see you again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Richie Tozier không phải kiểu người thông minh.

Ai cũng đồng ý với điều đó. Đôi khi gã thật ồn ào, đáng ghét và liều lĩnh.

Và lần này khi gã thấy tên hề chết tiệt kia đang muốn biến những người bạn của mình thành mấy miếng thịt bò khô thì gã biết là gã phải làm gì đó.

Vậy là gã quyết định lấy hết sự liễu lĩnh của bản thân và hét lên với tên quái thú, "Này tên mặt c*t!". Và nó quay lại.

Có quá trễ để rút lui không?

Nó nhìn chằm chằm vào Richie và gã ném một cục đá vào bản mặt trắng xấu xí của nó, "Muốn chơi Thật hay Thách không? Đây là sự thật này! Mày là một con bóng ẻo lả!" Richie hét lên, "Phải, đúng rồi đấy! Nhảy nào!"

Gã nhặt lên thêm một cục đá nữa và chuẩn bị để ném nó vào Pennywise, "Yippee ki ya mother fu-"

Và rồi gã bất tỉnh.

Thành thật mà nói, gã không hề biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.

Gã nhìn thấy khoảng trắng trong một vài phút, trước khi một khung hình lóe lên trong mắt gã. Nó giống như một bộ phim. Chỉ là, nó chắc chắn không phải loại phim mà gã thường thích.

Gã thấy Eddie, đang nghiêng người về phía gã và nở miệng cười toe toét.

"Tớ nghĩ tớ làm được rồi! Tớ nghĩ tớ giết được Nó rồi! Tớ-"

Máu bắn tung tóe lên người Richie và gã nhìn xuống dạ dày của Eddie. Gã thề rằng gã đã suýt ngất.

Móng vuốt của Nó đang đâm xuyên qua bụng Eddie. Và Richie nhìn lên.

"Richie."

Chết tiệt.

Không. Gã sẽ giết ai đó chỉ để không nghe thấy Eddie kêu lên như thế. Không phải lần nữa như thế.

"Eddie," Gã không thể làm được bất cứ điều gì. Gã hy vọng đây không phải là thật. Chỉ là một trò đùa nào đó. Làm ơn, làm ơn.

"Richie."

Làm ơn...

Và rồi gã trở lại.

Và nó là thật.

Eddie đang đứng trước mặt gã.

"Tớ nghĩ tớ giết được nó rồi!"

Richie bắt đầu di chuyển trước khi gã kịp suy nghĩ. Gã tóm lấy tay Eddie, lăn cả hai ra nơi khác và Eddie thì lầm bầm bất mãn.

"Cái con mẹ gì vậy," Eddie hỏi, "Rich, tớ vừa cứu cái mông cậu đấ- Ôi cmn chúa ơi!"

Móng vuốt của Pennywise đang cắm sâu xuống đất, ở ngay tại chỗ lúc nãy của Richie và Eddie.

"Phải, tớ biết," Richie nói, một cách hổn hển. Gã cảm thấy khó thở.

Eddie nhìn chằm chằm vào Richie một lúc, nhìn thấy từng vết bẩn trên mắt kính của gã. Hẳn phải rất khó khăn cho gã để quan sát. "Làm thế nào- Tớ đã có thể sẽ chết?"

Richie nuốt khan. Gã không muốn nghĩ đến cái chết của Eddie, "Tớ thấy nó ở ánh sáng chết và- chết tiệt. Nó rất đáng sợ, Eddie à. Cậu đã bị đâm. Bị đâm đấy! Ngay trước mắt tớ và- và máu của cậu văng khắp nơi! Chết tiệt, nếu như điều đó là thật và tớ chỉ đang mơ. Eddie, lỡ như cậu thật sự chết?"

"Này," Eddie đặt tay anh lên má Richie, cố gắng khiến gã ngừng lảm nhảm, "Tớ chưa chết, thấy không?" Anh đặt tay Richie lên tim mình và gã có thể cảm nhận được nhịp đập của nó sau ngực Eddie, "Tớ vẫn sống. Tớ hứa đấy, và giờ thì tớ nghĩ những người khác đang xử lý Pennywise, có lẽ chúng ta nên tham gia cùng họ, phải không? Phải giết tên hề kia bằng cách này hay cách khác." Eddie nói và Richie chỉ cười ngớ ngẩn,

"Phải đấy!"

———

Sau khi Eddie cùng những thành viên đội Losers đánh bại Pennywise. (May mắn làm sao, và nếu lỡ như họ thất bại, anh thề anh sẽ chuyển đến sống ở Thụy Điển)

Mọi người đều đang chia tay nhau và ngạc nhiên thay, anh thật sự không muốn Richie rời đi. Anh biết bọn họ vẫn sẽ giữ liên lạc, đặc biệt là với Mike. Anh ấy thích gọi cho mọi người và nói với họ anh nhớ họ đến mức nào. Eddie yêu điều đó nhiều như những người khác. Nó thật ngọt ngào.

Eddie đưa Richie đến sân bay và anh nghe Richie đang thở dài nặng nề, "Tớ sẽ nhớ cái thị trấn này, thật ra thì, bỏ đi. Tớ sẽ không đâu. Nó tệ vãi."

Eddie cười khẽ.

"Chà," Richie quay qua Eddie, cầm lấy đống hành lý (rất nhẹ) của gã trên tay, "Tớ đoán đây sẽ là "hẹn sớm gặp lại", Eds, hy vọng tớ sẽ không quá nhớ khuôn mặt đáng yêu này của cậu," Richie nói và miệng thì cười toe toét, tay nhéo má Eddie.

Eddie càu nhàu, "Đó không phải tên tớ," anh nói và đẩy tay Richie ra.

Richie ậm ừ vài tiếng, mở cửa xe, "Nhớ là giữ liên lạc với tớ đấy, đừng để tớ cô đơn."

Chà,

phải là bây giờ hoặc là không bao giờ.

"Này, Rich?"

"Ừ, Eddie Spaghetti?" Richie nói, đóng cửa lại và tựa người qua cửa sổ.

Eddie cười khẽ, nghiêng người về phía Richie và đặt nhẹ lên môi gã một nụ hôn, "Tớ chắc chắn sẽ gọi cho cậu," anh nói, nhẹ nhàng đẩy đầu Richie ra ngoài cửa sổ và đóng nó lại.

Richie đứng im tại đó, mặt gã đầy bối rối và đang đỏ dần lên.

Eddie cười rạng rỡ, lái xe đi.

Có lẽ sau khi Eddie ly hôn với Myra, anh sẽ không phải cô đơn nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro