Yours to have (and to hold)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đã kết thúc mối quan hệ này.

Đó là một chuyện bình thường, Hyunjung nghĩ vậy. Thời gian trôi qua, cô không còn để ý đến mọi thứ xung quanh khi những bữa tối trở nên nguội lạnh, bầu không khí ngột ngạt trong căn hộ, và tấm ga trải giường ở phía bên kia giường của cô giờ đây thường xuyên không còn bị nhăn nữa.

"Chúng ta nên chia tay." Jiyeon nói, lời nói mang theo tổn thương nặng nề.

Trên tay Hyunjung vẫn còn giữ chặt đôi đũa. Chuyện này không nằm ngoài dự đoán, nhưng việc nghe lời nói đó được thốt ra khiến phán quyết dành cho họ trở nên rõ ràng hơn, như thể bản án tử hình vang lên khiến cho một chương sách sắp phải khép lại. Đây là câu nói thứ hai mà Jiyeon nói trực tiếp với Hyunjung ngày hôm nay - Sáng nay, em ấy đã nhắn tin cho cô và nói rằng em ấy được nghỉ quay phim một ngày, và Hyunjung, cố gắng mở đôi mắt lờ đờ, đi ra ngoài phòng khách và thấy Jiyeon đang ngồi trên ghế đi văng, mặc áo sơ mi của cô, và xem gì đó trên TV.

Và sau đó Hyunjung đã hủy bỏ kế hoạch cả ngày của mình, chỉ bởi vì Jiyeon đã nhìn cô và nói "Oh, chị dậy rồi", trước khi tiến về phía cô, đẩy cô vào tường và hôn thật sâu cho đến khi Hyunjung cảm thấy không thở nổi.

Sau đó Jiyeon luôn im lặng. Đây là chuyến thăm đầu tiên của em ấy sau hơn hai tháng - Hyunjung không còn đủ năng lượng để theo kịp lịch trình quay phim thất thường của Jiyeon, nhưng có một chút thoải mái khi biết rằng một số điều đã không thay đổi trong khoảng thời gian họ xa nhau, cũng như Hyunjung muốn nói điều gì khác ngoài lời -

"Được rồi." Cô đặt đũa xuống. Lời nói cuối cùng thốt ra khỏi đôi môi cô. "Nếu đó là điều em muốn."

Khi Jiyeon rời đi, Hyunjung thu dọn đồ ăn thừa một cách máy móc. Lau bàn ăn. Đi đổ rác. Nhặt những chiếc dép trong phòng ngủ dành cho khách và để lại chúng ở kệ giày nơi chúng thuộc về. Mười phút sau, căn hộ lại như cũ: Trống rỗng, sạch sẽ đến mức không hề có dấu vết nào liên quan đến Jiyeon.

Mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu.

Trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương soi toàn thân. Có những vết hôn trên hông, dọc theo xương quai xanh, và cô cảm nhận được độ sâu của từng dấu vết trên lưng mình ngay khi cô đứng dưới vòi hoa sen - là thứ duy nhất Jiyeon để lại cho cô.

Khi Hyunjung hoàn toàn chấp nhận sự thật này, cô ngã khụy xuống sàn.

Nền gạch trong phòng tắm trở nên lạnh lẽo khi hết nước nóng. Hyunjung ghét cái cách cô ôm mặt khóc nức nở như thế này.

Sojung kể với cô về bộ phim mới của Jiyeon.

"Nó rất hoành tráng." Hai tay cô ấy trải dài theo chiều rộng của chiếc bàn mà họ đang ngồi. "Nó sẽ được phát sóng vào cuối năm tới với một đạo diễn tên tuổi và một loạt các ngôi sao hạng A."

Hyunjung gật đầu, bình thản nói. "Tốt cho em ấy."

Sự thờ ơ của cô chắc hẳn đã kích thích suy nghĩ gì đó của Sojung, bởi vì cô gái kia nhướng mày một cách rõ ràng. "Chị đã quên cậu ấy rồi sao?"

Đã nhiều tháng trôi qua nhưng cô vẫn không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi đó mà không khiến mình trông yếu đuối, hay là cô nên tiết lộ những điều cô quyết định chôn vùi kể từ ngày Jiyeon rời khỏi căn hộ của cô mà không một lần quay đầu nhìn lại. "Tại sao chị không thể mừng cho em ấy chứ? Đó là một điều tuyệt vời. Một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của em ấy."

Sojung cẩn thận nhìn cô. Hyunjung vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Lịch trình quay phim của cậu ấy thật điên rồ. Rõ ràng là kéo dài hơn sáu tháng." Sojung mạnh tay khuấy ly iced americano của mình. "Có lẽ đó là lý do tại sao cậu ấy quyết định chia tay."

Trước khi Hyunjung biết Jiyeon, cô đã biết Sojung. Sojung, một nhà sản xuất có uy tín vào thời điểm đó, đã khéo léo tiếp thu những nỗ lực đáng tiếc của Hyunjung trên Soundcloud và giới thiệu cho cô những thiết bị phù hợp cũng như một số nghệ sĩ để làm việc cùng. Từ đó, hết cơ hội này đến cơ hội khác, và nhờ sự mở rộng mạng lưới quan hệ nhanh chóng của cô ấy (vì Sojung bằng cách nào đó quen biết tất cả mọi người trong ngành giải trí), Sojung đã giúp cô có một buổi hẹn hò đầu tiên cực kỳ khó xử với Kim Jiyeon, nữ diễn viên mới nổi đang tìm kiếm cơ hội lớn cho mình trên màn ảnh.

"Em nói như thể em biết đó là sự thật vậy," Hyunjung nở nụ cười. "Em ấy có bao giờ nói với em ý nghĩ thực sự của em ấy không?"

Sojung đảo mắt. "Chị thì sao?"

Công bằng mà nói, đó không còn là vấn đề gây tranh cãi nữa, bởi vì Jiyeon và Hyunjung đều có lỗi khi có cùng một phong cách giao tiếp tồi tệ dưới danh nghĩa bảo vệ nhau khỏi những điều họ nghĩ sẽ làm tổn thương nhau - đều là những người ngốc nghếch tự cho mình là đúng. Hyunjung không đề cập đến việc bản thân thậm chí còn chưa bao giờ buồn hỏi Jiyeon lý do đằng sau việc chia tay, bởi vì chắc chắn Sojung đã biết rằng Hyunjung sẽ không bao giờ đòi hỏi Jiyeon đưa ra câu trả lời; Có một số thứ tốt hơn hết là để nó ngủ yên.

"Không có vấn đề gì đâu." Hyunjung ậm ừ. Đặt dấu chấm hết cho những gì Sojung đang cố gắng muốn cô nói. "Đừng cố làm chị cảm thấy tội lỗi vì đã không níu kéo em ấy. Điều quan trọng là em ấy không muốn kéo dài mối quan hệ này nữa, vậy thì ai quan tâm chị nghĩ gì nữa chứ?"

Giao tiếp tồi thì vẫn gọi là giao tiếp. Sau buổi hẹn hò ngượng ngùng đầu tiên thì buổi hẹn hò thứ hai tuyệt vời hơn nhiều khi Jiyeon mời cô đến ăn tối và xem phim, và bằng cách nào đó họ đã dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh nhau vì những hy vọng và ước mơ của mình. Hyunjung vẫn còn nhớ mình đã nghe Jiyeon mở to đôi mắt tròn xoe và kể huyên thuyên về buổi thử giọng của em ấy trong tuần tới, và bị phân tâm bởi lớp son bóng màu san hô trên môi Jiyeon cho đến khi Jiyeon bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm và mỉm cười với cô - nụ cười mà Hyunjung bây giờ có thể nhìn thấy trên các bảng quảng cáo ở mọi nơi.

"Nhưng dù sao thì nói ra cũng không hại gì cả." Sojung nhún vai. "Chị không nghĩ cậu ấy xứng đáng được biết suy nghĩ của chị sao?"

Lần đầu tiên Jiyeon hôn cô là trong thang máy khu căn hộ của Jiyeon. Trước ngày hôm đó, họ đã cùng nhau uống một chai rượu đỏ đến mức khiến môi cô tím lại, và dường như, Jiyeon cảm thấy nụ hôn ấy ngọt ngào hơn cả chất cồn đọng lại trên khóe môi mình. Vài tuần sau, Hyunjung ngượng ngùng thú nhận rằng tối hôm đó cô uống rượu chỉ để gây ấn tượng với Jiyeon, và Jiyeon đã nhìn cô với ánh mắt như chất chứa cả dãy ngân hà trong đó và mỉm cười với cô - nụ cười mà Hyunjung biết rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy trên bất cứ biển quảng cáo nào.

"Chị không nghĩ nó đủ để thay đổi bất cứ điều gì đâu," Hyunjung nói, mặc dù ý nghĩ đó ở trong đầu cô lâu hơn cô nghĩ.

Trớ trêu thay sự kỳ lạ của số phận, Hyunjung được đề nghị tham gia sản xuất nhạc phim cho bộ phim mới của Jiyeon.

Cô đọc email năm lần, chỉ để chắc chắn mình không nhầm. Sau đó, lại đọc thêm hai lần nữa khi cô cân nhắc từ chối nó, bởi vì có một lý do cho tại sao cô vẫn không tham gia các ứng dụng hẹn hò mặc dù Yeonjung rất nỗ lực giúp cô tuyển chọn hồ sơ nóng bỏng nhất từ ​​trước đến nay. Hyunjung gửi lời chấp nhận của cô hai giờ sau đó chỉ vì theo ý kiến của Sojung, đó là một sự tiếp xúc tốt. Việc lắng nghe lời khuyên của Sojung đã giúp cô có được vị thế của ngày hôm nay, vậy nên nó cũng hẳn là thứ gì đó đáng giá để nghe theo.

("Tại sao không?" Sojung nói qua điện thoại. Giọng cô ấy bị ngắt quãng và lười biếng theo cách khiến cô cảm giác như cô ấy đang ăn thứ gì đó dính dính và dai. "Chị nói rằng chị đã quên được cậu ấy rồi mà."

"Tất nhiên là vậy." Hyunjung không giỏi lãng tránh, bởi vì Sojung luôn nói những điều đúng tim đen của cô. "Mua cho chị trà sữa nữa.")

Thời hạn mà cô nhận được cho công việc này là một tháng, giống như hầu hết các dự án mà cô đã thực hiện. Cô nhận được yêu cầu liên quan tới bài hát với hai từ khóa: Buồn, chia tay. Và trong 5 phút suy sụp sau lần nghe đầu tiên, Hyunjung đã rút ra một kết luận: Phải kết thúc chuyện này ngay khi có thể, bởi vì thực sự chẳng ích gì nếu cứ kéo dài chuyện này vì cô có thể sẽ phải tự hồi tưởng lại vết thương lòng gần đây nhất của mình chỉ vì một bài hát.

Yeonjung lao vào studio ngay khi Hyunjung bắt đầu mày mò những nhịp điệu ngẫu nhiên. Trên tay cô ấy cầm một ly trà sữa. Đó là yêu cầu thông thường của Hyunjung, có nghĩa là món đồ uống này đến từ Sojung, từ cuộc trò chuyện trước đó của họ -

"Nhanh đấy." Hyunjung nhận lấy nó một cách biết ơn. Tận hưởng vị ngọt trên đầu lưỡi. "Em nên làm việc cho các ứng dụng giao đồ ăn ấy."

"Chị sẽ làm gì nếu thiếu em chứ?" Yeonjung ngồi xuống chiếc ghế dài phía sau studio. Gác chân lên bàn cà phê. "Chị vẫn rất tốt. Chị sẽ làm một bản ghi cho em và chúng ta sẽ hoàn thành trước khi em kịp nhận ra điều đó."

Nghệ sĩ solo Yoo Yeonjung là ca sĩ đầu tiên mà Hyunjung hợp tác cùng, (một lần nữa) là nhờ Sojung. Vào ngày thu âm, cô ấy đã rời phòng thu của Hyunjung trong vòng chưa đầy mười lăm phút, để lại cho Hyunjung một bản ghi giọng hát xuất sắc nhấn mạnh mọi điều mà Hyunjung muốn làm nổi bật, và Yeonjung đã đưa sản phẩm chuyên nghiệp đầu tiên của Hyunjung lên đầu bảng xếp hạng. Tất nhiên họ đã làm bạn kể từ đó, đừng bận tâm rằng Hyunjung chỉ mới nhận ra rằng Yeonjung và Sojung đã (và vẫn là) một cặp trong hai tháng qua.

"Chị không có nhiều thứ để khai thác," Hyunjung thở dài, mặc dù cô thực hiện như Yeonjung đã yêu cầu.

Cơn đau đầu đang vây lấy Hyunjung, bởi vì cô quá miễn cưỡng để mở lòng và những ký ức nhập nhằng của mình. Có đến 90% khả năng chuyện này sẽ kết thúc với việc cô hoàn toàn suy sụp tinh thần trước mặt Yeonjung, và đó là điều mà Hyunjung muốn tránh. Nhưng bằng cách nào đó, Yeonjung biết, bởi vì Hyunjung là một người không dễ che đậy cảm xúc (có thể là nhờ cái miệng nói nhiều của Sojung) - Yeonjung chủ động di chuyển con trỏ chuột khi cô ấy bước đến bàn phím của Hyunjung và gõ một cái tên mà Hyunjung đã lâu không nhìn thấy, vào thanh tìm kiếm:

Kim Jiyeon.

Phản ứng của Hyunjung ngay lập tức: nuốt khan, hít thở sâu hơn. Cô với lấy con chuột, và cố gắng giữ cho con trỏ ổn định khi cô cuộn dọc theo trang với nhiều tiêu đề khác nhau về các hoạt động của Jiyeon - Yeonjung chỉ kích thích Hyunjung nhấp chuột vào những tiêu đề tai tiếng hơn mà họ thấy: Tin đồn hẹn hò.

"Anh ấy khá đẹp trai."

Yeonjung nói không sai. Anh chàng chụp ảnh với Jiyeon ở đây khá đẹp trai; Theo bài báo đưa tin, họ ở cùng một công ty, một mối quan hệ cấp trên-cấp dưới thân thiết đã nảy nở thành một thứ gì đó hơn thế nữa.

Ngày ấy, Hyunjung đã yêu cầu Jiyeon thêm một điều gì đó nữa. Mảnh kí ức này không rõ ràng vì có quá nhiều rượu liên quan đến việc ăn mừng kỷ niệm kết thúc bộ phim truyền hình chính thống đầu tiên của Jiyeon, và Hyunjung đã rất hào hứng khi có Jiyeon ở bên cạnh trong tuần tới hoặc lâu hơn - lời đòi hỏi đó đã được thốt ra với Jiyeon trong vòng tay cô, đôi chân cô quấn lấy em ấy, để cơ thể ấm áp ấy áp vào người mình và Hyunjung cười thỏa mãn, sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng câu trả lời của Jiyeon đã rõ như ban ngày: Một bàn tay đặt trên bụng Hyunjung, một nụ cười ẩn chứa một điều gì khác, và môi Jiyeon áp vào tai cô không nói gì.

Đương nhiên Hyunjung không bao giờ hỏi lại, và Jiyeon cũng không bao giờ nhắc đến nó.

"Chị đoán họ là một cặp đôi khá ăn ý," Hyunjung nói, nhấp chuột thoát khỏi trang tin tức. Họ trông rất xứng đôi. Cô không có tư cách để ghen tuông, vì Jiyeon không còn muốn cô nữa, nhưng con quái vật màu xanh lá cây xấu xí trong cô vẫn cào xé bên trong cổ họng và cô càng siết chặt con chuột trong tay mình. "Một người mà cô ấy có thể cậy vào, em biết mà. Người cùng ngành gì đấy."

Yeonjung khịt mũi. "Chị ấy chỉ là một kẻ hèn nhát."

Lời nói đó vang vọng mãi trong đầu cô, sau đó từng chữ xuất hiện trước mắt cô. Cô tự tạo ra một điệp khúc xung quanh nó, uyển chuyển tạo ra nhịp điệu trong tâm trí mình. Mọi việc diễn ra dễ dàng hơn cô nghĩ, công việc càng được thúc đẩy bởi những từ ngữ mà cô đã tự mỉa mai dưới đầu lưỡi đắng ngắt của mình - Cô tự biện minh cho mình bởi lời nói của Sojung cứ luẩn quẩn trong tâm trí: Hãy để Jiyeon biết. Mỗi khi cô nhấp chuột, tay cô lại run lên, và Yeonjung thật tử tế khi giả vờ không nhìn thấy tất cả những điều đó trong khi cô ấy hát theo cách của mình trước sự tán thưởng của Hyunjung.

Hai người họ viết một bản nháp khá nhanh chóng. Hyunjung kết thúc một ngày làm việc sau khi lắng nghe giọng hát của Yeonjung kéo dài các hợp âm khiến cho Hyunjung muốn rưng rưng nước mắt. Cô nhanh chóng đuổi Yeonjung ra ngoài, với những lời bào chữa ngắn gọn mà Yeonjung rõ ràng đã nhìn thấu, và vẫy tay chào tạm biệt với lòng biết ơn vì Yeonjung một lần nữa đủ tinh tế để chấp nhận điều đó - công việc của cô ấy đã hoàn thành, và tất cả những gì còn lại là để Hyunjung thu dọn một số thứ còn dang dở và xin ý kiến của Sojung, có thể là vậy.

Hyunjung rốt cuộc cũng ở một mình, cô tắt đèn và nghe lại bài hát lần nữa. Trong bóng tối, giai điệu ngân vang hòa cùng một nhịp với trái tim và giấc mộng của cô - nếu cô nhắm mắt lại, sẽ thấy Jiyeon sẽ ở đó, sẽ thấy ánh mắt chứa đầy ý cười khiến Hyunjung tin rằng cô sẽ đánh đổi mọi thứ để được sống mãi trong thế giới đó.

Những nốt nhạc cuối cùng cũng nhỏ dần, và sự im lặng dội lại vào trong lồng ngực trống rỗng của Hyunjung. Nó chẳng làm được gì để thỏa mãn niềm khao khát lấp đầy nó của cô.

Tại một buổi dạ tiệc, cô gặp Jiyeon, xinh đẹp và lộng lẫy.

Mái tóc em ấy giờ đây có màu nâu sẫm hơn, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của em ấy. Em ấy khoác tay với một chàng trai. Hyunjung không nhận ra anh ta, nhưng có lẽ anh ta là một người mẫu hay gì đó tương tự, với chiều cao và xương quai hàm hoàn hảo.

Juyeon siết chặt cánh tay cô, giữ cô lại. Chuyện gặp mặt là không thể tránh khỏi, bởi vì bạn không bao giờ thực sự biết ai sẽ tham gia vào những bữa tiệc thế này. Hyunjung ở đây với tư cách là cộng sự của Juyeon, nhưng dạ dày của cô đang nôn nao và tay cô bắt đầu đổ mồ hôi khiến cô muốn được biến mất.

"Chúng ta nên đi không?" Juyeon thật chu đáo. Cô ấy đến đây để biểu diễn, và Hyunjung không thể phá hỏng buổi tối của cô ấy như thế được. "Em có thể gọi người hỗ trợ khác đến để thay thế cho em."

Hyunjung lắc đầu, bởi vì cô phải bắt đầu chụp lấy những quả chanh mà cuộc sống dường như thích ném vào người cô. Có lẽ cô sẽ học cách thích pha nước chanh và để vị chua của nó thấm đẫm vào người. "Không, chị ổn mà. Ngồi xuống đi."

Tất nhiên họ ngồi ở cùng một bàn. Kiểu người hướng ngoại như Juyeon biết tất cả mọi người ở đây và cô ấy luôn giới thiệu cho Hyunjung. Hyunjung đi xung quanh chào hỏi họ một cách thân mật, bao gồm cả Jiyeon, mặc dù cô còn không nhớ tên của người mà Jiyeon đã đến đây cùng. Mặc kệ việc đó, Hyunjung nở nụ cười tươi nhất với họ trước khi ngồi xuống chỗ của mình và với tay lấy chai sâm panh.

Hyunjung bắt gặp ánh mắt của Jiyeon ngay khi cô đặt ly xuống. Đây là lần thứ hai họ đụng mặt nhau kể từ khi họ chia tay, và thời gian đủ lâu để Hyunjung không thể quay đi ngay lập tức, mặc dù đôi mắt của Jiyeon như có nam châm khiến cô bị thu hút như vậy -

"Em đã nghe bài hát của chị," Jiyeon nói, bắt đầu việc xã giao. "Nó thật sự rất hay."

Hyunjung nhớ rằng bản thân cần phải tỏ ra lịch sự. "Cảm ơn. Chị rất nóng lòng chờ đến ngày nó được phát hành."

Sự kiện bắt đầu. Juyeon trò chuyện với cô khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Cuối cùng, Hyunjung không thấy hối hận vì đã đến, bởi vì nhóm nhảy của Juyeon đã mang đến một màn trình diễn tuyệt vời giúp số tiền gây quỹ tăng ít nhất mười phần trăm, và Hyunjung rất, rất tự hào về cô bạn mình.

Nhưng sau đó Juyeon có nhiệm vụ tiếp khách, và Hyunjung bị bỏ lại một mình vào cuối bữa tiệc. Cô định gọi taxi thì có ai đó vỗ vai cô:

"Hyunjung-ssi!"

Đó là bạn cặp của Jiyeon, quai hàm của anh ấy sắc hơn bao giờ hết khi Hyunjung nhìn thấy nó ở cự ly gần. "Jiyeon nói cô ấy có thể chở cô về. Hai người quen nhau phải không?"

"Vâng," Hyunjung trả lời theo phản xạ. Sau đó cô liền hối hận, vì có một chiếc xe hơi đang chạy tới - có lẽ là của Jiyeon - và ở trong một không gian kín với người mà cô vẫn khao khát thực sự không phải là một ý tưởng hay, nên cô lắc đầu. "Không sao đâu. Tôi bắt taxi được rồi."

"Hai người không phải ở cùng một khu sao?" Chàng trai-quai-hàm nói. Gật đầu với chiếc Porsche đang dừng trước mặt họ, cửa sổ dành cho hành khách hạ xuống như một lời mời - ánh sáng lấp lánh trên mí mắt của Jiyeon vẫn nổi bật ngay cả trong bóng tối. Anh ấy mở cửa cho cô. "Vào đi. Tôi sẽ gặp các bạn tôi một lát."

Phải kể đến hai tuần sau khi chia tay, Hyunjung tình cờ gặp Jiyeon tại quán cà phê yêu thích của cô, nơi này cách căn hộ của cô một dãy nhà và cách căn hộ của Jiyeon hai dãy nhà. Đó là một buổi chiều mưa, và tất cả những gì Hyunjung muốn là một tách cà phê nóng để làm bản thân tỉnh táo - Nhưng thay vào đó, cô lại cùng cô người yêu cũ mặc chiếc áo hoodie cũ của mình đứng ở cùng một quầy chờ đồ uống. Trong khoảnh khắc đó như thể họ đang hẹn hò, Jiyeon đang gọi món và Hyunjung nhìn chằm chằm vào Jiyeon, chờ đợi để thu hút sự chú ý của Jiyeon, cho đến khi Jiyeon trao cho cô một nụ cười mang hàm ý khi vô tình gặp người quen ở nơi công cộng.

Sau đó, Hyunjung đã né khỏi ánh nhìn của em ấy, và mọi chuyện chỉ diễn ra như thế.

"Cảm ơn vì đã đề nghị," Hyunjung cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng khi chiếc xe rẽ vào đường cao tốc. Đủ thời gian để Hyunjung ngắm nhìn mọi thứ mới mẻ, đẹp đẽ hơn trong xe của Jiyeon - một bản nâng cấp lớn hơn so với chiếc sedan trước đây của em ấy, với ghế bọc da sang trọng và đèn LED chiếu sáng dọc theo bảng điều khiển - thoải mái, nhưng có điều gì đó khiến Hyunjung cảm thấy như mình luôn phải ngồi thẳng lưng.

"Đừng lo lắng." Jiyeon lái xe tăng tốc về phía trước. Xe cộ trên đường phố về đêm dần thưa thớt nên em ấy nhàn nhã quay sang Hyunjung. "Ý em là thế, chị biết đấy. Về bài hát. Em thực sự thích nó."

Có quá nhiều lời trao đổi giữa họ mà Hyunjung không biết phải giải quyết như thế nào, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng cơ thể cô đang phản ứng khi ở gần Jiyeon và nghe thấy giọng nói của em ấy trong một thời gian dài - vai của Hyunjung thả lỏng, hơi thở nhẹ hơn, mặc dù tâm trí cô đang quay cuồng trong đống suy nghĩ hỗn độn làm cô thấy buồn nôn.

"Chị rất vui khi nghe vậy." Hyunjung mỉm cười. Nụ cười này đến dễ dàng hơn một chút, bởi vì khóe môi của Jiyeon cũng cong lên theo cách mà Hyunjung biết rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười giống như vậy trên các bảng quảng cáo; Nó cũng chính là nụ cười mà Hyunjung vinh dự được chứng kiến sau khi Jiyeon mang bữa sáng lên giường cho cô vào buổi sáng sau khi ca khúc đầu tiên của cô đứng đầu bảng xếp hạng trong 24 giờ.

Việc nhìn trực tiếp vào mắt em ấy một lần nữa khiến khoảng thời gian họ xa nhau biến thành con số không.

Bầu không khí lại rơi vào khoảng lặng. Hyunjung thư giãn khi ngửi thấy mùi hương hoa oải hương trong xe từ máy làm mát không khí được gắn vào lỗ thông hơi điều hòa phía trước ghế phụ. Đó là chiếc mà Jiyeon đã sử dụng trong chiếc xe cũ của em ấy, cũng là chiếc mà Hyunjung biết Jiyeon yêu thích. Có một sự thoải mái kỳ lạ khi biết rằng vẫn có một số thứ chưa từng thay đổi, mặc dù những thứ khác bây giờ khác nhau như thế nào, và nếu như Hyunjung nhắm mắt lại thì trước mắt cô là hình ảnh họ đang trên đường về nhà sau một bữa tối ngon lành như mọi khi.

Trong vũ trụ này, nói một cách nghiêm túc, mọi thứ đã từng như vậy.

Jiyeon dừng xe ở sảnh khu chung cư của Hyunjung khi đã gần nửa đêm. Không ai trong hai người di chuyển trong một lúc, và chỉ cho đến khi Hyunjung chuẩn bị rời khỏi ghế và ra hiệu rời đi thì -

"Em nhớ chị." Jiyeon nói, nhưng lần này em ấy không nhìn cô.

Đây là lúc để đưa ra quyết định - để Hyunjung vội vàng thoái lui trong khao khát, hoặc tiếp tục cuộc chơi. Những ngón tay cô dừng lại trên cánh cửa, lồng ngực đập mạnh như muốn vọt ra khỏi sự lấp lửng trong xe của Jiyeon: về chiếc máy làm mát không khí của Jiyeon, về nụ cười dịu dàng của Jiyeon ra hiệu cho Hyunjung tiến lên một bước. Hyunjung biết Jiyeon đủ rõ để biết đây là phương thức hành động của Jiyeon - cách xin lỗi hèn hạ của Jiyeon, nói rằng em ấy vẫn muốn Hyunjung, và nếu Hyunjung mạnh mẽ hơn thì cô đã từ chối việc mình còn thích em ấy.

"Chị chưa từng đổi mật mã căn hộ của mình." Hyunjung mở miệng nói ra sự thật đáng sợ mà cô kìm nén lâu này, rằng cô cũng nhớ Jiyeon. Mọi chuyện rất tốt khi họ bên nhau. Mọi chuyện có thể tốt, một lần nữa. Trái tim phản chủ của cô lại lỗi nhịp khi nghĩ về điều đó, và cô nhanh chóng rời khỏi xe của Jiyeon mà không dám nhìn lại.

Khi về đến nhà, Hyunjung đi thẳng vào phòng tắm. Mùi hương trên xe hơi của Jiyeon vẫn còn vương trên tóc, trên quần áo của cô, và Hyunjung không biết liệu cô có đủ nghị lực để tẩy sạch nó khi tắm trước khi nó bám vào da cô hay không.

Jiyeon đến gặp cô vào ba ngày sau đó.

Hyunjung lặp lại thói quen cũ hơi quá dễ dàng. Cô lại hủy bỏ các kế hoạch một ngày của mình trong tích tắc khi Jiyeon xuất hiện không báo trước, và phần còn lại trên giường của cô thường xuyên có người nằm. Bữa tối thì tùy hứng; Thậm chí sau đó, chỉ khi bụng Jiyeon kêu đủ lớn thì Hyunjung mới chịu dậy đặt món gì đó cho cả hai.

Sojung dồn cô vào phòng tắm của công ty khi Hyunjung bỏ rơi cô ấy lần thứ ba trong cùng một tuần. Cô không cần phải nói dối, vì Sojung cũng biết Jiyeon, và họ chưa bao giờ thực sự cần phải giữ bí mật với nhau.

"Jiyeon sẽ đến gặp chị," Hyunjung nhẹ nhàng nói, như thể đó là một điều trân quý. Đã hai tuần trôi qua và cô cảm thấy bớt ngượng ngùng khi gọi tên em ấy, nhưng đôi mắt mở to của Sojung nói với Hyunjung rằng điều đó không nên.

"Hai người quay lại với nhau?"

Hyunjung nhún vai. Cô biết rõ là chuyện này cần phải có giới hạn. "Em ấy đang nghỉ ngơi giữa các dự án và có rất nhiều thời gian rảnh."

Sojung khoanh tay. Nghiền ngẫm gương mặt Hyunjung một lúc qua gương - bất cứ thứ gì cô ấy phát hiện ra cũng đủ để cô chột dạ lùi bước. "Nói với Jiyeon là em gửi lời hỏi thăm."

Bằng cách nào đó, cô chỉ nhớ đã chuyển lời nhắn của Sojung vào tối hôm đó trong khi Jiyeon đang đẩy hai ngón tay vào sâu trong cô. Cổ họng cô phát ra tiếng nghẹn ngào, và Hyunjung bấu móng tay vào cổ tay Jiyeon để thu hút sự chú ý của em ấy -

"Gì." Jiyeon dừng lại, cau mày, mặc dù đôi mắt nóng bỏng của em ấy vẫn đang muốn khiến cổ họng Hyunjung khô khốc. Jiyeon chỉ chớp mắt sau khi Hyunjung chuyển đầy đủ lời chào của Sojung, và chỉ khi đó ánh mắt của Jiyeon mới dịu lại.

Có một khoảng dừng dài khi Hyunjung lấy lại nhịp thở, khi đó Jiyeon nhìn chằm chằm vào bức tường trắng phía sau Hyunjung như thể đang nghĩ về điều gì khác, trước khi nói: "Nói với cậu ấy là em đã chào hỏi lại, em đoán vậy," và Jiyeon tiếp tục vuốt ve Hyunjung nhiều hơn cho đến khi hoàn thành.

Khi cô đạt được hai lần cực khoái và đổ mồ hôi vì kiệt sức, Jiyeon trườn lên người cô, mấp máy đôi môi bóng bẩy và trần trụi không kém.

"Sojung nghĩ rằng em yêu chị." Em ấy cười toe toét. Một số sợi tóc ẩm ướt của em ấy dính vào trán.

Hyunjung nhìn chằm chằm vào em ấy, bởi vì Jiyeon đã bắt đầu nói chuyện sau đó. Cơ thể của họ ép sát vào nhau - toàn bộ cơ thể Jiyeon đè lên Hyunjung, cả thế giới của Hyunjung đè xuống người cô. "Còn em nghĩ sao?"

"Quay phim thật mệt mỏi." Jiyeon lăn sang một bên. Luồn một ngón tay xuống cổ Hyunjung. "Chị có nhớ em không?"

Dĩ nhiên là Hyunjung nhớ em ấy. Dĩ nhiên là Jiyeon không trả lời cô.

"Chị thích dành thời gian với em." Hyunjung mặc kệ bản thân mình đang trần truồng, cô lấy hết sức để nắm lấy tay Jiyeon và đan các ngón tay của họ vào nhau. "Em khiến chị hạnh phúc."

Đó là một phần sự thật. Khi đó Jiyeon đã mang đến cho cô nhiều hạnh phúc cũng như sự tuyệt vọng, và Hyunjung đã không ngừng suy nghĩ về lý do của tất cả những điều đó. Sojung tin chắc rằng đó là bởi vì họ có ý nghĩa rất lớn với nhau nên họ đã thấu hiểu nhau sâu đến mức bất kỳ tác động nào cũng được cảm nhận gấp mười lần.

Những vì sao trong mắt Jiyeon tỏa sáng hơn bao giờ hết. Có cả một vũ trụ trong đó nói lên hàng ngàn từ mà Hyunjung hy vọng một ngày nào đó sẽ hiểu được, nhưng hiện tại cô chỉ lấy những gì mình có thể nhận được - như là khoảng thời gian bên nhau trong căn hộ của cô với Jiyeon đang sưởi ấm phía bên kia giường của cô.

Sau đó, cả hai bắt đầu bữa tối, và khi miệng của Hyunjung ngậm đầy mì tương đen.

"Về bài hát ấy." Jiyeon gắp một miếng củ cải muối. "Khi viết nó chị có nghĩ đến em không?"

Hyunjung ngừng nhai. Jiyeon đang mặc một trong những chiếc áo của Hyunjung, ngồi ở phía đối diện bàn ăn của cô, mái tóc rối và gương mặt không trang điểm. Có một vết hickey Hyunjung để lại lúc nãy đang nở rộ nơi cổ Jiyeon đập vào mắt cô, nơi mà cổ áo sơ mi không che được.

"Có." Hyunjung không có gì để che giấu. Những câu hát đấy là những lời cô muốn nói với Jiyeon, là những cảm xúc cô dành cho em ấy. Chắc chắn bây giờ Jiyeon đã hiểu chúng -

Jiyeon đặt đũa xuống. Bước đến bên cạnh bàn của Hyunjung. Đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô. Khi Hyunjung mở mắt ra, Jiyeon đã trở lại chỗ ngồi của mình, chống cằm nhìn cô.

"Chị thật dễ thương."

Hyunjung đỏ mặt. Sự trống rỗng trong lồng ngực mà cô từng cảm thấy đã xa vời hơn, giống như một giấc mơ tồi tệ đang dần tan biến dưới ánh mặt trời.

Hyunjung nhìn thấy mối quan hệ này đầy redflag nhưng lần này, tầm nhìn của cô đã bị những mảng màu hồng che lấp.

Hai người bọn họ rất hợp với nhau. Họ không thể để mất nhau như thế này được.

"Dự án mới của em sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa," Jiyeon nói với cô khi thức ăn của họ được phục vụ. Đây là lần đầu tiên họ đi ăn ở nhà hàng, và Jiyeon thậm chí còn tặng cô một bó hoa hồng trên đường đi. Chúng có mùi thơm rất dễ chịu.

Hyunjung đã biết chuyện này rồi. Một tuần trước, Yeonjung đã gửi cho cô một liên kết đến một bài báo nói về việc Kim Jiyeon được mời tham gia một bộ phim quốc tế khác, và Hyunjung đã trả lời bằng một chiếc emoji :/ như thế này.

"Oh." Cô nhúng thìa một cách gọn gàng vào trong bát, mặc dù cô không cần phải làm vậy - Jiyeon đã đặt trước một phòng riêng. "Bao lâu?"

"Ba tháng. Như thường lệ."

Thông thường, cô hầu như không thể liên lạc được với Jiyeon trong suốt thời gian quay phim của em ấy, và thỉnh thoảng em ấy có ghé thăm căn hộ của Hyunjung sau một thời gian dài đã trôi qua. Ở đâu đó trên đường đi, họ sẽ có những bữa tối dần trở nên khó xử trước khi cả hai nhanh chóng làm tình hoặc bị gọi đi vì việc bận khác.

"Chị hiểu rồi." Hyunjung lặng lẽ húp một ngụm súp. Khởi đầu của sự kết thúc, lại một lần nữa. Chắc chắn Jiyeon cũng biết, vì họ đã làm điều này quá nhiều lần rồi.

Phần còn lại của bữa tối chủ yếu là im lặng. Jiyeon nắm tay cô suốt quãng đường về, và Hyunjung biết rằng cô sẽ sớm nhớ nhung hơi ấm từ lòng bàn tay của Jiyeon. Cô cố ý thả chậm bước chân của mình, nếu Jiyeon biết thì em ấy cũng không nói gì về nó. Cả hai đi một quãng đường dài hơn để vòng lại công viên gần đó, qua trường học, trước khi đến sảnh căn hộ của Hyunjung.

"Em sẽ ở lại đêm nay chứ?" Cô hỏi. Dẹp đi những gì còn xót lại của niềm tự tôn của mình qua một bên.

Tất nhiên là Jiyeon đồng ý. Họ không muốn lãng phí thời gian. Jiyeon kéo cô vào thang máy và hôn môi cô ngay cả trước khi cửa đóng lại. Mọi thứ diễn ra đúng như những gì Hyunjung mong đợi; Chiếc váy của Hyunjung bị cởi ngay cả trước khi họ đến chiếc ghế dài, từng cái chạm của Jiyeon khiến bên trong cô nóng bừng và nơi nhạy cảm của cô ướt đẫm, và cuối cùng khi cô có cơ hội chen vào giữa hai chân Jiyeon, Hyunjung cúi người xuống để lại một dấu hickey trên chiếc đùi trắng như sữa của Jiyeon - theo cách mà Jiyeon thích.

Điều duy nhất mà Hyunjung không mong đợi là những giọt nước mắt dâng lên trong mắt Jiyeon khi em ấy đạt khoái cảm, cả cơ thể em ấy cuộn tròn vào người Hyunjung. Những giọt nước mắt ấy không rơi - mà chúng lấp lánh trong suốt như thể muốn bóp nghẹn hơi thở của Hyunjung. Có quá nhiều tổn thương bên trong đôi mắt ấy, bởi vì Jiyeon chưa từng khóc trước mặt cô.

Chưa bao giờ.

Hyunjung không biết mình có nên nhìn đi chỗ khác không. Cô lại nghĩ về những gì Jiyeon đã nói - về việc Sojung nghĩ rằng Jiyeon yêu Hyunjung, chân thành và trọn vẹn -

"Em nghĩ Sojung nói đúng." Jiyeon ngã người xuống gối. Chân cô vẫn móc quanh eo Hyunjung, và Hyunjung ép mình đứng yên thay vì đuổi theo sự tiếp xúc da kề da mà cô vô cùng khao khát.

Những lời nói ấy khiến cho hy vọng dần len lỏi qua những vết nứt trong trái tim cô, do chính Jiyeon gây ra và hàn gắn, mãnh liệt giống như cỏ dại. "Về điều gì?"

Jiyeon ngẩng đầu lên. Dưới ánh vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ, đôi mắt em ấy đen sẫm, bị bao phủ bởi thứ mà Hyunjung không biết đã nhìn thấy quá nhiều lần. Nhưng trong một khoảnh khắc, đôi mắt ấy trong veo và có một tia sáng lóe lên, mang đầy hi vọng như ánh sáng đầu tiên của ngày mở ra bầu trời.

Hyunjung càng nhìn lâu, trái tim cô càng đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực, bàn tay xòe ra, định với lấy Jiyeon và nói -

"Em già rồi," Jiyeon cười, lăn sang một bên. "Em không còn sức chịu đựng nữa."

Hyunjung nghiến chặt quai hàm, lời nói nghẹn lại sau đầu môi. Cô cố gắng nuốt chúng xuống cổ họng, và cay đắng hít một hơi thật sâu. Jiyeon không yêu cô, còn Hyunjung thì ghét hận rằng sau ngần ấy thời gian, cô vẫn thầm muốn một thứ gì đó hơn thế nữa từ Jiyeon.

"Vậy thì tập thể hình." Hyunjung đứng dậy. Ném chiếc áo khoác lên người Jiyeon. Sau đó đi vào phòng tắm và tạt nước vào mặt. Nhìn hình ảnh phản chiếu của cô thật đáng thương, cô đứng yên nhìn mascara đang nhòe dần, vết son môi lem nhem trên người do Jiyeon làm và ga trải giường sẽ phải giặt vào ngày mai sau khi cô khóc cạn nước mắt vì Jiyeon sẽ rời đi.

Đây không phải là lỗi của ai mà là lỗi của chính cô. Vì bản thân cô không thể vượt qua quá khứ và ảo tưởng sẽ có cơ hội thứ hai với hy vọng rằng họ sẽ khác đi - đây là hành động ngu ngốc nhất, bởi vì có lẽ Jiyeon không có ý định yêu cô.

Hyunjung lau sạch lớp trang điểm của mình. Khuôn mặt của cô dần thả lỏng, bởi vì Jiyeon vẫn còn ở đây, trên giường của cô. Nên họ vẫn còn thời gian. Jiyeon vẫn muốn cô, trước khi trời sáng và rồi Jiyeon sẽ lại kết thúc mọi chuyện, lại một bài báo khác chụp ảnh em ấy với một nam diễn viên người mà xứng đôi với em ấy, và Hyunjung sẽ bị bỏ lại một mình để gánh chịu hậu quả từ những quyết định của mình. Mọi thứ chỉ còn có mình cô.

Không còn chuyện nào khác để làm ngoài việc lấy một chai rượu trong bếp và từ từ tận hưởng nó. Hyunjung uống để nhớ hàng mi cong cong của Jiyeon khi chúng rung rinh trong đêm, đầu em ấy nặng trĩu tựa vào vai cô, và cách những ngón tay Jiyeon níu chặt vào áo Hyunjung khi em ấy lên đỉnh, một lần lại một lần nữa - như thể Hyunjung vẫn là của em ấy.

Cô vẫn là của em ấy.

Khi Hyunjung thức dậy vào sáng hôm sau, Jiyeon đã biến mất.

Chiếc áo sơ mi em ấy đã mặc nằm trên nóc giỏ đựng đồ giặt của Hyunjung, và ở tiền sảnh dẫn ra cửa chính là đôi dép đi trong phòng ngủ dành cho khách của Hyunjung, được xếp gọn gàng vào nhau. Giống như cách cô luôn giữ gìn chúng.

Vậy nên, có lẽ Jiyeon đã biết. Và có thể em ấy có lý do riêng của mình. Hy vọng rằng một ngày nào đó Hyunjung sẽ tìm ra được. Dù cho những ý nghĩ tồi tệ đó không thể nào xoa dịu cơn đau trong lồng ngực khi cô cuối cùng cũng thay đổi mật mã căn hộ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro