Ngoại Lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[RanYosa] Ngoại Lệ

Tác phẩm gốc: https://shuiyuntianlan.lofter.com/post/1d040020_1cce9884c

*Fic mình dịch thông qua chuyển ngữ Trung-Anh, nên nếu có bất kỳ vấn đề nào mong các bạn thông cảm và góp ý.

------------------------------------------------

"Người tôi thích á, cậu đang nói cái thích theo kiểu tình yêu đấy à? Tôi không có. Những việc như yêu đương đối với thám tử vĩ đại đệ nhất thế giới là không cần thiết. Không chỉ cản trở tôi mà còn rất rắc rối nữa, vì vậy không có là tốt nhất!"

Khi được một thành viên trong trụ sở thám tử vũ trang hỏi câu hỏi tầm phào đấy, Edogawa Ranpo đã đưa ra câu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Hoàn toàn chẳng có gì gọi là bối rối hay ngập ngừng cả (bạn biết đấy, đến cả Kunikida cũng từng ấp úng khi bị hỏi câu này), anh thoải mái và thẳng thắn như thể chỉ đang giải một câu đố. Các thành viên trẻ tuổi gật đầu tin tưởng, và đúng như dự đoán, không ai phản đối gì với câu trả lời này, ánh mắt tò mò của họ hướng về phía người cuối cùng trong bữa tiệc trà vẫn chưa lên tiếng.

Yosano Akiko đặt tách cà phê xuống, liếc nhìn mọi người rồi nói: "Tôi cũng vậy. Dù sao thì đàn ông tốt trên đời này rất ít, những người đàn ông không tốt thì không đáng để tôi lãng phí thời gian."

Các thành viên của cơ quan thám tử không thể không gật đầu tán thành một lần nữa, cảm giác toàn thân đều nổi da gà hết cả lên. Đối với các chàng trai, giọng điệu và thái độ coi thường của cô bác sĩ chẳng khác nào chiếc rìu sáng loáng đã kề sẵn vào cổ họ, sẵn sàng trừng phạt họ vì tội "không tốt" và khiến cô ấy "lãng phí thời gian".

Cứ thế, giờ nghỉ trà chiều lần này đến đây là kết thúc, các thành viên trẻ tuổi giải tán giữa tiếng hét "Quay lại làm việc" của Kunikida, cuối cùng chỉ còn lại hai vị tiền bối, những thành viên trụ cột duy nhất của Tổ chức Thám tử vào những năm đầu thành lập vẫn thoải mái, thảnh thơi ngồi trên ghế sofa uống cà phê.

Họ đang ngồi đối mặt nhau, nhưng ánh mắt lại phảng phất như đang nhìn nơi nào đó.

"Với cô Yosano mà nói-" Ranpo lười biếng mở miệng, "Quen biết với tôi liệu có phải là làm lãng phí thời gian của cô không?"

"Làm sao có thể. Anh Ranpo đương nhiên là một trong những người đàn ông xuất chúng hiếm có, tôi rất vinh dự khi được làm việc với anh." Yosano nhẹ nhàng đáp lại.

Nhận được câu trả lời như mong đợi, thám tử vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, nói rất có lý."

"Vậy thì-" Yosano dừng lại một lúc lâu, khiến Ranpo không khỏi ngước mắt lên và nhìn cô dò ​​hỏi. Nhưng nữ bác sĩ chỉ nhún vai nói: "Hôm nay tôi còn có việc nên xin phép đi trước đây".

"Có vẻ như tôi chưa nghe Yosano-san nói gì về việc này. Cô có chuyện gì thế?"

"Ranpo-san nếu muốn biết có thể suy luận thử xem."

"Đúng thì có phần thưởng gì không?"

"Thật không may, không có, bởi vì đây là chuyện quá đơn giản với anh Ranpo."

Nói xong, Yosano cầm lấy túi xách đứng dậy, mang cốc cà phê đã uống hết đi đến quầy pha chế và đưa cho người phục vụ. Ngay khi cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Ranpo - người vẫn ngồi bất động trên ghế đột nhiên lên tiếng: "Cuộc gặp mặt của những người phụ nữ."

Yosano dừng lại, đoạn, cô nghe thấy chàng thám tử nói tiếp, "Và đó là cuộc gặp có mời cả đàn ông."

Cô bác sĩ cười lắc đầu: "Cuộc gặp mặt của phụ nữ mà có đàn ông thì sao còn được gọi là cuộc gặp mặt của phụ nữ nữa".

"Cho nên tôi mới không nói rõ -- tránh cho người nào đó không muốn tham gia nữa. Nhưng nếu như cô tới đó mới phát hiện chuyện này, vậy liền muốn tránh cũng không được."

"Ý của Ranpo-san là..."

Ranpo cầm cốc cà phê của mình lên uống và không đáp lời cô. Nửa cốc cà phê còn lại được anh uống như thể đang nếm một món ngon hiếm có trên đời, suýt chút nữa vùi cả đầu vào đó, phát ra âm thanh ùng ục như thổi bong bóng.

"......Hẹn gặp lại anh vào ngày mai."

Yosano nói lời tạm biệt với anh, rời khỏi quán cà phê và đi theo kế hoạch đã định. Lộ trình và thời gian đều đã được cô sắp xếp từ trước, sẽ không vì suy luận của thám tử mà thay đổi, nhưng tâm trạng thì lại không tránh khỏi có một chút biến chuyển. Cô biết rõ hơn ai hết người kia nhạy bén như thế nào, cô không muốn bị anh phát hiện ra mình đã dao động, dù không biết mình sẽ qua mắt anh được bao nhiêu, vì vậy ngay cả khi đi ngang qua cửa sổ của quán cà phê và lọt vào tầm mắt của chàng thám tử, cô cũng không hề ngoảnh mặt lại thêm một lần nào nữa.

Lúc này, Ranpo đã đẩy ly cà phê ra phía xa, giống như đã mất hết hứng thú với món đồ chơi nhàm chán, chống cằm chán nản. Đôi mắt xanh như ngọc của anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nương theo bóng người đã đi xa, thấp giọng lẩm bẩm: "Cô Yosano... Cho dù cô tin tôi, một thám tử lừng danh, cô vẫn đi."

Tiền cà phê nghiễm nhiên được tính dưới tên của Trụ sở thám tử.

-------0o0--------

Ngày hôm sau, Yosano đến không sớm cũng không muộn, vừa đẩy cửa văn phòng thám tử ra, cô đã nhìn thấy Ranpo gác chân lên bàn của Dazai, ngồi trên chiếc ghế xoay và quay tới quay lui với nửa que bánh trong miệng. Anh vẫn như thường lệ, biện minh việc không làm gì bằng việc không có gì để làm. Là người đầu tiên nhìn thấy cô, Ranpo vẫy que bánh về phía cô và niềm nở chào hỏi: "Yosano-san, hôm qua đi chơi vui chứ?" Hoàn toàn phớt lờ những người còn lại trong phòng.

Yosano ném chiếc túi lên bàn của mình và ngáp dài, "Phải nói là vừa thú vị vừa nhàm chán. Nhà hàng mà tôi đến ăn rất ngon, và tôi nghĩ mình nhất định phải giới thiệu cho anh, nhưng quá trình diễn ra thì lộn xộn hết cả lên. Anh nói đúng-có vài người đã lén mời thêm những người đàn ông xa lạ đến, và còn mời không chỉ một tên, kết quả là bản chất cuộc gặp mặt đã trở thành như thế đấy."

Một cuộc gặp mặt trên danh nghĩa giữa những người phụ nữ với nhau nhưng thực chất là cuộc gặp gỡ làm quen giữa nam và nữ, nói trắng ra, đó là một buổi hẹn hò không báo trước được lên kế hoạch bởi bạn bè của cô- cô nhớ về việc mà họ lo lắng cho người đã độc thân 25 năm là cô như thế nào, phải nói rằng cô cảm thấy có chút cảm động và biết ơn họ, nhưng nhiều hơn nữa là muôn phần bất lực.

Ngài thám tử đại tài đã làm việc với cô hơn mười năm hiếm khi lộ vẻ đàm tiếu: "Ồ--vậy cô Yosano có gặp được người nào mình thích không?"

Yosano mặt không cảm xúc nói: "Làm sao có thể dễ dàng gặp được một người 'hiếm có' như vậy kia chứ."

"Đúng nhỉ!" Ranpo vui vẻ đồng ý.

Công bằng mà nói, thực sự thì Yosano nghĩ rằng những người bạn hiểu tính cách của cô đã tìm được cho cô một vài ứng cử viên không tệ, và chất lượng chắc chắn có thể được coi là trên mức trung bình. Tuy nhiên, so với tiêu chuẩn người trong lòng của cô mà nói, vẫn còn kém rất nhiều, theo nhiều nghĩa. Không như Ranpo, cô không tin rằng tình yêu là một gánh nặng, và cô cũng không từ chối việc yêu đương cùng hẹn hò. Cô cũng từng thử tìm một người, nhưng không biết có phải là do cô đã dùng hết may mắn đời mình để trở thành đồng nghiệp và bạn bè với anh chàng thám tử lừng danh nào đó hay không-mà cô chẳng thể tìm được ai vừa ý cả.

Cô nhìn đối phương đang vui vẻ nghịch chiếc ghế xoay, "Sao anh Ranpo trông có vẻ vui thế?"

"Bởi vì không ai có thể lay chuyển được địa vị 'hiếm có' của tôi. Đó chẳng phải là một điều đáng mừng sao?"

Anh trả lời ngay mà không có chút do dự. Cô ngập ngừng, "...Tôi không biết Ranpo-san lại là kiểu người sẽ để tâm đến ánh mắt ​​của người khác như thế đấy."

Ranpo cũng ngừng trò chơi trẻ con của mình lại, và nheo mắt nhìn cô. Không biết là do không đồng ý với nhận xét của nữ bác sĩ hay là do bối rối, mà mãi một lúc sau anh mới đáp lại: "Tất nhiên là tôi không. Nhưng với Yosano-san thì khác."

"...Vậy thì thật vinh dự cho tôi."

Tại sao cô lại không giống với những người khác? Mặc dù cô rất muốn hỏi, nhưng Yosano nhanh chóng thuyết phục mình từ bỏ. Đôi khi bởi tính cách trẻ con của mình mà anh sẽ đột nhiên nói những điều khiến người khác không ngờ tới, và những lời nói đó luôn rất đơn thuần và thẳng thắn chứ không quanh co lòng vòng, cô không nên suy nghĩ quá nhiều. Chính vì vậy, cô chỉ cười và đáp lại anh như thể nó là một lời khen rất đỗi bình thường.

Trong lúc cả hai đang trò chuyện, các thành viên còn lại của trụ sở, người vốn dĩ đang bận rộn viết báo cáo, người chăm chỉ quét dọn văn phòng dường như đều đồng loạt ngửi thấy mùi gì đó khác thường trong không khí, tất cả lặng lẽ đặt công việc đang làm sang một bên, không hẹn mà cùng tụ lại thầm thì với nhau: "Hai người đó đang nói chuyện gì vậy?"

"Ai biết, đi mà hỏi bọn họ ấy..."

"Đã có chuyện gì xảy ra sau khi chúng ta rời đi ngày hôm qua à?"

"Lẽ nào là cái chủ đề đó ?"

"Có thể lắm-"

Mọi người quay đầu lại, nhìn vị thám tử tài năng nhất và bác sĩ duy nhất của trụ sở đang hành xử như không có việc gì xảy ra, đồng loạt im lặng.

Điện thoại di động của Yosano rung tổng cộng hai mươi lần vào ngày hôm đó, tất cả mọi người đều tập trung cao độ khi giờ làm việc bắt đầu. Lý do tại sao sau đó nó không tiếp tục rung nữa chỉ đơn giản là vì cô bác sĩ đã mất kiên nhẫn mà tắt luôn chế độ rung; trên thực tế, đèn thông báo mỗi khi có tin nhắn mới đã liên tục sáng lên suốt một ngày. Thỉnh thoảng cô sẽ liếc nhìn nó, lúc thì phớt lờ nó, lúc thì vuốt màn hình lên xuống, lúc thì gõ phím một cách đứt quãng và biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi theo một cách không dễ phát hiện.

Ranpo chống cằm chán nản. Hôm nay là một ngày cực kỳ yên tĩnh, Dazai thậm chí còn trốn việc cả ngày nên anh còn không nghe thấy giọng nói quát mắng của Kunikida, càng không có chỗ để anh trổ tài suy luận siêu phàm của mình. Buổi tiệc trà chiều vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng các thành viên trong trụ sở thám tử không còn huyên thuyên ồn ào như mọi khi nữa mà thay vào đó ai cũng nhìn quanh quất từng người một như thể đang quan sát điều gì đó, tròng mắt họ không ngừng đảo quanh nhưng không có người nào chịu nói bất cứ điều gì thú vị. Đối với việc bản thân là tâm điểm của sự chú ý, Ranpo không cảm thấy có gì bất thường, hay nói đúng hơn là nên như vậy, nhưng lần này anh không cảm nhận được ánh mắt của Yosano. Nữ bác sĩ im lặng và uể oải uống cà phê, hơi chau mày, vẫn còn bị phân tâm bởi những tin nhắn nhận được trên điện thoại. Anh muốn lên tiếng phàn nàn về việc cô phớt lờ anh, nhưng cuối cùng quyết định không để tâm về nó nữa. Rốt cuộc, Yosano muốn dùng thái độ gì và dự định đối phó với những tin nhắn đó như thế nào là việc của riêng cô ấy.

Thế nhưng, rõ ràng biểu hiện lòng khoan dung với người khác là một hành động đáng được khen ngợi, vậy tại sao anh lại cảm thấy phiền muộn như thế này?

Duy trì trạng thái đó suốt một ngày, đáy lòng thành viên trụ cột của tổ chức thám tử vũ trang đã lặng lẽ nảy sinh những ngờ vực hiếm có, nhưng không một ai hay biết.

Một ngày cứ thế trôi qua, hai ngày, ba ngày, rồi ngày thứ sáu...

Tanizaki không may bị thương và suýt chết trong một lần làm nhiệm vụ, Yosano vuốt ve cánh tay đầy máu của cậu với đôi mắt sáng rực, ngay sau đó là những tiếng hét thất thanh đã lâu không thấy vang vọng trong cơ quan thám tử như thể chúng đang nói lời từ biệt với cuộc sống của mình. Kenji là người tiếp theo, và sau đó là Kunikida. Lần này nhanh hơn mọi khi-chưa đầy năm phút sau, nữ bác sĩ vừa xoa bóp vai vừa bước ra khỏi phòng điều trị, thong thả chỉnh lại ống tay áo rồi ngồi vào bàn trang điểm.

Ranpo loạng choạng từ trên ghế xoay đứng lên, nhìn đám hậu bối của mình, cắn cắn cây kẹo dẻo, lầm bầm nói: "Nếu vết thương đã khỏi rồi thì chúng ta mau đi uống trà chiều đi!"

Không ai đáp lời. Các thành viên trẻ tuổi đều đáng thương hề hề nhìn anh, cả cơ thể và tinh thần đều bị tổn thương (chủ yếu là tinh thần), Kunikida còn ra lệnh rằng không ai được phép tan làm trước khi nộp xong báo cáo nhiệm vụ.

"Yosano-sannn---" Anh dứt khoát chuyển đối tượng.

Nữ bác sĩ cất gương trang điểm đi, dừng một chút, ném điện thoại vào túi xách, cười đồng ý: "Ngài thám tử đây đã cất công mời như vậy, sao tôi có thể không đi được chứ."

Cả hai cất bước đi đến quá Cafe Uzumaki ở tầng dưới, còn chưa ngồi xuống, Ranpo đã lớn tiếng gọi: "Một ly cà phê nóng."

Anh không gọi cả phần của Yosano như thường lệ.

"Yosano-san không định uống gì, đúng không." Anh khẳng định, và Yosano cũng không có ý định phản bác lời anh nói, "Trước khi ra ngoài, cô đã xem thời gian trên điện thoại, phát hiện còn khoảng mười lăm phút nữa mới đến lúc mình phải đi. Chỉ hai mươi phút là đủ để tôi uống xong một tách cà phê, thế nên cô đã đồng ý đi cùng tôi. Vậy là, sau một tuần rối rắm, cuối cùng Yosano-san cũng đã quyết định rồi sao?"

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Yosano nhìn anh: "Anh Ranpo đang nói về việc gì thế?"

"Cô đi gặp một người, hai người đã hẹn nhau ở một quán cafe." Ranpo nói.

Ngài thám tử mở mắt. Một đôi mắt màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp, nhưng thứ hấp dẫn người khác ở đôi mắt ấy hơn cả vẻ đẹp của nó chính là trước mắt nó, mọi bí mật đều sẽ được phơi bày, và mọi vấn đề sẽ được giải đáp. Chính vì thế mà nó luôn khiến những người có bí mật muốn trốn tránh và những người có vấn đề không thể không chột dạ.

Vào lúc này, Yosano, người đang bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy có đôi chút bất lực. Cô biết rõ Ranpo sẽ không bao giờ dùng ánh mắt dò xét và tìm tòi nhìn cô, mà thứ khiến cho cô cảm thấy áp lực hiện tại đây chính là sự nghiêm túc hiếm thấy đến từ đối phương.

Cô nhớ lại mấy ngày gần đây, khi cô liên tục bị lời lẽ của đám bạn không quá thân thiết kia công kích - như là "Nếu cậu chưa có người mình thích, thì ngại gì mà không thử tiến tới làm thân với anh ấy chứ, biết đâu hai cậu sẽ yêu nhau thì sao", "Người bạn kia của mình ấy, sau lần gặp mặt trước anh ấy đã nhẹ nhàng nói với mình, rằng anh ấy rất thích cậu, cứ coi như là giữ chút mặt mũi cho mình, thử làm quen với anh ấy nhé, nếu không được thì coi như có thêm một người bạn thôi.", "Cậu lúc nào cũng chỉ biết có công việc thì không tốt đâu." Chỉ sợ nếu cô không làm gì đó, ít nhất là điều gì đó có thể tạm thời bịt miệng họ lại, thì cô sẽ tiếp tục bị tra tấn như thế trong một thời gian dài mất. Cô có thể thấy được, nó sẽ là một vòng tuần hoàn không hồi kết...

Nhưng lần này, cô quả thật có hơi xúc động.

Hoặc là nói, có chăng là vì vào buổi hẹn hò hôm đó, cô đã không tức giận bỏ đi mà ở lại uống rượu tán gẫu tạo không khí, cùng tham gia vào chủ đề tình yêu với bọn họ, việc đó đã trở thành một tín hiệu trong mắt những người xung quanh. Đó là lý do tại sao họ lại nhiệt tình muốn thúc đẩy cô hẹn hò đến nỗi không còn chút nguyên tắc nào như thế.

Tuy nhiên, giống như vị thám tử đang ngồi đối diện mình, cô không phải kiểu người dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác hay quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.

Chỉ trừ một người.

Mà cái người đó vốn không có ý định yêu đương, hiện giờ lại đang hỏi cô: "Cô Yosano động lòng rồi sao?"

Yosano thẳng thừng phủ nhận với anh: "Làm sao có chuyện đó được, tôi chỉ định tán gẫu bình thường với anh ta mà thôi, để đối phó với mấy người bạn kia của tôi ấy mà."

Đây là sự thật. Ranpo cũng biết những gì cô nói đều là thật nên cũng không bác bỏ mà chỉ tiếp tục nói, như thể đang tự viện lý do cho mình: "Thế nhưng, cho dù bây giờ cô không có, thì tương lai ai biết được sẽ như thế nào chứ... Mặc dù hiện tại anh ta không phải là người đàn ông xuất chúng 'hiếm có' như cô mong đợi, nhưng trong tương lai cô có thể sẽ động lòng với anh ta. Và đến lúc đó, có lẽ cô sẽ không còn quan tâm đến việc anh ta 'hiếm có' hay không."

"..."

Yosano rõ ràng cảm nhận được hơi thở của mình đang dần trở nên nặng nề. Một lúc sau, cô hỏi: "Anh Ranpo có ý gì? Thật xin lỗi, bộ não tầm thường của tôi không thể theo kịp suy nghĩ của một siêu thám tử như anh."

"Cô Yosano"

"Vâng?"

"Việc cô đồng ý với lời mời uống trà chiều này của tôi, chứng tỏ cô đang hy vọng rằng tôi sẽ không để cô đi-- dù chỉ là một chút."

"..."

"Vậy thì tôi sẽ nói thật."

"..."

"Cô Yosano, xin đừng đi."

Cô mê mẩn trong giọng điệu ôn hòa và đôi mắt ngọc lục bảo của anh.


Cảm xúc sắp không thể khống chế được, nhưng sợi dây lý trí trong cô lại càng lúc càng thắt chặt. Yosano cố tình "Ôi chao" một tiếng, tỏ vẻ kinh hãi: "Tại sao? Ranpo-san biết được gì rồi à? Anh ta có vấn đề gì sao?"

"Anh ta không có vấn đề gì, với tư cách là thám tử số một thế giới, tôi đảm bảo với cô, chuyện này cô cứ yên tâm." Ranpo nhếch miệng, có chút không hài lòng với dáng vẻ khoa trương của cô, "Nhưng tôi nói điều này không phải dưới tư cách của một thám tử, mà chỉ là yêu cầu cá nhân của tôi thôi."

Mặc dù đây chỉ như sự nghiêm túc của một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc anh cũng đang nghiêm túc.

Cho nên, cứ tiếp tục giả vờ không quan tâm, giả vờ đùa giỡn thế này cũng không tốt. Yosano nhẹ nhàng thở dài, "...Vậy tôi càng muốn biết nguyên nhân."

Ranpo nói, "Bởi vì--- tôi cảm thấy không vui."

Đơn giản, thẳng thắng và tràn đầy tự tin, câu trả lời điển hình của một thám tử lừng danh.

"Yosano-san đi gặp gỡ một người đàn ông khác, và mọi tình huống có khả năng xảy ra sau đó, cho dù tôi có muốn tính toán trước đến thế nào chăng nữa, ngay cả 'siêu suy luận' cũng không thể làm được. Là thám tử vĩ đại nhất thế giới, việc này khiến tôi không thể chịu đựng được. Có quá nhiều yếu tố cản trở tôi."

Vậy, những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ chỉ là từ niềm kiêu hãnh của một thám tử mà ra thôi sao?

"Và, với tư cách là Edogawa Ranpo, tôi thấy rất buồn bực."

...

"Cho nên, cô Yosano à, đừng động lòng với người khác, có được không?"

...

Yosano im lặng hồi lâu rồi cười gượng.

"Vậy thì tôi phải yêu ai đây?"

Ranpo nhìn cô, há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ khinh thường khi cô hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn như vậy.

Tại vì sao, phải, cô biết chứ. Nhưng cô vẫn chỉ lắc đầu cười khổ, "Như thế này, anh không cảm thấy mình đang quá tham lam sao, anh Ranpo?

Vào ngày hôm đó, ngay tại chiếc ghế này, cô vẫn có thể nhớ lại rõ ràng từng chữ trong bài phát biểu đầy tự hào ấy của Ranpo, kể cả âm giọng tăng cao ở cuối câu của anh. Ai cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên đối với Ranpo, kể cả bản thân anh. Yosano cũng không hề cảm thấy rối rắm gì về điều này, có lẽ cô chỉ cần nhắc cho vị thám tử thỉnh thoảng sẽ quên mình đã nói những gì này nhớ lại.

Nhưng cô không ngờ Ranpo rất tự nhiên đáp lời cô:

"Chính vì thế, tôi đã suy nghĩ rất nhiều."

Nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô, Ranpo kiên nhẫn giải thích: "Trên đời này không có thứ gì là tuyệt đối cả, nhất là khi liên quan đến con người và tình cảm thì lại càng rắc rối, bởi vì tình cảm là thiên địch của lý trí, một khi trái tim đã rung động rồi thì không còn chỗ cho lý trí nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có gì là không hợp lí khi quy tắc đầu tiên của một thám tử là: Tránh xa những thứ ảnh hưởng đến khả năng suy luận. Thế nhưng, còn có một quy tắc thứ hai: Nếu một thám tử trong mắt chỉ có "tuyệt đối" mà không thể nhìn thấy những điều ngoại lệ, vậy thì không sớm thì muộn, anh ta cũng sẽ mắc phải sai lầm và thất bại."

Yosano ngơ ngác gật đầu.

Ranpo lại nhắm mắt lại, và y như rằng một đứa trẻ bị bắt lỗi tại trận, anh bĩu môi than vãn.

"Tôi không có gì để bào chữa cho bản thân cả. Dù sao thì tôi cũng đã mắc phải cái sai lầm đó rồi! Nếu cô muốn cười tôi thì cứ cười đi, nhưng chỉ một lần này thôi! Tôi cũng đã nói rồi, với tôi Yosano-san khác với những người còn lại. Đã đến nước này, tôi sẽ trả lời lại một lần nữa."

Cũng giống như lúc trước--- không bối rối, không ngập ngừng, anh thoải mái và thẳng thắn, giống như chỉ đang thuật lại một đáp án quá rõ ràng, anh nhìn Yosano, dùng ngữ khí nhẹ nhàng mà trịnh trọng nhất nói: "Người tôi thích ấy mà, nếu đó là cô Yosano---- là 'ngoại lệ' duy nhất được thám tử số một thế giới công nhận, thì không sao cả."

Ngài thám tử đảo mắt cười, vẻ mặt tràn đầy chờ mong, hướng về người từ nãy đến giờ vẫn không nói lời nào.

Yosano rốt cuộc nhịn không được, cũng bật cười theo.

"Còn người tôi thích, chỉ có anh Ranpo, người đàn ông xuất chúng hiếm có trên đời, mới đủ tư cách mà thôi."

Lúc này, người phục vụ âm thầm quan sát đã lâu qua mấy hàng ghế cuối cùng cũng bưng cà phê lên. Ranpo hoan hô. "Chờ một chút---" Yosano ngăn người phục vụ lại, "Cho tôi thêm một ly."

Cô ném túi xách sang một bên và nháy mắt với Ranpo: "Nếu ngài thám tử lừng danh đây đã muốn tôi ở lại đến vậy thì, tôi nguyện ở bên anh ấy đến cùng."

Trong những buổi trà chiều sau đó của tổ chức thám tử, bất kể cuộc trò chuyện có tầm phào đến đâu đi nữa, không một ai nhắc đến chủ đề kia nữa.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro