Photo of thou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn hỏi tại sao Hyunjung lại thích chụp ảnh?

Đây có thể chỉ là một câu trả lời hời hợt.

Có một người trông như thiên thần ở bên cạnh Hyunjung, bất cứ khi nào nàng xuất hiện trong tầm mắt, cô không thể không cầm máy ảnh lên để ghi lại khoảnh khắc ấy, thật đáng tiếc khi chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp ấy bằng mắt thường, bởi những bức ảnh không thể chụp được một phần mười vẻ đẹp của nàng.

Lý do Hyunjung thích chụp ảnh là để ghi lại cuộc sống, và nàng chiếm phần lớn trong cuộc sống của cô.

Là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp ảnh là công việc hàng ngày của cô.

Đối tượng của những bức ảnh là những ngôi sao hay những người mẫu quyến rũ, còn cô là nữ hoàng nhiếp ảnh gia của nàng.

Công ty nói chỉ có ảnh cô chụp là đẹp nhất. Nghe đến đây, Hyunjung chỉ hơi nhếch môi cười, có lẽ là do cô và nàng có một mối quan hệ khác.

"Cô Jiyeon, xin hãy tự nhiên hơn." Hyunjung nói với nàng trong khi cầm chiếc máy ảnh trong tay. Khi làm việc, cô có thói quen búi tóc và xắn tay áo, điều này có thể nâng cao hiệu quả công việc của cô.

Trước ống kính, Jiyeon đang cầm các sản phẩm của nhà tài trợ, trên môi nở một nụ cười nhẹ,  mặc một chiếc váy suông màu hồng, đường cong hoàn hảo của nàng dưới lớp vải trở nên đặc biệt quyến rũ lạ thường.

Nhìn vòng eo thon thả của nàng, Hyunjung chợt nhớ đến việc nàng đã nghịch ngợm như thế nào trong phòng thay đồ một giờ trước.

"Đừng làm loạn, Jiyeon." Cô sợ bị các nhân viên khác phát hiện nên nói với giọng hổn hển, rồi nhìn Jiyeon đang nghịch ngợm trong lòng mình.

Trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể áp sát vào nhau, ở khoảng cách quá gần có thể cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của nàng khiến cô có chút bối rối.

"Đợi đã, hãy chụp cho em một bức ảnh đẹp hơn." Jiyeon gõ nhẹ vào mũi Hyunjung bằng những ngón tay mảnh mai của mình.

Cô gật đầu, tròn xoe mắt, "Em đẹp như vậy, nên khó chụp xấu lắm."

Jiyeon nghe xong chỉ cười, nàng có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, sau đó kiễng chân hôn lên má người trước mặt, nụ hôn khiến cô có chút lưu luyến hé mở cánh môi, và cô duỗi ngón tay ra hiệu với Jiyeon.

"Lại nào."

Jiyeon chỉ cười nhẹ, đặt ngón tay lên môi cô, "Nếu buổi chụp hình hôm nay kết thúc tốt đẹp, thì tiếp theo chính là nơi này."

Nói xong, cả hai đồng thời cười, nụ cười của nàng vẫn rất dễ thương, đôi môi hình trái tim độc đáo đó đã nói với cô câu "Em yêu chị" hàng nghìn lần, và cô đã hôn lên đôi môi ấy hàng chục lần.

Đôi mắt Jiyeon cong thành một nụ cười, và trong ánh mắt ấy phản chiếu hình ảnh của Hyunjung, cô luôn có thể nhìn thấy mình và một ngôi sao sáng trong mắt nàng.

Hyunjung vô tình lấy máy ảnh phim ra khỏi túi.

"Tách tách."

Chụp ảnh là cuộc sống hàng ngày của cô, bản thân cô thích ghi lại những điều đẹp đẽ, chẳng hạn như bây giờ.

Nghe thấy âm thanh màn trập từ máy ảnh, Jiyeon chỉ cười mà không nói lời nào, và giật lấy chiếc máy ảnh trong tay người trước mặt.

"Chị chụp em, vậy em cũng chụp chị."

Đôi tay bé xíu của nàng cầm chiếc máy ảnh nặng trịch, chĩa ống kính về phía Hyunjung, cô chỉ biết cười bất lực, đưa tay che mặt.

Với một tiếng"tách" từ máy ảnh, Jiyeon hài lòng nhìn tác phẩm mình đã chụp, trong bức ảnh, Hyunjung đang dùng tay trái che miệng nhưng không khó để nhìn thấy khóe miệng cô đang nhếch lên, vành mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt cô, và không thể nhìn thấy gì ngoài đôi tai và khóe miệng thấp thoáng dưới ánh đèn.

Jiyeon đã chụp một bức ảnh cho cô, "Ồ, Kim Hyunjung! Chị thật đẹp trai, vì sao chị luôn thích che lại như thế này?"

"Nhưng... cái này nhìn đẹp đấy." Cô chun mũi và cười khúc khích.

Khi về đến nhà, Hyunjung rửa những bức ảnh được chụp hôm nay và một lúc trước, rồi treo chúng lên dây để làm khô từng cái một.

Trong căn phòng tối om chỉ có mỗi ánh đèn đỏ rực, từng tấm ảnh nối tiếp nhau treo lơ lửng trên dây, cô ngước lên và bắt đầu chiêm ngưỡng những bức ảnh này.

Hyunjung đã chụp rất nhiều ảnh, trong đó có hơn một nửa ảnh của Jiyeon là trong gương, có những bức ảnh nàng chợp mắt trên sofa, hoặc là đánh răng vào buổi sáng sau khi thức dậy và thưởng thức hoa anh đào dưới gốc cây anh đào, v.v... Đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ mà cô trân trọng từng chút một. 

Cô vươn tay gỡ lấy mấy tấm ảnh đã khô, rồi đem ra khỏi phòng, vì căn phòng này ở dưới tầng hầm, nên giờ cô bước lên cầu thang đến tầng một.

Hyunjung tìm thấy Jiyeon trong bếp, nàng đang chuẩn bị bữa tối với chiếc tạp dề trên người, ai ngờ người mẫu đồ họa lạnh lùng trên bảng quảng cáo lại có phẩm hạnh như vậy ở nhà. 

"Jiyeon, hãy nhìn những bức ảnh chị vừa rửa này."

Nghe vậy, Jiyeon quay đầu lại, mỉm cười nhìn những bức ảnh trong tay cô, nàng đưa tay ra nhận lấy và xem kỹ từng bức một.

"Cái này được chụp khi chúng ta đến đảo Jeju vào tuần trước." Hyunjung và nàng ngước lên để ngắm bức ảnh, và nàng đưa tay chạm vào đầu cô, "Bức ảnh đẹp thật đấy."

Hyunjung thích chụp ảnh, vì nàng luôn dành cho cô những lời khen ngợi và tình yêu vô điều kiện.

Bạn hỏi làm thế nào mà hai cô gái gặp được nhau?

Thật ra cũng không có gì để nói, hai người họ không phải nhân vật chính trong phim thần tượng, cũng không có duyên phận gặp gỡ, chỉ là quen biết thông qua công việc mà thôi.

Hyunjung theo nghề nhiếp ảnh đã lâu và cô đã nhìn thấy đủ loại người có ngoại hình đẹp nên khi làm nhiếp ảnh gia cho Jiyeon, cô không đặc biệt kinh ngạc vì vẻ đẹp đó, nhưng nàng thực sự rất ưa nhìn.

Trước khi buổi chụp bắt đầu, nhìn thấy Jiyeon trong studio, cô đã rất muốn cầm máy ảnh lên và chụp, nhưng bản thân đã vội kìm lại ham muốn của mình, dù sao thì việc chụp ảnh người khác mà chưa được phép khi mới gặp nhau lần đầu là rất bất lịch sự. 

Sau nhiều lần hợp tác, cuối cùng nàng đã chủ động nói chuyện với cô lần đầu tiên.

"Em cũng muốn học chụp ảnh." Lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc như vậy, Hyunjung chỉ cảm thấy thật đẹp, đôi mắt đen láy sáng ngời, lần đó cô đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt nàng.

Hyunjung nhấc điện thoại, bật ứng dụng máy ảnh lên.

"Em có thể học bố cục Jiugongge trước, đặt nhân vật chính được chụp trên đường thẳng, sau đó các tỷ lệ khác nhau có thể tạo ra các bầu không khí khác nhau." Cô lấy cột điện bên ngoài cửa sổ làm ví dụ, vừa dạy Jiyeon vừa chỉnh ảnh.

Vì trời gần tối nên cô đã chụp ảnh hoàng hôn ở phía chân trời và màu của toàn ảnh ấm hơn nhiều.

Có lẽ đã hiểu được đại khái, Jiyeon lấy điện thoại của cô khi cô mất cảnh giác, máy ảnh hướng về phía cô, khiến bản thân người trong khung hình có hơi lo lắng xen lẫn lúng túng.

Tầm mắt Hyunjung rơi vào cô gái trước mặt, nàng nhỏ nhắn và rất quyến rũ khi nghiêm túc, khiến cô sững sờ một lúc lâu.

Một lát sau, nàng trả lại điện thoại, "Sao rồi?" Giống như một đứa trẻ đang chờ đợi lời khen từ người lớn, cô cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu.

Cô nhìn tác phẩm của nàng, ánh mắt trong đó như đang nhìn vào máy ảnh mà không phải như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên khiến bức ảnh thêm sinh động một chút, ánh nắng cũng rất hài hòa.

"Tấm ảnh xuất sắc."

Vài ngày sau, lại là một cuộc hội thoại khác với Jiyeon, sau khi quay phim, nàng đến gặp cô với một chiếc Polaroid.

Chẳng nói chẳng rằng đã nhét nó vào người Hyunjung, cô hiểu ý và bắt đầu dạy nàng.

"Polaroids không có đường kẻ chín ô vuông cho em, vì vậy sẽ hơi khó khăn, nhưng em chỉ cần làm điều này..." Lúc đó cũng đã gần tối, nhưng lần này cả hai không ở trong studio, và bọn họ đến bờ sông cách đó không xa.

Hyunjung cầm chiếc Polaroid bằng cả hai tay và hướng về phía Jiyeon. Có tiếng "tách" và sau một lúc, một tấm phim âm bản hình chữ nhật được đẩy ra khỏi khe ảnh. Cô vẫy vẫy nó, và nó từ từ hiện những đường nét rõ ràng.

Đó là bức ảnh đầu tiên cô chụp nàng ngoài công việc, và đến giờ cô vẫn giữ tấm ảnh Polaroid đó.

Sau này Hyunjung mới biết lúc đó nàng đã phải lòng cô rồi, học chụp ảnh chỉ là cái cớ bắt chuyện của nàng mà thôi.

Khi biết chuyện này, cô cảm thấy hơi bị phản bội, dù sao thì cô cũng thực sự nghiêm túc trong việc dạy nàng chụp ảnh vào lúc đó.

"Này, chị không thể nói như vậy! Em cũng đang học rất nghiêm túc mà!" Jiyeon bĩu môi phàn nàn, nhưng Hyunjung chỉ cười khúc khích.

Cô hỏi nàng, "Em có thích chụp ảnh không?"

"Thích chứ."

"Vì sao?"

"Vì chị rất đẹp nên em muốn lưu lại tất cả dáng vẻ của chị." Lưu lại những điều đẹp đẽ giống như mình, cô chỉ gật đầu với đôi tai đã sớm đỏ ửng.

"Còn chị thì sao? Tại sao chị thích chụp ảnh?"

Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nghĩ kỹ lại, chúng đều giống nhau, tất cả đều là vì nàng.

Hyunjung nhún vai, "Cũng giống như em, chị muốn ghi lại tất cả những cảnh đẹp..."

"Bao gồm cả những khoảnh khắc của em."

Sau khi học được một số kiến ​​thức cơ bản về nhiếp ảnh, Jiyeon thường chạy loanh quanh với chiếc máy ảnh trên tay.

Nàng thích chụp ảnh và cô cũng vậy.

Nàng thích hướng máy ảnh về phía cô và cô thích điều đó.

Hai người thường hướng máy ảnh về phía nhau cùng một lúc, và điều đó luôn khiến cả hai mỉm cười với nhau, và cũng bấm máy cùng lúc, vì đều muốn chụp lại nụ cười đáng yêu của nhau.

Cô ở trong máy ảnh của nàng và nàng ở trong máy ảnh của cô.

Nếu Jiyeon chưa học cách rửa ảnh, nàng sẽ giao máy ảnh của mình cho Hyunjung, và cô sẽ nhốt mình trong căn phòng dưới tầng hầm, và rửa sạch từng tấm ảnh lưu giữ thế giới trong mắt nàng.

Cô sẽ ngồi một mình trên chiếc ghế sofa bên cạnh nàng và lướt qua các tác phẩm của nàng. Không mấy ngạc nhiên khi cô thấy nhiều hình bóng của mình trong những bức ảnh này. Nhưng cô đã rất ngạc nhiên, khi trông thấy bản thân mình thật hạnh phúc trong đấy.

Cô lại cầm lên bức ảnh trên tay và quan sát kỹ bức ảnh mà mình đã chụp, là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cô có thể nhìn thấy cảm xúc chân thật trong bức ảnh, đó là tình yêu và hạnh phúc.

Hyunjung thích chụp ảnh, bởi vì cô có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thành nhất của người cô yêu.

Bạn hỏi cô bị hấp dẫn từ khi nào?

Hyunjung không rõ về điều này, bởi vì có quá nhiều, việc bị thu hút bởi nàng giống như một thói quen hàng ngày, Hyunjung sẽ luôn cảm nhận được khi thức dậy sớm và đi ngủ muộn.

Nhưng lần cuối cùng cô có thể trả lời, là ngay tại thời điểm này.

Công việc hôm nay của Jiyeon là một buổi chụp ảnh cưới, Hyunjung vẫn điều chỉnh thiết bị như mọi khi, và rất tập trung cho đến khi hình ảnh chiếc váy cưới trắng tinh thướt tha vào tầm mắt cô, và tiếng giày cao gót trên nền gạch vô cùng giòn giã.

Hyunjung ngẩng đầu lên, trước mặt là Jiyeon đang mặc một chiếc váy cưới của một nhà sản xuất, trên nền vải trắng có đính một vài viên kim cương nhỏ, và một chiếc vòng cổ đắt tiền ướm trên cần cổ trắng ngần như một vật trang trí, những lọn tóc thả nhẹ dọc theo bờ vai và cổ trần.

Cô thậm chí không dám chớp mắt, cô sợ nếu nhắm mắt lại sẽ bỏ lỡ thêm vẻ đẹp của nàng, cầm lấy chiếc máy ảnh Polaroid trên bàn cà phê bên cạnh, cô chụp cảnh nàng đang cầm một tấm khăn voan màu trắng và bó hoa.

Trong đầu Hyunjung bắt đầu hình dung hình ảnh cô nắm tay Jiyeon bước vào lễ đường. Hai cô gái sánh bước bên nhau trên tấm thảm đỏ. Ở phía trước là vị linh mục đang chờ đợi để chứng giám hôn lễ của họ. Ngài sẽ nói lời thề và hai người sẽ trao đổi nhẫn, giao phó phần đời còn lại cho nhau.

Hyunjung cảm thấy mình đã nghĩ quá xa, cô vỗ nhẹ vào má để lấy lại tinh thần và quay trở lại làm việc.

Sau khi quay chụp xong, một mình cô đến phòng chờ của Jiyeon, cẩn thận mở cửa và chỉ có Jiyeon bên trong, nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, tháo đôi bông tai mà nàng đã đeo để quay phim.

Trước khi Jiyeon cởi bỏ chiếc khăn voan, Hyunjung vòng ra sau nàng và bắt gặp ánh mắt nàng trong gương, nhìn thấy cô đến, sự vui vẻ của nàng có thể nhìn rõ trong đôi mắt.

Sau đó Hyunjung lấy máy ảnh ra và chụp một bức ảnh xinh đẹp của nàng vào lúc này.

Với một tiếng "tách", cô đặt máy ảnh xuống, tiến lại gần người yêu mình, đặt tay lên vai nàng, thỉnh thoảng xoa bóp mạnh vào vai và cổ, và nàng nhắm mắt hưởng thụ một cách thoải mái.

"Jiyeon của chúng ta thực sự xinh đẹp trong bộ váy cưới."

Nàng hình như đoán được cô sẽ nói như vậy, chỉ bình tĩnh gật đầu, nhưng không quên trêu chọc đối phương.

"Sao nào? Chị có phấn khích không?" Nàng mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào mắt Hyunjung qua gương, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến cô bật cười.

Hyunjung ngoan ngoãn gật đầu, "Siêu phấn khích luôn."

"Tương lai..." Lời nói đến đầu môi lại rụt rè, nàng cũng thấy cô đang ngần ngại.

"Tương lai nào?"

Hyunjung ho vài tiếng, mím môi, "Chị... chị nói là, sau này chúng ta còn có thể nhìn thấy...?" Cô biết lời nói như vậy tương đương với cầu hôn, hai tai đỏ bừng, mắt đỏ hoe tránh né ánh nhìn từ Jiyeon.

Người sau chỉ cười khúc khích, và đôi mắt cười lại xuất hiện.

"Chị định lấy em sao? Nếu vậy, chị có thể nhìn thấy."

Vừa nói ra lời này, nhịp tim vốn đã hỗn loạn của Hyunjung càng lúc càng đập mạnh hơn, cô ngượng ngùng quay đầu lại, nhỏ giọng nói, "Vậy em có muốn gả cho chị..."

"Chị nói cái gì?" Jiyeon đứng dậy, đi vòng qua ghế và đứng bên cạnh cô, đưa tay ra giữ lấy cằm để ngăn cô quay đầu tránh né. Nàng dùng hai tay ôm má cô, cái nhìn nghiêm túc với một chút nghịch ngợm trong đó.

"Chị đang nói gì vậy, Kim Hyunjung? Em không nghe rõ."

Hyunjung hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để nói to, "Vậy em có muốn gả cho chị không?!"

Jiyeon im lặng một lúc, cả hai nhìn nhau hàng chục giây rồi cuối cùng nàng mới lên tiếng.

"Thật đáng tiếc, vừa rồi em vốn định ghi hình lại, Kim Hyunjung thế mà lại cầu hôn em." Nàng mỉm cười đi về phía phòng hóa trang phía sau.

Hyunjung giật mình, "Hả? Em chưa trả lời mà." Cô ở sau lưng với gọi theo nhưng nàng chỉ nhún vai.

"Em vẫn đang nghĩ về chuyện đó."

Một tuần sau, Hyunjung chở Jiyeon đi biển.

Nàng rất phấn khích, cặp đôi đi bộ trên bãi biển với đôi chân trần, để lại dấu chân sau mỗi bước đi, bởi vì là ngày thường và đã gần nửa đêm, nên chỉ có hai người trên bãi biển rộng lớn.

Jiyeon buông tay Hyunjung để chạy về phía trước, cô phản ứng hơi chậm, sau đó chạy theo nàng trên bãi biển, chiếc máy ảnh đeo trên cổ hơi nặng, khiến cô dần dần đi chậm lại.

Rồi nàng cũng dừng lại cách đó không xa, ngoảnh đầu nhìn lại, gió biển thoảng qua hương thơm trên cơ thể nàng, nàng gọi tên cô với ánh trăng sau lưng.

"Hyunjung! Lại đây!" Nàng ra hiệu cho cô, cô vẫn mỉm cười, và như thường lệ, cô giơ máy ảnh lên để chụp lại dáng vẻ của nàng trước mắt cô. 

Lát sau, Hyunjung chạy lon ton đến bên cạnh, Jiyeon duỗi cánh tay mảnh khảnh và kiễng chân ôm lấy cổ cô.

Vòng tay siết chặt càng làm hai cơ thể gần nhau, Hyunjung luôn yêu những cái ôm vì khi ấy trái tim ta sẽ gần nhau hơn.

Cả hai ôm nhau vài phút, Hyunjung thì thầm vào tai Jiyeon.

"Jiyeon."

"Hả?" Giọng nàng nghèn nghẹn trong hõm cổ cô, sự dễ thương không thể giấu nổi trong âm thanh ấy.

"Em lấy chị nhé?" Nói xong, Hyunjung thoát khỏi vòng tay còn đang khoác trên cổ, kết thúc cái ôm ấm áp, lùi lại mấy bước, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Quỳ một chân trên bãi biển, Hyunjung chân thành nhìn vào mắt Jiyeon, "Em sẽ cưới chị chứ?"

Nàng có chút khó tin, lấy tay che miệng, chớp chớp mắt, mấy chục giây sau mới chậm rãi trả lời.

"... Em nguyện ý, nguyện ý lấy chị."

Hyunjung ngây ngất khi cuối cùng cũng nghe được câu trả lời, cô hào hứng bế Jiyeon lên và quay một vòng, nàng liên tục vỗ vai và cầu xin cô thả mình xuống.

Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, hai người nắm tay nhau bước trên bãi cát, mỗi bước chân đều có thể làm nước bắn tung tóe rất đẹp.

Hyunjung nắm lấy tay Jiyeon, nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay nàng rồi vô thức cầm máy ảnh lên chụp.

Hai người kết thân vì chụp ảnh, gặp nhau và yêu nhau cũng vì chụp ảnh.

Hyunjung thích chụp ảnh, bởi vì những nốt thăng trầm trong tình yêu của cô đã được lưu giữ trong từng khung hình ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro