh muốn cái gì đó có mùi vị trái cây, dưa vàng có vẻ ổn đấy. Nhưng em sẽ chọn vị chanh, vì em thích cái gì đó chua chua. Dừa cũng khá ngon đấy, cho những ngày nóng nực như này."

" Anh sẽ chọn cái em muốn."

"Anh có chắc không đấy? Em nghĩ em sẽ chọn vị dừa. Anh có thể chọn một cái gì khác, như best seller của họ hôm nay là mochi sầu riêng."

"Anh sẽ chọn cái em muốn." Lần này Pond lặp lại một cách chắc chắn hơn.

Anh ấy đặt tờ thực đơn xuống và chắp tay dưới cằm, mắt anh chán nản nhìn mắt Phuwin. Tại sao Pond lại nhìn cậu như vậy, như thể cậu mới là món tráng miệng của anh vậy? Phuwin cảm thấy nghẹn ở cổ họng. Cậu chậm rãi nuốt xuống và vội ngoảnh mặt đi.

Không không, nó chỉ là trí tưởng tượng của cậu một lần nữa.

Cuối cùng, với sự kiên quyết của Pond, hai người đều có một cây kem dừa. Mặc dù được bật điều hòa, kem vẫn tan chảy với tốc độ cực nhanh vì nó là loại kem mềm. Vì vậy, giờ đã trở thành một cuộc đua để xem ai có thể liếm kem nhanh nhất, nếu không kem sẽ chảy và dính đầy tay của họ.

Phuwn có vẻ ăn nhanh hơn nhiều so với Pond, người đang rất từ từ thưởng thức. Cây kem có vẻ như chẳng đợi chờ ai và nhanh chóng, những vệt kem chảy dài xuống phần ốc quế của Pond.

"Auuuu", Pond kêu lên, mặt xị xuống.

"Phi, anh tốt nhất nên liếm bên này, và bên này. Bên này nữa." Phuwin nói trong khi chỉ tay vào những chỗ như vậy.

Vào thời điểm đó, cậu không hề nhận ra rằng những lời nói của mình đối với Pond có thể nguy hiểm như thế nào. Bới giờ Pond không hề liếm kem một cách bình thường nữa. Anh ấy bây giờ liếm theo một cách đầy khiêu gợi, từ việc trượt lưỡi lên xuống ở giữa chỗ ốc quế, rồi đi vào từ hai bên thành những đường xiên dài và dứt khoát. Cuối cùng, anh ấy nuốt kem vào chiếc miệng đã bị bẩn đó, trước khi liếm phần còn lại trên môi. Anh ấy rất gợi tình, đến nỗi Phuwin thấy mình đang nhìn chằm chằm anh.

"Anh đã làm đúng chưa", Pond hỏi.

Miệng của anh ấy giờ toàn kem trắng, và một lần nữa, đầu óc của Phuwin lại trở nên đen tối. Cậu có thể còn trẻ và thiếu kinh nghiệm nhưng khá chắc là cơ thể cậu thích phản ứng lại những tình huống khó xử và xấu hổ nhất.

Quay trở lại khi họ quay phim cho Cá Ở Trên Trời, có cảnh Mork trốn bên dưới tấm trải giường với Pi để trốn Duen. Những gì người xem không hề biết là căn phòng nóng bức và ngột ngạt như thế nào, và cậu cảm thấy nóng nực và khó chịu như thế nào khi Pond đang nằm trên người cậu.

Pond trong bí mật là kẻ bạo dâm, chắc luôn. Anh ấy có vẻ thích thú khi hà luồng khí nóng xuống cổ Phuwin, véo, chọc và vặn núm vú của cậu mà chẳng cần lý do. Trong một tình huống như vậy, chẳng có ai có thể thực sự đổ lỗi cho Phuwin vì đã lảng đi? Cơ thể của Pond áp sát vào cậu, mồ hôi và mùi hương của anh trộn lẫn với sức nóng của cơ thể anh. Ngay cả khi qua lớp vải, Phuwin vẫn có thể cảm nhận được khuôn ngực và cơ bụng săn chắc của Pond, được hình thành từ thói quen nhảy nhót một cách bất cần của anh ấy. Và Pond vẫn sờ soạng khắp người cậu, dù anh ấy chẳng có ý định gợi dục gì, nhưng cơ thể của cậu không thấy được sự khác biệt. Nó chắc chắn vẫn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn thôi.

Trước khi cậu biết điều đó, cậu đã cương rồi.

Vì Pond.

Phuwin đã bịa ra một cái cớ ngu ngốc để thoát khỏi tình huống đó. Rằng cậu bị đau bụng và cần phải đi vệ sinh khẩn cấp. Cậu đã vào được phòng tắm một cách an toàn, trước khi việc này hoàn toàn bị cả thế giới biết đến. Thực sự không vui vẻ gì khi phải cố gắng bắn ra và lau sạch cả người sau đó. Cậu phải làm thật nhanh và thật im lặng, mà đó không phải là một sự kết hợp tốt đẹp gì. Nỗi xấu hổ và cảm giác tội lỗi dâng lên trong người, nhưng cậu vẫn đổi lỗi một phần cho Pond vì đã gây ra chuyện này ngay từ đầu.

Tại sao Pond lại hung hăng thế nhỉ?

Sau khi "em trai" của cậu trở về size ban đầu, Phuwin lủi thủi quay về phim trường, tai vẫn ửng đỏ vì xấu hổ.

May mắn là không ai phát hiện ra việc này.

Cậu thà chết còn hơn bị mọi người biết.

Nhưng sao Pond thực sự phải ăn kem theo một cách gợi tình như vậy?

Phuwin vô thức liếm môi mình. Cậu tưởng tượng Pond luồn những ngón tay vào tóc mình khi kéo cậu lại gần để hôn. Cảm giác sẽ tuyệt như nào khi được Pond hôn cậu bằng chính cái miệng đó của anh ấy, và đưa lưỡi của cậu vào bên trong anh ấy.

Chết tiệt, mày đang nghĩ cái gì vậy?

Phuwin đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cậu có thể cảm thấy hơi nóng bốc ra từ tai mình, và nhịp tim của cậu đang đập với tốc độ đáng báo động.

Có lẽ sau tất cả, cậu đã say mê vị tiền bối của mình. Cậu đã cố gắng kìm nén sự mê đắm ngày càng tăng của mình với Pond nhưng rõ ràng là vô ích. Mọi việc Pond làm, dù bình thường đến đâu, đều trở nên không phù hợp trong mắt cậu. Chính điều đó. Điều đó phải kết thúc ngay bây giờ. Cậu sẽ dùng đến vị cứu tinh cuối cùng cho mọi tình huống khó xử trong xã hội.

Điện thoại của cậu.

Thế là Phuwin lấy điện thoại ra chơi PUBG 1 hiệp. Nếu không vì vài lý do khác nhau, chơi game sẽ khiến cậu hào hứng. Cậu thực sự có thể cảm thấy cơ thể mình đỡ mệt mỏi vì tất cả những gì cậu cần tập trung là giành chiến thắng trong trận trước khi hết giờ. Đội của cậu cuối cùng đã đánh bại đội đối phương với số điểm vượt trội hơn về những cú đánh đầu hoàn hảo và những pha phản lưới nhà.

Cậu sẽ mãi mãi biết ơn người đã phát minh ra trò chơi này.

Một thảm họa đã được ngăn chặn.

Khi mọi thứ dần lắng xuống, Phuwin quay trở lại với Pond, người lúc đó đã ăn hết cây kem của mình. Trận của cậu chắc đã kéo dài khoảng mười phút, vì Pond đã rửa tay và đang thu dọn đồ đạc của mình.

"Xong rồi chứ?"

Phuwin cất điện thoại đi và ngượng ngùng cười toe toét với anh.

"Vâng em xin lỗi, chúng ta có lẽ nên về nhà thôi. Bên ngoài trời đã tối rồi, em gặp anh ngày mai nhé". 

Pond cau mày bối rối. Anh nhìn vào mắt Phuwin một cách cẩn thận, như thể sợ rằng anh đã hiểu lầm một điều gì đó.

"Nhưng chúng ta sẽ quay về chỗ của anh... Phải không...?" Anh ấy chậm rãi hỏi lại. "Hôm qua chúng ta đều đồng ý rằng em sẽ chở anh về chỗ của anh để ở qua đêm.... Đó là vì sao anh bắt taxi đến đây mà"

Phuwin há hốc mồm nhìn Pond một lúc. Cậu đã chìm đắm trong những ảo tưởng của mình đến nỗi cậu hoàn toàn quên mất bữa tiệc ngủ của họ. Cậu quyết định sẽ ngậm mồm lại để tránh những lời ngu ngốc nữa, thay vào đó, gật đầu một cách nhiệt tình như nỗ lực để trông thuyết phục hơn.

"Em không quên đâu mà, được chứ", Phuwin nói dối với một khuôn mặt nghiêm túc. " Anh có muốn em làm carbonara cho không?"

Mặc dù bên ngoài trông cậu có vẻ ổn, nhưng đủ loại cảm xúc đang quay cuồng trong người cậu. Làm sao cậu có thể trải qua một đêm với Pond sau khi chuyện như thế xảy ra? Cậu vẫn bức bội về chuyện tình dục như thường lệ và bây giờ sẽ không có cơ hội để cậu giải quyết 'vấn đề nhỏ' của mình.

Trừ khi cậu làm chuyện đó ở trong chính căn hộ của Pond.

Cảm giác tội lỗi ập vào cậu như một cơn sóng thần. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không bao giờ làm điều đó. Cậu sẽ phải nghiến răng và đối mặt thẳng với rào cản này. Có lẽ nó sẽ không quá tệ sau tất cả. Cậu sẽ chỉ bận tâm với những điều kì quặc, kinh khủng có thể khiến cậu hứng lên và chơi trò "Không nhìn vào Pond".

Sẽ ổn thôi, cậu tự trấn an mình. Mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra ổn cả thôi.

Cậu chỉ không biết mình đã sai như thế nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro