Here for you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyunjung về nhà khá sớm vào hôm nay. Cô đi thẳng vào phòng khách và thấy bạn gái của mình đang gục đầu khóc trên sofa.

"Tại sao nàng công chúa của chị lại khóc như vậy?" Hyunjung cất giọng nhẹ nhàng.

"Hyunjung?" Jiyeon nhìn lên Hyunjung khẽ mỉm cười với mình.

"Có vấn đề gì vậy, công chúa?" Cô lại gần trong khi từ từ mở rộng vòng tay, sau đó ngồi cạnh Jiyeon và nhẹ nhàng ôm lấy em ấy.

Cái ôm của cô ấm áp và dịu dàng khiến cho cô gái trong lòng cô khóc lớn hơn nữa. Hyunjung nâng người Jiyeon và để em ấy ngồi trên đùi mình.

Họ trong tư thế đó một lúc lâu, Jiyeon khóc nức nở trên vai Hyunjung, trong khi cô vuốt ve lưng em ấy và nhẹ nhàng đặt những nụ hôn mềm mại lên mắt em ấy.

Khi Jiyeon ngừng khóc, Hyunjung vẫn tiếp tục xoa lưng em ấy, cố gắng giúp hơi thở đều đặn trở lại.

"Em có muốn nói về nó không?" Hyunjung cẩn thận nói, giọng nói mềm mại khiến Jiyeon ngước lên nhìn cô, mắt và mũi của em ấy đỏ hoe, làm cho trái tim cô hẫng một nhịp. 

Hyunjung sờ đôi má còn đỏ ứng và lau nước mắt trên khuôn mặt của Jiyeon. Mặc dù khóc, người trong lòng vẫn trông thật đáng yêu nên Hyunjung đặt nhẹ một nụ hôn lên trán của Jiyeon, sau đó là mũi và môi em ấy. Hành động này khiến cho nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Jiyeon, và  Hyunjung đáp lại điều đó bằng một nụ cười dịu dàng.

Nụ cười ấy mang ý nghĩa rằng: "Em có thể dựa vào chị", "Chị ở đây là vì em", và nó làm phần mềm mại nhất nơi trái tim của Jiyeon trở nên ấm áp.

Jiyeon vẫn không nói gì, thay vào đó em ấy mở điện thoại và cho bạn gái mình thấy điều gì khiến em ấy khóc.

Đó là hình ảnh "gia đình" Jiyeon tụ tập tại một nhà hàng nổi tiếng, đang tổ chức kỷ niệm lễ tốt nghiệp đại học cho em gái Jiyeon, nụ cười trên khuôn mặt họ trông chướng mắt đến nỗi Hyunjung chỉ muốn xé toạc hình ảnh đó ra khỏi đầu.

Jiyeon không buồn vì gia đình tụ tập mà không có mình, thực tế thì em ấy đã quen với điều đó,  cảm giác của em ấy đã tê liệt rồi. Vấn đề là Jiyeon cũng tốt nghiệp cùng một khóa học như em gái mình nhưng tất cả những gì họ đã dành cho em ấy là những cái nhìn khó chịu và dòng tin nhắn "Đây là lý do tại sao con sẽ không bao giờ thành công".

Hyunjung mỉm cười buồn bã và giựt lấy điện thoại của Jiyeon khỏi tay em ấy, nhằm ngăn cô gái ấy nhìn thấy nó một lần nữa.

"Thưa công chúa Jiyeon, chị không phải là chàng hoàng tử quyến rũ với một con bạch mã nhưng chị là Kim Hyunjung với một chiếc xe hơi. Em có sẵn lòng lên xe với chị không?" Em ấy không muốn nói bất cứ điều gì về chủ đề này, Jiyeon chưa sẵn sàng để nói về nó, vì vậy cô chỉ còn cách đánh lạc hướng cô gái sang một chủ đề khác, và dĩ nhiên cách này có hiệu quả khi Jiyeon cười khúc khích và gật đầu với cô.

Toàn bộ chuyến đi khá là tĩnh lặng. Hyunjung lái xe với tay còn lại đan vào từng ngón tay của Jiyeon, người vẫn còn thẩn thờ ngắm nhìn cảnh vật qua ô cửa kính.

Chưa bao giờ có sự yên tĩnh như vậy khi họ ở bên nhau, chỉ khi nào có một trong hai người họ ngủ hoặc là đang đọc một cuốn sách hoặc họ đang xem một bộ phim mà thôi.

Hyunjung vẫn không quen với việc này, cô chỉ quen với việc lắng nghe Jiyeon huyên thuyên kể về mọi thứ không ngừng và nhìn chằm chằm vào nụ cười đáng yêu trên gương mặt em ấy.

Cô chỉ quen với việc kể cho Jiyeon về một ngày của mình như thế nào để rồi em ấy có thể pha trò ngớ ngẩn và cô sẽ lắng nghe âm thanh mà cô yêu thích nhất trên thế giới, tiếng cười của Jiyeon.

Và nếu như họ không còn chủ đề nào để nói nữa, cô sẽ cất tiếng hát để đổi lấy một nụ cười tuyệt đẹp từ Jiyeon, nụ cười làm cho cô không muốn rời mắt, làm trái tim của Hyunjung rơi mất một nhịp khi ngắm nhìn.

Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn tẻ khi ở cạnh Jiyeon.

Hyunjung mong rằng Jiyeon mỉm cười hạnh phúc thay vì nở một nụ cười gượng gạo, thứ mà có rất nhiều ý nghĩa sâu xa trong đó.

Khi họ dừng xe ở trước cửa hàng tiện lợi, Jiyeon nhìn sang Hyunjung nhưng cô chỉ cười nhẹ đáp lại.

"Chị muốn vào đấy mua một số thứ, chờ chị ở đây nhé, okay?" Jiyeon gật đầu và nụ cười của Hyunjung nhạt dần, cô đã mong Jiyeon sẽ hỏi cô điều gì đó.

Hyunjung đưa Jiyeon đến công viên nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, nơi bắt đầu mọi thứ.

// (Flashback)

Đi dạo công viên lúc nửa đêm luôn là một trong những thói quen của Hyunjung. Nó giúp cô thoát khỏi thực tế một lúc, nó giúp cô lấy lại hơi thở bình ổn.

Cô đi bộ qua công viên, điều cô luôn làm khi đến đây. Nhưng lần này cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên một trong những băng ghế, Hyunjung nghĩ rằng người đó đang ngủ vì tư thế khá kỳ lạ.

Cô gái ấy co chân lên ghế, đầu cô gục xuống đầu gối và hai tay khoanh vào nhau. 

Hyunjung đã biết mình nghĩ sai khi cô gái ấy ngồi thẳng lại. Cô ấy không ngủ, cô ấy đang khóc.

Việc này khiến Hyunjung hoảng loạn, vì vậy cô tiếp cận cô gái kia.

Cô gái ấy không thấy có người đang đến gần mình nên em ấy nao núng khi Hyunjung đưa cho mình một chiếc khăn tay.

"Tôi muốn ăn kem." Đó là những lời đầu tiên cô gái kia nói với Hyunjung.

"Huh?" Nó khiến cho Hyunjung hoang mang, bởi vì trong số tất cả các câu nói mà cô nghĩ rằng họ sẽ nói, cô không nghĩ rằng nó sẽ diễn ra như thế này.

"Kem." Cô gái lặp lại một lần nữa với một cái bĩu môi trên khuôn mặt, dáng vẻ đó khiến Hyunjung rung rinh một chút.

"O-okay? Chờ ở đây một lát." Hyunjung đưa cho em ấy chiếc khăn tay và ngay lập tức đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất.

Hyunjung không biết tại sao cô lại mua tất cả các loại hương vị mà cửa hàng này có. Cô không biết tại sao mình lại lấy kem vị sô cô la bạc hà. Cô không biết tại sao mình lại mua nước đóng chai. Cô không biết tại sao cô lại tiêu số tiền lương còn lại này cho một người lạ cô chỉ vừa mới gặp.

Khi cô trở lại công viên với một chiếc túi đầy kem que trên tay, cô nghĩ về những gì cô sẽ làm với tất cả các loại kem mà cô đã mua, cô nghĩ rằng sẽ đưa tất cả cho người lạ, cô còn nghĩ về việc sẽ đưa cây kem vị sô cô la bạc hà cho Juyeon, nếu như cô không 'vô tình' vứt nó đi khi cô gái xa lạ đó không thích nó, cô nghĩ về em ấy, nghĩ về đôi mắt xinh đẹp nhưng ửng đỏ vì khóc sẽ nhìn cô như thế nào.

Một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô khi cô nhìn thấy cô gái ấy vẫn đang đợi cô ở băng ghế, đôi mắt em ấy đỏ hoe, đôi môi run run và em ấy khịt khịt mũi vì cái lạnh ban đêm. Em ấy đã ngừng khóc rồi, tạ ơn trời.

"Uống nước trước đi." Cô vặn nắp chai nước và đưa nó cho em ấy.

Cô gái ấy uống nước và nhìn vào chiếc túi cô cầm trên tay.

"Tôi không biết em thích hương vị nào nên tôi đã mua mọi thứ luôn." Hyunjung đưa chiếc túi và cô gái bật cười khúc khích.

"Chị có ăn kem vị sô cô la bạc hà không?" Em ấy hỏi. "Chúng ta hãy ăn cùng nhau." Em ấy nói tiếp khi Hyunjung không trả lời.

"Tôi- ổn mà, tôi có thể ăn kem vị khác." Hyunjung ngồi cạnh em ấy, vẫn giữ khoảng cách nhất định, bởi cô không muốn làm cho cô gái bên cạnh mình cảm thấy không thoải mái.

"Thế còn việc chúng ta ăn chung thì sao?" Em ấy đề nghị.

"Chúng ta có thể ăn hết tất cả chúng không?"

"Chúng ta không cần phải ăn hết tất cả đâu, bọn mình có thể ăn nó vào lần sau."

"Lần sau à?" Hyunjung nhướng mày trước khi tiếp tục, "Hẳn rồi, sao lại không chứ?" Lời nói của cô mang lại nụ cười khác trên gương mặt cô gái nhỏ. 

Lặng lẽ ăn kem cùng nhau, Hyunjung biết rằng tên của cô gái là Jiyeon, Kim Jiyeon, cô cũng phát hiện ra rằng Jiyeon nhỏ hơn cô một tuổi.

Jiyeon đưa cây kem vị sô cô la bạc hà đến trước mặt cô, Hyunjung đã cố gắng từ chối nhưng khi thấy cô gái ấy bĩu môi, cô ngay lập tức vâng lời, bản thân cô không thể làm trái lời yêu cầu của em ấy.

Hyunjung không nghĩ rằng một đêm bình thường của cô lại biến thành thế này. Tình cờ gặp gỡ một người lạ, mua kem cho người lạ, rồi cùng nhau ăn kem. Thật kỳ lạ nhưng cô thích điều đó.

Giữa cuộc trò chuyện, Jiyeon kể với cô lý do tại sao em ấy lại khóc trong khi đang cùng Hyunjung ăn chung một cây kem. Em ấy nói với cô rằng gia đình em ấy là một lũ khốn, rằng em ấy quá mệt mỏi vì bị phán xét liên tục và rằng em ấy muốn được tự do.

//

"Em có chị đây rồi." Hyunjung buột miệng nói khi cả hai đang trên đường đi đến băng ghế công viên nơi họ gặp nhau lần đầu. Jiyeon dừng lại nên Hyunjung cũng dừng lại. Họ đối mặt với nhau, Hyunjung mỉm cười với Jiyeon, cô ngỡ như nhìn thấy chính đôi mắt mà cô đã thấy lần đầu tiên họ gặp nhau, một đôi mắt đẹp nhưng mang đầy vỡ vụn. 

"Chị luôn ở đây." Hyunjung lại nói, Jiyeon mỉm cười và vòng tay qua cổ cô trong khi tay Hyunjung đặt trên eo em ấy.

"Em biết." Jiyeon nhỏ giọng bên tai cô và kéo cô lại gần hơn.

"Chị đã mua sô cô la bạc hà sao? Em nghĩ chị ghét vị đó chứ."

"Ừm nhưng chị muốn ăn cùng với em."

"Chị biết là chị không cần phải vậy mà, hồi đó em đã cho chị ăn rất nhiều rồi." Hyunjung chỉ cười khúc khích khi nhớ lại khoảng thời gian cô và Jiyeon hẹn hò và em ấy sẽ luôn cho cô ăn kem có vị đó, bởi em ấy nghĩ rằng đó cũng là vị yêu thích của cô.

"Em vẫn không hiểu tại sao chị không nói với em ngay lập tức." Jiyeon nói thêm. Hyunjung nhún vai, nụ cười vẫn treo trên môi. Bản thân cô cũng không biết tại sao mình không nói với Jiyeon rằng cô ghét sô cô la bạc hà, có lẽ vì mỗi lần họ ăn nó, người cô yêu luôn nở nụ cười tươi nhất đến nỗi khiến Hyunjung quên mất rằng bản thân ban đầu thật sự chán ghét hương vị này.

Jiyeon chỉ phát hiện ra sự thật khi Juyeon vô tình nói với em ấy về điều đó. Jiyeon giận dỗi không nói chuyện với Hyunjung cả ngày, cả hai chỉ làm hòa khi Jiyeon mang kem đến căn hộ của cô (tất nhiên là không có cây kem sô cô la bạc hà nào). Và cứ cho là Juyeon và Sojung không muốn để Hyunjung sống thoải mái đi, vì đến tận hôm nay cô vẫn còn bị chọc ghẹo vì chuyện đấy.

Dù sao cũng không có gì thay đổi, cô vẫn là Kim Hyunjung vì Kim Jiyeon mà bị trêu chọc, vẫn là người sẵn sàng ăn sô cô la bạc hà vì bạn gái mình, vẫn là người sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì Jiyeon. Cô luôn là Hyunjung, người đưa khăn tay và kem cho người lạ xinh đẹp khi họ gặp nhau lần đầu tiên, ngoại trừ lần này Jiyeon giờ đã là bạn gái của cô trong suốt 5 năm qua.

"Em lẽ ra không nên khóc vì họ." Jiyeon lên tiếng, âm thanh đó kéo Hyunjung thoát khỏi trạng thái suy nghĩ lan man.

"Đã nhiều năm trôi qua rồi, em không nên quan tâm đến họ nữa nhưng tại sao trái tim em vẫn đau đớn như vậy?" Hyunjung mở rộng cánh tay và để Jiyeon dựa vào vai mình.

"Dù vậy, họ đã từng là một phần trong cuộc sống của em. Tất nhiên, điều đó cũng sẽ rất đau. Cảm xúc của em vẫn luôn quan trọng nhất, Jiyeon à." Hyunjung thấy bạn gái của mình xúc một thìa đầy kem vào miệng, nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt cô.

Đã từng là vậy. Jiyeon nghĩ về những gì cô bạn gái mình đã nói. Hyunjung nói đúng, họ đã từng là một phần cuộc sống của mình. Bây giờ họ không phải, và họ cũng sẽ không ở cạnh cô trong tương lai.

Em ấy không bao giờ hối hận khi thoát khỏi bọn họ. Thật kỳ lạ khi nghĩ về việc em ấy đã mất đi gia đình duy nhất mà mình có như thế nào và họ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em ấy nữa.

"Em yêu chị nhiều lắm." Jiyeon nói. Em ấy không có 'gia đình' của mình, nhưng em ấy đã có Hyunjung.

Hyunjung đưa cho em ấy chiếc khăn tay với ánh mắt dịu dàng, người lạ mặt xinh đẹp mua cho em ấy tất cả hương vị của mọi loại kem ở cửa hàng tiện lợi mà không chút do dự, người bạn dễ thương ghét kem sô cô la bạc hà nhưng lại ăn cùng em ấy trong buổi hẹn hò đầu tiên, người bạn gái của em ấy, người luôn ôm chặt em ấy mỗi đêm để chứng tỏ rằng người ấy sẽ không bao giờ rời xa em ấy, em ấy có Kim Hyunjung, người luôn cho em ấy cảm nhận được hơi ấm của tình yêu, hạnh phúc và tự do trong cuộc sống.

Jiyeon sẽ luôn có Kim Hyunjung.

Và Kim Hyunjung sẽ luôn có Kim Jiyeon.

Hyunjung dùng bàn tay còn lại của mình để giữ lấy khuôn mặt của Jiyeon, nhẹ nhàng vuốt ve nó trước khi cúi xuống chiếm lấy đôi môi của em ấy.

Môi Jiyeon có vị sô cô la bạc hà nhưng Hyunjung không bận tâm, thay vào đó cô càng hôn sâu hơn.

"Chị yêu em." Hyunjung thì thầm khi hai đôi môi tách ra.

"Mãi mãi." Jiyeon trả lời, và em ấy đáp lại nụ hôn của Hyunjung lần nữa.

Giống như cách ánh sáng từ mặt trăng đang soi sáng họ, Hyunjung và Jiyeon đều hy vọng về một tương lai tươi sáng cùng nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro