#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một tháng trôi qua nhanh chóng. Sae vẫn đầu tắt mặt tối với đống giấy tờ, cải tạo xong ngôi nhà và trở lại tập luyện. Gã thường đưa Rin đi cùng đơn giản vì gã không biết đứa trẻ sẽ cảm thấy thế nào khi ở nhà một mình cả ngày. Phải, cậu dành phần lớn thời gian một mình trong phòng thay đồ hoặc trên khán đài xem anh trai mình thi đấu, nhưng ít nhất thì cậu cũng được Sae giám sát.

Bằng cách nào đó Isagi cũng giúp đỡ, thường để mắt đến Rin hoặc bầu bạn với cậu nếu Sae bận. Sae vẫn không hiểu tại sao anh lại làm điều này, nhưng Isagi dường như không quan tâm và trở nên rất thân thiện với Rin. Gã nghĩ sẽ tốt hơn nếu một đứa trẻ có bạn bằng tuổi mình, nhưng gã không làm gì được. Gã không thể ép cậu làm bạn với ai đó.

Dần dần các tài liệu gần như đã được giải quyết, và cuộc sống trở lại bình thường. Các tiết học với gia sư, tập luyện, thỉnh thoảng đi dã ngoại, bởi vì ngay cả khi Sae không cần nó, thì việc ra ngoài trời vẫn tốt cho Rin. Đôi khi Isagi cũng bầu bạn với họ, giải thích rằng sẽ tốt cho cậu khi ra ngoài trời với những người bạn tốt.

Cuộc sống đã trở nên ổn định hơn, nhưng... Sae vẫn cảm thấy kiệt sức vô cùng. Gã yêu em trai mình, rất nhiều, nhưng đồng thời muốn dành cả ngày một mình. Không kiểm tra bài tập về nhà hay đảm bảo rằng đứa trẻ đã ăn đủ bữa.

Tối nọ, gã nói chuyện với nhân viên mà gã đã thuê làm giám đốc điều hành. Vì gã muốn chuyển tất cả các mối quan tâm của công ty cho người khác nên một số vấn đề phải được gã trực tiếp giải quyết.

Thả mình xuống chiếc ghế sofa, gã tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi. Rin không phải là một đứa trẻ ồn ào, nhưng cậu thích chơi đùa và chạy nhảy, và xem phim hoạt hình lúc nào cũng chiếu. Sae nghĩ về việc phải kiểm tra bài tập tiếng Tây Ban Nha của Rin trước buổi tập ngày mai.

Bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi âm thanh thông báo từ cuộc trò chuyện với đồng đội của gã- Sae lướt qua nó. Không có gì đặc biệt, họ chỉ quyết định gặp nhau trong thời gian rảnh rỗi và ngồi ở đâu đó. Sae chưa từng tham dự những cuộc họp như vậy trước đây và gã không thể nói rằng bản thân rất muốn nó bây giờ, chỉ là... gã giống như đang thiếu thứ gì đó. Không chỉ bây giờ. Cứ như thể gã đang bỏ lỡ chính cuộc đời này. Mọi thứ đang vội vã lướt qua, mọi người đi du lịch, gặp gỡ bạn bè, tìm kiếm những điều mới mẻ, cuối cùng là yêu nhau. Tất cả những người này- rất sống động.

Sae thở dài tắt thông báo, tại sao chúng vẫn bật? Và trở lại trạng thái bình yên mà gã rất cần. Gã cố gắng không đắm chìm trong mớ suy nghĩ về cuộc sống. Hẳn là có chuyện quan trọng cần giải quyết, nhưng lại không kịp. Gã đang ở đỉnh cao của sự nghiệp và phải chăm sóc một đứa em, những câu hỏi đẩy gã vào một cuộc khủng hoảng không nên có- gã không có thời gian cũng như năng lượng cho việc đó.

Cuối cùng thì gã cũng về phòng của mình, nhưng gã quyết định kiểm tra Rin. Cậu không muốn đóng cửa, vì vậy Sae không lo lắng về việc đánh thức em trai mình, nhưng khi đến gần, gã thấy rằng cậu không ngủ. Rin nằm cuộn tròn, không chiếm bất kỳ khoảng trống nào trên giường, và thở một cách nhẹ nhàng.

"Rin?" Sae lo lắng hỏi. Đứa trẻ không trả lời, vì vậy gã đi vào trong và ngồi xuống giường, đặt tay lên lưng Rin. "Có chuyện gì vậy?"

Một lúc sau gã nhận được hồi âm

"Em gặp ác mộng."

Đây cũng không phải là lần đầu. Rin thường mơ về ký ức đó- vụ tai nạn đã cướp mất bố mẹ họ. Thường thì cậu sẽ đến phòng của Sae và cả hai sẽ ngủ cùng nhau.

"Sao em không sang phòng anh?"

"Bởi vì... bởi vì em không muốn anh phải lo lắng."

Rin vẫn đang nằm quay lưng lại, nên Sae nằm xuống bên cạnh và ôm lấy đứa trẻ kia.

"Nhưng nếu em không nói với anh thì anh sẽ lo lắng nhiều hơn. Anh luôn ở bên để lắng nghe em."

"Em biết."

"Em muốn anh ở lại không?" Đứa trẻ gật đầu và sau đó gã đắp chăn cho cả hai và ôm cậu lần nữa.

"Sẽ ổn thôi, Rin. Anh ở bên em."

Ngay sau đó Rin bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ, nhưng Sae thì không. Gã tiếp tục nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, cố gắng thoát khỏi đống suy nghĩ.

Mình đang làm mọi thứ đúng chứ? Mình đang giúp em ấy sao? Em ấy có hạnh phúc với mình không?

Hàng loạt câu hỏi chạy qua đầu, nhưng cuối cùng gã không thể chịu đựng được và buộc mình phải dừng lại. Nó chẳng có ý nghĩa gì và giờ gã chỉ đang lãng phí thời gian thay vì ngủ.

Vào buổi sáng, Rin dậy trước và đánh thức Sae, người thậm chí gần như không ngủ ngon, và điều đó ảnh hưởng đến tình trạng của gã bây giờ. Nhưng gã không thể ngủ tiếp và hôm nay có rất nhiều việc phải làm, vì vậy người lớn hơn ra khỏi giường và bế Rin vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Sae nhìn đồng hồ- 8 giờ sáng. Gia sư sẽ ở đây trong một giờ nữa và giảng dạy bắt đầu sau 3 giờ nữa. Hôm nay là ngày gãđưa Rin đi cùng.

Cuối cùng cũng đánh răng xong, Sae đưa Rin vào phòng khách, xem một chương trình dành cho trẻ em bằng tiếng Tây Ban Nha và quay trở lại phòng tắm để tắm. Làn nước vừa đủ ấm giúp gã sảng khoái và cho gã 15 phút bình yên trước một ngày mệt mỏi. Gã nhớ mình phải giải quyết tài liệu mà giám đốc đã gửi ngày hôm qua- điều gì đó về việc mở rộng công ty, Sae không thực sự quan tâm đến nó, nhưng quyết định để lại cho đến khi gã có cơ hội tốt hơn.

Ra khỏi phòng tắm, gã bước đến chỗ Rin đang ngồi trước tivi và ngáp dài.

"Rin, em muốn ăn gì?"

"Ngũ cốc cùng với sữa ạ."

Sae gật đầu và đi đến kệ nơi nó nằm. Gã lấy sữa ra khỏi tủ lạnh và đĩa- cho mình và em trai.

"Trà hay ca cao?"

Rin trầm ngâm và Sae, bất chấp tình trạng của mình, nhìn đứa trẻ đang cau mày một cách ngọt ngào với một chút dịu dàng nhất định.

"Ca cao ạ." Cậu trả lời một cách nghiêm túc và Sae chỉ có thể mỉm cười. Gã rót cà phê cho riêng mình.

Sae đặt đồ uống và đĩa ngũ cốc lên bàn trước khi xem giờ khi giáo viên đến- còn nửa tiếng nữa.

Hai anh em lặng lẽ ăn sáng xem một chương trình: Sae dịch một số cụm từ cho Rin nếu cậu hỏi. Sau khi ăn xong, Sae mang bát đĩa vào bồn rửa. Gã quay lại chỗ Rin và nhờ cậu mang vở và sách giáo khoa.

Cô giáo đến đúng giờ đã hẹn. Sae không thực sự cần phải có mặt, nhưng gã muốn theo dõi quá trình học. Và gã cũng nghĩ rằng việc học lại một cái gì đó cho bản thân dù đó là những kiến thức cơ bản nhất cũng rất hữu ích.

Khá nhanh chóng, một tiếng rưỡi trôi qua. Không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc hai anh em đã lên xe và lái đi.

Họ đang lái xe trong im lặng thì Rin đột nhiên nói.

"Nii-chan, em muốn chơi bóng đá."

Điều này gây ngạc nhiên đáng kể cho Sae. Ở một mức độ nào đó, người ta nên mong đợi một điều như vậy, nhưng Sae vẫn không nghĩ rằng nó sẽ đến sớm như vậy.

"Tại sao?"

"Bởi vì em thích cách anh chơi. Anh 'pum' và 'bíp' và quả bóng bay vào lưới rất đẹp." Rin di chuyển đôi chân nhỏ của mình một cách thích thú khi cậu giải thích điều đó. "Em thấy rất vui. Anh chơi có vui không?"

Câu hỏi này khiến Sae băn khoăn.

"Đôi khi. Nó phụ thuộc vào đồng đội và đối thủ."

"Thật ạ?"

"Ừm, nó khá quan trọng. Nếu anh chơi với những người chơi dở, anh sẽ nhanh chán."

"Anh hai thích chơi với ai nhất?"

Sae khựng lại một chút, gã biết rất rõ câu trả lời.

"Với Isagi."

"Em biết mà! Tại sao ạ?" Sae mỉm cười trước những câu hỏi không ngớt từ Rin.

"Bởi vì anh là tiền vệ giỏi nhất và em ấy là tiền đạo giỏi nhất. Anh không chuyền cho bất kỳ ai, Rin. Nhưng Isagi có trực giác rất tốt, và với một tiền vệ như anh, em ấy gần như là bất khả chiến bại."

"Và nếu anh và Isagi dạy em chơi bóng thì em sẽ là người giỏi nhất chứ?"

"Rin, Isagi có rất nhiều việc phải làm. Em ấy là một người trưởng thành và rất bận rộn."

"Nhưng anh Isagi nói chúng ta có thể dành nhiều thời gian bên nhau. Chúng ta có thể chơi mà!"

Sae thở dài. Không thể phủ nhận logic trẻ con.

"Tại sao em không tự mình hỏi em ấy?"

Rin có vẻ hài lòng với câu trả lời này và họ nhanh chóng đến nơi. Hai anh em vào trong để Sae thay đồng phục. Khi họ bước vào, mọi người chào Rin- không một ai ngạc nhiên trước sự hiện diện của đứa trẻ.

Không mất nhiều thời gian để thay quần áo, vì vậy Sae nhìn Rin, người dường như gần như háo hức với mong muốn hỏi Isagi càng sớm càng tốt. Rin hầu như không đợi cho đến khi hầu hết cả đội ra ngoài sân và kéo tay anh trai mình về phía người bên phải.

"Anh Isagi, Isagi!" Rin gọi anh và để Sae đi.

"Này này!"

Isagi như mọi khi bế Rin lên và xoay cậu bé một vòng khiến đứa trẻ bật cười. Sae nhịn cười trước cảnh tượng đó.

"Isagi, em muốn chơi bóng đá!"

"Thật luôn?" Isagi có vẻ ngạc nhiên và nhìn Sae, người chỉ nhún vai. Như kiểu, ừ, anh đã làm, đó là sự thật.

"Vâng. Và nii-chan nói anh là một cầu thủ giỏi và anh ấy thực sự thích chơi với anh, vì vậy em muốn anh dạy cho em. Được không ạ?"

Mặt gã nóng bừng và vội vàng quay đi nhưng vẫn kịp nhận ra Isagi đã nhìn mình.

"Chà, vì Sae đã nói rằng anh là một người chơi bóng giỏi, nên anh xứng đáng để dạy dỗ em trai của anh ấy." Isagi trả lời với một nụ cười.

"Thật ạ?!" Rin trông rất hạnh phúc đến nỗi Sae gần như đã tha thứ cho những gì cậu đã nói trước đó. Không hẳn.

"Tại sao lại không nhỉ?"

"Nii-chan nói rằng anh đã lớn và anh có rất nhiều việc phải làm."

"Điều gì có thể quan trọng hơn đào tạo cầu thủ xuất sắc nhất sao?"

"Vậy em cũng sẽ trở thành người giỏi nhất, giống như anh và anh hai?" Chúa ơi, Rin đang tỏa sáng theo đúng nghĩa đen.

"Vậy là anh không chỉ giỏi nữa, mà là giỏi nhất luôn hả?"

"Vâng." Rin gật đầu tự tin và nghiêm túc. "Nii-chan cũng nói anh là tiền đạo giỏi nhất và anh ấy là tiền vệ giỏi nhất. Vậy em sẽ là gì?"

Rin cứ lắp bắp về điều gì đó, nhưng Sae không nghe cậu nói nữa. Chúa ơi, Isagi chắc chắn sẽ nhắc gã về điều đó. Gã quyết định cắt ngang trước khi đứa trẻ nói bất cứ điều gì khác.

"Được rồi, dừng lại đi. Bây giờ chúng ta có buổi huấn luyện và chúng ta có thể thảo luận về vấn đề này sau. Rin, đi thôi."

"Còn em thì sao?" Isagi hỏi với vẻ thích thú. Sae không trả lời và chỉ bước ra sân. Gã biết rằng gã không phải lo lắng về em trai mình- chỉ có Isagi, người vì lý do nào đó luôn chơi đùa với đứa trẻ.

Sae bước ra sân và liếc nhìn khán đài nơi Rin đang ngồi. Cậu ở khá gần sân và chỉ được phép có mặt với điều kiện không được làm các cầu thủ phân tâm. Đúng như lời gã, Rin ngồi yên để không thu hút sự chú ý, nhưng điều đó không ngăn cậu nói chuyện với Sae và Isagi một cách nhiệt tình sau đó. Sae cũng yêu cầu Rin thỉnh thoảng nhận một số bài tập từ giáo viên và làm những gì cậu có thể. Với những bài nâng cao, Sae thường giúp cậu ở nhà.

Buổi tập đã bắt đầu và mọi người khởi động. Vươn người, chạy quanh sân- tất cả đều quen thuộc. Hôm nay họ đã luyện tập theo cặp. Sae không có thời gian để quyết định khi Isagi đến gần gã.

"Sae, anh có phiền không?"

Gã nhún vai. Tại sao không?

Trong suốt buổi tập, Sae có thể cảm thấy ánh mắt của Isagi nhìn mình, nhưng anh không nói gì. Nói chung họ không nói nhiều vì họ phải theo dõi hơi thở của mình và tránh gây bối rối, nhưng nếu điều đó xảy ra thì Isagi thường là người đặt nhiều câu hỏi nhất. Anh hỏi Sae và Rin dạo này thế nào, họ làm gì khi rảnh rỗi. Sae không phàn nàn mà chia sẻ hết. Nó chủ yếu là loay hoay với giấy tờ, không phải là gã có điều gì thú vị để nói.

Sae thực sự không hiểu tại sao Isagi lại quan tâm đến cuộc sống của gã như vậy, nhưng gã không bận tâm về điều đó. Isagi là một người biết lắng nghe và nói chuyện rất thú vị. Gã bắt gặp mình ngày càng thường xuyên nghĩ về câu chuyện của Isagi. Nhưng khi đang bận chạy quanh với trái bóng trên một sân bóng khổng lồ, thì chẳng có gì nhiều để nói cả.

Buổi huấn luyện kết thúc vài giờ sau đó và Sae- vì lý do nào đó lại đi cùng Isagi- đến gặp Rin trước khi trở lại phòng thay đồ.

"Rin, em không thấy chán sao?" Gã hỏi.

"Không ạ! Hai người chơi rất thân với nhau mà."

Đúng nhận, sai cãi, gã gật đầu thừa nhận.

"Nếu em muốn chơi bóng đá, tại sao không làm điều đó ngay bây giờ? Sae, anh nghĩ sao?" Isagi hỏi và nhìn gã.

"Em không mệt à?"

"Một chút ạ, nhưng em không nghĩ chơi với một đứa trẻ sẽ làm em kiệt sức." Anh cười.

"Này, em không phải trẻ con!" Rin tham gia vào cuộc trò chuyện và những từ cậu thốt ra khiến anh mỉm cười. Nhưng cậu trông rất vui khi nghĩ đến việc có thể chơi bóng ngay bây giờ.

"Chúng ta được phép chứ?"

"Em không nghĩ sẽ có vấn đề. Em sẽ nói chuyện với huấn luyện viên, đợi em nhé."

Trên thực tế, sau một ngày vất vả, Sae chỉ muốn quay trở lại chiếc ghế sofa yêu thích và ăn một bữa tối thịnh soạn, nhưng gã không muốn từ chối Rin. Và vì lý do nào đó, gã không ngại dành nhiều thời gian hơn cho Isagi nhưng cũng quyết định không đắm chìm trong cảm xúc đó.

Rin đang kể những gì cậu đã làm trong khi họ đang tập luyện thì Isagi quay lại và mỉm cười nói rằng huấn luyện viên không có vấn đề gì về việc họ mượn sân, nhưng không quá một giờ. Rin bật dậy và chạy khỏi khán đài với một tiếng hét sung sướng.

"Đi thôi nào, đi thôi nào!"

Cả hai chẳng có lựa chọn nào ngoài việc tham gia cùng.

"Vậy, chúng ta bắt đầu từ đâu?" Sae hỏi.

"Với những điều cơ bản, chắc vậy."

"Và em có nhớ nó không?" Câu hỏi khiến Isagi phải vò đầu suy nghĩ, nhưng anh vẫn trả lời.

"Chúng ta sẽ tự nhớ ra thôi."

Và thế là họ bắt đầu buổi huấn luyện đầy ngẫu hứng của mình. Điều đầu tiên họ giải thích với Rin là cậu phải làm quen với quả bóng, đá nó, cố giữ nó để quen với trọng lượng. Sau đó chỉ cậu cách đá bóng tốt nhất: đứng ở vị trí nào và làm thế nào để giữ thăng bằng.

Dần dần Rin tiến bộ tốt, thậm chí xuất sắc. Nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, và họ không thể mãi như này được.

Rin đợi trong phòng thay đồ trong khi Isagi và Sae đi tắm. Khi hai người bước ra, đầu tiên cậu hỏi khi nào họ có thể tiếp tục tập luyện. Isagi bắt đầu thay đồ và nói chuyện với Sae.

"Sae, tại sao anh không đưa em ấy đến câu lạc bộ bóng đá? Cũng có xa lắm đâu?"

Sae thực sự đã nghĩ về nó. Đó là một cơ hội tốt để cung cấp kiến thức cho Rin vì đa số cả hai chơi theo phản xạ. Ngoại trừ vấn đề đưa đón, thì tất cả đều ổn.

"Ừ, anh nghĩ nó sẽ tiến bộ hơn khi chơi trong một đội. Một phần thôi."

Isagi chỉ có thể đồng ý với điều đó. Chơi theo đội một mặt thì hữu ích nhưng mặt khác lại nguy hiểm cho cái tôi của đứa trẻ, nhưng đó là lý do Rin muốn chúng. Những gì họ không dạy ở câu lạc bộ bóng đá, hai người có thể dễ dàng lấp vào.

Sae quyết định rằng gã sẽ tìm hiểu xem Rin có thể được nhận vào ngày mai hay không, vì trời đã tối, nhưng gã lo lắng về một việc.

"Rin, em biết rằng mọi người ở đó sẽ nói tiếng Tây Ban Nha, phải không? Em không sợ mình sẽ không hiểu sao?"

Rin dường như không nghĩ về điều đó. Cậu trông có vẻ lưỡng lự một lúc, nhưng rồi trả lời dứt khoát.

"Vậy thì em sẽ học nhiều hơn."

Như thể nó thực sự dễ dàng, Sae nghĩ thầm, nhưng gã không phản đối. Ít nhất bây giờ đứa trẻ đã có động lực để học, đó chỉ là một điểm cộng.

"Được rồi."

Cuối cùng họ nói lời tạm biệt và hai anh em lái xe trở về.

Ở nhà, sau khi xong xuôi hết mọi thứ, Sae lấy máy tính xách tay của mình ra để sắp xếp mọi thứ cần thiết cho Rin. Không cần nhiều giấy tờ, thanh toán mỗi tháng một lần hoặc ba tháng một lần, đào tạo theo giờ, đến đấy ba lần một tuần nói chung là lựa chọn của đứa trẻ, có thể thường xuyên hơn, có thể ít hơn, nhưng Sae quyết định rằng điều này là sự lựa chọn tối ưu. Tuy nhiên, gã không chắc liệu Rin có nghiêm túc hay không, mặc dù có điều gì đó nói với gã rằng cậu sẽ làm thế. Họ nộp đơn hơi muộn, nhưng Sae nghĩ rằng đứa trẻ nên được chấp nhận. Gã nổi tiếng trong thế giới bóng đá và cho rằng sẽ tốt cho danh tiếng của câu lạc bộ nếu họ đào tạo em trai của cầu thủ Itoshi. Gã đã ghi chú để thảo luận chi tiết với Rin vào buổi sáng và cùng nhau đến đó.

Với những kế hoạch này trong đầu, gã trở về phòng và kiểm tra đứa trẻ, có vẻ như cậu đã ngủ rất ngon. Gã chậm rãi lướt qua các sự kiện trong ngày trong tâm trí. Với Isagi, điều đó... thực sự khá thú vị. Anh là một người bạn tốt và chăm sóc Rin, vô tình giúp đỡ Sae.

Sáng hôm sau, Sae đánh thức Rin dậy để ăn sáng và chuẩn bị đi gặp gia sư. Cậu học hàng ngày trừ cuối tuần, dần dần nó trở thành thói quen.

Cô giáo rất ngạc nhiên khi thấy đứa trẻ hôm nay hăng hái đến lạ, vì vậy cô hỏi lý do. Rin trả lời với đôi mắt rạng rỡ rằng cậu muốn trở thành một cầu thủ bóng đá giỏi nhất, điều này khiến Sae mỉm cười- người đã giấu nó sau một tách cà phê buổi sáng. Rin không ghét các bài học, thay vào đó cậu chỉ học vì nó cần thiết, nhưng lần đầu tiên Sae thấy rằng cậu thực sự thích. Cậu hỏi những câu hỏi rõ ràng hơn, quan tâm từng chút một. Sae nhớ lại quá trình tự học tiếng Tây Ban Nha, nhiều năm trước, gã không quan tâm đến ngôn ngữ này, nhưng gã quan tâm đến bóng đá ở Tây Ban Nha.

Khi buổi học kết thúc, Sae yêu cầu Rin chuẩn bị sẵn sàng, vì họ sẽ xem liệu cậu có thể tham gia câu lạc bộ bóng đá hay không. Cậu đã sẵn sàng trong thời gian nhanh nhất và chẳng mấy chốc họ đã ngồi trong xe thảo luận chi tiết.

"Rin, em muốn đến đó bao nhiêu lần một tuần?"

"Nhiều lần ạ." Rin trả lời một cách tự tin và gật đầu chứng tỏ sự nghiêm túc của mình.

"Ừm, nhưng anh nghĩ chúng ta cần một số chi tiết cụ thể. Ba lần một tuần sẽ ổn chứ?"

"Ba lần một tuần có nhiều không ạ?"

Sae chỉ có thể mỉm cười trước sự ngây thơ của đứa trẻ.

"Nhiều. Nhưng nếu vẫn chưa đủ với em, chúng ta có thể thay đổi. Em thấy thế nào?"

"Được ạ! Nii-chan, em có được nhận không?"

Đó là một câu hỏi hay, nhưng Sae đã nghĩ về nó rồi. Gã vẫn đang lên kế hoạch ám chỉ về cái danh tiền vệ giỏi nhất của mình và thực sự mong đợi sẽ không có vấn đề gì với điều đó. Ít nhất nó không nên quá tẻ nhạt.

"Chắc vậy. Anh là Itoshi mà phải không?"

"Oa, Nii-chan, anh thật tuyệt!"

"Cảm ơn, Rin. Nhưng đừng khoe khoang quá nhiều, nếu không em sẽ không thể kết bạn."

"Em có cần bạn không?"

Rin giống Sae hơn anh nghĩ.

"Thật là... Anh không nói rằng em phải nói chuyện với những đứa trẻ khác, nhưng sẽ rất tuyệt nếu em có thể tìm cho mình một người bạn."

"Anh có nhiều bạn không?"

Chỉ mới 7 tuổi nhưng Rin đã hỏi những câu hỏi hóc búa. Nhưng gã thực sự nghĩ về nó. Gã có một vài người quen ngoài bóng đá, nhưng hiếm khi nói chuyện. Đồng đội của gã, ừ, đồng đội. Trừ một người.

"Isagi, anh đoán thế."

"Làm sao anh có thể biết anh có phải là bạn của ai đó hay không?"

"Rin, em thực sự đã 7 tuổi hay anh đã bỏ lỡ hàng tá ngày sinh nhật của em vậy?"

Rin mỉm cười trước trò đùa nhưng không hiểu lắm. Tuy nhiên, cậu không hỏi nữa.

Họ đến nơi và đi vào trong. Sae đã không hẹn trước, nhưng gã hy vọng có thể đến được đúng người vào ngày hôm đó. Gã cầm tay Rin và hỏi:

"Sẵn sàng chưa?"

Rin gật đầu, trông cậu có vẻ hạnh phúc và hơi lo lắng.

Hai anh em vào trong và Sae hỏi một cô gái nào đó bằng tiếng Tây Ban Nha (chỉ vì cô ấy trông có vẻ quan trọng).

"Xin lỗi, nhưng anh là ai? Hiện tại không có ghi danh."

"Itoshi Sae." Gã chỉ trả lời và quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của cô gái với một chút hài hước. "Em trai tôi muốn luyện tập ở đây."

Điều này không hoàn toàn đúng: Rin không thực sự quan tâm nơi cậu được đào tạo và muốn làm điều đó với Sae và Isagi hơn bất cứ điều gì khác, nhưng Sae quyết định rằng nó không cần thiết.

"Xin lỗi, Itoshi? Có phải anh..."

"Chơi cho Real Madrid? Ừm. Tôi không có nhiều thời gian, cô có thể giúp tôi không?"

Cô gái trả lời rằng có một người có thể giúp họ và đưa Sae đến đúng văn phòng. Cô giới thiệu họ với sự nhấn mạnh rằng Itoshi đến đây để gặp họ.

"Ừm, xin lỗi?" Gã hỏi một cách không chắc chắn... Sae không chắc người đàn ông này giữ chức vụ gì ở đây. Quan trọng hơn cả là giải quyết vấn đề của gã.

"Đây," gã giơ bàn tay đang siết chặt với tay Rin, "Em trai tôi. Itoshi Rin. Em ấy muốn tập luyện ở đây. Có thể không?"

"V-vâng, anh biết đấy, chúng tôi thường không nhận vào mùa giải này, nhưng chúng tôi rất vinh dự. Nhóc ấy bao nhiêu tuổi?"

"Bảy tuổi."

Người đàn ông trông có vẻ trầm tư và gõ bút lên bàn gỗ, điều này bắt đầu khiến Sae khó chịu. Có lẽ nếu nó không liên quan đến Rin, gã sẽ chửi thầm về hành động này.

"Được rồi, tôi nghĩ tôi biết xếp nhóc vào nhóm nào rồi. Em ấy muốn huấn luyện bao lâu một lần?"

"Ba lần một tuần để bắt đầu."

"Có hiểu tiếng Tây Ban Nha không?"

Sae lắc đầu.

"Không tốt lắm. Em ấy mới chuyển đến Tây Ban Nha, nhưng vẫn đang luyện tập hàng ngày. Tôi nghĩ việc tiếp xúc với trẻ em địa phương sẽ giúp em ấy làm quen nhanh hơn."

Người đàn ông có vẻ không vui lắm về sự thật này nhưng không bình luận gì. Thay vào đó, hắn hỏi:

"Đã từng chơi bóng đá chưa?"

"Một lần, chúng tôi đã tập cho em ấy."

"Chúng tôi?"

"Ừm. Tôi và Isagi Yoichi." Một cái tên nổi tiếng khác rõ ràng có ảnh hưởng tích cực đến quyết định này và Sae sẽ xin lỗi Isagi sau. "Nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Chúng tôi mới chỉ cách sử dụng quả bóng cơ bản thôi."

"Tôi nghĩ chúng tôi có thể chấp nhận. Có rất nhiều đứa trẻ đến đây mà không hề biết chút gì."

"Ừ. Liệu sau khi luyện tập xong em ấy có thể ở lại đây một lát được không? Ngồi ở sảnh đợi, ở quán cà phê, nói chung là đợi tôi đến đón."

"Tất nhiên. Chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho nhóc ấy. Nhưng không có ai đến đón à?"

Sae mím môi, không hài lòng trước sự tò mò như vậy của một người ngoài cuộc.

"Ừm. Anh cần giấy tờ gì không?"

Cuối cùng, họ thảo luận về giấy tờ và Sae ngay lập tức lấy ra mọi thứ hắn cần- không nhiều lắm. Gã được hỏi về kích cỡ quần áo của em trai mình để may đồng phục và mua giày. Sau khi đồng ý về việc thanh toán và bắt đầu huấn luyện- vào ngày hôm sau- họ rời đi.

"Nii-chan, mọi chuyện vẫn ổn chứ? ạ" Rin hỏi khi cả hai quay lại xe.

"Ừ. Em có hiểu nhiều không?"

Cậu lắc đầu.

"Chỉ vài từ thôi ạ. Nhưng em sẽ học!"

Sae xoa đầu em trai với một nụ cười.

"Vậy là tốt rồi. Chúng ta đi tập nhé?"

Trên đường đi, Sae giải thích rằng Rin sẽ phải đợi gã sau buổi tập vì gã không thể đón cậu ngay. Tâm trạng cậu hơi tụt dốc vì điều này nhưng không nói gì- cậu hiểu rằng anh trai mình rất bận. Sau đó, cậu gợi ý rằng đây sẽ là lúc cậu tự thân vận động. Sae đồng ý. Gã cũng sẽ cho Rin một ít tiền để ăn vặt sau đó nhưng phải cẩn thận.

Họ đến nơi huấn luyện của Sae, nơi Isagi tìm thấy hai anh em ngay lập tức. Anh đi thẳng vào vấn đề về việc tập luyện ở câu lạc bộ.

"Khá ổn, em ấy có thể bắt đầu vào ngày mai. Và anh đã lạm dụng danh tiếng của chúng ta một chút. Xin lỗi."

Isagi chỉ cười.

"Không sao đâu mà. Em rất vui vì đã giúp được anh dù chỉ là gián tiếp."

Bằng cách nào đó, Sae không ngạc nhiên trước câu trả lời này. Họ thay đồng phục và quay trở lại sân trong khi Rin ở trên khán đài. Tuy nhiên, Sae nghi ngờ rằng đứa trẻ bây giờ sẽ bắt đầu chú ý hơn đến chính xác cách chúng được đào tạo.

Ba giờ đồng hồ trôi qua như thường lệ, nhưng huấn luyện viên thông báo một tháng sau sẽ có một tháng luyện tập ở Barcelona, cho nên phải càng thêm chú ý chiến thuật của mình. Sae và Isagi đã quen chơi trong đội hình chính, điều này không có gì lạ, nhưng hôm nay họ phải dành nhiều thời gian hơn để chơi cùng nhau.

Tính cách hai người có thể rất khác nhau, nhưng sự gắn kết của họ trên sân là không thể so sánh được. Khả năng đọc sân đấu và tính toán nước đi của các cầu thủ của Isagi thật đáng kinh ngạc, nhiều lần dẫn dắt đội giành chiến thắng. Và nếu Isagi hiểu lĩnh vực này, Sae hiểu Isagi. Gã biết chính xác thời điểm và vị trí chuyền bóng để cho đối phương ghi bàn. Không ai trong số họ biết chắc chắn điều gì đã tạo nên sự kết hợp tốt như vậy, nhưng nó đã hoạt động. Sae chỉ cần nhìn một cái là biết chính xác Isagi muốn gì ở mình. Nhưng vì một số lý do, điều này chỉ áp dụng trong suốt thời gian của trận đấu- còn lại thì, anh hầu như là một bí ẩn.

Con người của những nghịch lý, như gã đã từng nghĩ về anh. Nó thậm chí không phải là về việc Isagi trên sân khác với Isagi ngoài đời như thế nào, chỉ là... người này thật khó hiểu. Anh vừa thô lỗ vừa lịch sự, quan tâm và thờ ơ, lý trí và tình cảm. Sae không chắc mình có thể tìm được từ nào để miêu tả anh không, gã chỉ biết rằng Isagi được tạo nên từ sự tương phản. Tuy nhiên, điều này và sự gắn kết của họ trên sân đã có tác dụng khiến Sae thường xuyên cảm thấy đội của mình thú vị. Anh quan tâm đến tính cách của gã và Sae ngày càng thường xuyên thấy mình ở trong Isagi. Điều đó thật bất thường, nhưng gã không chắc mình có mong muốn hay sức mạnh để đối phó với nó hay không.

Khi buổi huấn luyện kết thúc, Sae và Isagi- một lần nữa- đến gần Rin.

"Hai anh thật tuyệt!" Đứa trẻ hét lên nhiệt tình, cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ cảm xúc của mình.

Rin tiếp tục nói, nhưng Sae bị phân tâm bởi ý nghĩ phải ghé qua ngân hàng trong vài ngày tới, và tốt nhất là làm điều đó mà không có Rin.

"Hôm nay chúng ta có thể luyện tập được không? Làm ơn?"

"Chà, làm sao anh có thể từ chối đây? Anh cần hỏi huấn luyện viên, đợi anh nhé."

Rin gật đầu và nhìn anh trai mình.

"Nii-chan, anh quen Isagi bao lâu rồi?"

"Mấy năm. Sao lại hỏi vậy?"

"Chỉ là khi anh chơi, giống như cả hai đã biết nhau cả đời vậy."

Không thể không đồng tình.

"Đó gọi là phản ứng hóa học giữa các cầu thủ. Anh nghĩ họ sẽ giải thích chi tiết hơn cho em khi tập luyện, nhưng nếu không hiểu thì có thể hỏi anh."

"Có giống như khi người ta yêu nhau không?" Rin nghiêng đầu cố gắng hiểu những gì gã nói, điều này khiến Sae cảm thấy vô cùng bối rối.

"Không... không hẳn. Làm sao em biết nó?"

"Phim ạ." Cậu trả lời mà không để ý đến tình cảnh hiện tại. Sae thực sự không biết phải trả lời như thế nào, nhưng gã thấy Isagi đang tiến đến họ và trước khi Sae yêu cầu Rin đừng hỏi, cậu đã lặp lại câu hỏi.

"Anh Isagi! Nii-chan nói rằng có phản ứng hóa học giữa những người chơi. Điều đó nghe giống như tình yêu phải không ạ?"

Isagi có vẻ cũng khá ngạc nhiên, anh nhìn Sae... Sae chưa bao giờ giỏi trong việc hiểu cảm xúc của mọi người qua ánh mắt. Đối với gã, đôi mắt là một giác quan, không phải là phương tiện giao tiếp cảm xúc.

"Có một chút, nhưng thực ra đó là một loại phản ứng khác. Sae, tại sao em trai bảy tuổi của anh lại biết thế nào là yêu vậy?"

Sae thở dài mệt mỏi, khó chịu vì gã không hiểu cuộc trò chuyện này và toàn bộ tình huống.

"Đừng hỏi. Huấn luyện viên nói gì?"

"Có người đặt lịch trước rồi. Tiếc thật, nhưng chúng ta không thể tập ở đây."

"Vậy còn việc luyện tập với bọn anh thì sao? Nếu em rảnh."

Sae đề nghị trước khi suy nghĩ, nhưng đã quá muộn để rút lại lời nói của mình.

"Chắc chứ ạ? Em luôn sẵn sàng mà."

Họ quyết định sẽ thảo luận chi tiết sau khi tắm xong và sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết, cả hai chỉ nói chuyện lại trong bãi đậu xe.

"Em nhớ nơi bọn anh sống nhỉ," Sae bắt đầu, "Vậy gặp ở đấy đi."

Sae đặt em trai mình vào ghế sau rồi ngồi sau tay lái. Vừa lái vừa trò chuyện với Rin khiến Sae khó có thể thực sự tập trung vào cuộc trò chuyện. Rin có vẻ nhận ra điều này nên hỏi.

"Nii-chan, anh có nghe không ạ?"

"Hả? Xin lỗi, Rin, anh hơi mệt."

Gã thực sự không thể đưa ra lý do chính xác tại sao gã lại cảm thấy như vậy, nhưng có vẻ như sự mệt mỏi tích tụ đang đóng một vai trò nào đó vào lúc này. Tuy nhiên, gã vẫn cố gắng không làm em trai buồn.

Nhưng hình như Rin đã hiểu ra điều gì đó nên cậu im lặng suốt quãng đường về nhà. Họ lái xe đến nhà và Isagi bắt kịp họ gần như ngay lập tức.

"Chúng ta bắt đầu nhé?" Anh nói khi bước tới chỗ họ nhưng nhìn Sae chăm chú và dường như nhận thấy điều gì đó. Isagi quay sang Rin. "Rin, chạy vào trong chuẩn bị đi."

Đứa trẻ gật đầu và sau khi lấy chìa khóa từ anh trai mình, đi vào trong.

"Sae, anh không sao chứ?"

"Ừm. Sao vậy?"

"Trông anh nhợt nhạt lắm. Lần cuối cùng anh nghỉ ngơi là khi nào? Một mình, không phải với Rin."

Sae không biết trả lời.

"Gần đây. Không sao đâu Isagi."

"Nhưng..."

"Anh ổn." Sae lặp lại và bắt đầu cảm thấy khó chịu. Gã kiểm soát được và có thể xử lý nó. Isagi trông có vẻ bối rối nhưng không nói gì và họ đi vào trong. Cả hai hành động như bình thường khi tìm thấy đứa trẻ.

"Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?" Rin hỏi.

"Chúng ta sẽ lặp lại những gì đã làm lần trước và chuyền bóng cho nhau."

Ba người đi ra ngoài sân và bắt đầu. Sae yêu cầu Rin vươn vai một chút và sau đó họ bắt đầu lại với những gì cậu đã làm với quả bóng.

Đồng thời, hai người đang giải thích cho Rin tên gọi của một số động tác và kỹ thuật bằng tiếng Tây Ban Nha, giúp cậu định hướng dễ dàng hơn khi bắt đầu tập luyện. Sae tự nhận xét rằng học đi đôi với hành có vẻ hiệu quả hơn.

"Rin, em giỏi thật đấy. Em muốn chơi ở vị trí nào?" Isagi hỏi khi thấy đứa trẻ đối phó rất tốt với những đường chuyền- ít nhất là theo tiêu chuẩn của một đứa trẻ bảy tuổi.

"Em không biết. Vị trí nào tốt nhất ạ?"

"Điều đó phụ thuộc vào cái tôi của em." Sae trả lời khi chuyền bóng lần nữa.

"'Cái tôi' là gì?"

"Đó là khi em theo đuổi mong muốn của riêng mình mà không quan tâm đến người khác."

"Nhưng điều đó có đúng không?"

Isagi bằng cách nào đó cười khổ trước điều này, và Sae có thể hiểu anh. Tâm lý người Nhật mà.

"Trong bóng đá, điều đó là cần thiết. Tất nhiên, trừ khi em muốn trở thành một cầu thủ giỏi."

"Nhưng em muốn trở thành người giỏi nhất như anh."

"Vậy thì em đã trả lời được câu hỏi của chính mình. Em sẽ có thời gian tập luyện để tìm ra lối chơi của riêng mình."

Họ tiếp tục luyện tập cho đến khi Rin bắt đầu thấy mệt mỏi. Trên thực tế, Sae trông cũng không khá hơn, nếu không muốn nói là tệ, vì vậy Isagi đề nghị kết thúc buổi tập.

Họ trở về nhà và đứng trong bếp. Isagi và Rin đang nói gì đó, nhưng Sae không nghe. Bạn sẽ nghĩ rằng gã đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, nhưng thực tế thì gã hầu như không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngay bây giờ. Gã chỉ mệt mỏi, mặc dù gần đây gã đã chống chọi tốt, nhưng điều duy nhất mà Sae muốn là ở một mình và sự im lặng. Hoặc là một tiếng khóc. Thực ra, gã vẫn chưa hết thương tiếc cha mẹ mình. Sae không muốn bản thân ảnh hưởng đến Rin. Khi trở lại thực tại, gã nhận thấy rằng chỉ có gã và Isagi trong bếp.

"Rin đâu?"

"Đi tắm rồi. Sae, anh có chắc là anh ổn chứ?"

Sae không muốn khó chịu, lại càng không muốn giận Isagi nên cố kìm nén cảm xúc. Nhưng Isagi, như mọi khi, có khả năng nhìn ra sự thật.

"Không sao đâu, Isagi, đừng hỏi nữa."

"Nếu không có lý do thì em đã không hỏi."

"Em đang tưởng tượng mọi thứ." Sae chế giễu, mặc dù gã nhận ra Isagi đã đúng. Gã bước sang một bên, nhưng vấp phải chân ghế- điều mà bình thường gã không thể tưởng tượng được- và chuẩn bị ngã, nhưng Isagi đã nhanh chóng đỡ lấy. Anh ôm gã một lúc, nhiều hơn sự cần thiết, nhưng cuối cùng thả gã ra và lùi lại một bước. Anh nhìn Sae đầy ẩn ý, như muốn nói, vâng, tôi hiểu rồi, bạn rất ổn. Tuy nhiên, Isagi nhận ra rằng nếu anh tiếp tục nhắc đến nó bây giờ thì sẽ chẳng ích gì nên anh rút lui.

"Được rồi. Em sẽ về nhà. Sae, ngủ một giấc đi."

Sae gật đầu khi biết rõ rằng gã sẽ không làm theo và tiễn Isagi ra cửa. Gã cố gắng không nghĩ về cảm giác ở trong vòng tay của Isagi, thậm chí là một điều nực cười như vậy, nhưng nhanh chóng thua cuộc trong cuộc chiến nội tâm.

Khi gã quay lại, Rin đã tắm xong, vì vậy gã yêu cầu cậu lên phòng và đi ngủ và tự mình đi vào phòng tắm. Có lẽ nửa giờ dưới vòi hoa sen là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày. Vào cuối ngày, Sae luôn xem lại mọi thứ đã xảy ra trong đầu, nhưng lúc này điều gã có thể tập trung nhất là Isagi. Lại là Isagi, Isagi, Isagi. Gã không hiểu tại sao mình nghĩ về anh nhiều hơn và gã không thích điều đó. Sae thậm chí còn khó chịu hơn với phản ứng ngu ngốc của mình và không muốn gì hơn là để tất cả trở nên lãng phí.

Gã quay trở lại giường và chỉ mong được ngủ một giấc.

Thật không may, hy vọng của gã vẫn chưa được thực hiện, vì vậy gã trằn trọc cả đêm. Có lúc ngủ thiếp đi và dường như mơ thấy thứ gì đó màu xanh lam, nhưng gã không chắc mình đã mở mắt khi nào. Sae nằm trên giường cho đến phút cuối cùng, hy vọng có thể chợp mắt một chút, nhưng đồng hồ báo thức reo đúng 8 giờ và gã lại đi đánh thức em trai mình.

Cả hai đứng trong bếp, Sae chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, và sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi một chương trình thiếu nhi khác mà Rin xem vào buổi sáng. Đứa trẻ nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với anh trai mình, vì vậy nó quyết định cố gắng không làm phiền. Họ dành một giờ tiếp theo để đợi gia sư đến. Cùng lúc đó, Sae nhận được cuộc gọi từ người quản lý nói rằng gã có hẹn chụp ảnh trong một tuần với thương hiệu mà gã đại diện. Mọi người dường như đã nhận thấy rằng hôm nay Sae đang có tâm trạng không tốt, vì vậy người quản lý cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện càng nhanh càng tốt và Sae cũng mong muốn như vậy.

Cuối cùng thì lớp học cũng kết thúc và Sae bảo Rin hãy sẵn sàng để luyện tập. Trên đường đi, họ dừng lại ở một cửa hàng để mua giày cho trẻ em và đến đúng địa điểm nửa giờ trước khi bắt đầu. Sae gặp huấn luyện viên, người có vẻ rất thân thiết để xin chụp ảnh hoặc chữ ký, nhưng trước khi làm vậy, Sae đã nói lời tạm biệt với Rin và nói rằng gã sẽ đến đón cậu ngay khi xong việc.

Vẫn chưa có tâm trạng tốt nhất, Sae thay đồng phục. Hầu như tất cả các đồng đội đã ra sân, chỉ còn lại một vài người trong phòng. Gã để ý thấy Isagi đã bắt đầu tiến đến khi Sae nhận cuộc gọi.

"Xin chào?" Lần này là về công ty. "Bây giờ tôi đang bận. Không. Tại sao chuyện này không thể quyết định nếu không có tôi?" Sae bắt đầu tức giận nhưng cố gắng không lớn tiếng. Tất cả những gì gã muốn ngay bây giờ là kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. "Tôi không hiểu tại sao điều này lại khiến tôi lo lắng. Anh có phải là một thằng ngốc không? Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ không giải quyết vấn đề này ngay bây giờ. Bởi vì đó là công việc chết tiệt của anh, tôi đã thuê anh để điều hành công ty, không phải là đường dẫn thông tin giữa tôi và người khác. Tôi không quan tâm, tôi đã nói là tôi đang bận và tôi sẽ không giải quyết chuyện đó." Sae cúp máy. Gã mệt mỏi dựa trán vào tủ đựng đồ khiến gã cảm thấy ớn lạnh. Gã không quan tâm. Đặc biệt lo lắng rằng ai đó có thể nghe thấy gã nói chuyện vì gã đang nói bằng tiếng Nhật, nhưng gã đã hoàn toàn quên rằng Isagi vẫn còn ở đây.

"Sae?" Isagi lo lắng hỏi nhưng không được trả lời. "Sae, em có thể giúp gì được không?"

Có lẽ đó là một sai lầm khi nói như vậy ngay bây giờ, bởi vì Sae đang cáu.

"Làm thế quái nào em sẽ giúp anh? Tại sao em cứ làm phiền anh thế?" Isagi thực sự choáng váng, nhưng Sae không dừng lại. "Suốt ngày quan tâm anh với sự ngốc nghếch của em, cứ hỏi anh có sao không và luôn loay hoay xung quanh. Anh ổn và anh có thể tự lo liệu, anh không cần người trông trẻ. Anh không cần sự giúp đỡ hay giám hộ của em. Anh không phải trẻ con. Em muốn cái quái gì vậy, Isagi? Tránh xa anh ra đi."

Sae bỏ đi, để lại Isagi phía sau. Gã vẫn còn khó chịu và không muốn liên lạc với bất kỳ ai ngay bây giờ.

Toàn bộ buổi tập diễn ra trong sự căng thẳng giữa cả hai, điều này khiến các cầu thủ khác và huấn luyện viên chú ý. Không ai trong số họ tiếp cận Sae- vì lợi ích của họ- nhưng có vẻ như một số người đã hỏi Isagi có chuyện gì. Sae không biết anh đã trả lời những gì và thẳng thắn mà nói là không quan tâm ngay bây giờ. Sau khi buổi tập kết thúc, Sae rời đi trước.

Gã đến đón Rin và xem lại cuộc tranh luận trong đầu. Được rồi, có lẽ, có lẽ gã đã phản ứng thái quá. Isagi đã rất tốt với gã và ngay bây giờ Sae đang cảm thấy tồi tệ vì đó không phải là điều mà anh đáng phải nhận. Gã đã cố gắng giữ cảm xúc của mình cho riêng mình, nhưng... nhưng đôi khi chúng có thể quá sức chịu đựng.

Tuy nhiên, đó chỉ là cái cớ và bây giờ Sae đang nghĩ về việc làm thế nào để không khiến em trai phải buồn. Đó là ngày đầu tiên của cậu và gã không muốn làm hỏng trải nghiệm đặc biệt đó.

Khi thấy anh trai của mình, Rin đã chào gã bằng một nụ cười.

"Nii-chan!"

Thông thường Sae sẽ rất vui, nhưng hiện tại gã không có đủ năng lương để làm điều đó. Họ đi đến ô tô, và chỉ khi họ rời đi, Sae mới quyết định hành động như một người lớn, bởi vì đó là điều tốt nhất gã có thể làm lúc này.

"Rin, nghe này. Hiện tại anh không... không ở trạng thái tốt nhất, nhưng anh thực sự tò mò về ngày đầu tiên của em. Anh sẽ cố gắng hồi phục hôm nay và sau đó em có thể kể vào ngày mai được chứ? Anh hứa."

Rin gật đầu.

"Cảm ơn. Và xin lỗi."

Sae cảm thấy tự khinh bỉ bản thân vì đã làm điều đó với một đứa trẻ rõ ràng không đáng bị như vậy. Sae đã bình tĩnh lại một chút sau buổi tập căng thẳng, nhưng điều đó không có nghĩa là gã ổn.

Sau khi được sự đồng ý, họ lái xe về nhà trong im lặng. Rin nói rằng cậu sẽ ở trong phòng và dành phần còn lại của ngày ở đó nhưng sẽ xuống ăn tối. Ít nhất điều đó làm Sae hài lòng. Gã dành phần lớn thời gian trong phòng, nằm trên giường. Bằng cách nào đó, gã cảm thấy đặc biệt tệ hại về những gì đã nói với Isagi. Nhưng gã không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như vậy nếu điều đó xảy ra với bất kỳ đồng đội nào khác. Chỉ là Isagi... chết tiệt, anh thực sự quan tâm. Và giúp Sae bằng nhiều cách.

Sae nhận ra rằng sự chờ đợi từ lâu đã không mang lại niềm vui nào.

Suy nghĩ của gã quay trở lại với việc cố gắng hiểu cảm xúc của mình. Sae nhận ra rằng gã đã thực sự trở nên rất thân thiết với Isagi trong suốt thời gian họ ở bên nhau. Hai người thường đi chơi theo nhóm hoặc chỉ dành thời gian bên nhau, nhưng không chắc là bây giờ cả hai có thể quay lại như vậy. Ít nhất Sae có thể cố gắng xin lỗi khi gã sẵn sàng làm như vậy.

Gã không biết mình đã dành bao nhiêu thời gian trên giường, nhưng gã biết rằng bây giờ đã quá muộn. Cuối cùng, gã buộc mình ra khỏi phòng. Sae kiểm tra Rin- đứa trẻ đang ngủ, thật tốt. Gã đi xuống tầng trệt để lấy nước uống nhưng bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa. Gã không chắc bây giờ là mấy giờ, nhưng rõ ràng là không phải là du khách.

Sae mở cửa và nhìn thấy Isagi. Có vẻ như đang mưa bên ngoài. Có gì đó bên trong gã co lại, rõ ràng gã không mong gặp lại anh sau tất cả những gì đã xảy ra. Gã có thể đã có cơ hội để xin lỗi sớm hơn.

"Isagi, anh cần phải..."

"Im đi." Isagi ngăn gã lại và giơ cái chai trong tay lên. "Đây là rượu whisky. Một là anh uống nó ngay bây giờ, hai là em sẽ đổ nó xuống cổ họng anh."

Được rồi, đó là ý của Sae khi gọi Isagi là một con người của nghịch lý.

"Anh không..."

"Phải làm. "

Isagi tự đi vào nhà và nhìn quanh.

"Rin đã ngủ chưa?"

Sae gật đầu, gã vẫn không chắc chuyện gì đang xảy ra. Cái quái gì vậy?

Isagi đi vào bếp và lấy ra một chiếc ly. Anh cầm nó trong tay còn lại và đưa cho Sae xem.

"Vậy, chọn đi?"

Sae không thực sự muốn uống rượu, nhưng tranh cãi với Isagi thực sự vô ích. Gã không nghĩ rằng bản thân có thể thắng Isagi. Họ ngồi xuống đi văng, Sae thở dài. Isagi mở chai và rót một phần ba ly.

"Dịp gì đây?"

"Để làm cho anh thư giãn thôi."

"Em biết anh không thích uống rượu mà."

"Vâng. Em cũng biết nó có tác dụng. Vì vậy, hãy ngoan ngoãn và uống đi."

Sae không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe. Gã vẫn cảm thấy khó chịu với những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng Isagi không có vẻ tức giận hay thất vọng.

"Còn món khai vị?"

Isagi cố tình đứng dậy và đi về phía tủ lạnh. Đối với trái cây, như Sae đoán, bởi vì không có gì khác để đi cùng với nó. Gã không sai. Trái cây không phải là món ăn kèm tốt nhất với rượu whisky, theo như Sae có thể nói từ kinh nghiệm trong quá khứ, nhưng gã thực sự không có thứ gì khác, và uống một loại đồ uống có cồn 40 độ dường như không phải là một ý kiến hay. Cuối cùng Isagi quay lại với một đĩa táo và cam rồi ngồi xuống cạnh gã.

Được rồi, triển thôi.

Trong hai lượt đầu, Sae uống cạn ly với vẻ mặt thích thú. Isagi chu đáo đưa cho gã một quả táo cắt lát.

Sae uống và Isagi đút cho gã. Tất cả điều này xảy ra trong im lặng hoàn toàn trong 20 phút. Cuối cùng thì Sae cũng cảm thấy say.

"Isagi, anh... anh muốn xin lỗi. Em đã rất tử tế và chu đáo, em không đáng bị đối xử như vậy. Anh xin lỗi."

Isagi gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi.

"Em không giận anh, Sae. Và trước đây em cũng không giận. Nhưng anh cần nghỉ ngơi. Anh đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm kể từ khi cha mẹ hai người qua đời. Anh đang làm rất tốt, Sae, anh làm rất tốt. Nhưng anh cần được nghỉ ngơi."

Sae cảm thấy nước mắt trào ra. Sự thôi thúc đầu tiên của gã là giữ chúng lại, nhưng... nhưng có lẽ đã đến lúc gã thực sự bộc lộ tất cả.

"Anh chưa bao giờ thương tiếc họ." Gã thú nhận với giọng đứt quãng. Sae thấy Isagi lo lắng nhìn gã. "Anh chỉ... anh không muốn Rin nhìn thấy điều này, và bọn anh luôn ở bên nhau. Anh muốn trở nên tốt. Lần đầu tiên trong đời anh muốn chăm sóc một người nhiều đến như vậy. Anh muốn trở thành chỗ dựa cho em ấy".

"Sae, nhưng anh cũng phải chăm sóc bản thân mình, anh hiểu không?"

Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, nhưng dần dần Isagi tiến lại gần hơn. Anh nắm lấy tay Sae và nhìn vào mắt gã.

Một cái gì đó bên trong Sae như bị vỡ thành từng mảnh. Gã không cầm được nước mắt và bắt đầu khóc. Isagi im lặng. Anh dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay gã và Sae tập trung vào cảm giác đó.

"Anh không hiểu cảm giác của mình, Isagi. Anh không hiểu mình muốn gì và phấn đấu vì điều gì. Lúc nào cũng chỉ có bản thân và bóng đá, nhưng dường như anh đang lạc lối. Anh cảm thấy trống rỗng. Anh cảm thấy không còn sức sống và... và anh mệt mỏi."

Lời bộc bạch này khiến Sae bật khóc và gã buông một tay khỏi lòng bàn tay Isagi để cầm lấy chiếc ly và nhấp một ngụm. Gã không nhìn vào bất cứ thứ gì cụ thể và tâm trí hơi u ám. Gã đặt chiếc cốc trở lại bàn và quay sang Isagi lần nữa, nhưng sau một lúc, gã cảm thấy mình bị ép vào người anh. Isagi ôm gã thật chặt và Sae bắt đầu khóc to hơn.

"Anh không biết phải làm gì, Isagi. Anh không biết mình là ai, và anh không biết phải làm gì với cuộc sống của mình. Anh sợ mình không thể nuôi Rin và... và anh thực sự nhớ bố mẹ". Sae nắm chặt lấy chiếc áo len của Isagi, cố gắng chuyển một phần nỗi đau thành một thứ gì đó thuộc về thể xác. "Anh chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho họ, và anh ghét bản thân mình vì điều đó. Anh có thể trở nên tốt hơn cho gia đình, nhưng giờ anh chỉ còn Rin và anh sợ mình sẽ thất bại."

Isagi im lặng suốt khoảng thời gian ấy. Anh dùng một tay vén tóc sau gáy gã, tay kia ôm chặt lấy eo đối phương, kéo gã lại gần mình. Đây là lần đầu tiên Sae cảm thấy tốt như vậy, an toàn như vậy. Isagi có thể không hiểu nỗi đau của gã, nhưng anh đã đến để giúp Sae vượt qua nó.

"Thời gian trôi qua nhanh quá, Isagi." Gã tiếp tục bằng một giọng trầm hơn, khàn đi vì nức nở. "Thời gian trôi qua, hôm qua anh mới 16 tuổi, hôm nay anh đã 24 rồi. Và thời gian sẽ tiếp tục trôi với tốc độ chưa từng có, anh vẫn như không sống trên thế giới này. Giống như đứng giữa một con phố đông đúc, nhìn hàng trăm người đi ngang qua. Và tất cả họ... họ đều còn sống, em biết đấy. Và anh cảm thấy kinh tởm về điều đó, bởi vì anh có quyền gì mà không cảm thấy mình còn sống sau khi bố mẹ qua đời? Chuyện đó sẽ ra sao? Ảnh hưởng đến Rin? Anh thà sống trong cuộc đời họ." Giọng gã run run, nhưng gã phớt lờ nó.

Cụm từ này là đủ để Isagi kéo mạnh Sae ra khỏi anh. Anh đưa tay lên mặt gã và ở tư thế này, anh có thể vuốt nốt ruồi trên gò má trái của Sae, nhưng anh đã không làm được.

"Đừng nói thế, đồ ngốc. Rin thật may mắn khi có một người anh trai tốt bụng và chu đáo như vậy." Chỉ tử tế với em trai mình, nhưng không nói ra, bởi vì cả hai đều biết rằng Sae khó có thể gọi là tử tế. Gã không tệ, gã chỉ là... Sae. "Em ấy yêu anh rất nhiều và em biết rằng em ấy hạnh phúc khi có một người anh trai như anh. Anh đã làm rất nhiều cho em ấy, Sae, và em chắc chắn rằng anh có thể nuôi dạy em ấy. Anh không cần phải quên bản thân."

Cuối cùng, Isagi cũng đủ khả năng để vuốt ve nốt ruồi ấy và Sae nhắm mắt với cảm giác dễ chịu và hơi chóng mặt do rượu gây ra.

"Anh không cần phải giống những người khác, Sae. Anh không cần phải có mục tiêu và ước mơ trong cuộc sống chỉ vì nó vốn có ở hầu hết mọi người. Anh chỉ cần là chính mình."

"Nhưng anh không biết mình là ai." Sae lặng lẽ trả lời, gần như thì thầm, và một vài giọt nước mắt trào ra từ dưới đôi mắt nhắm nghiền.

"Em sẽ cho anh một gợi ý." Isagi trả lời. "Anh không thường phấn đấu cho bất cứ điều gì, nhưng nếu anh làm thế, anh chắc chắn sẽ luôn đạt được điều mình muốn. Anh thực sự có thể có mục tiêu. Và anh luôn cống hiến hết mình. Anh không lãng phí năng lượng của mình vào những thứ tầm thường, nhưng anh trao cả linh hồn cho những gì quan trọng. Bây giờ Rin là một tấm gương tuyệt vời. Anh làm được rất nhiều việc. Anh nên khen ngợi bản thân vì những nỗ lực của mình. Anh là một người tuyệt vời, Sae. Anh đẹp hơn cả mùa xuân. Xinh đẹp và siêng năng, anh không nhận ra mình đặc biệt và đẹp như thế nào. Em biết anh sẽ không tin ngay bây giờ, nhưng em sẽ làm. Bởi vì anh cần phải nhìn thấy những gì anh đang có ."

Sae cuối cùng cũng mở đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của mình. Ảo ảnh trước mặt gã xoay nhẹ, nhưng gã cố tập trung vào khuôn mặt của Isagi. Hóa ra anh ở gần hơn Sae dự đoán.

"Sao em lại ở đây, Isagi?"

Câu hỏi này gây ra một khoảng dừng bất chợt. Isagi vẫn ngắm nhìn khuôn mặt Sae. Sae nắm lấy tay anh.

"Bởi vì em yêu anh." Sae chết lặng, nhưng trước khi gã có thể trả lời bất cứ điều gì, Isagi đã tiếp tục. "Bây giờ anh không cần phải trả lời gì cả, Sae. Em muốn anh hiểu bản thân mình trước đã. Em sẽ cho anh bất cứ điều gì anh yêu cầu, nhưng em muốn anh có thể hiểu được những gì anh muốn."

"Anh nghĩ rằng anh thích em." Sae nói một cách thiếu suy nghĩ. Gã có thể hối hận hoặc không, nhưng ít nhất gã cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của mình.

Isagi mỉm cười, nhưng không nói gì, vì vậy Sae di chuyển lòng bàn tay của mình lên mặt Isagi và trước khi người đối diện làm bất cứ điều gì, gã áp môi mình lên môi anh.

Gã hôn, chạm nhẹ môi mình vào cánh môi người kia, nhưng anh không đẩy gã, vì vậy Sae tiếp tục. Gã nhích lên một chút để cao hơn Isagi và hôn anh. Một tay của Isagi di chuyển lên mái tóc của mình, siết lỏng nó, và điều này khiến Sae khẽ thở dài.

Gã lùi ra để nhìn Isagi- anh hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười. Sae lại phải hứng chịu một cơn chóng mặt mới, nhưng lần này không phải vì cồn. Gã nhìn vào mắt Isagi, vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh, và tiếp tục nụ hôn với sự háo hức tột độ.

Ngay lập tức Sae đè lên người Isagi. Gã chỉ ngừng một giây để hôn lên phần còn lại của khuôn mặt anh.

Nụ hôn trở nên quyết đoán hơn, và bây giờ mạnh bạo hơn. Sae cảm thấy một chút kích thích và nắm lấy cạp quần của Isagi. Gã xoay sở để kéo chiếc thắt lưng ra, nhưng Isagi đã nắm lấy cổ tay gã để ngăn gã lại.

"Em không... Em không muốn sao?"

"Sae, em thề là anh không thể tưởng tượng được em muốn thứ này đến mức nào đâu." Những ngón tay của Isagi di chuyển từ cổ tay đến lòng bàn tay. Anh nói một cách chân thành, nhìn vào mắt Sae. "Nhưng hiện tại anh đang rối loạn cảm xúc. Và anh đang say, Sae. Em không muốn anh nghĩ rằng đây là một sai lầm vào buổi sáng hôm sau. Hãy cho em biết khi anh đã giải quyết được cảm xúc của mình. Em sẽ không bỏ anh, em hứa."

"Tại sao em luôn như vậy ... Tại sao em lại tốt đến như thế?"

"Bởi vì anh xứng đáng với điều đó." Isagi hôn lên lòng bàn tay gã.

"Làm ơn, đừng đi."

"Em không có ý định đó."

Cuối cùng họ đi đến đúng phòng. Điều này gây ra một số khó khăn, vì Isagi không nói dối rằng Sae không say. Nhưng họ đã thành công - và khá lặng lẽ, vì Rin vẫn đang ngủ.

Có một chiếc giường lớn trong căn phòng rộng rãi của Sae và điều anh muốn nhất lúc này là được ngã lên đó và chìm vào giấc ngủ. Giờ anh mới nhận ra mình buồn ngủ đến mức nào. Isagi nhanh chóng cởi quần áo cho cả hai. Rồi cùng nhau nghỉ ngơi trên giường. Điều cuối cùng Sae nhận thức được trước khi chìm vào giấc mộng là sức nặng dễ chịu của bàn tay người khác trên eo mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro