Cảm mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày trước, khi Jiyeon đang nghỉ ngơi ở nhà, nàng nghe thấy Hyunjung thỉnh thoảng ho khan. Khi đó, Hyunjung trả lời rằng có thể do thời tiết hanh khô nên cổ họng dễ khát nước, nhưng Jiyeon đã cảm thấy hơi bất an. Hyunjung có khí quản rất nhạy cảm nên các triệu chứng bệnh tật đều liên quan đến khí quản. Vì người yêu nàng ngày thường hiếm khi chăm sóc bản thân đúng cách, nên nàng đã chuẩn bị trước chanh mật ong để làm ấm cổ họng.

Trong những ngày tiếp theo, Jiyeon cố tình giảm số lần ra ngoài, chỉ hy vọng có thể quan sát kỹ tình trạng thể chất của Hyunjung. Hyunjung vốn tưởng đây chỉ là vấn đề nhỏ liên quan đến thời tiết, nhưng cũng thầm kêu trời khi biết bản thân bị viêm họng. Quả nhiên, ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, cổ họng đau nhói, cảm giác như giọng nói của mình đã tan biến vào không khí.

Đầu nặng trĩu, Hyunjung hé mở hai mắt, vỗ vỗ bên cạnh, lại không cảm nhận được độ ấm nên có. Cô cố gắng mở mắt ra và thấy rằng không có ai ở đó, chỉ có một mình bản thân trên giường.

"Jiyeon..."

Hyunjung đã cố gọi người yêu mình bằng giọng khàn khàn nhưng không nhận được phản hồi như mong đợi. Không còn cách nào khác, cô đành với lấy chiếc khăn choàng mỏng treo bên cạnh rồi khoác lên người, đôi chân nặng nề bước ra khỏi phòng ngủ.

***

Sau khi ra khỏi phòng, Hyunjung nghe thấy tiếng máy xay cà phê và bóng dáng Jiyeon đang ở trước mắt mình. Cô lấy chiếc khẩu trang dự phòng trên bàn và đeo vào trước khi từ từ đi về phía Jiyeon. Cảm nhận được hơi thở đang đến gần, Jiyeon quay lại và nhìn thấy Hyunjung với đôi mắt đờ đẫn. Jiyeon khẽ nhíu mày, nàng nắm lấy tay đối phương, lòng bàn tay lập tức truyền đến hơi lạnh.

"Có khó chịu không?" Jiyeon hỏi.

"Giọng của chị sắp biến mất rồi." Hyunjung nhàn nhạt trả lời.

Khi Jiyeon nghe thấy giọng nói khàn đặc và yếu ớt của Hyunjung, đôi mày của nàng cau chặt lại. Đưa đối phương trở lại phòng ngủ, nàng ra hiệu cho Hyunjung nằm xuống, rồi mở hé cửa sổ để không khí lưu thông nhiều hơn. Cùng lúc đó, nàng lấy trong ngăn tủ ra một chiếc chăn bông dày để đắp kín người Hyunjung.

Âm thầm nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nói, "Chị trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi, em đi mua thuốc với nguyên liệu để nấu chút cháo cho chị ăn."

Hyunjung ngoan ngoãn nằm xuống, khẽ gật đầu với sự hối hận trong ánh mắt. Nhận thấy điều đó, Jiyeon hôn lên trán người trong lòng, cười nhẹ nói, "Giữa chúng ta không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Chị cứ tập trung nghỉ ngơi đi."

***

"Unnie, dậy đi."

Jiyeon nhẹ nhàng gọi Hyunjung đang còn say giấc nồng. Nhìn thấy Hyunjung khó khăn mở mắt rồi lại ho khan một tiếng, trái tim Jiyeon như thắt lại. Nàng nhanh chóng đưa ly nước ấm, cô chậm rãi uống mấy hớp mới tỉnh táo lại. 

"Unnie, chịu khó ăn vài ngụm cháo trước khi uống thuốc nha."

Hyunjung yên lặng gật đầu, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và phản ứng của cô rất chậm. Jiyeon lấy chiếc ly mà Hyunjung vẫn đang cầm và đặt nó lên bàn, sau đó bưng bát cháo nóng hổi lên thổi nguội từng chút một trước khi đút cho người kia.

Giờ Hyunjung đã định thần lại vì có hơi ấm truyền vào cơ thể, tay cô đặt nhẹ lên bàn tay mà Jiyeon định đút cho và lắc đầu, ra hiệu rằng mình không thể ăn thêm nữa. Sau khi Jiyeon đặt bát cháo xuống, nàng lại đưa nước ấm, lần này là cùng với những viên thuốc từ đầu đã để sẵn trên bàn.

Lần này, Hyunjung cau mày. Hyunjung vốn không thích uống thuốc, vẻ mặt chán ghét cầm viên thuốc một lúc lâu nhưng cũng không uống, cô lén ngẩng đầu liếc nhìn Jiyeon, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương. Kết quả là cô phải miễn cưỡng nuốt xuống viên thuốc với biểu cảm ghét bỏ. Nhìn thấy biểu hiện của Hyunjung như thể bị ép uống thuốc độc, Jiyeon không khỏi bật cười vài lần.

"Phải uống thuốc để mau khỏi bệnh chứ, Hyunjung unnie."

"Nhưng mà đắng lắm."

"Có câu nói, thuốc đắng ~ dã tật mà ~" Jiyeon đột nhiên trả lời bằng giọng điệu cổ xưa. Hyunjung khẽ cười nhưng cơn ho lại vô tình kéo đến.

Jiyeon vốn muốn tiếp tục nói đùa, nhưng thấy Hyunjung ho đến khóe mắt đẫm lệ, vội vàng tiến lên vuốt ve lưng cô, cố gắng giảm bớt cơn ho. Đồng thời, nàng thầm mắng mình vì đã khiến đối phương cười.

Hyunjung vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao. Cô vỗ mạnh vào ngực và thở đều đều, cuối cùng cũng ngừng ho. Sau khi hít một hơi dài, cô xoa đầu Jiyeon đang có chút buồn bã trước mặt, khàn giọng an ủi nàng, "Chắc chắn rồi, chị không thể sống nếu thiếu Jiyeon được. Chị sẽ buồn lắm nếu bị ốm mà không ai bên cạnh."

"Thật không?"

"Chị có lừa em khi nào sao?" Hyunjung nhếch môi cười.

"Rồi rồi. Chị mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi đầy đủ để hồi phục càng sớm càng tốt."

"Ừ. Mấy ngày nay phải làm phiền Jiyeon tiếp tục chăm sóc chị rồi."

"Này! Chúng ta còn cần nói về chuyện này nữa sao?" Jiyeon cảm thấy xấu hổ trước giọng điệu chân thành của Hyunjung.

"Sao em lại nói 'Này' với chị. Dù sao thì chị cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với Jiyeon."

Hyunjung chân thành bày tỏ nhưng không quên trêu nàng. Sau khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hyunjung, Jiyeon cảm thấy hai má nóng bừng, vội vàng giúp cô thu dọn chăn ga rồi nhanh chóng rời đi. Cho đến khi dáng vẻ bối rối của Jiyeon biến mất khỏi tầm mắt, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của Hyunjung, và cô lại chìm vào giấc ngủ.

***

Hyunjung nghĩ đó chỉ là một cơn cảm nhẹ, nhưng tình trạng của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí còn bị sốt nhẹ. Cuối cùng, Jiyeon chỉ còn cách đưa Hyunjung ra ngoài gặp bác sĩ khi cô hơi tỉnh táo.

Jiyeon đặt Hyunjung vào ghế phụ rồi lên xe, vừa ngồi vào ghế lái đã thấy đối phương ho khan và hơi cau mày. Sau khi dùng tay cảm nhận nhiệt độ của máy điều hòa, nàng âm thầm điều chỉnh điều hòa đến mức độ mà ngày thường cô có thể chấp nhận được, sau đó lấy một chiếc chăn mền từ ghế sau đắp lên người cô. Lúc này nàng mới thấy lông mày của Hyunjung từ từ giãn ra.

Thở phào nhẹ nhõm, Jiyeon lái xe cẩn thận để không đánh thức Hyunjung đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi kiểm tra, hóa ra Hyunjung bị cảm nặng theo mùa. May mắn thay, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi đầy đủ, cô có thể sẽ sớm bình phục. Nghe vậy khiến Jiyeon cảm thấy nhẹ nhõm, nàng dẫn Hyunjung ra đợi bên ngoài để lấy thuốc.

Hyunjung vừa ngồi xuống đã buồn ngủ, cố gắng lắc đầu để cơn buồn ngủ tiêu tan. Jiyeon nhìn thấy liền trực tiếp để đầu của Hyunjung tựa vào vai mình, và một lúc sau, tiếng thở đều đặn phát ra bên tai nàng. Jiyeon lấy điện thoại ra và trả lời tin nhắn của nhân viên trong khi chú ý đến số thứ tự mà y tá đang gọi. 

***

"Cô Hyunjung, xin hãy đến quầy để lấy thuốc."

Nghe thấy tiếng gọi của y tá, Jiyeon vỗ vào đầu gối của Hyunjung vài cái. Hyunjung bàng hoàng tỉnh dậy, và Jiyeon đã đi bộ đến nơi lấy thuốc.

Hyunjung sải bước về phía Jiyeon. Jiyeon vừa quay lại sau khi nghe hướng dẫn của y tá, trong nháy mắt nhìn thấy Hyunjung đang loạng choạng đến cạnh mình.

Jiyeon đi hai ba bước đã đến gần Hyunjung, nắm tay cô và hơi khó chịu nói, "Sao chị không ngồi yên đợi em quay lại?"

"... Chị không muốn cách em quá xa." Hyunjung bĩu môi.

Nhìn người phụ nữ trước mặt càng trở nên giống một đứa trẻ vì bị ốm, Jiyeon lập tức bình tĩnh lại. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Vậy chúng ta về nhà nhé?"

"Ừ." Hyunjung gật đầu đáp lại.

***

Sau ngày hôm đó, tình trạng sức khỏe của Hyunjung vẫn lên xuống thất thường khiến Jiyeon rất lo lắng và băn khoăn không biết có nên đi khám lại hay không. May mắn thay, khi thời tiết ấm lên, Hyunjung dần hồi phục, nhưng cô vẫn ho vài lần.

Biết rằng giọng nói rất quan trọng với Hyunjung nên Jiyeon sẽ chuẩn bị trước một ít chanh mật ong khi rảnh rỗi để cô có thể uống khi cần hoặc khi ở nhà.

Hôm nay là ngày có lịch trình radio của Hyunjung. Jiyeon hỏi liệu cô có nên tìm người thay thế để nghỉ ngơi một tuần không, nhưng Hyunjung chỉ lắc đầu.

Đây là chương trình radio định kỳ đầu tiên của Hyunjung nên cô rất coi trọng nó. Jiyeon vốn không thể từ chối Hyunjung, đành phải im lặng chấp nhận.

Liếc nhìn thời gian, nàng phát hiện ra rằng Hyunjung đang chuẩn bị ra ngoài. Nhìn người yêu đang bận rộn sắp xếp vật dụng ở hành lang, Jiyeon lặng lẽ đưa bình nước cho cô. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Hyunjung, Jiyeon bước tới giúp cô chỉnh lại cổ áo và giải thích, "Đây là trà gừng. Chị hãy uống khi làm việc. Trời vẫn còn hơi lạnh vào ban đêm, nên trà gừng nóng có thể giữ cho cổ họng của chị thật ấm áp."

"Cảm ơn, Jiyeon." Hyunjung giữ chặt bình nước trong tay, nở nụ cười rạng rỡ và ngây thơ như thường ngày.

"Đi làm thôi." Jiyeon kiễng chân hôn nhẹ lên má Hyunjung.

***

Trà gừng nóng lẽ ra hơi cay, nhưng hôm nay cô lại thấy ngọt ngào. Mặc dù cổ họng vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng chút trà gừng yêu thương này đã mang đến cho Hyunjung sức mạnh to lớn. Vì vậy, Hyunjung đã hoàn thành xuất sắc lịch trình radio và vẫn cầm chặt chiếc bình trên tay khi tạm biệt người hâm mộ.

Ngay khi cô vừa lên xe của quản lý, điện thoại vang lên âm thanh thông báo đặc biệt chỉ dành cho một người duy nhất.

"Hôm nay nhà đài vất vả rồi. Mỗi tối thứ Ba với chị đều trở thành một đêm đặc biệt."

"Chỉ có thứ Ba thôi sao? Chị nghĩ là mỗi ngày chứ, chị ở bên em mỗi ngày mà."

"Những ngày bên chị không đặc biệt nhưng rất quan trọng. Bởi vì chị là sự tồn tại không thể thiếu trong đời em. Em thực sự rất vui khi được gặp chị trong cuộc sống của mình."

Hyunjung đang định trả lời thì lại nhận được một tin nhắn mới.

"Vậy, unnie, trở về nhanh đi. Jiyeonie muốn ăn tối."

Dòng tin nhắn khiến cô cười tủm tỉm, sau đó ngẩng đầu nhìn quản lý của mình, "Oppa, em phải về nhà cho thỏ ăn, anh lái xe nhanh lên được không?"

"Ồ? Em nuôi thỏ từ khi nào vậy?"

"Em đã nuôi từ rất lâu rồi, đó là một con thỏ rất quyến rũ, khiến người ta cảm thấy an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro