Ngắm mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con thỏ... Cây kem...... Con rồng....

Chỉ đơn giản là nhìn lên những đám mây và suy diễn ra mấy hình thù.

Nói đại khái là nằm ườn ra và mặc cho trí tưởng tượng bay bổng.

Điều này làm cho cô kunoichi đến từ Suna phát chán.

Tuy thế, nó lại có vẻ như là một phần trong những việc cô thường làm khi ở Konoha này.

Tất cả là tại Đầu Dứa, Shikamaru, muốn được nghỉ xả hơi và tên lười ấy có vẻ rất kiên quyết với lựa chọn của mình lần này, và quyết tâm thực hiện đến cùng.

Với cô, tất cả đều rất phiền nhiễu.

Nghe có vẻ hơi kỳ quặc, cô mới nói 'phiền nhiễu' ư?

Nhưng, đó là những gì cô nghĩ.

Chắc do mỗi lần đến Konoha, cô toàn chỉ có thể đi với anh và nghe từ "phiền phức" 24/7.

Ôi, làm thế quái nào mà cha mẹ anh ta có thể chịu đựng nổi điều này thế nhỉ.

À không, làm thế nào mà Yoshino-san có thể chịu được khi phải nghe từ đó ít nhất hai lần một ngày?

Yoshino-san có uy quyền rất lớn đối với Shikamaru lẫn Shikaku, và nó sẽ là một chuyện rất thú vị nếu cô ấy cấm cả hai không được nói từ đó.

À, không, nếu họ không nói từ đó thì mọi chuyện sẽ không ổn.

Không nghe thấy "phiền phức" từ miệng họ, bạn sẽ có cảm giác như sắp tận thế đến nơi vậy.

Bằng không thì bạn cũng nghĩ thế giới bị lộn ngược rồi, chắc chắn đấy.

Temari nhìn lên những đám mây vẫn đang trôi bồng bềnh, nhằm giải thoát mình khỏi đống suy nghĩ rối rắm.

Lại một chú thỏ khác... Con gà con.... Quả dứa....

Temari khẽ cười khẩy, xoay sang nhìn Shikamaru.

Anh cũng quang lại nhìn cô, nhướng đôi lông mày lên với sự thắc mắc trong đôi mắt.

"Có chuyện gì, người phụ nữ phiền phức?"

Đấy, cái từ "phiền phức" đó.

Temari chắc rằng hàng lông mày của mình vừa co giật.

Cô thực sự không hiểu nổi làm cách nào mà Nara Yoshino có thể chịu đựng được.

"À, chỉ là tôi vừa nhìn thấy cái đầu của cậu in trên đám mây thôi. Chà, về cơ bản thì quả thật cực giống."

Hàng lông mày nhướn lên, và Temari xoay người lại, chỉ lên đám mây hình quả dứa đang trôi lờ lững.

"Người phụ nữ phiền phức."

Hừ, cô chịu đủ rồi đấy.

Temari cầm chiếc quạt để kế bên lên và phang thẳng vào đầu Shikamaru.

"Nara Shikamaru," cô mở miệng, "tôi chắc chắn cậu biết tôi có một cái tên. Quả thật nó bắt đầu bằng chữ T, nhưng nó không phải là 'Người phụ nữ phiền phức'. Nên tôi đề nghị cậu dùng cái tên đó, và nó không hề phiền phức như cậu nghĩ, tên lười nhác."

(Tác giả chơi chữ. Trong tiếng anh, 'Người phụ nữ phiền phức' là 'Troublesome woman', và cùng bắt đầu bằng chữ 'T' như cái tên 'Temari'. Dù sao cũng rất thú, phải không nào?)

Khi cô nhận thấy không có dấu hiệu nào cho thấy người con trai trước mặt cô sẽ trả lời, Temari nổi cáu và quay gót về khách sạn cô đang ở.

Đang chậm rãi bước đi, cô bỗng đứng sững lại vì nghe thấy giọng nói của chàng trai kia.

"Temari."

Nghe thấy tên mình thốt ra từ hai đôi môi của chàng trai, Temari quay lại, há hốc miệng, nhìn chằm chặp vào Shikamaru, người chỉ cách mặt cô khoảng một inches.

"Cậu vừa nói...?"

Anh nhếch mép cười.

"Nó quả thật rất phiền phức, nhưng tôi không muốn tiêu hao chất xám khi bị đập bởi cái quạt đó đâu. Dù sao, tôi cũng là một ninja thiên tài của Konoha, nên tôi phải bảo vệ danh tiếng của mình chứ."

Rồi anh rời đi, nhưng chỉ sau khi đặt một nụ hôn lên má cô.

Vài phút sau, Temari mới thoát khỏi trạng thái kinh ngạc tột độ.

Cô chọn cách coi như không có gì xảy ra, tiếp tục bước về khách sạn, nhưng không quên nhìn những đám mây lần cuối.

Lại con thỏ đó nữa.... Và một hình rất lớn, có vẻ mềm mại và màu trắng.....

Trông giống cái gì nhỉ?...

À, một hình trái tim... Như cô và ai đó.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro