oneshot🔞🔞🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: 18+, NSFW, OOC

Tám năm trước, Choi Yeonjun lần đầu gặp Choi Soobin tại buổi lễ tốt nghiệp lớp 12. Cậu em trai cao lớn đỏ mặt đưa cho anh một hộp sô-cô-la rồi nhanh chóng biến mất. Tám năm sau, Choi Yeonjun lại gặp Choi Soobin sau tấm bình phong tại một nhà hàng Nhật Bản. Nhìn vào đôi mắt hoảng hốt quen thuộc ấy, anh nghĩ rằng biểu cảm của mình chắc chắn còn tệ hơn cậu ta.

Yeonjun nhìn theo bóng Soobin đang vội vàng rời đi, không biết làm sao để lấy lại bình tĩnh và vẻ ngoài đĩnh đạc. Người bạn đi cùng thấy anh khác thường, liền huých khuỷu tay hỏi: "Người quen à?"

"Không chỉ là người quen," Yeonjun thở dài, "là bạn trai cũ."

"Là người nào?"

"Mối tình đầu."

Yeonjun vốn ăn rất ít, hơn nữa sau cuộc gặp gỡ bất ngờ vừa rồi với tình cũ càng làm món okonomiyaki trước mặt anh cũng dần dần mất đi sự hấp dẫn. "Đây không giống với tính cách của anh Yeonjun chút nào", bạn anh đoán mò, "anh luôn có thể buông bỏ một cách dễ dàng mà."

Nhìn theo ánh mắt của Yeonjun, Soobin đang trốn ở bậc thềm trước cửa, cơ thể cao lớn cuộn tròn lại, không biết có phải cố ý để lộ cái đầu xù xù trước mặt bạn trai cũ hay không, Yeonjun nghĩ: "Nếu thực sự có ý như vậy thì cậu ta thật sự quá tâm cơ."

"Tình đầu mà, khó quên lắm." Bạn anh mồ hôi đầm đìa, vội vàng bổ sung (nhưng có vẻ lại làm cho không khí tệ hơn), "Trước đây chưa từng nghe anh Yeonjun nhắc đến."

"Không phải khó quên gì, cũng không có gì đặc biệt cả. Chúng tôi yêu nhau bình thường, chia tay cũng bình thường thôi." Yeonjun nhíu mày, nhưng việc tiếp tục giả vờ không có chuyện gì và ăn cơm trong khi cái đầu lông xù ngoài cửa cứ lấp ló khiến anh không thể ngồi yên được, là một người anh, anh có trách nhiệm quan tâm đến em trai mình. Nói chuyện với người quen cũ sau bảy năm không gặp cũng không phải là quá đáng.

Anh rời khỏi bàn, bước đến phía cánh cửa, ngửi thấy mùi khói thuốc từ đầu ngón tay của Choi Soobin, dưới ánh trăng đêm lấp lánh những đốm đỏ, điều này làm anh có chút khó chịu, ngoài việc trên giường vô cùng hư hỏng thì Choi Soobin trong ấn tượng của anh hầu hết thời gian đều là một học sinh ngoan, một đứa em trai ngoan. Nhưng thôi, dù sao cũng đã 7 năm trôi qua, chừng đó thời gian cũng đủ để một con người có thể thay đổi chính mình, cũng đủ để thay đổi rất nhiều điều. Khi anh ngồi xuống bên cạnh Soobin và chạm phải đôi mắt đỏ hoe ấy, cậu ta liền vội vàng dập tắt điếu thuốc như thể bị anh trai mình bắt gặp, anh không khỏi cảm thấy yên tâm rằng "em ấy vẫn là em ấy", ổn định và bất biến theo một cách nào đó, ít nhất giống như vầng trăng đang treo trên đầu.

"Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Yeonjun hyung." Soobin định mở miệng nhưng lại nuốt lời lại vào bụng. Một lúc sau, cậu gãi đầu, "Anh có phải đang muốn hỏi em tại sao lại hút thuốc không?"

"Đúng vậy." Choi Yeonjun gật đầu, theo lời cậu mà nói tiếp.

"Điều này không liên quan đến anh." Choi Soobin ấm ức, "Em và anh đã không còn quan hệ gì nữa, em muốn làm gì là tự do của em. Hơn nữa như anh thấy, em đã là người lớn rồi."

Chỉ một câu đã bộc lộ rằng cậu ta vẫn chưa buông bỏ. Yeonjun không khỏi bật cười, nhưng lại có một chút cảm giác phức tạp: đứa trẻ này vẫn còn tức giận... cũng không thể trách cậu, họ giống như hai cực của nam châm, định mệnh phải hút nhau nhưng lại có quá nhiều điểm khác biệt. Nếu phải trách, năm đó khi chia tay, bản thân anh cũng không phải là không có trách nhiệm. Tình yêu giống như một sợi dây căng, chỉ cần một bên buông tay thì sẽ tan vỡ, và "bi kịch" của họ quả thật là do cả hai bên đồng thời buông tay.

Anh xin cậu một điếu thuốc và mượn bật lửa. Khi anh rướn người tới, thấy ngọn lửa và đầu ngón tay của Choi Soobin cùng run rẩy không ngừng. Đối với đôi bàn tay từng buông bỏ anh, buông bỏ sợi dây căng hết sức ấy, phải nói rằng, Yeonjun có chút nhớ nhung. Đôi tay từng nhẹ nhàng mát-xa cho anh sau khi tập nhảy, cũng có khi vỗ vào mông anh khi anh lắc hông trong lúc làm tình, và cũng là đôi tay đã làm ra những món ăn ngon giúp cải thiện tình trạng dạ dày của anh. Giờ đây, đôi tay ấy đã bị thời gian mài mòn tạo nên một lớp chai sần vừa phải, chứng tỏ rằng cậu đã nghe theo lời anh, buông bỏ quá khứ và nỗ lực tiến vào thế giới của người lớn.

"'Chỉ khi rời xa anh, em mới có thể trưởng thành.' Đó là câu anh nói với Soobin khi chia tay."

"Em nhớ." Choi Soobin đồng ý, vẻ khó chịu hiện rõ, "Như anh thấy, em đã tuân theo mong muốn của anh và trở nên 'trưởng thành' rồi."

"Anh không nghĩ vậy. Và trưởng thành không có nghĩa là không dùng kính ngữ."

"... Anh chỉ hơn em một tuổi, đừng luôn làm ra vẻ mình hơn người mà dọa em." Choi Soobin ấm ức, dù vẫn không ngừng nói lời giận dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng kính ngữ lại, "Dù anh Yeonjun có không hài lòng về em, em cũng sẽ không còn làm theo tất cả những gì anh muốn nữa."

"Đừng nói chuyện này nữa." Yeonjun phủi tay, đứng dậy, "Muốn uống vài ly cùng nhau không?"

__

Hai tiếng sau, Yeonjun nửa say nửa tỉnh khó khăn đỡ tên Soobin say mèm về căn nhà nhỏ của mình. Miệng thì nói rằng mình đã là người lớn, nhưng tửu lượng vẫn không tiến bộ chút nào. Anh đi nấu canh giải rượu cho cái tên đang nôn mửa không ngừng đằng kia, rồi lại liên tục canh chừng không để cậu ta nằm xuống (sợ chất nôn làm tắt khí quản của cậu), cho đến khi cậu nôn đến mức không còn gì để nôn, anh mới dùng thìa đút từng muỗng canh cho Soobin uống.

Những công việc nhỏ nhặt để chăm sóc người khác, Choi Yeonjun không phải lúc nào cũng thành thạo, mà thực ra anh còn khá vụng về, vì trong mỗi mối tình, anh đều quen với việc được chăm sóc. Trong mối tình đầu kéo dài một năm của anh cũng không ngoại lệ , đã có những đêm như thế, Yeonjun ngồi sau xe máy, say xỉn ôm lấy eo Choi Soobin, trong tiếng động cơ gầm rú, anh dựa mặt vào lưng bạn trai nhỏ qua lớp mũ bảo hiểm. Xe máy lao vút đi, dường như có thể cất cánh từ đường phố Seoul và hạ cánh trên mặt trăng.

Bảy năm trôi qua, mặt trăng vẫn tròn, vẫn sáng, treo lơ lửng trên bầu trời, vẫn tỏa ra ánh sáng mê hoặc. Anh dừng lại những hồi tưởng không đúng lúc, chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt quen thuộc, thanh tú ấy, dùng tay vẽ theo đuôi mắt đỏ ửng của đối phương. Bây giờ, gương mặt ấy đã không còn vẻ bụ bẫm của trẻ con, thêm vào đó là những đường nét sắc bén; cao hơn, vai rộng hơn, thân hình to lớn hơn, cơ ngực và cơ bụng hiện rõ, thực sự là nam tính hơn trước rất nhiều. Và ngón tay của Yeonjun bị Soobin nắm chặt, người đàn ông cứng đầu vài giờ trước khẽ gọi tên anh với giọng khàn đặc:

"Yeonjun hyung..."

Yeonjun đáp lại bằng một tiếng "ừ", lòng anh xao động. Nhân lúc Soobin mơ màng phối hợp, anh đỏ mặt cởi quần áo bẩn cho Soobin, lục tung tủ quần áo nhưng không tìm thấy bộ đồ ngủ nào vừa vặn cho cậu, điều này một lần nữa nhắc nhở Yeonjun rằng Soobin đã không còn là cậu em trai đáng yêu, đôi khi vụng về, đôi khi dịu dàng nữa. Sau khi rời xa anh, trong vòng tay của Soobin cũng đã có người khác, ngón tay của cậu cũng đã từng vuốt ve gương mặt của người khác. Và Soobin đang không còn sức phản kháng đang nằm trên giường, đang phô ra cây côn thịt to lớn giữa đám lông mu đen rậm, nó không biết vì lý do gì đã cương lên, đầu khấc rỉ nước khiến Yeonjun phải cắn môi mà nhìn chăm chú.

Kể từ khi kết thúc mối tình trước, Yeonjun đã lâu không quan hệ tình dục. Công việc bận rộn không cho anh thời gian rảnh rỗi để tìm kiếm hoặc hẹn hò, đồng thời, khác với phong cách mới mẻ và phá cách của mình, sâu thẳm trong lòng anh thực sự khá bảo thủ, ít nhất là không thể tìm được sự thỏa mãn tinh thần từ "tình dục không tình yêu". Liệu anh còn yêu Soobin không? Anh không rõ, chỉ biết rằng dưới ánh trăng kia, dục vọng của anh thực sự đã bị cây côn thịt lớn hơn người bình thường của Soobin khơi dậy.

Nhớ lại lần đầu tiên bị phá trinh, cũng là vào đêm trăng sáng được Soobin chở về nhà bằng xe máy. Trong một năm, ngưỡng chịu đựng của Yeonjun đã được nâng lên rất cao bởi côn thịt của Soobin. Sau khi đã ngủ với Soobin, khách quan mà nói, Yeonjun không thể cảm thấy hài lòng với người khác nữa, trong bảy năm qua, anh thậm chí đã quen với việc giả vờ cực khoái một cách nhàm chán. Ánh trăng một lần nữa mở ra chiếc hộp Pandora, Yeonjun, người luôn quyết đoán và không bao giờ dao động, anh nhanh chóng mở rộng và bôi trơn phía sau cho mình, đeo chiếc bao cao su cỡ lớn nhất đã mua qua dịch vụ giao hàng lên cho Soobin.

Khác với dục vọng ngày càng dâng cao của Yeonjun, Soobin lại ngủ rất yên bình, như một con thỏ ngoan ngoãn, vô hại. Yeonjun ngồi xổm trên người của đối phương, dùng côn thịt của cậu để chà xát miệng huyệt của mình. Khi hậu môn cảm nhận được hương vị quen thuộc, nó lại bắt đầu co thắt vui mừng, háo hức muốn nuốt trọn con hàng đó, nhưng vì đã lâu không tiếp nhận thứ dị vật to như vậy, rất khó để dễ dàng đưa vào, một nửa dương vật vừa đưa vào, cảm giác khó chịu do dị vật xâm nhập ngay lập tức làm Yeonjun phải nhăn mặt.

Khác với việc dùng sextoy để tự sướng hàng ngày, cái thứ trước mắt này mới thật sự là công cụ tình dục của con người, ấm áp, to lớn, và chính nó là thứ đầu tiên xâm nhập vào cơ thể Yeonjun, mở cánh cửa trái tim anh, hương vị mê hồn đó đã để lại dấu ấn, khiến từng điểm trong cơ thể của anh mãi mãi ghi nhớ. Do đó, dù vụng về nhưng muốn thích ứng cũng không quá khó, anh từ từ ngồi xuống từng chút một, và khi gân xanh trên dương vật cọ qua tuyến tiền liệt của anh, anh liền hét lên cực khoái, anh như một con điếm mở rộng hai chân, ngồi trên người Soobin co giật không ngừng, tinh dịch bắn đầy lên đầu và mặt Soobin.

Anh tỉnh lại, với lấy khăn giấy, định lau sạch cho cậu, nhưng lại thấy hình ảnh Soobin dính đầy tinh dịch trông thật đẹp, khi mang trong mình dục vọng của anh, trông cậu như một thiên thần sa ngã. Nhưng Soobin thực sự không phải là thiên thần, mà là người vô tội và bị quyến rũ, Soobin rõ ràng là người dùng "tình yêu" để quyến rũ và giam cầm anh. Trong tình yêu, cả Yeonjun và Soobin đều có mưu đồ và đầy ích kỷ.

Dù sao, vì những cảm xúc phức tạp này, Yeonjun bỏ khăn giấy đi và tiếp tục tận hưởng. Anh cố ý dùng cây gậy thịt đó cọ xát những chỗ nhạy cảm nhất, rồi đặt tay lên vùng bụng bị đẩy lên bởi dương vật của Soobin, những cơn sóng khoái cảm khiến anh liên tục run rẩy. Sau hai lần bắn tinh, Yeonjun cũng kiệt sức, ngồi thở hổn hển trên người Soobin, cảm thấy việc dùng bạn trai cũ để giải tỏa dục vọng thật sự không phải một việc đứng đắn. Anh định leo xuống người cậu nhưng bị đôi tay to lớn của Soobin giữ chặt eo lại:

"Hyung mệt à?"

Giọng nói trầm, gợi cảm, đầy dục vọng, đúng là giọng của Soobin khi làm tình. Yeonjun kinh hãi nhìn vào ánh mắt đối phương, ánh mắt đầy phẫn nộ, bán nghiêm. Soobin nói không lớn, nhưng đủ khiến Yeonjun rùng mình: "Dùng người yêu cũ còn yêu mình để thỏa mãn, không phải quá tàn nhẫn sao?"

"..."
"Em nói gì?"

"Em nói em yêu anh. Yeonjun hyung, Yeonjun-ssi, Choi Yeonjun. Bảy năm qua, không một ngày nào em có thể quên anh."

"Còn anh thì sao, hyung?" Người đàn ông với gương mặt u ám, khác hẳn vẻ mềm mỏng, dịu dàng không gây hại của một chú thỏ. Yeonjun thấy cơ bụng của Soobin căng lên, rồi bất ngờ đối mặt với những cú nhấp mạnh mẽ của cậu. Soobin dùng toàn lực bắt đầu thúc vào, cây côn thịt dữ tợn đâm vào, như muốn nghiền nát từng tấc da tấc thịt trong cơ thể Yeonjun. Thay vì đau đớn, đây chính là khoái cảm lâu rồi anh mới có, đủ khiến Yeonjun rơi nước mắt. Anh khóc nức nở, nấc nghẹn, tham lam lắc mông đáp lại:

"Soobin ah... đụ anh, đúng rồi, ừm..."

"Thèm thế sao?"

"Ừm... Em thèm, chỉ có côn thịt của Soobin mới khiến em thực sự lên đỉnh..."

Nghe vậy, Soobin đỏ mắt, tay lớn siết chặt đùi Yeonjun, giữ anh ngồi lên người, khiến tiền bối mà cậu yêu mến từ thời học sinh không thể thoát. Gậy thịt lớn ra vào liên tục, khiến dầu bôi trơn trở thành bọt trắng, bắn lên lông mu của cả hai, trông vô cùng dâm đãng. Trước cảnh tượng hoan lạc này, Yeonjun nhìn chăm chú, tay sờ vào bộ phận bị đâm thúc, vuốt ve đầy cảm xúc. Soobin lạnh lùng đánh giá: "Đồ điếm."

Yeonjun tức giận: "Anh không phải...!" Nhưng tay anh bị Soobin vặn lại, bên dưới của cậu cũng dừng lại, dùng chân kẹp chặt mông anh, khiến anh không thể nhúc nhích: "Nếu không phải, thì chúng ta dừng lại ở đây, sao nào?"

"Tên thỏ này từ khi nào lại trở nên hung hăng như vậy!" Yeonjun thở dài trong lòng, bị bỏ lại ở tình trạng nửa vời, chỉ có thể trong phạm vi Soobin cho phép, nhịp nhàng cọ sát gậy thịt bằng lỗ nguyệt. Khoái cảm chồng chất từ sự kích thích lưng chừng nhiều hơn là đau đớn và dày vò. Anh quay mặt đi, bất đắc dĩ mở miệng: "Em là đồ điếm... Xin Soobin đụ nát em, đụ rách, đụ hỏng em đi... ưm, nhanh lên, đồ điếm nhỏ muốn ăn côn thịt quá..."

Sự mềm mỏng thế này liền mang lại hiệu quả, bàn tay đang giữ chặt cổ tay anh chuyển sang đan ngón tay vào nhau, đôi chân của Soobin cũng tạm tha cho anh , rõ ràng là anh không thể rời xa cơ thể của Soobin, Yeonjun mơ hồ nghĩ, không chỉ là cơ thể, mà sự kết hợp của hai người còn làm dịu tâm hồn khô khan, lấp đầy khoảng trống tinh thần của anh. Trước đây, anh luôn xem Soobin là con thỏ cưng, nhưng giờ nhận ra bản thân mình từ thân thể đến tâm hồn đều đã bị thỏ cưng thuần phục, "chủ nhân" ngoan ngoãn cúi đầu để "thỏ cưng" đeo vòng cổ lần nữa. Sự vui mừng hiếm có này khiến anh hạ tất cả phòng bị, khi anh đạt cực khoái mà hét lên, Yeonjun thậm chí còn cảm thấy nếu bị Soobin đụ đến chết trên giường của cậu, anh cũng coi như thỏa nguyện.

__

"Nghe em nói không?" Không biết bao lâu sau, Soobin vuốt tóc anh, kéo một lọn tóc quanh ngón tay chơi đùa. Yeonjun nép vào lòng cậu, không muốn đối diện với ánh trăng đang soi tỏ, lười biếng nhắm mắt: "Em nói đi."

"Anh từng mang đến cho em ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng khiến em không thể chịu đựng được bóng tối nữa." Soobin hôn nhẹ lên mũi anh, "Vậy nên, Yeonjun hyung, xin hãy lại thắp sáng thế giới của em lần nữa nhé."

_end._

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro