1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa nhà đối diện cửa sổ đã thay biển quảng cáo mới, đẹp mắt hơn so với ban đầu, chàng trai trong quảng cáo kem dưỡng da trắng nõn giống như một quả chanh muối, tóc vẫn còn ướt nước, lấm tấm màu trắng đục. Tay cậu xoa xoa mặt, giây tiếp theo hóa thành nước, một khối băng dưới ánh mặt trời không thể tan chảy, sạch sẽ sảng khoái, tinh thần trẻ trung không thể xóa nhòa.

Không biết cậu ấy có phải Omega không.

Yeonjun dời tầm mắt khỏi biển quảng cáo, điện thoại di động hiển thị sáu giờ chiều, bầu trời vẫn màu xanh, mắt anh nhức nhối vì sử dụng điện thoại quá nhiều, anh tháo kính ra, xoa xoa đôi chân mày đang nhíu chặt.

Vừa bước lên xe, trợ lý liền nhắc nhở anh: "Kỳ dịch cảm của cậu sắp tới rồi, đêm nay vẫn đi sao?"

"Ừm, tìm cho tôi một Omega đi." Yeonjun cũng không cự tuyệt.

Yeonjun là một Alpha vô cùng nổi tiếng, đôi mắt cáo xinh đẹp luôn toát ra sự khôn ngoan của một doanh nhân, nhưng vẻ ngoài của anh ta lại không khớp với thân phận Alpha cấp S này, vòng eo thon và làn da đẹp, các Omega thì cứ liên tục tìm cách để cố gắng có thể trèo lên người anh.

Nhưng phần lớn đều là những cố gắng vô ích, bọn họ nói Yeonjun là người kén chọn, nếu không hợp khẩu vị của anh ta, anh ta nhất quyết không đụng đến.

Bầu trời đã chạng vạng tối, trong phòng cũng không có cửa sổ, bước vào phòng, ánh mắt tối sầm lại nhưng ánh đèn lại sáng chói lọi, Yeonjun không thích uống rượu khi gần đến kỳ dịch cảm. Rượu sẽ kích thích các giác quan và thúc đẩy kỳ dịch cảm đến nhanh hơn, có đôi khi từ chối không xong, anh chỉ có thể cau mày theo cổ họng mà nuốt xuống, biểu tình không tốt lắm, thoạt nhìn trông cực kỳ mệt mỏi.

Trong miệng đầy mùi rượu, Yeonjun ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bụng bia cách đó không xa, ánh mắt không trong sáng, có chút dâm đãng, nhìn thẳng vào Yeonjun nhưng lại có chút sợ hãi anh, vội vã cúi đầu xuống.

Ai mà không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của bọn họ.

Yeonjun cười khẩy một tiếng, cầm cốc rượu trong tay nốc cạn.

Ngọn đèn sáng nhất lạch cạch bật lên, sau đó có tiếng động phát ra, bốn năm Omega từ ngoài cửa đi vào, bọn họ ai cũng mặc những bộ quần áo vô cùng mỏng manh, mỗi cử chỉ đều lộ ra làn da trắng nõn, mềm mại và đẹp mắt, còn mang theo hương ngọt của kẹo sữa, nồng nặc và lấn át mùi rượu trong phòng.

"Mời giám đốc Choi chọn trước." Người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế sô pha xoa xoa lòng bàn tay, làm động tác mời về phía Yeonjun.

Omega đáng thương nghe thấy giọng nói cất lên, ngẩng đầu nhìn về anh chàng thanh tú trước mặt, đường nét sắc sảo như một minh tinh nổi tiếng, xem anh như vị cứu tinh duy nhất ở đây, gấp rút nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Yeonjun.

"Đỏ hết rồi." Yeonjun cúi đầu nhìn Omega dưới thân, làn da mịn màng của cậu đỏ hoe khi trượt trên sàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua đầu gối của Omega, giọng nói ôn hòa và đầy thương xót.

Omega vừa cảm thấy mình có hy vọng, Yeonjun lại rút tay về, ý cười trên mặt anh mất đi, cất giọng lạnh lùng: "Ngọt quá, tôi không thích đường."

"Vậy giám đốc Choi thích loại nào? Tôi còn một vài minh tinh nhỏ, sau này sẽ đem đến cho anh."

Yeonjun không nói gì, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Không biết có ai đó nói: "Đắng quá!"

Là mùi vị của ly trà đầu tiên vừa mới pha, màu sắc đậm đặc, có lẽ là bị ẩm, mang theo vị đắng, có mùi hương của trà nhưng không thơm, mang theo hương vị của Alpha hàng đầu, tự nhiên mang theo sức ép, khiến người ta không thở được.

Mùi pheromone này rất đẳng cấp, nó áp đảo tất cả những người ở đây.

"Là pheromone của giám đốc Choi." Có ai đó đã ngửi thấy.

Yeonjun mở mắt ra, giọng anh có chút khàn đặc, không chút áy náy nói: " Xin lỗi các vị, có lẽ tôi phải đi trước, thật sự không có phúc để hưởng thụ."

Anh ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Omega nọ, Yeonjun xoay người đẩy cửa rời đi, mùi vị ngọt ngào lại giống như kẹo sữa nghẹn ở cổ họng, anh không thích mùi vị này.

Hành lang cũng không yên tĩnh như trong tưởng tượng của anh, Yeonjun sờ sờ bao thuốc lá trong túi, tâm tình có chút phiền não, liền nghe thấy vài tiếng cãi vã.

Một chàng trai từ phòng bên cạnh lui ra, nhu hòa tràn đầy tức giận nói: "Tôi không đi!"

"Không quay lại thì đừng nghĩ rằng mình có thể trốn tránh."

Chàng trai loạng choạng bước đi, khuôn mặt thanh tú cau lại nhưng vẫn rất hấp dẫn, không ai đuổi theo cậu trong hành lang trống trải, như thể họ tin chắc rằng chàng trai không thể sống thiếu họ.

Có chút thú vị.

Bây giờ Yeonjun có thể trả lời câu hỏi khi nãy rồi, anh thích loại thanh khiết hơn một chút.

Trong toilet, chàng trai đang dùng tay giữ bồn rửa mặt, nước từ tóc cậu nhỏ xuống, làm ướt má cậu, trên cánh tay cũng đều là vết nước, nhưng vẫn không thể che được khuôn mặt đỏ bừng của cậu, tràn đầy tình cảm như một chú chó con bị bỏ rơi và ướt sũng. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy trong gương có một bóng dáng, phía sau là một người đang nhìn chăm chú vào cậu.

Một con cáo nhìn chằm chằm cậu một cách khó chịu.

Chàng trai lên tiếng trước: "Tôi không bán thân".

"Tôi và họ khác nhau," Yeonjun nheo mắt lại, nở nụ cười đắc thắng, "Sẽ không có ai từ chối tôi."

Chàng trai nghe xong quay người lại, nước trên mặt vẫn chưa khô hoàn toàn, giống như một quả chanh tươi vừa rửa sạch, như cái biển quảng cáo trên tòa nhà sáng nay.

Yeonjun tiến lên phía trước một bước, vừa định dùng pheromone áp chế lên cậu thanh niên trước mặt, nhưng anh nhận ra mùi hương trà đen lại ngày càng nồng nặc, người trước mặt thì vẫn không phản ứng gì. Anh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng không ngờ người đó còn cao hơn anh nửa cái đầu, anh chưa từng gặp một Omega nào cao như vậy.

Anh đưa tay về phía chàng trai: "Muốn đi cùng tôi không? Những gì bọn họ có thể cho cậu, tôi cũng có thể."

Một mùi chanh thơm ngát xẹt qua chóp mũi.

Soobin theo Yeonjun lên xe, cậu khá dè dặt, giống như một cậu học sinh, liếc mắt nhìn Yeonjun một cái, sau đó lại cuống quýt quay đầu sang hướng khác.

"Cậu có biết chúng ta đi đâu không?" Yeonjun hỏi cậu.

Soobin gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Yeonjun cười khẽ một tiếng, anh đã đọc lướt qua hồ sơ của Soobin, cậu mới vào nghề chưa đến một năm, độ nổi tiếng ở mức trung bình, là một minh tinh nhỏ, giới tính thứ hai chưa xác định rõ, nhưng trên mạng đều lan truyền rằng cậu là một Omega thuần khiết hiếm gặp.

Xe dừng trước cửa khách sạn, hai người cùng nhau đi lên lầu.

Yeonjun cảm thấy kỳ dịch cảm dường như đến sớm hơn bình thường, anh quấn khăn tắm nằm trên giường, hình như nhiệt độ nước vừa rồi quá cao, tai anh lúc này nóng bừng, đầu có chút choáng váng. Đặc biệt khi anh ở gần Soobin, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên.

Nệm trong khách sạn rất mềm, như chìm vào một đám mây, lớp vải mềm mại bao lấy da thịt, Yeonjun vô thức nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Anh nheo mắt nhìn, nhìn thấy Soobin chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo, lộ nửa thân trên đang đi về phía anh. Yeonjun có chút choáng váng, nhưng anh có thể nhìn thấy từng mảng cơ bụng ngày càng tiến gần, so với cơ thể của một Alpha như anh cũng không có cơ bụng rõ ràng như vậy.

Trên người Soobin có mùi chanh vô cùng dễ chịu, không chua lắm mà tràn ngập hương thơm tươi mát, Yeonjun nói với cậu: "Lại gần đây một chút."

Soobin ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, tùy ý để Yeonjun gối đầu lên đùi mình, đầu anh và đùi cậu chỉ cách một lớp vải, làn da nơi họ tiếp xúc lại ngày càng trở nên nóng bỏng.

"Hình như tôi say rồi." Yeonjun hít một hơi sâu rồi lại nhắm mắt, hương chanh vờn quanh chóp mũi, một cảm giác như bị thôi miên, anh cảm thấy mình như được bỏ vào trong lồng hấp, cơ thể như đang bị nấu chín.

Yeonjun nhấc tay Soobin nhẹ nhàng áp vào má mình, tay của Soobin lớn hơn tay anh, lập tức che phủ toàn bộ khuôn mặt của anh, anh nhẹ giọng hỏi: " Có nóng không?"

"Có, nóng lắm."

"Kỳ dịch cảm đến sớm rồi." Yeonjun ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Soobin, trong đôi mắt thuần khiết của cậu không có một tia tạp chất, anh suýt chút nữa đã rơi vào trong làn nước trong suốt này.

"Tôi ngửi thấy rồi."

Trong phòng nồng nặc mùi trà đen.

Yeonjun đứng dậy đè Soobin xuống giường, hai môi chạm nhau, Soobin đột nhiên bị hôn lấy có chút giật mình, cậu như một chú cún nhỏ dè dặt, nhưng lại rất ngoan ngoãn mở miệng đáp lại, cảm giác ngọt ngào từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, cùng nhau trao đổi nước bọt rồi quấn lấy đầu lưỡi đối phương.

Pheromone trong không khí là liều thuốc kích dục, Yeonjun cảm thấy mình say đến mơ hồ, đột nhiên mất đi hết sức lực, trong lúc hỗn loạn Soobin lật người anh lại, ấn anh xuống giường, hai người thay đổi vị trí, Yeonjun lại thành người nằm dưới, anh nheo mắt nhìn Soobin, đôi mắt mờ mịt, nhưng mùi chanh thật sự rất dễ ngửi.

Thời khắc hạ thể của Soobin đã chạm đến tiểu huyệt của Yeonjun, Yeonjun mới cảm thấy không đúng, anh mới là Alpha, sao lại thành người bị đè, anh lấy tay đẩy Soobin ra khỏi người mình.

"??? Cậu nhầm rồi đấy!"

Kết quả phía trên Soobin giống như một bức tường, bất động không nhúc nhích.

Yeonjun cả người mềm nhũn, giống như đang gãi ngứa, dưới thân bị ngón tay cắm vào lại càng đau hơn, nhưng cơ thể như ngày càng say hơn, anh cắn răng mà nói: "Cậu...mau....bỏ raa..."

Người phía trên không nói gì, ngược lại ngày càng dùng sức để đâm vào, đầu Yeonjun ngày càng mơ hồ, bị chạm vào đến dần mất đi ý thức, đây là một sự sỉ nhục đối với Alpha như anh, lần đầu tiên bị người khác làm bằng lỗ sau, anh dùng hết sức nắm lấy cánh tay Soobin, ngón tay cậu cắm vào bên trong, những tưởng như muốn moi lấy máu thịt của anh.

Nhưng tất cả đều vô ích, mùi chanh tựa hồ áp chế mùi trà đen, trà đen không thể chống lại được hương chanh này, hai loại pheromone đặc biệt này, lại bất ngờ hài hòa và chậm rãi dung hợp lại, cùng nhau lưu lại trong không khí.

Cho đến sáng sớm, mùi hương đó vẫn còn tồn tại.

Yeonjun mở mắt ra, cảm giác chua xót từ đôi mắt khiến anh vô cùng khó chịu, như thể anh đã khóc rất nhiều, anh mơ hồ nhớ lại bản thân đem qua đã khóc lóc và cầu xin đối phương trước mặt hãy buông tha cho mình, nhưng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến đối phương hưng phấn hơn, lần này anh thật sự rất đồng cảm với Omega, lần đầu tiên bị đâm bằng lỗ hậu thật sự rất đau đớn.

Chiếc chăn bông bên cạnh đã không còn hơi ấm, tiểu minh tinh kia sớm đã rời khỏi hiện trường. Yeonjun tức giận xốc chăn lên, cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi đầy những vết xanh tím, giống như một món đồ chơi vừa bị chơi hỏng, đáng thương và mong manh.

Sau gáy truyền đến một cảm giác đau nhức âm ỉ, anh sờ vào phía sau, có một vệt máu đã đông lại, anh không thể không thừa nhận tuyến thể của mình đã bị người hôm qua cắn vào, nhưng anh là một Alpha, sao có thể bị đánh dấu được chứ.

Yeonjun cười lạnh, cười nhạo đối phương, lại cười nhạo chính mình, anh lấy ra một điếu thuốc, tay vẫn đang run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng, cố gắng bình tĩnh thở ra một hơi, nghiến răng chửi một câu: "Tên khốn nạn, cậu chết chắc rồi."

Yeonjun trong tình huống lúc này thật sự không thể đi lại bình thường, anh vừa đứng lên hai chân liền trở nên run rẩy, giống như một chiếc động cơ thủ công, giây tiếp theo động cơ đột nhiên bị hỏng, anh quỳ trên sàn nhà, sau đó dứt khoát nằm lại trên giường và ngủ thêm một giấc.

Trong ý thức của anh dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, mí mắt đau nhức đến nỗi không mở ra được, Yeonjun sờ soạng tìm chiếc điện thoại di động, gọi điện báo cho trợ lý địa chỉ, bảo hắn mau đem bác sĩ đến đây, nói rằng mình có vẻ đã bị sốt.

Không lâu sau đó trợ lý đã mang theo một vị bác sĩ đến, Yeonjun ngủ không sâu, ý thức của anh vẫn mơ màng không rõ, nghe được tiếng động liền mở mắt ra, nhưng bóng người trước mặt vẫn mờ nhạt, cảm giác chính bản thân anh cũng mê man, không thể điều khiển sức lực của mình.

Bác sĩ tiêm cho anh một mũi hạ sốt, nhưng qua một khoảng thời gian vẫn không thấy hiệu quả. Trợ lý nhìn thấy vết máu khô phía sau gáy Yeonjun thì cực kỳ hốt hoảng, Yeonjun thì thờ ơ, xua tay bảo: "Không sao, đã sớm lành rồi."

Nhưng bác sĩ càng khám càng thấy không ổn, đây không phải triệu chứng sốt bình thường, ông cau mày nói: "Có lẽ cần phải đưa cậu đến bệnh viện một chuyến."

Lúc Yeonjun tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, toàn thân anh đổ toàn mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khó chịu, ngay cả cơ bắp cũng có chút cứng ngắc, anh quay đầu liền phát hiện trên cổ mình quấn đầy băng gạc, rõ ràng chỉ trải qua một trận làm tình kịch liệt, nhưng lại giống như vừa thoát khỏi một căn bệnh nặng.

Bác sĩ bước vào và mang theo hồ sơ bệnh án của anh, nhưng không dám nói một lời, sợ làm tổn thương người nằm trên giường bệnh.

Yeonjun cười trêu chọc nói: "Sao vậy bác sĩ? Tôi mắc bệnh ung thư à?"

"Không phải vậy...cậu Choi... cậu đã bị đánh dấu." Sợ Yeonjun không tin nên đã đưa bệnh án đến trước mặt anh.

"Làm sao có thể? Tôi là Alpha, làm sao có thể bị người khác đánh dấu." Giọng nói của anh khàn đi, tay cầm tờ giấy bệnh án không ngừng run rẩy, anh cảm giác như đầu óc mình vẫn chưa tỉnh táo.

Bản thân sao có thể bị đánh dấu, anh là Alpha cấp cao nhất, có thể áp đảo tất cả mọi người, việc bị đánh dấu này rõ ràng không hề hợp với anh.

"Cậu Choi còn nhớ ai đã đánh dấu mình không? Có thể người đó là một Enigma."

"Enigma?" Yeonjun lẩm bẩm nói, bên tai là tiếng răng đang ma sát, tưởng như đang muốn nghiền nát chúng.

Yeonjun biết về sự tồn tại của Enigma, Enigma là giới tính mới được phân cấp cách đây không lâu, vượt qua cả Alpha, thậm chí còn có thể đánh dấu Alpha, nghe nói Alpha bị đánh dấu sẽ giống như Omega, vĩnh viễn chỉ mở rộng chân cho Enigma của hắn.

Enigma rất hiếm, bình thường căn bản không thể gặp được, loại chuyện này sao lại để anh gặp trúng chứ.

Hình bóng mơ hồ trong đầu anh dần dần hiện lên, đôi mắt ngấn nước của Choi Soobin tràn đầy vẻ trẻ con, ban đầu Yeonjun vì ánh mắt này mà khơi dậy hứng thú, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất chướng mắt, lẽ ra anh không nên bị vẻ ngoài ngây thơ của tên tiểu tử kia mê hoặc.

Yeonjun đem bản báo cáo trong tay ném xuống đất, thậm chí còn khiến vị bác sĩ vô tội bên cạnh giật mình, anh đưa tay hướng về phía trợ lý, quát: "Đem hắn phong sát cho tôi, PHONG SÁT!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro