Perfect lovers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những âm thanh ù ù phát ra từ mọi ngóc ngách trong nhà đang làm cho Jiyeon muốn phát điên. Sau một tuần không thể ngủ vì chụp ảnh cho bộ phim sắp tới của mình, cuối cùng cô cũng sẽ có được một giấc ngủ ngon. Nhưng ngay khi cô sắp bước vào thế giới giấc mơ, vợ của cô, Hyunjung, quyết định thực hiện cải tạo căn nhà đột ngột, sử dụng máy khoan và đóng đinh ầm ầm qua các bức tường trong khi bật nhạc cổ điển thật lớn.

Nhìn xem, nếu Jiyeon không mệt mỏi như thể cô bị kẹp giữa thiên đường và địa ngục trong những ngày qua, thì cô thậm chí sẽ ngồi dậy và giúp đỡ người phụ nữ đó làm chút việc. Nhưng ngay bây giờ khi cô đang trên bờ vực sụp đổ, cô không muốn gì ngoài sự bình yên cả.

Sau 10 phút độc thoại trong đầu về việc cô cảm thấy khó chịu như thế nào, thậm chí quên đi cảm giác mệt mỏi, Jiyeon lao ra khỏi phòng, sẵn sàng hét vào mặt Hyunjung.

Nhưng sao cô có thể làm vậy? Khi cảnh tượng đầu tiên hiện trước mắt cô là Hyunjung cẩn thận treo một bức chân dung gia đình tự vẽ trên bức tường mà chị ấy khoan ồn ào một lúc trước.

"Đẹp mà, đúng không?" Hyunjung táo tợn hỏi, đánh thức Jiyeon khỏi trạng thái mông lung của cô.

Sự khó chịu đã lắng xuống, nhưng vẫn còn một số ít đang chiếm lấy cô – đủ để phá tan cái cảm giác biết ơn sắp hình thành trong tâm trí. Những lúc như thế này thật kinh khủng. 

"Ừ, nhưng em ước gì chị để yên cho em ngủ trước khi chị đảo lộn toàn bộ ngôi nhà chỉ vì bức vẽ nhỏ ngớ ngẩn của chị."

Jiyeon hối hận ngay lập tức. Sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Hyunjung – đôi mắt chị ấy hơi cụp xuống trước khi mấp máy đôi môi khiến Jiyeon cảm giác mình vừa phạm phải tội lỗi tày trời.

"Chị xin lỗi," Chị ấy nở một nụ cười nhẹ với Jiyeon trước khi nhìn đi chỗ khác, "Chị nghĩ là chị đã quá phấn khích để cho em xem thứ này," Chị ấy nói trước khi cẩn thận điều chỉnh khung hình trên tường, đảm bảo rằng nó ngay ngắn ở chính giữa.

Jiyeon lặng lẽ rời khỏi phòng, cảm giác tội lỗi nặng nề khiến cô không nói nên lời. Thay vì quay trở lại phòng ngủ, cô lê đôi chân mình đến phòng ngủ của trẻ con, nơi cô con gái nhỏ của họ đang ngủ.

"Làm thế nào con vẫn có thể ngủ ngon giấc như thế sau cơn náo loạn của mẹ con cơ chứ?" Jiyeon thì thầm với đứa trẻ đang say giấc nồng.

Chaewon, đứa con 3 tuổi mà họ nhận nuôi khi mới 3 tháng tuổi, sinh vật nhỏ bé ấy đang rúc vào vòng tay âu yếm của Jiyeon. Đôi mắt nâu sáng lấp lánh và đôi môi hình trái tim đáng yêu của đứa bé đã khiến trái tim của cả Jiyeon và Hyunjung loạn nhịp, khiến cả hai nhận nuôi đứa trẻ ngay lập tức mà không cần cân nhắc gì nhiều.

Căn phòng của Chaewon tràn ngập những bức tranh nhỏ dễ thương về những con vật yêu thích của cô bé, những trái tim đầy màu sắc và những bức chân dung gia đình, tất cả đều do một tay Hyunjung vẽ nên.

Hyunjung là một nghệ sĩ thực thụ ngay từ khi chị ấy còn rất trẻ. Chị ấy thường được so sánh với nghệ sĩ nổi tiếng Felix Gonzales–Torres. Mọi người sẽ luôn nói rằng họ giống nhau vì cả hai đều theo trường phái lãng mạn. Tất cả các tác phẩm của chị ấy chủ yếu xoay quanh cảm xúc của chị ấy về những người thân yêu của mình, đó là lý do tại sao các mảnh ghép trong ngôi nhà của họ đều rất rực rỡ, như muốn thể hiện tình yêu nồng nàn của chị ấy dành cho hai người chị ấy yêu thương.

Đôi khi, các tác phẩm của chị ấy khá ngẫu nhiên, chị ấy từng trưng bày hai chiếc đồng hồ trong phòng ngủ của họ, được mô phỏng theo cảm hứng nghệ sĩ của mình, chị ấy nói với Jiyeon rằng chúng giống như hai thiết bị  đồng bộ với nhau, và ngay cả khi một người khác đi xa, họ sẽ gặp lại nhau vào một lúc nào đó.

Jiyeon nghĩ rằng tác phẩm này hơi khó hiểu, nhưng dù sao thì cô cũng rất thích nó.

Để kiếm sống, Hyunjung nhận tiền hoa hồng cho hầu hết các loại tác phẩm nghệ thuật mà chị làm, trong khi đó Jiyeon là một nữ diễn viên nổi tiếng được cả nước yêu mến, chiếm được cảm tình của nhiều người qua từng vai diễn mà cô đảm nhận.

Nhưng khi tin tức về việc Jiyeon có quan hệ tình cảm với một người phụ nữ bị phát tán đầy trên mạng, cả đất nước đều phát điên. Sự quấy rối và ghen ghét của mọi người bộc phát hơn mức độ bình thường. Mọi người, trong thời điểm đấy, coi cô như rác rưởi, thậm chí còn gửi những lời đe dọa tàn nhẫn đến cô và các thành viên trong gia đình cô. Jiyeon thề rằng hồi đó cô sẽ phát điên lên nếu không có Hyunjung ở bên cạnh.

Hyunjung đã cùng cô vượt qua mọi thăng trầm – vượt qua tất cả mọi thứ tồi tệ mà cuộc sống này đem lại, và Jiyeon vô cùng biết ơn vì điều đó. Nhưng những người quen của cô luôn thường xuyên hỏi cô những câu hỏi như: "Hyunjung có gì tốt đẹp để cô phải hi sinh sự nghiệp của mình chứ?" và "Tại sao cô vẫn còn sống với cô ấy?" làm cho cô suy nghĩ rất nhiều vào ban đêm.

Bối cảnh hiện tại của họ không khiến cô bận tâm, thực tế là, cô còn tự mãn hơn khi Hyunjung dành nhiều thời gian ở nhà để chăm sóc Chaewon thay vì chỉ đưa con bé đến nhà bố mẹ họ. Nhưng có những thứ thực sự khiến cô phải đau đầu suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai. 

Jiyeon biết thật sai lầm và thảm hại khi bản thân mình lại bị nuốt chửng bởi những lời phán xét vô nghĩa đó. Nhưng cô biết mình cũng đóng một vai trò nào đó trong mối quan hệ này vì cô đã để mình bị tác động. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của Hyunjung nhút nhát khi họ còn là thiếu niên? Điều gì sẽ xảy ra nếu tin tức đó không nổ ra khi Jiyeon đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp? Điều gì sẽ xảy ra nếu khi đó họ không đủ mạnh mẽ để vượt qua để rồi bây giờ họ không còn ở bên nhau nữa?

Mặt đất dưới chân Jiyeon không ngừng rung chuyển. Một trận động đất đang xảy ra.

Cô nhanh chóng ôm lấy Chaewon từ chiếc nôi, dùng cánh tay còn lại che đầu con bé và đi vội ra cửa. Ngay khi cô vặn lấy tay nắm cửa, trần nhà đột nhiên đổ sập xuống đầu họ. Không còn thời gian để gọi Hyunjung, Jiyeon ôm chặt đứa trẻ vào lòng trong khi cô nhắm chặt hai mắt để chờ đợi sự nhẫn tâm của số phận.

Nhưng nỗi đau đã không đến. Có lẽ vẫn chưa.

Jiyeon mở mắt ra và thấy mình đang ngồi xổm giữa phòng. Mọi thứ đều ổn và không hề có dấu hiệu của cơn chấn động vừa xảy ra. Tuy nhiên, nội thất của căn phòng đã thay đổi. Không hề có bức tranh nào, không hề có bức ảnh nào, thay vào đó là sách và biểu đồ giáo dục được dán đầy trên tường. Cô nhìn xuống tay của mình, tìm kiếm đứa con của mình, nhưng không tìm thấy gì ngoài không khí.

Cô hoang mang bước ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn nội thất trong nhà. Cũng là căn nhà đó, nhưng nó thật ảm đạm. Lúc đầu, Jiyeon không thể nhận ra có điều gì sai sai, nhưng cuối cùng, cô chợt nhận ra rằng, mọi thứ tượng trưng cho sự hiện diện của Hyunjung đã biến mất. Tranh của chị không thấy đâu, kể cả bức vẽ chị ấy mới vừa treo cách đây không lâu.

Cô chạy vội xuống phòng bếp, gọi tên vợ mình nhưng không có lời nào đáp lại. Jiyeon bối rối. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cô có đang nằm mơ không? Cô đã chết rồi sao?

"Mẹ ơi?" Một giọng nói trẻ con vừa gọi cô. Thật kỳ lạ, vì Jiyeon không nhận ra nó là của ai.

Tại bàn ăn, Jiyeon ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ khoảng 6 tuổi đang ăn ngũ cốc.

"Chào con? Con là ai?" Jiyeon hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù cô đang cực kì bối rối và hoảng loạn về mọi thứ đang diễn ra.

"Tên con là Kim Chaewon, mẹ đã dạy con như vậy mà."

Jiyeon nhìn chằm chằm với vẻ hoài nghi vì lần cuối cùng cô nhìn thấy Chaewon thì con bé thậm chí còn chưa thể nói chuyện rõ ràng.

"Nói dối là xấu lắm, cô bé à. Giờ thì, sao con không nói cho cô biết con thực sự là ai? Có người đã đưa con vào nhà phải không?"

"Mẹ ơi," Đứa trẻ ngừng ăn và đưa mắt nhìn Jiyeon, "Mẹ thật kỳ lạ."

"Sao con lại gọi cô là mẹ?"

"Mẹ là mẹ của con."

"Tên cô là gì?"

"Kim Jiyeon."

"Còn... người mẹ khác của con thì sao?"

"Ba ư? là Kim Taehyung."

Jiyeon trố mắt nhìn. Đây hẳn là một giấc mơ, phải không? Không đời nào cô lại sống cùng với một người đàn ông. Cô tự véo mình thật mạnh và cô cảm thấy đau.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

"Con sắp muộn học rồi mẹ ạ," Đứa trẻ nói sau khi đặt bát của mình vào bồn rửa. Cô bé nắm lấy tay Jiyeon và kéo cô ra khỏi nhà.

Trong khi để đứa trẻ đang kéo tay mình đi, Jiyeon quyết định lấy điện thoại ra khỏi túi. Cô nhìn vào danh bạ và nhận thấy rằng số của Hyunjung không có trong danh bạ của cô nữa. May mắn thay, sau nhiều năm ở bên nhau, cô đã thuộc làu số điện thoại của người phụ nữ kia. Cô vội vã nhập nó vào và quay số.

Cuộc gọi được kết nối.

"Chào buổi sáng, cô Kim!" Giọng nói ở đầu dây bên kia vui vẻ chào Jiyeon.

Âm vực đó có hơi cao so với những gì Jiyeon thường nghe, nhưng dù sao đi nữa, Jiyeon chắc chắn rằng đó là giọng của Hyunjung.

"Hyunjung! Đừng đùa nữa. Chị đang ở đâu?" Jiyeon hỏi.

"Thưa cô? Chaewon có chuyện gì sao? Tôi đang ở trường mầm non?"

Tay Jiyeon bắt đầu tê cóng, cô cảm thấy choáng váng và nghi ngờ thực tại. Mỗi mảnh ghép không hề khớp với ký ức của cô, như thể những mảnh vỡ của chúng thuộc về những thế giới khác nhau. Giống như bộ phim mà cô và Hyunjung đã xem vào tháng trước, điểm khác biệt duy nhất không giống trong phim là nhân vật chính và tình yêu của đời họ ở bên nhau cả đời, còn ở đây, cô và Hyunjung thì không như vậy.

Bàn tay nhỏ bé mà Jiyeon đang nắm đột nhiên lỏng lẻo tuột khỏi tay cô khi đứa nhỏ ấy bắt đầu chạy, khiến Jiyeon phải chạy theo để bắt kịp cô bé. Khiến cho cuộc gọi bị ngắt kết nối vì Jiyeon vô tình nhấn nút kết thúc. Họ đến trước một tòa nhà đầy màu sắc với dòng chữ "Trường mầm non Therese".

"Cô Kim!" Giọng nói thân thuộc ấy làm Jiyeon bừng tỉnh.

Và chị ấy ở đó, Hyunjung, mặc áo polo trắng và đeo tạp dề, đang vẫy tay với cô.

Em biết mà, đây chỉ là một trò đùa thôi, phải không?

Jiyeon chạy nhào về phía Hyunjung và dang rộng vòng tay để ôm chầm lấy chị ấy. Thế nhưng, người phụ nữ ấy như đứng chết trân tại chỗ.

"Có chuyện gì sao, thưa cô?" Hyunjung cứng ngắc hỏi.

"Oh, đừng diễn kịch nữa cưng ơi," Jiyeon nói, "Bây giờ Chaewon đang ở đâu rồi?"

Vẻ mặt Hyunjung đầy bối rối, chậm rãi chỉ tay vào đứa trẻ đứng phía sau Jiyeon, "Ở đấy?"

"Không phải," Jiyeon lắc đầu, "Chaewon của chúng ta."

"Tôi–tôi không hiểu ý của cô là sao cả, thưa cô,"

"Cô Hyunjung!" Đứa trẻ vui vẻ nhảy đến bên Hyunjung, cứu Hyunjung khỏi sự căng thẳng khó xử.

"Nhóc đã sẵn sàng cho bài học nghệ thuật tiếp theo của mình chưa?" Hyunjung hỏi Chaewon bằng giọng nói dễ thương của mình. Giọng điệu mà Jiyeon biết Hyunjung sẽ sử dụng sau sự cố làm một đứa trẻ khóc vì giọng của Hyunjung quá trầm.

"Mhm," Chaewon gật đầu, nắm lấy tay Hyunjung trước khi vẫy tay với Jiyeon, "Gặp lại mẹ sau nhé!" Cô bé hét lên trước khi kéo Hyunjung vào trong lớp.

Jiyeon nhìn chằm chằm họ qua cửa sổ – Cô nhìn chằm chằm vào Hyunjung, và có lẽ cô thoáng thấy Hyunjung cũng đang nhìn lại mình. Cô không chắc đó có phải là sự thật hay không nếu toàn bộ chuyện này đang làm cô phát điên và khiến cô như người mất hồn.

Jiyeon bắt đầu tin rằng có một hiện tượng kỳ lạ nào đó đang xảy ra bởi vì Hyunjung đó không phải là Hyunjung của cô. Dáng đứng, nụ cười, tất cả mọi thứ đều khác với Hyunjung của cô, điểm giống nhau duy nhất có lẽ là tình yêu nghệ thuật của họ.

Sau khi họ có Chaewon, người cô yêu nói với Jiyeon rằng chị ấy muốn trở thành một giáo viên mỹ thuật nếu không phải vì lương thấp. Hyunjung là người thực tế, và đôi khi Jiyeon ước rằng chị ấy đừng như vậy – thay vào đó, Jiyeon ước Hyunjung là một người mơ mộng, là kiểu người không bao giờ thực sự dừng lại vì bất cứ điều gì và bất cứ ai, kể cả vì bản thân Jiyeon. Cô hạnh phúc vì ngay cả trong thế giới lạ lẫm này, Hyunjung vẫn đang làm điều mà chị ấy yêu thích. Có thể trong vũ trụ này, Hyunjung là một người mơ mộng, hoặc có lẽ chị ấy đã trở thành một người như vậy bởi vì Jiyeon chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chị ấy.

Jiyeon bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Cô ngồi xuống vỉa hè, trước mắt tối sầm lại, và đột nhiên, cô cảm thấy ai đó vỗ vào vai mình.

"Mẹ đã ở đây bao lâu rồi, mẹ?"

Jiyeon nhìn lên và thấy một học sinh cấp hai đang cúi đầu nhìn cô.

Rốt cuộc là sẽ có bao nhiêu đứa trẻ gọi cô là mẹ vào hôm nay đây? Nó cứ ngày càng trở nên kỳ lạ hơn – cái dòng thời gian vặn vẹo này. Tuy nhiên, cô quyết định sẽ chơi tới cùng.

"Không lâu lắm. Con là ai?"

Cô gái gãi đầu: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"

"Có lẽ con là..." Jiyeon dừng lại một chút, "Chaewon?"

"Ừm, dạ? Trừ khi mẹ lại có thêm một cô con gái khác tên là Chaewon? Giờ thì, mình đi gặp mẹ nào,"

Chờ một chút. mẹ?

"Ai là mẹ của con?" Jiyeon cố tình đứng dậy một cách cẩn thận để không làm cô gái giật mình.

"Kim Huynjung?" Đứa trẻ nhăn mặt trả lời: "Sao vậy mẹ? Mẹ cảm thấy không khỏe à? Con gọi bác sĩ Park nhé?"

Được rồi, vậy là bây giờ Jiyeon và Hyunjung đột nhiên có quan hệ tình cảm sau khi "cô giáo" đó giả vờ rằng cô ấy không biết cô. Nếu đây là một trong những trò chơi khăm của Hyunjung, điều mà Jiyeon thường hay làm, thì cô sẵn sàng khen ngợi vì chị ấy đã sắp đặt mọi thứ thật hoàn hảo.

"Mẹ con đâu?" Jiyeon hỏi.

"Vẫn ở văn phòng của mẹ, như bình thường mà ạ," Jiyeon nhận thấy nét mặt của đứa trẻ trầm xuống, "Sự nổi tiếng luôn đòi hỏi rất nhiều thời gian của mẹ, con cũng biết vậy," Đứa trẻ nói như thể cô bé đã nghe cụm từ đó hàng ngàn lần trước đây, "Nhưng mà, đành phải chấp nhận thôi ạ."

Jiyeon nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Cảm thấy có chút dejavu, cô nhớ lại mình đã từng nghe câu nói này ở đâu đó trước đây. À, đúng rồi. Đó chính xác là những lời mà cô sẽ nghe thấy từ Hyunjung mỗi khi cô xin lỗi vì đã không còn dành nhiều thời gian cho buổi hẹn hò của họ khi sự nghiệp của Jiyeon đang lên và được công chúng chú ý nhiều. Cô thường nghe thấy những đoạn độc thoại từ người phụ nữ kia để trấn an cô rằng không sao cả và chị ấy không thể làm gì khác ngoài việc ủng hộ cô.

"Công việc của mẹ con là gì?" Jiyeon tò mò hỏi cô bé.

"Đạo diễn phim ạ. Mẹ biết mà, bộ phim mới của Son Juyeon ấy? Ugh, mẹ thậm chí còn không xin được chữ ký mà con đã nhờ mẹ xin giùm."

Ngành điện ảnh sao. Vậy Hyunjung là người đã bỏ đi. Jiyeon nhớ rằng vào thời điểm cô nhận được rất nhiều phản ứng dữ dội từ báo chí về mối quan hệ của mình, Hyunjung sắp ký hợp đồng với một công ty sản xuất để làm đạo diễn của một bộ phim chính thức sắp tới. Lẽ ra chị ấy có thể tiếp tục cuộc họp nhưng thay vào đó, chị ấy rời khỏi và đi thẳng đến căn hộ của Jiyeon và ở bên cô.

Có lẽ trong vũ trụ này, Hyunjung không phải là người bị xã hội quay lưng. Có lẽ trong vũ trụ này, Jiyeon mới là người đã hy sinh.

Hai người trở về nhà. Nội thất trong nhà, một lần nữa, lại thay đổi. Các bức tường giờ đây được sơn màu đen với những bức tranh tĩnh vật đơn sắc được treo khắp nơi.

Họ ngồi xuống, và một lần nữa, trong phòng ăn, với một bát mì được đặt ở trước mặt nhau. Jiyeon nắm lấy chiếc nĩa của mình. Trước khi cô có thể cắn một miếng, thì mặt đất lại rung chuyển một lần nữa khiến Jiyeon đánh rơi nĩa. Cô theo phản xạ cúi xuống, nhặt chiếc nĩa rơi trên sàn.

Khi cô ấy nhìn lên, đứa trẻ học cấp hai giờ đã là một học sinh trung học trưởng thành.

Bảng tên trên ngực trái của cô gái ghi rõ tên "Kim Chaewon". Được rồi, vậy đây vẫn là con gái của Jiyeon phải không? Jiyeon dành thời gian ngắm nhìn những đường nét của cô gái tuổi mới lớn, đôi mắt luôn sáng lấp lánh và đôi môi hình trái tim vẫn giống hệt.

Thay vì bát mì nóng hổi như vừa nãy, đứa trẻ giờ đang nhìn xuống cuốn sách giáo khoa đầy hình ảnh y khoa.

Jiyeon mỉm cười trìu mến với cô bé. Điều này làm cô nhớ lại một kỷ niệm khi cô và Hyunjung ngồi trên sân cỏ sau một trận đấu bóng đá, ngắm nhìn những vì sao trong khi cô lắng nghe những lời huyên thuyên của người cô yêu về ước mơ trở thành bác sĩ khi chị ấy còn nhỏ.

"Mẹ biết có một người sẽ thích cuốn sách đó," Jiyeon nói, chỉ vào những bức hình trên cuốn sách.

Cô gái ậm ừ, "Con cũng vậy," Cô bé ấy trả lời, khiến Jiyeon bối rối. Cô thực sự không nghĩ cô bé ấy biết chuyện này, hoặc có thể trong thế giới này, Hyunjung đã cởi mở hơn về giấc mơ khi còn bé, giấc mơ mà chị ấy từng phải giấu kín này.

"Có phải là mẹ khác của con không?" Jiyeon thận trọng hỏi, hy vọng rằng cô và Hyunjung cũng ở cùng nhau trong vũ trụ này.

"Dạ," Đứa trẻ ngước lên, "Đừng nhìn chằm chằm vào con nữa, mẹ."

"Tại sao?" Jiyeon nghiêng đầu thắc mắc.

"Bởi vì mỗi lần mẹ làm vậy, mẹ đều khóc."

Huh?

"Vậy tại sao mẹ lại khóc?"

"Vì con làm mẹ nhớ đến mẹ ấy," Cô gái tránh ánh mắt của Jiyeon, "Con biết mẹ vẫn còn đau, nhưng xin mẹ hãy mạnh mẽ lên vì con – vì cả hai chúng ta, có được không?"

Jiyeon nhìn lại phòng khách, nó bừa bộn, không phải là điều mà Hyunjung sẽ thích bởi vì chị ấy là một người thích sạch sẽ. Có rất nhiều thứ xung quanh để nhìn, nhưng thứ thu hút ánh nhìn của Jiyeon là chiếc bình hoa trắng và vàng, cùng với hình ảnh của một khuôn mặt quen thuộc được đóng khung phía sau, được trưng bày trên chiếc bàn chính giữa.

Nhận thức bắt đầu ập đến với Jiyeon, và ngay sau đó, mặt cô bắt đầu nóng lên và rơm rớm nước mắt. Cô cố gắng đứng dậy một cách vững vàng và khẩn trương đi về phía chiếc bình. Dùng đôi bàn tay ấm áp của mình, cô lần theo những kẽ hở lạnh lẽo của chiếc khung ảnh. Cô ôm nó vào lòng, hơi thở run rẩy.

Trong vũ trụ này, chính các vị Thần đã chia cắt họ. Jiyeon cảm thấy cơ thể mình run lên, thật sự muốn ngã quỵ. Những câu hỏi tồi tệ của đồng nghiệp cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô – dần dần giết chết cô.

Không, cô không muốn thay đổi bất cứ điều gì cả. Cô sẽ không thay đổi những gì đã xảy ra hoặc bất cứ điều gì sắp xảy ra bởi vì trong vũ trụ đó, Hyunjung vẫn là của cô và cô vẫn là của Hyunjung.

Jiyeon cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể mình sụp đổ, gương mặt cô trầm xuống và đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo. Cổ họng cô khô khốc như bị mắc nghẹn – giống như hàng trăm chiếc gai đang xé rách nó từ bên trong, từ từ bóp nghẹt cô bằng chính hơi thở của mình.

Mọi thứ đều làm cô đau đớn, từ bên trong lẫn bên ngoài, vì vậy cô buộc mình nhắm mắt lại. Sự suy sụp luẩn quẩn mãi trong tâm trí cô, nó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi cô rơi xuống đáy của hố sâu, nơi mà không chút ánh sáng nào lọt vào – nơi mà chỉ có bóng tối và nỗi cô đơn vây lấy cô.

Cô rên rỉ và kêu gào mặc kệ cho cổ họng mình đang đau rát, cô gọi tên Hyunjung, yêu cầu chị ấy ở lại, yêu cầu chị ấy đừng bao giờ bước ra ngoài, yêu cầu chị hãy sống vì cô.

"Em không muốn thay đổi bất cứ điều gì," Cô luôn miệng cầu xin trong khi đôi mắt đang nhắm nghiền, "Em sẽ cam chịu tất mọi thứ mà mọi vũ trụ tạo ra nếu như chúng ta có thể ở bên nhau."

Và rồi, Jiyeon cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy eo mình.

Cô chợt mở mắt và xuất hiện trước mắt cô là những bức tường mang đầy màu sắc rực rỡ. Là phòng của Chaewon.

Cô xoay người lại và thấy Hyunjung đang nằm bên cạnh – đang ôm cô. Bên trái họ là bé Chaewon vẫn nằm trong nôi.

Jiyeon nghĩ chắc là cô ngất đi vì kiệt sức. Thật may là, mọi thứ chỉ là một giấc mơ hư cấu.

"Em dậy rồi à," Cô nghe thấy tiếng Hyunjung nói, khiến cô quay lại nhìn chị ấy lần nữa. Giọng nói trầm ấm, khàn khàn cộng với mái tóc rối dễ thương khiến Jiyeon mỉm cười. Cô dùng ngón trỏ của mình chọc vào má Hyunjung khiến người kia phồng má lên.

Chỉ điều này thôi cũng làm cho Jiyeon muốn ở bên cạnh người ấy mãi mãi.

"Em xin lỗi vì lúc nãy đã trách chị," Jiyeon vùi đầu vào ngực Hyunjung.

Hyunjung cười khúc khích khi thấy Jiyeon đang nũng nịu trong lòng mình và chị ấy cũng bối rối trước sự bám dính đột ngột của cô.

"Chà..." Hyunjung bắt đầu sử dụng một giọng hài hước, khiến Jiyeon bật cười, "Chị thà chọn bị hét vào mặt trong mọi vũ trụ còn hơn là phải chịu đựng sự im lặng mà không có em," Hyunjung tiếp tục thì thầm, cẩn thận để không đánh thức đứa bé còn đang ngủ say.

Jiyeon chống người dậy, chiếm lấy đôi môi của Hyunjung, thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó. Những lời nói của Hyunjung quá đủ để trấn an tinh thần còn đang hoảng loạn của cô. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hyunjung, như thể cô nhìn thấy cả dãy ngân hà trong đó. Jiyeon chắc chắn rằng cô sẽ luôn chọn Hyunjung hết lần này đến lần khác trong tất cả vũ trụ nào đang tồn tại trên thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro