just for tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin hơi say.

Không có lời giải thích nào khác cho cảm giác đau nhói ở thái dương, xung quanh quay cuồng và những hình ảnh về một người mà cậu không muốn nghĩ đến cứ lướt qua tâm trí.

Cậu muốn đổ lỗi cho Donghyuck vì đã khuyên cậu đến, nói rằng cậu đang chìm đắm trong sách vở, dự án và về cơ bản mọi thứ mà một "học sinh bình thường" không nên quá lo lắng. Cậu thậm chí còn muốn đổ lỗi cho Chenle và Jisung vì tất cả đều hào hứng và nóng vội, làm cho cậu không muốn nói không và khiến họ thất vọng. Nhưng trong sâu thẳm cậu biết rằng đây là lỗi của cậu; cuối cùng, không ai ép buộc cậu và cậu đã tự làm theo ý mình.

Cậu thậm chí còn để Chenle cho mình mặc quần jean bó tối màu, áo sơ mi trắng và một chiếc áo khoác bomber màu xanh navy khổng lồ mà Jisung cho cậu mượn. Cậu thậm chí còn để Hyuck chải tóc nâu sáng và trang điểm cho khuôn mặt của mình.

Cậu cảm thấy dễ thương và xinh đẹp. Jaemin biết rằng, mặc dù cậu không quấn quít và thể hiện cảm xúc của mình nhiều nhưng bạn bè vẫn lo lắng cho cậu. Vì vậy, cậu thu nét mặt, nở một nụ cười lớn nhất có thể , và để Hyuck điểm trang lấp lánh trên gò má của mình.

"Trông mày đẹp vãi, Jaems. Đặc biệt là khi ánh đèn màu đánh vào má của mày! Mày nom còn xinh hơn bình thường nữa."

Jaemin cười với Hyuck, một nụ cười chân thành. Donghyuck luôn là kiểu bạn khó tính, nhưng nó đã trở nên dịu dàng và tốt đẹp hơn với Jaemin kể từ đó ..... ừm, kể từ đó. Điều đó khiến Jaemin khó chịu một chút nhưng cậu biết ơn sự quan tâm của bạn mình hơn là cảm giác kia.

Không vấn đề gì với quần áo, ánh sáng lấp lánh hay mái tóc, thực tế thì Jaemin rất thích nó. Đã một thời gian kể từ khi cậu ổn định bản thân và để tự cảm thấy mình tốt hơn , thậm chí là đẹp hơn.

Sai lầm duy nhất là cậu đã uống nhiều rượu đến nỗi không tài nào đong đếm, và những thứ xảy ra sau đó.

Và giống như hầu hết những điều mà Jaemin muốn quên đi nhưng không bao giờ thực sự có thể thực hiện được, nó bắt đầu và kết thúc với Jeno Lee.

Jaemin không biết tại sao mình lại ngạc nhiên khi thấy Jeno trong bữa tiệc.

Rốt cuộc thì họ đang ở nhà của Wong Yukhei, bạn trai của Renjun. Renjun mạnh mẽ, ngọt ngào và xinh xắn, người nằm trong bộ ba nổi tiếng nhất trường họ cùng với Jeno và Mark Lee. Ở đó, anh ấy đứng nhảy giữa đám học sinh trung học bát nháo. Anh ưa nhìn, vững vàng và đẹp đến đau lòng.

Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi cả hai đồng ý đường ai nấy đi, nhưng việc nhìn thấy anh vẫn khiến Jaemin khó thở.

Vì vậy, cậu quyết định tự giúp mình và uống hết phần chất lỏng đắng còn lại trên chiếc cốc trước khi ném nó đi đâu đó, cậu không bận tâm đến việc nhìn và đi đến chỗ mọi người đang nhảy múa.

Ngay cả trong trạng thái mơ hồ của tâm trí, cậu cũng biết không nên đến quá gần Jeno và nhóm mà anh đi cùng, một số người ngẫu nhiên hoàn toàn bị anh ấy say mê, giống như những người khác.

Vì vậy, cậu đứng nhích sang một bên, đặt tay lên đầu, nhắm mắt và cơ thể lắc lư theo nhịp của bài hát mà cậu thậm chí không nhận ra.

Tâm trí của cậu dễ dàng trở nên đáng ngạc nhiên một cách rõ ràng. Những người ở gần vô tình va chạm và chạm vào cậu, nhưng cậu mặc nhiên để họ làm thế.

Cậu chìm đắm trong âm nhạc, thậm chí không lo lắng về việc mình sẽ không gặp Chenle và Jisung sau hai giờ nữa. Tuy nhiên, cậu không quá bận tâm, những người bạn nhỏ tuổi nhất của cậu sẽ không bao giờ tách rời nhau và sẽ luôn đảm bảo rằng người kia được an toàn. Có lẽ cậu nên lo lắng một chút về Donghyuck, vì nó đã biến mất cùng Mark Lee nửa giờ trước, nhưng kinh nghiệm mách bảo rằng sự hiện diện của Mark có vẻ đáng sợ song anh ấy thực sự tốt bụng và ngọt ngào.

Jaemin nghĩ rằng cậu có thể đã đánh mất bản thân mình trong âm nhạc quá nhiều khi cậu hụt chân và trong trạng thái "hơi say", cậu nghĩ cách tốt nhất để đối phó với điều này là nhắm mắt lại và cố gắng không khóc khi lưng của cậu chạm sàn.

Nhưng cậu không cảm thấy sàn nhà, thay vào đó cậu cảm thấy một vòm ngực rộng lớn trên lưng, một hơi thở ấm áp nơi cổ, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy giữa thân mình và một giọng nói trầm ấm gọi cậu bằng cái tên cậu đã không nghe thấy mấy tháng qua.

"Nana."

Jaemin lấy lại thăng bằng và quay mặt về phía phát ra giọng nói, mặc dù cậu không thực sự phải nhìn vào mặt người đó để biết đó là ai.

Cậu đã nghe thấy giọng hát đó ở tận cùng nơi lá phổi. Trò chuyện ríu rít như một đứa trẻ trong ngày lễ Giáng sinh. Thút thít như ngày còn thơ bé. Hét lên trong sự căm phẫn. Hiệu lệnh trên sân bóng rổ. Thì thầm những điều ngọt ngào bên tai anh. Nói chuyện điện thoại hàng giờ liền.

Cậu sẽ nhận ra giọng nói đó ở bất cứ đâu.

"Jen."

Và khi nhìn cận mặt anh ấy khiến Jaemin cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực.

Jaemin cảm thấy mình như tỉnh rượu chỉ vì cảm giác ấm áp đến từ bàn tay đang đặt trên eo mình của Jeno.

Đôi mắt anh luôn nặng trĩu khi nhìn, luôn đẹp và mãnh liệt như thế.

Vậy nên, Jaemin nhìn chằm chằm vào nốt ruồi của anh. Cái ngay dưới mắt người kia, thứ mà cậu luôn yêu thích. Người mà cậu luôn lướt ngón tay nhẹ nhàng mỗi khi họ nằm trên giường cùng nhau và cậu lắng nghe câu chuyện xảy ra trong ngày của anh ấy.

"Em không sao chứ?"

Cậu phải mất một lúc để trả lời, cậu muốn đổ thừa ma men, nhưng cậu biết rằng lý do thực sự mà cậu không thể tìm ra từ thích hợp để nói là vì Jeno. Luôn luôn như vậy.

"Y-yeah .... Em xin lỗi."

Jeno khẽ mỉm cười với cậu, luôn nhẹ nhàng như vậy. Rất khác với cách anh ứng xử ở trường.

Donghyuck luôn trêu chọc Jeno là mẫu người mạnh mẽ và ít nói, nhưng Jaemin thường chỉ cười trừ. Họ không biết về Jeno của cậu, khía cạnh mềm mại, dịu dàng, vui tươi và dễ thương  ra sao của anh ấy khi hai người ở cùng nhau.

Nhưng Jaemin đồng ý với Hyuck, mặc dù ở trường trung học, Jeno vẫn luôn là một người đàn ông.

"Không cần xin lỗi đâu. Em có thấy ổn không? Em có muốn bước ra ngoài hay gì đó không?" Jeno giữ nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của mình, nhưng lông mày của anh ấy hơi nhíu lại, một dấu hiệu cho thấy anh ấy thực sự đang lo lắng.

"Không ..... em không sao. Em chỉ, em thực sự muốn nhảy. Nó .... cảm giác thật tuyệt." Jaemin cười một chút và lại bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.

"Tuyệt. Được rồi, em có phiền không nếu anh...? " Jeno đi theo lối mòn.

"Nhảy với em?" Jaemin cười nhẹ, và cậu không biết tại sao mình lại làm vậy. Có thể là do mí mắt của cậu ngày càng nặng. Có lẽ do tiếng nhạc phát quá lớn nên cậu có thể cảm nhận được sự rung động trên đôi chân của mình. Hoặc cũng có thể, đó là trái tim cậu, người đã khao khát được nói chuyện với Jeno, khao khát được chạm vào anh trong nhiều tháng.

Cậu không biết chính xác lý do tại sao cậu lại làm điều đó, nhưng dù sao thì cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Cậu chỉ nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cổ Jeno.

Cậu cảm thấy đôi bàn tay mạnh mẽ đang di chuyển đến lưng mình, và trán anh đang áp vào người cậu.

Và cậu không hiểu, không hiểu tại sao Jeno lại làm điều này, tại sao anh ấy lại làm điều này.

Đau đớn và chữa lành. Cảm giác như chắp nối họ lại với nhau nhưng cũng khiến họ rời xa nhau hơn.

Cảm giác như lạc mất và tìm thấy nhau cùng một lúc.

Cậu không hiểu, và cậu nghi ngờ Jeno cũng vậy.

Nên cậu cứ để nó như vậy. Cậu không lo lắng về những gì có thể xảy ra sau này. Cậu không nghĩ đến những tổn thương, những giọt nước mắt và sự hối hận sẽ đến.

Cậu để mọi thứ tiếp tục và chỉ cảm nhận.

Cảm nhận bàn tay ấm áp của Jeno trên lưng dưới của mình. Chúa ơi, sao cậu lại bỏ lỡ điều này. Đã bao ngày cậu coi cảm giác được chạm vào của Jeno là điều hiển nhiên vì cậu chưa một lần nghĩ rằng sẽ có ngày cậu không còn ôm anh nữa.

Họ gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Jeno, có thoảng mùi rượu nhưng cậu không bận tâm. Cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Jeno, và cậu đã khao khát điều này như thế nào. Cậu nhớ da diết những ngày anh vùi mặt vào cổ cậu, thoải mái hít hà.

Cậu có thể cảm thấy mũi của Jeno đang cọ vào mũi mình. Và cậu biết rằng họ không nên như thế này. Động tác của họ quá chậm và quá thân mật so với bài hát lạc quan đang vang lên khắp ngôi nhà.

Jaemin không thể nghe thấy mình nhưng cậu thấy người kia đang lipsync lyrics cho bất kỳ bài hát nào đang phát.

Cậu nhìn chằm chằm vào môi Jeno thật lâu. Nhìn nó hồng hào tự nhiên và đẹp làm sao. Nhìn cách Jeno mỉm cười khi khe khẽ hát. Nhìn cách anh ấy thỉnh thoảng liếm môi. Nhìn cách anh ấy cắn nhẹ môi dưới của mình.

Cậu có thể cảm thấy Jeno hơi nhích người trước khi nói, môi lướt qua vành tai cậu, "Em muốn ra ngoài không? Anh đã mang theo xe của mình, chúng ta có thể ở đó một lúc".




Và đó là cách Jaemin thấy mình trên ghế sau của xe Jeno, người còn lại ở ngay bên cạnh. Cả hai đều không đối mặt với nhau, cả hai đều không sẵn sàng nhìn nhau trong ánh sáng rực rỡ hơn, không có học sinh say xỉn và âm nhạc ồn ào để làm họ phân tâm.

"Em có thể bật nhạc nếu muốn. Các đĩa CD vẫn còn trong đó," Jeno nói, chỉ vào ngăn chứa.

Và Jaemin chỉ ậm ừ, mở thứ mà người kia chỉ và bắt đầu lướt qua bộ sưu tập đĩa CD ngày càng tăng của người kia.

Jaemin kéo một cái có bìa lạ, "Cái này mới."

"Ừm." Jeno cười, "Ừ, anh mới sắm hồi mấy tháng trước? Chắc vậy? Một ngày nọ, anh đã đánh nhau với Mark và Injun trong một cửa hàng bán đĩa CD và cuối cùng tụi anh đã mua một vài album cũ. "

"Anh đã nghe nó chưa?"

Jeno cười một chút, giống như anh ấy đang nhớ lại một kỷ niệm, "Rồi, nó không quá tệ." Jaemin mỉm cười nhưng đặt nó trở lại và bắt đầu lướt qua những thứ khác một lần nữa, cho đến khi cậu bắt gặp một chiếc đĩa trơn duy nhất có chữ viết tay của chính mình ghi rằng "cho nono của em".

Jaemin không thể nén cười khúc khích, "Anh giữ cái này?"

Jeno nhìn cậu. Và có lẽ đây là lần đầu tiên họ thực sự nhìn nhau sau nhiều tháng. Và nó không đau như Jaemin mong đợi. Thay vào đó, nó có cảm giác như một mảnh vỡ lại được đặt vào vị trí. Nó có cảm giác như một điều gì đó mà cậu đã mong muốn xảy ra kể từ lần cuối cùng nó xảy ra.

"Anh đã giữ nó, Nana."

Vì vậy, Jaemin đưa CD vào đầu đĩa như thể tự đốt chính mình, một đĩa CD chứa list nhạc mà cậu đã làm cho nono của mình. Những bài hát mà họ thích nghe khi nằm dài trên giường. Những bài hát được phát ra khi họ đang nhảy chậm trên lưng chiếc xe của Jeno. Đĩa CD cậu tặng anh vào ngày kỷ niệm đầu tiên của họ, hai tháng trước khi họ chia tay.

Bài hát đầu tiên bắt đầu phát và Jaemin muốn cười. Đó là bản Love like this của Kodaline.

Thật phù hợp.

Jaemin thấy mình đang nhẩm theo những lời đầu tiên của bài hát.

Running through the heat heart beat

You shine like silver in the sunlight

Cậu không thể tin rằng điều này đang xảy ra. Cậu không thể tin rằng mình lại ở trong xe của Jeno, một chiếc xe có mùi rất giống anh ấy. Một chiếc xe mà họ có rất nhiều kỷ niệm. Lái xe đến trường mỗi ngày. Lái xe vào lúc nửa đêm, không đi đâu cả. Nắm tay khi Jeno đang lái xe. Jaemin lén hôn lên má người kia trong khi chờ đèn đỏ. Hôn và âu yếm trên băng ghế sau trong nhiều tiếng đồng hồ.

You light up my whole heart

It feels like in the sun, the sun

Vì vậy Jaemin cứ để cơ thể mình làm tất cả công việc. Hãy để cơ thể cậu làm những gì nó muốn và chỉ hối tiếc về sau. Cậu đã tập luyện cơ thể của mình rất chăm chỉ trong vài tháng qua, nó cần được thả lỏng. Thậm chí chỉ cho đêm nay.

Vì vậy, Jaemin tăng âm lượng, mở cửa xe và đóng sầm sau khi bước ra.

We're running around and around

Like nothing else could matter in our life

"Nana?" Cậu nghe thấy Jeno hỏi một cách lo lắng nhưng không trả lời.

Thay vào đó, cậu đi ra phía sau xe và trèo lên xe Jeno, cười khi anh hơi chao đảo.

But wait, but wait, but wait

The sun will stop shining soon

And you'll be gone from my life

Jeno có một chút lo lắng nhưng hơi men trong cơ thể anh đã nói với anh hàng giờ trước rằng hãy buông tay.

Và anh đã buông tay.

Anh ra khỏi ghế lái và đi ra phía sau xe của mình.

Yeah, you'll be gone, it's as simple as a change of heart

But I'm not gonna think about the future

Jeno nhìn thấy Jaemin. Bàn tay lần theo các vật xung quanh cậu mà Jeno không hiểu. Mắt nhắm nghiền. Cơ thể lắc lư theo điệu nhạc phát ra từ máy nghe nhạc của Jeno. Tóc rối và áo khoác hơi lộ vai phải. Ánh sáng từ cột đèn và ánh đèn màu thoát ra khỏi bữa tiệc qua cửa sổ chiếu vào những tia sáng lấp lánh rải rác trên má cậu.

A love like this won't last forever

I know that a love like this won't last forever

Gần 19 năm sống trên đời và Jeno chưa bao giờ thấy ai hay bất cứ thứ gì xinh đẹp như Nana của anh.

But I, I don't really mind, I don't really mind at all

Jaemin nghe và cảm nhận được chuyển động nhưng cậu thực sự không thể để mình dao động .

Cho đến khi đột nhiên cậu cảm thấy có một bàn tay đơn độc tìm đến bên mình. Cậu mở mắt ra và không thấy ai khác ngoài Jeno Lee ngay trước mặt mình, với mái tóc đen rối bù và đôi mắt mãnh liệt, vẫn bảnh bao như ngày nào.

"Hey." Jeno nói, gần như thì thầm.

"Hey." Jaemin trả lời khi cậu đặt tay mình lên gáy người kia.

Slipping into the night love

It grows dark but you don't mind

Hiding in the back streets, yeah, you'll never notice me

Jeno vòng tay qua eo Jaemin, nhẹ nhàng kéo người kia lại gần mình.

Cả hai người đều không thể kiểm soát những gì họ đang làm lúc này. Họ quấn lấy nhau, ngực chạm đến ngực và mặt cách nhau chỉ vài inch.

Họ bắt đầu lắc lư theo bài hát, chậm rãi và đều đặn, nhẹ nhàng, thân mật và cực kì cực kì quen thuộc.

All that I was thinking about was cleaning up my conscience

Lost in the memory as it shakes up the corners of my heart

Was it my mistake?

Jaemin hầu như không cảm nhận được cơn đau nhói trên đầu và mùi cồn trong người, nhưng cậu cảm nhận được nhịp tim đập nhanh và hơi ấm lan ra khắp cơ thể.

Or maybe it was just as simple as a change in your heart

Just as simple as a change in your heart

Cậu cảm thấy tay Jeno bắt đầu xoa những vòng tròn chậm rãi và nhẹ nhàng trên lưng mình. Trong khi cánh tay còn lại của anh ấy vẫn ôm lấy eo cậu. Sự bảo bọc. Sự an ủi.


I know now a love like this won't last forever

I know that a love like this won't last forever

But I, I know that a love like this won't last forever

I know that a love like this won't last forever

But I, and I


Cậu thấy mệt nên để đầu mình ngã vào vai người kia, vùi mặt vào hõm vai Jeno.

Cậu cảm thấy Jeno căng thẳng trong vài giây, trước khi thư giãn trở lại. Lần này, tay anh đi khắp nơi cho đến khi tìm thấy đường đi đến bên dưới chiếc áo khoác mà Jaemin đang mặc, ôm cậu gần hơn và cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp từ lưng người kia qua chiếc áo sơ mi mỏng.

I don't mind at all

A love like this won't last forever

A love like this, a love like this

A love like this won't last forever

Jaemin không biết họ đã lắc lư theo những bài hát sau xe của Jeno được bao lâu. Nó giống như kéo dài mãi mãi đối với cậu, nhưng nó không thể kéo dài hơn một giờ.

Cậu muốn mãi như thế này. Cậu muốn sống trong khoảnh khắc này. Cậu muốn cho cả hai người lần này hãy ở lại.

Cậu không chắc tâm trí hay trái tim mình sẽ vỡ òa trước.

Cậu cảm thấy như số phận đang chơi một trò chơi tàn nhẫn với mình. Cho cậu một cái nhìn thoáng qua về quá khứ của cậu; một hương vị của tương lai cậu thậm chí không yêu cầu. Jaemin không bao giờ muốn thoát ra khỏi vòng tay của Jeno. Nhưng cậu biết điều này quá tốt để trở thành sự thật.

Jaemin có thể đã uống quá nhiều, nhưng cậu đã dành hàng tháng trời diễn lại cảnh chia tay với Jeno để hoàn toàn quên nó đi.

Vì vậy, cậu rời khỏi vai Jeno và nhìn vào mắt anh ấy.

"Jeno .... chúng ta đang làm gì vậy?"

Và Jeno nhìn cậu với đôi mắt đó một lần nữa và rất đau nhưng anh tự nhủ mình phải giữ nước mắt trong đó, đây không phải là thời gian và địa điểm thích hợp.

"Anh không biết nữa." Jeno có rất nhiều thứ nhưng anh ấy không phải là người nói dối. Và mặc dù Jaemin không thể không cười khúc khích, cậu biết không nên trách Jeno vì thành thật mà nói, cậu cũng không biết họ đang làm gì.

"Tại sao chúng ta lại làm thế này, hả Jen?"

"Anh không biết, Nana. Anh thực sự không biết. "

Cuối cùng, cậu thực sự không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai nữa. Họ vẫn quá trẻ con. Những đứa trẻ bối rối và khó xử, những đứa trẻ có rất nhiều tình yêu để cho đi nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn về cách yêu một ai đó đúng đắn.

Jaemin run rẩy hít một hơi trước khi áp trán vào Jeno.

"Em không hiểu."

"Cả hai chúng ta đều không, Nana. Đừng ... cố hiểu. Chỉ đêm nay thôi. "

Jeno cọ mũi vào người kia và Jaemin thều thào đến mức Jeno sẽ không thể nghe thấy nếu anh không ở gần như vậy, "Chỉ cho đêm nay .... Được rồi."

"Bảo anh dừng lại đi, anh sẽ dừng."

Jaemin trả lời, lần này to hơn, "Không đâu."

Vì vậy, Jeno siết chặt cánh tay của mình trên eo của người kia và áp môi của họ vào nhau.

Và nó đã quá lâu. Nhưng Jaemin cảm thấy nó quá quen thuộc. Đúng là cảm giác này rồi. Cảm giác như trở về nhà sau một thời gian xa cách. Cảm giác như cuối cùng đã có được một chỗ ngồi sau khi đi bộ hàng giờ. Cảm giác như đang ngủ vào ban đêm, tựa đầu vào ngực Jeno, hai chân quấn vào nhau và vòng tay ôm lấy nhau. Nó thân mật, thoải mái, quen thuộc,  mãnh liệt và an toàn. Tất cả cùng một lúc.

Vì vậy, cậu đáp trả cái hôn, không để ý rằng miệng của cả hai còn vương chút rượu, mà thay vào đó là sự mềm mại của đôi môi Jeno. Cậu nhớ Jeno hôn mình sâu đến nỗi đau đớn về thể xác.

Cậu giật tóc gáy Jeno khiến anh rên rỉ. Jaemin tận dụng cơ hội này để khám phá miệng của Jeno bằng lưỡi của mình.

Jaemin đang phát ra tiếng rên nhỏ ở cổ họng và điều đó khiến Jeno phát điên. Vì vậy, anh ấy lùi ra xa, mỉm cười một chút khi Jaemin cố gắng đuổi theo môi mình, trước khi quay lại cắn môi dưới của Jaemin. Jaemin thở gấp và Jeno chỉ biết ậm ừ.

Lần này, Jaemin là người khơi mào. Người kia định hỏi cậu, nhưng cậu cắn vào môi anh và kéo theo những nụ hôn từ khóe miệng đến quai hàm của anh trước khi anh cắn vào phần gần tai cậu. Jeno thở hổn hển và anh không có thời gian để phục hồi trước khi Jaemin đặt nụ hôn hé miệng nơi hõm cổ anh.

Jeno ngừng thở.

Anh ấy cảm thấy như thể mình sẽ mất trí bất cứ lúc nào nên nhẹ nhàng đẩy Jaemin ra trước khi tiêm cho cậu một liều thuốc của riêng mình.

Jeno hôn lên miệng cậu một lần nữa, lần này sâu hơn, mãnh liệt hơn một chút, trước khi rúc vào cổ cậu đặt lên đó chi chít những nụ hôn ướt át, rộng khắp.

Jeno buông một cánh tay của mình ra khỏi lưng Jaemin, để anh có thể kéo áo khoác từ vai người kia xuống, vì vậy bây giờ nó chỉ được giữ bằng khuỷu tay, xương đòn và bắp tay của cậu lộ ra. Jeno đẩy cậu ra xa. Rồi anh ngồi xuống xe, dang rộng đôi chân dài trước mặt, và vô tình kéo Jaemin xuống ngay lòng mình.

Họ đã làm điều này hàng triệu lần trước đó nhưng nó vẫn có thể khiến má Jaemin nóng lên. Jeno cười khúc khích trước khi dùng ngón tay kéo áo người kia xuống, để lộ thêm xương quai xanh.

Jeno định lao vào nhưng dừng lại ở giây cuối cùng và nhìn thẳng vào mắt cậu, "Nói anh dừng lại bây giờ cũng được."

"Em biết chứ. Nhưng không đâu. "

Vì vậy, Jeno chồm tới và đặt từng cái hôn bỏng rát lên xương quai xanh xinh đẹp của Jaemin, cho nó hiện lên những dấu hôn rải rác.

Jaemin không biết họ đã dành bao lâu để cậu ngồi trên đùi Jeno, hôn nhau như thể không có ngày mai.

Và có lẽ, đối với họ, thực sự là không.



Jaemin thức dậy với một cơn đau khó chịu ở đầu và đau hơn ở tim.

Cậu nhớ là đã dành phần lớn thời gian của đêm qua với Jeno. Cậu nhớ những gì họ đã làm, nhưng không thực sự nhiều về những gì đã xảy ra sau đó.

Cậu thức dậy trong phòng của Donghyuck. Ánh sáng phát ra từ cửa sổ mà họ quên không đóng đêm qua.

Jaemin có thể cảm thấy Hyuck đang ở bên phải mình, gục mặt vào vai phải của cậu như một chú cún con.

Cậu quay mặt sang trái và thấy Jisung đang nằm sấp, vòng tay qua eo mình khiến cậu mỉm cười. Cậu cũng cười khi nhìn thấy Chenle đang ngủ rất say ngay trên người Jisung, nhưng Jisung dường như không bận tâm nên cậu cho rằng cả hai đều cảm thấy thoải mái theo cách của họ.

Jaemin hít một hơi thật sâu và tua lại cảnh đêm qua trong tâm trí. Cậu vẫn có thể cảm nhận được đôi môi của anh và bàn tay ấm áp đang xoa vòng tròn trên lưng.

Cuối cùng thì buổi sáng cũng đến; đêm nay của họ đã kết thúc.


----------------


Mãi sau này, khi Donghyuck đang lảm nhảm về buổi tối qua lại với Mark Lee trong khi tìm quần áo mặc trong tủ, Chenle và Jisung đang nghe anh nói trong khi đánh nhau trên sàn, Jaemin kiểm tra điện thoại của cậu.

15 cuộc gọi nhỡ từ Jisungie

9 cuộc gọi nhỡ từ Hyuck

6 cuộc gọi nhỡ từ Lele

6 tin nhắn từ Hyuck

5 tin nhắn từ Jisungie

5 tin nhắn từ Lele

1 tin nhắn từ Nono

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro