Seventeen Seconds

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười bảy giây. Đó là tất cả những gì tôi cần để nhận ra rằng tôi yêu anh.

Trong mười bảy giây, tôi biết rằng anh là người dành cho tôi.

"Seokmin à, đây là Jisoo, bạn thân anh. Cậu ấy mới từ Mỹ về nên có thể chưa sõi tiếng Hàn lắm, hãy quan tâm đến cậu ấy nhé."

Tiếng nói vừa dứt, tôi nắm lấy bàn tay anh đang vươn về phía tôi, giữ chặt và lắc nhẹ. Cái bắt tay chỉ trong thời gian ngắn, nhưng tôi tưởng chừng là mãi mãi khi tôi bị cuốn vào đôi mắt như thể chứa đựng cả thiên hà lúc anh nhìn tôi.

"Anh sẽ để hai người ở đây vì anh vẫn còn một đám cưới phải tổ chức. Anh để bạn thân anh cho em chăm sóc đó Seokmin."

Sau đó, mọi thứ thật mơ hồ. Tôi nhớ rằng tôi đã đưa anh ra khỏi quán cà phê và dẫn anh đi khắp nơi từ những địa điểm du lịch nổi tiếng, những cửa hàng mà anh Jeonghan gợi ý, và đưa anh đến những nơi tôi yêu thích. Anh thậm chí là người đầu tiên biết về nơi trú ngụ bí mật của riêng mình tôi.

Khi chúng tôi đang nói về quan điểm mỗi người về một mối quan hệ nào đó thì bỗng nhiên anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng anh thích tôi. Điều đầu tiên mà tôi cảm nhận trong tôi chính là sự phủ nhận. Nhưng sau đó, tôi đã vượt qua cảm xúc ban đầu ấy và sự xúc động tràn đến khi biết rằng anh cũng có những cảm giác giống tôi. Tôi không biết khi đó những lời nói của anh có thật lòng hay không, những tôi không để tâm điều đấy.

Miễn là anh thích tôi và tôi yêu anh, vậy là được rồi.

Tôi đã quá mù quáng trước tình cảm của mình dành cho anh bởi vì anh nói rằng anh cũng thích tôi, dẫu rằng có thể cảm xúc của anh không giống như tôi dành cho anh.

Có thể không lãng mạn lắm, nhưng tôi sẽ luôn nhớ rằng nụ hôn chúng tôi trao nhau ngày ấy là nụ hôn tuyệt vời nhất.

Tại sao ư? Bởi vì cả hai chúng tôi đã dồn hết tình cảm của mình vào trong nụ hôn đó.

Và vì điều đó sẽ không xảy ra một lần nào nữa.

Chúng tôi nán lại thêm một lúc lâu, nói về những điều vụn vặt  trong khi tôi nắm lấy tay anh. Bỗng anh thoáng rùng mình. Tôi cởi chiếc áo khoác trên người mình và phủ lên người anh, hy vọng nó sẽ làm anh cảm thấy ấm áp. Sau vài giờ, cuối cùng anh Jeonghan cũng gọi cho tôi để đưa anh đến nhà của họ dùng bữa tối với anh ấy và anh Seungcheol.

Anh ở lại tại một khách sạn, vì thế tôi tình nguyện đưa anh về. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, vì thế hành động tự nhiên này của tôi nó như một lời cảm ơn anh Jeonghan vì anh ấy đã giới thiệu anh cho tôi.

Trong lúc tôi lái xe, tôi đã nắm tay của anh, hỏi về ước mơ trong tương lai của anh là gì. Anh hào hứng kể về dự định trở thành một bác sĩ để giúp những người bị bệnh và cần sự giúp đỡ. Tôi thực sự ngưỡng mộ tất cả mọi thứ về anh. Anh là người tốt nhất, ngọt ngào nhất mà tôi từng gặp.

Và tôi cũng ước rằng chúng tôi gặp nhau từ lâu.

Chúng tôi tới khách sạn nơi anh ở, nhưng anh không cho phép tôi đưa anh đến phòng, anh nói rằng trời đã khuya rồi, tôi cần phải về nhà.

Nhưng tôi biết còn có lý do khác đằng sau.

Tôi không ngại vì nếu tôi khăng khăng đưa anh về phòng, tôi đã có thể được ngắm nhìn anh lâu hơn, có thể nắm tay anh thêm một lúc và có thể nếm lại hương vị đôi môi của anh lần nữa.

Nhưng sau đó tôi cần trở về thực tại.

Tôi không muốn, nhưng tôi phải đối mặt với điều đó. Tôi cần phải đối mặt với thực tế, rằng tôi không có anh bên cạnh.

Không Hong Jisoo, người khao khát trở thành bác sĩ giúp đỡ người bệnh.

Và không Shua, người đã hứa với tôi rằng cả hai có thể hoàn thành ước mơ trong tương lai. Cùng nhau.

Tôi ở đó, đứng giữa những người khác bị ngăn cách bởi những băng ghế trong nhà thờ. Tôi dường như đã nín thở khi nhìn anh bước xuống lối đi.

Không phải bước về phía tôi. Là một người đàn ông khác mà anh đã được hứa hôn - người mà anh đã được định sẵn sẽ phải kết hôn cùng ngay cả khi điều đó trái với ý muốn của anh.

Tôi biết mọi thứ diễn ra vào ngày hôm đó hầu hết đều là lời nói dối. Nhưng thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ít nhất nó cũng là thật. Hoặc có lẽ là tôi hy vọng như thế.

Với tôi, ngày độc thân đó sẽ là ngày duy nhất mà tôi muốn nhớ mãi.

Đó là ngày mà tôi có thể giả vờ rằng chúng tôi ở bên cạnh nhau. Có lẽ không phải là bên cạnh kiểu bạn bè mà là người yêu. Những người yêu nhau bắt đầu phác họa kế hoạch trong tương lai cùng nhau.

Tôi biết mình không có cơ hội với anh, vì vậy tôi đã giả vờ rằng không có gì sai khi anh thú nhận tình cảm với tôi. Biết rằng người mà tôi theo đuổi nhiều năm thích tôi trở lại là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi chưa từng có. Vì vậy tôi đã hứa với lòng mình rằng dù chỉ là một ngày, tôi cũng muốn anh là của mình.

Của riêng mình để nắm giữ, để chạm vào, và để hôn lên.

"Hong Joshua, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không, người mà con sẽ dành cả đời ở bên không?" Tôi nghe thấy giọng nói của vị linh mục khi tôi nhìn lên.

Thật tình cờ, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong vài giây, dường như chỉ có hai chúng tôi trong nhà thờ này.

Hai con người vốn dĩ không thuộc về nhau. Những sợi dây định mệnh của chúng tôi không được đan xen bởi số mệnh.

Và đó là lần cuối tôi nhìn thấy anh khi tôi chạy ra khỏi nhà thờ, lờ đi ánh nhìn lo lắng của anh Seungcheol và anh Jeonghan hướng về tôi.

"Gửi đến Hong Jisoo, Shua của tôi. Người duy nhất tôi yêu bằng cả cuộc đời và hơn thế nữa."

Và đó là điều cuối cùng tôi viết trong bức thư của mình.

Trước khi tôi đưa ra quyết định cuối cùng rằng tôi không muốn sống một cuộc sống mà chúng tôi không thuộc về nhau.

Mười bảy giây. Tôi mất mười bảy giây để kể lại ngày hôm đó.

"Tôi yêu anh, Shua..."

Và tất cả chìm vào đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro