Beautiful

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khói từ cốc cà phê bay lên chầm chậm, làm lu mờ khuôn mặt Wonshik trong sự chào đón ấm áp của buổi sáng. Cậu nhấp một ngụm cà phê, đắng quá, nhưng ít nhất nó không làm cậu cảm thấy khó chịu như những thứ cậu uống mọi ngày khác khi các giác quan của cậu không chịu được vị cà phê không đường.

Cậu nghe tiếng lê chân từ phía phòng khách, một mái tóc rối màu nâu xám, đi về phía bếp, trên đôi chân trần: quần boxers của Jaehwan ngắn đến giữa đùi, chỉ dài hơn chiếc áo thun trắng nhăn nhó vài inch.

"Chào buổi sáng", Jaehwan lầm bầm trong sự ngái ngủ, lấy tay dụi mắt như đứa trẻ con, giọng nói anh khàn khàn và gần như không nhận ra là anh đang chu môi khó chịu.

"Chào buổi sáng", Wonshik chào lại, nhìn về cuối bàn nơi Jaehwan đang tự pha cho mình một tách cà phê.

Jaehwan tạo những tiếng động dễ thương cực kỳ, khụt khịt và những tiếng rên khẽ như thể anh vẫn đang ngủ, điều ấy làm Wonhsik mỉm cười quanh vành cốc mình và nuốt xuống một ngụm cà phê đắng.

Wonshik không thích dậy sớm - hay nói đúng hơn là không thể dậy sớm. Những ngày cậu bắt buộc phải thế khi anh quản lý gọi dậy trước khi Hakyeon bảo Sanghyuk đánh thức cậu khi đã quá muộn và Wonshik không có đủ thời gian để rửa mặt cẩn thận trước khi bắt đầu lịch trình - cậu thích những ngày thế này vì có thể ngồi ở bàn trong bếp để ngắm nhìn Jaehwan chuẩn bị cà phê sáng. Wonshik không nghĩ có bất kì thứ gì trên thế giới đáng yêu hơn việc Jaehwan đi lại loanh quan với đôi mắt khép hờ và mái tóc rối, vết gối vẫn còn đỏ hồng in rõ rên má. Wonshik tin rằng Jaehwan đẹp nhất khi anh ấy tự nhiên như vậy; không make up, không quần áo lộng lẫy như đi diễn, chỉ với khuôn mặt trắng nhợt của anh, làn da mịn và những khuyết điểm trên khuôn mặt mình.

Anh ấy đẹp tuyệt!

"Hết sữa rồi à!", Jaehwan càu nhàu, đóng cửa tủ lạnh và gác tay trên quầy bếp, dựa người vào đó, đầu thả xuống giữa hai cánh  tay và đợi cà phê. 

Wonshik chỉ phản ứng ậm ừ, nói không ra tiếng. Đôi mắt cậu dán trên những lớp cơ bắp căng, mỏng trên lưng Jaehwan, phần xương bả vai nhô ra, và trên phần cao nhất của cột sống, xương  lấp ló dưới cổ áo sơ mi. Ôi làm sao để được hôn lên những điều đó?

  Cậu cần làm gì để được hôn Jaehwan ngay lúc này? 

"Em đang nhìn chằm chằm gì vậy?", Jaehwan hỏi, hơi ngạc nhiên trong nụ cười giòn thật đẹp trên môi. 

"Một tên ngốc", Wonshik trả lời với một nụ cười nhẹ

"Em hoàn toàn không tôn trọng anh phải không?", Jaehwan ngáp, duỗi người. Bụng anh hở lên một khoảng và Wonshik muốn che lại nó để bảo vệ Jaehwan khỏi không khí se lạnh trong nhà bếp, để Jaehwan khỏi cảm thấy lạnh đến run, vì Wonshik muốn bảo vệ Jaehwan khỏi tất cả mọi thứ, thậm chí là những thứ ít có hại nhất.

"Anh quên bật máy kìa", Wonshik nói.

Đôi mắt Jaehwan mở to ra, sau một lúc lại nhăn nhó, giả vờ khóc. Wonshik cười khúc khích, cố gắng để không kéo Jaehwan lại gần và nhấn lên trán anh một nụ hôn.

"Sáng sớm thế này tuyệt thật nhỉ", lời cảm nhận đi kèm một cái ngáp cường điệu, Sanghyuk bước vào nhà bếp cùng một nụ cười ngái ngủ trên đôi môi đáng yêu. Cậu bước đến bên Jaehwan, nghiêng người sát lại gần cho đến khi Jaehwan quay đầu lại và hôn thật nhanh lên môi mình. Sanghyuk mỉm cười với bạn trai cậu và đứng thẳng, lưng tựa vào quầy bếp. "Phép lạ gì đã làm hyung nhấc mông ra khỏi giường vào sáng sớm thế này vậy?", bây giờ cậu hỏi Wonshik, thó luôn cốc cà phê của Jaehwan trong khi lấy đường ra khỏi tủ, nhâm nhi đồ uống nóng mặc kệ Jaehwan càu nhàu thế nào.

Một cơn đau sắc nhọn xuyên qua ngực Wonshik làm cậu thấy khó thở; những ngón tay cậu run run quanh cốc, một nỗi buồn trào dâng đằng sau đôi mắt cậu, nước mắt chỉ chực trào tra. Cậu nuốt những giọt cà phê cuối cùng, đứng dậy cho cốc vào bồn rửa, liếc mắt qua chỗ Jaehwan nơi anh đang đùa với những ngón tay của Sanghyuk, gần như không chú ý tới trên quầy, đôi mắt to và sáng đầy sự hiếu kỳ khi anh nháy mắt với Wonshik - anh ấy, cũng đang chờ đợi một câu trả lời.

Wonshik nhún vai, "Buổi sáng đẹp đấy," cậu nói, và rời khỏi nhà bếp thật nhanh có thể trước khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro