Chapter 3 : Quá Khứ & Hiện Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong tình yêu không tồn tại bất cứ một quy tắc nào. Tôi luôn mong muốn nhận được những ngạc nhiên thú vị từ thứ gọi là tình yêu, bởi vì bạn biết đấy không ai trong chúng ta biết trước được người mà chúng ta sẽ yêu. Bạn sẽ không biết trước ai sẽ bước vào cuộc sống của mình. Và với tôi, khi tôi mơ mộng tưởng tượng về người sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời, tôi không hề nghĩ tới việc người ấy làm nghề gì hay về bề ngoài của người ấy như thế nào. Tôi chỉ cố gắng hình dung ra những cảm xúc của mình sẽ thế nào khi ở bên cạnh người ấy.




***




Krystal's POV




"Xin hãy đợi tôi một chút"- Tôi cố gắng hét to nhất có thể và chạy vội về phía bến xe Bus. Nhưng người tài xế không nghe thấy tiếng của tôi và đóng cửa lại.



"Đừng đi"- Thở không ra hơi, tôi kêu lên đầy thất vọng.



Xe Bus rời đi khi tôi còn cách bến xe vài bước chân. Và giờ thì tôi sẽ phải đợi 15 phút nữa mới có chuyến tiếp theo. Tôi sẽ đi làm muộn mất, điều này chưa bao giờ xảy ra với tôi trước đây. Tối qua tôi cảm thấy rất mệt vì vậy tôi đã ngủ quên mất và ngu ngốc hơn nữa là tôi đã hoàn toàn quên mất việc hẹn giờ báo thức.



Tôi lục trong túi và lấy điện thoại ra để gọi cho Bà Kim và thông báo rằng tôi sẽ tới muộn. Tôi vô tình nhìn thấy số điện thoại của Minho trong khi lướt danh bạ. Tối qua tôi đã lưu số của anh, dù không hề có ý định sẽ gọi.



Minho là hàng xóm của chúng tôi hồi còn ở Busan, tóc vàng, má lúm, cao và gầy, anh ấy trông giống hệt Brad Pitt hồi trẻ vậy, anh không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, mà còn rất khéo léo, khiêm tốn, sùng đạo và nhiệt tình.



Anh là người đàn ông tử tế nhất mà tôi từng gặp, anh ấy hội tụ tất cả những đặc điểm mà tôi mong muốn ở một người đàn ông. Anh ấy quá hoàn hảo, là chàng hoàng tử quyến rũ, là chàng kị sỹ trong tấm áo giáp sắt sáng chói, là chàng trai trong mơ, là Mr. Right của tôi.



Anh vừa là bạn thân, vừa là người cố vấn vừa là người bảo vệ vừa là bạn trai của tôi dù có lẽ anh không hề biết điều này, nhưng cứ xem là như vậy đi. Tôi thậm trí còn mơ về cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi khi cưới nhau, trong một tòa lâu đài tràn ngập tiếng cười, yên bình và hạnh phúc.



Đúng vậy, tôi điên rồi, điên vì yêu. Tôi yêu thầm anh ấy trong suốt bao nhiêu năm trời, quyết tâm phải biến anh thành bạn trai và cuối cùng là chồng của mình. Tôi muốn anh, muốn mọi thứ đầu tiên của tôi đều thuộc về anh: nụ hôn đầu, tình yêu đầu, là bạn trai đầu tiên của tôi và thậm trí là bạn giường đầu tiên...



Thế nhưng Minho chỉ xem tôi như một cô em gái nhỏ, người luôn dính lấy anh khi anh đi tới bất cứ đâu. Khi ấy anh vẫn còn là một cậu trai trẻ, việc luôn có tôi bên cạnh khiến anh cảm thấy như anh phải có trách nhiệm của một ông anh trai. Lúc nào anh cũng nói với tôi như vậy, có lẽ bởi anh hơn tôi những năm tuổi. Nhưng tôi không muốn mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở mức anh em.



Tôi thực sự không muốn nhớ lại ngày cuối cùng mà chúng tôi gặp nhau, thật đáng xấu hổ, nó xảy ra cách đây 2 năm, khi tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp III. Lúc đó, tình trạng sức khỏe của cha tôi cứ ngày một xấu đi. Cơ thể của ông không còn phản ứng với các loại thuốc điều trị nữa. Chúng tôi đã mất tất cả: xe, nhà, tiền tiết kiệm. Thật may mắn khi chủ nhà mới đã cho chúng tôi được ở lại trong vòng hai tuần để tìm nơi ở mới. Tôi cảm thấy vô cùng khốn khổ nhưng tôi phải cố gắng để mạnh mẽ hơn, vì gia đình tôi, vì cha tôi. Tộ muốn ông phải tiếp tục chiến đấu, tôi muốn ông đừng đánh mất hy vọng.



Minho đã luôn bên cạnh an ủi và động viên tôi. Anh ấy dạy tôi cách để trở nên mạnh mẽ, can đảm đối diện với thực tại và tin vào tấm lòng nhân từ của chúa. Khi ấy, anh ấy là một hộ sĩ, anh giải thích cho tôi về bệnh của cha tôi, các triệu chứng, quá trình, các thủ tục y khoa, thuốc men và tất cả những thứ mà tôi không hiểu gì.



Chúng tôi ngồi trên ghế đá và nói chuyện, chủ yếu là về cha tôi. Anh ấy ôm ôi trong lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại màu hoe hoe của tôi. Anh rất yêu thích mái tóc của tôi và luôn vuốt ve nó mỗi lần chúng tôi gặp gỡ. Đó cũng chính là lý do cho cái biệt danh anh luôn dùng để gọi tôi đầy trìu mến "Tóc hoe".



Tôi nằm trong vòng tay anh, gối đầu lên bờ vai vững chắc. Bất cứ lúc nào nằm trong vòng tay anh như vậy, tôi đều thấy bình yên như ở nhà. Tôi lắng nghe nhịp tim anh đập, với nhịp điệu bình thường, đều đều giống như một bản nhạc vậy. Còn trái tim tôi đang đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mùi hương nam tính của anh cứ quanh quẩn lấy sống mũi của tôi, thất quyến rũ...



Sau đó tôi chạm vào tay anh, đắm chìm trong khuôn mặt đầy sức hút của anh. Mọi thứ về anh đều có sức mê hoặc kỳ lạ đối với tôi.



Tôi nhìn vào mắt anh, dò đoán nét mặt anh, cố tìm ra một chút biểu hiện hay dấu hiệu nào đó cho thấy rằng anh cũng rung động vì tôi. Nếu anh thực sự yêu tôi, anh chắc chắn sẽ không thể hiện nó ra bên ngoài.



Anh nhận ra rằng tôi đang nhìn anh chăm chú, anh cau mày và nhìn lại tôi. Tôi cười với anh, khuôn mặt anh hơi ngẩng lên và rồi nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc. Nụ cười vẫn luôn làm tan chảy trái tim tôi.



"Đó mới là Krystal mà anh quen chứ. Hãy cười lên em, đừng lo lắng gì cả, chúa sẽ không bao giờ đưa đến cho em những vấn đề mà em không thể giải quyết."- anh vuốt ve tay tôi, khiến tôi đầy phấn khích.



Tôi thay đổi vị trí đối diện với anh, ôm lấy khuôn mặt anh, cảm nhận sự thô rát của những sợi râu lún phún trên gương mặt anh bằng đôi bàn tay của mình.



"Cảm ơn chúa vì ngài đã mang anh ấy đến với con, em không thể tưởng tượng nổi em sẽ sống như thế nào nếu thiếu anh, Minho ạ"- tôi từ từ cúi đầu và đặt lên anh một nụ hôn.



Anh vô cùng ngạc nhiên vì điều đó, gần như tức giận, anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra.



"Tóc hoe, em đang làm cái quái vì vậy?"



Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, cúi gầm mặt xuống :" Anh không thích điều đó ư?"



Biểu hiện của anh đột nhiên thay đổi, khuôn mặt anh hiện lên đầy vẻ mâu thuẫn



"Em còn quá nhỏ...vẫn còn nhiều thời gian, đừng lớn nhanh như vậy"



Tôi biết rằng mình vừa bị từ chối. Tại sao anh ấy lại như vậy? Tôi biết anh ấy cũng yêu tôi. Tôi nhìn thấy nó qua ánh mắt anh mỗi khi anh nhìn tôi. Tại sao, anh lại lảng tránh nó? Tại sao anh không giám thừa nhận tình cảm thật của mình? Tại sao anh lại kìm nén nó?



"Anh đừng nói thế nữa, em đã lớn rồi, em đã tròn 18 tuổi. Hãy nhìn em đi, em đã không còn là một cô bé nữa rồi..." – tôi đứng thẳng dậy đối diện với anh, chắc chắn rằng không có thể nhìn thấy bộ ngực ngoại cỡ của mình. Lúc ấy, tôi mặc một chiếc áo phông màu hồng bó sát cùng một chiếc quần Skinny màu xanh.



"Ồ, em nghĩ là em đã lớn rồi sao? Anh còn vừa mua cho em một con búp bê Barbie vào sinh nhật vừa rồi của em đấy, em nhớ không? Một phiên bản thu nhỏ của em"



Tôi thở dài :" anh mới là người có vấn đề, anh không chịu chấp nhận sự thật rằng em đã không còn là một cô bé nữa"



Rồi tôi đã bắt đầu khóc, tôi cảm thấy thực sự bẽ mặt, tôi rất ghét cái cách anh luôn giả vờ rằng tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.



Anh đứng dậy, cầm lấy tay tôi :"Thôi nào đừng khóc nữa, Krystal. Được rồi, em đã thực sự trưởng thành rồi, bởi vì em đã biết bắt đầu học cách tán tỉnh anh rồi cơ đấy"- anh trêu trọc tôi.



"Em ghét anh, Minho"- tôi đẩy anh ra nhưng anh vẫn không chịu buông



"Em rất đẹp Tóc Hoe. Rất nhiều người ghen tị với anh khi chúng ta ở bên nhau. Một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của mình, một người sẽ luôn quan tâm đến em, một người sẽ luôn ở bên cạnh em"



"Em không cần ai cả, em chỉ cần anh thôi. Anh có hiểu không? Em yêu anh, là anh chứ không phải ai khác"- Tôi chọc ngón tay vào ngực anh, bật khóc. Tôi chẳng còn quan tâm gì nữa, tôi đã nói hết tình cảm của mình ra với anh rồi.



"Tóc Hoe, hãy nghe anh. Cuối tuần này anh sẽ đi"



Sao cơ? Anh ấy đang nói cái gì vaayk? Tôi đang cố gắng hiểu những gì anh vừa nói.



"Anh đã quyết định gia nhập đội y tế đi tới Nam Phi"



"Cái gì?"- Tôi đội nhiên cảm thấy toát lạnh, giống như tôi vừa tham gia Ice Bucket Challenge vậy...anh ấy sẽ rời đi sao?



"Em biết rằng anh rất mong muốn điều này mà. Đây là mũ tiêu trong cuộc đời anh, được giúp đỡ và xoa dịu nỗi đau cho những người bệnh nhân, đặc biệt là những người nghèo khổ. Giúp đỡ những người kém may mắn hơn khiến trái tim anh hạnh phúc. Anh muốn tới đó vì họ"



"Trong bao lâu? Một tháng hay..."



Anh lắc đầu – "Có lẽ là nhiều năm"



Thế giới của tôi như sụp đổ. Tôi không thể tin được những điều mà tôi vừa nghe,anh sẽ Đi tới Nam Phi vào cuối tuần này ư? Tôi biết Minho là một người tốt, đó là lý do tôi đã hoàn toàn đổ gục trước anh. Anh học hộ sĩ vì anh muốn được chăm sóc cho những bệnh nhân và những người nghèo khổ.a nh thích được ở cùng họ, nói chuyện với họ, xoa dịu nỗi đau mà họ phải chịu đựng từ bệnh tật và tình cảnh khốn cùng của họ. Nhưng đi tới NamPhi ư? Vì Sao?



Kể từ ngày đó,chúng tôi đã không còn gặp lại nhau nữa. Cha tôi đã phải chiến đấu để giành giật lấy cuộc sống của mình, tôi không hề rời ông nửa bước. Minho bận rộn chuẩn bị thủ tục cho chuyến đi của anh. Nhưng anh vẫn để cho tôi một bức thư tạm biệt...




~~~



Amber's POV




Tôi đỗ xe phía ngoài quán Cafe. Kể từ lúc tôi uống tách Espresso ở đây, tôi lại cảm thấy việc uống một tách Cafe tại căn hộ của mình cũng là một ý tưởng khá tuyệt. Nó rất ngon, đơn giản là một cốc Cafe ngon nhất mà tôi từng uống.



Gary và tôi tiếp tục gọi hai tách Cafe giống hôm qua. Nhưng khi tôi nếm thử tách Cafe của mình, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, nó thậm trí còn không có hình trái tim ở trên.



"Tách này không ngon, như tách hôm qua chúng ta uống"



"Thật sao, tách của tôi rất ngon, giống hệt ngày hôm qua mà"



"Của tôi thì không, tôi không thích nó"



Gary nhìn về phía quầy pha chế :"Có lẽ vì hôm qua nó được người khác pha"



Tôi nhìn Gary rồi lại nhìn quầy pha chế :"Ai cơ?"



"Không nhớ sao? Cô gái đã làm mọi thứ ấy, hôm qua cô ấy đã làm ở đây một mình mà"



"Tôi không nhớ"



"Cô gái tóc đen với cặp kính cận dày cộp cùng bộ váy vintage ấy?"



"Tôi vẫn không có chút ấn tượng nào."



"Dù sao thì cô ấy cũng là người pha Cafe cho chúng ta ngày hôm qua"



Tôi gật đầu, gọi phục vụ.



"Tôi muốn một tách Espresso khác, hãy chắc chắn rằng người pha nó là cô gái đeo kính cận dày cộp"



"Xin lỗi thưa ngài, nhưng cô ấy vẫn chưa tới" – Cô bồi bàn tóc vàng nhún vai.



Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô bồi bàn rời đi.



"Anh uống xong chưa? Đi thôi" – Tôi đứng dậy, không đợi Gary trả lời, anh ấy vẫn đang nhấm nháp tách Cafe của mình "Tôi sẽ đợi anh ở trong xe"



Tôi mở của quán Cafe và bước ra ngoài. Trong khi tôi đang mải đọc Email trên điện thoại, tôi đã vô tình va phải một ai đó.



"A.."



Ngay lập tức tôi đã kịp túm lấy người phụ nữ trung niên ấy trước khi cô ấy bị ngã xuống đất. Tôi ôm chặt vòng eo nhỏ bé của cô, giúp cô đứng vững. Cô ấy khá nhẹ, gầy và mỏng manh.



"Cô có sao không?"



Cô ấy bấu chặt vào người tôi, hai tay vòng qua cổ tôi, run lên vì sợ.



Khuôn mặt cô úp vào bờ vai tôi, sau đó cô từ từ ngẩng lên và nhìn vào tôi. Tôi cảm thấy khá bất ngờ vì cô ấy hoàn toàn không phải là một phụ nữ trung niên như tôi đã tưởng. Cô ấy rất trẻ, chắc khoảng 20 tuổi? Khuôn mặt cô trông khá ưa nhìn và đầy nữ tính. Đôi má cô đỏ hồng vì gió lạnh, cô hơi hé môi, thở dốc...



Điều đó giúp tôi có cơ hội được chiêm ngưỡng đôi môi ngọt ngào và ẩm ướt ấy. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô qua cặp kính cận dày cộp, cô có một đôi mắt màu nâu, nó rất đẹp, nó giống như hai viên ngọc bảo vậy. Cô ấy trông khá là quen nó gợi nhắc tôi nhớ đến một ai đó.



"Vâng, tôi ổn, rất xin lỗi ngài, tôi không sao hết"



"Cô có chắc không?Trông cô không được khỏe lắm"- Tôi buông cô ấy ra và ngay lập tức cô ấy lùi lại phía sau.



"Tôi ổn, tôi khỏe hơn là ngài nghĩ đấy, đôi khi vẻ bề ngoài có thể đánh lừa đôi mắt"



Tôi nhăn mặt :"Thật sự khó tin, trông cô rất gầy, tôi hoàn toàn có thể bẻ gãy xương của cô chỉ bằng hai ngón tay. Thậm chí nói khó nghe hơn thì cô trông như bị suy dinh dưỡng vậy"



Cô ấy hít một hơi thật sâu và cười đầy mỉa mai :"Cảm ơn vì lời khen của ngài, tôi đi đây, tôi đã muộn giờ làm rồi"- Nói rồi cô xoay người, bước về phía quán Cafe.



"Không có gì" – Tôi khiêu khích, giọng của cô nghe khá mệt mỏi :"Cô chắc là cô ổn chứ?"



Cô quay lại, bước huỳnh huỵch và đứng trước mặt tôi. Tôi khá ngạc nhiên là cô cứ nhảy lên nhảy xuống, làm mấy động tác dãn cơ rồi vung tay hết bên này đến bên kia.



"Thấy rồi chứ, tôi hoàn toàn bình thường, chẳng bị làm sao cả, OK?"



Tôi cảm thấy buồn cười vì những hành động của cô ấy, quả là một cô gái thú vị.



"Được rồi, tôi tin cô, lần sau hãy đi đứng cẩn thận nhé"



Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, môi mím lại đầy tức giận, chúng tôi cứ đứng nhìn nhau cho tới khi có một tiếng nói làm phá vỡ sự im lặng.



"Có chuyện gì vậy?"- Gary bước ra khỏi quán Cafe và hỏi tôi.



"Không sao, đi thôi"- tôi bước về phía xe, bỏ lại cô gái đang nhìn chằm chằm vào cả hai chúng tôi.



"Đó là người đã pha Cafe cho chúng ta ngày hôm qua" – Gary lên tiếng khi chúng tôi đã ngồi yên vị ở trên xe.



"Ừ, tôi biết"



"Thật tệ, là sáng nay ngài không được uống món Cafe yêu thích của ngài"



"Ừ, tệ thật"



Năm phút sau, tôi dừng xe và lái xe quay ngược trở lại.



"Ngài đang làm gì vậy?"



"Tôi nhận ra rằng, tôi rất muốn uống Cafe đó."






-END CHAP-





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro