7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vết thương trên trán Choi Soobin không tính là nặng, băng bó xong là có thể về nhà, Yeonjun nhìn băng gạc trên trán cậu, miếng vải màu trắng này càng nhìn càng chướng mắt, giống như một cái gai trong mắt anh.

Chính cái gai này đã trở thành thứ đòn bẩy tác động vào trái tim anh, Yeonjun không hiểu nổi Soobin vì sao lại chắn trước mặt anh, là bản năng của cơ thể hay là sự chỉ dẫn từ nội tâm. Quan hệ của bọn họ từ ban đầu đã là một sai lầm, cho tới hôm nay cũng là kết quả cho việc đâm lao phải theo lao.

Đâm lao phải theo lao có phải một con đường sai lầm hay không.

Yeonjun không hiểu tại sao anh bây giờ lại trở thành người thiếu quyết đoán như vậy, bước mãi bước mãi cuối cùng chính mình lại là người rơi vào trước.

__

Cũng may là vết thương của Soobin khôi phục rất nhanh, trên trán chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt, lớp thịt non mới tiếp tục hình thành, đại khái cũng không cần mất quá nhiều thời gian, vết sẹo này sẽ hoàn toàn biến mất.

Yeonjun bôi một ít thuốc mỡ lên ngón trỏ, nhẹ nhàng thoa vào trán Soobin, cảm giác lạnh lẽo làm cho cậu rụt người về sau, Yeonjun khẽ chậc một tiếng: "Đừng nhúc nhích."

"Ngứa." Soobin có chút làm nũng với anh, từ lúc cậu bị thương tới giờ thì càng trở nên dính người.

"Ngứa cũng phải chịu." Yeonjun một chút cũng không lung lay, thái độ cứng rắn hơn bao giờ hết.

Soobin kéo cổ tay Yeonjun, anh loạng choạng mất đà lập tức liền ngồi ngay trên đùi Soobin. Vòng eo của Yeonjun rất mảnh, chỉ cần nhẹ nhàng vòng tay qua là có thể ôm trọn vào lòng, thật sự ngày càng giống một Omega.

"Đừng có động tay động chân." Yeonjun bỏ tuýp thuốc mỡ xuống, vỗ nhẹ vào bàn tay không đứng đắn của Choi Soobin.

"Đụng cũng không cho đụng?" Soobin cắn lên môi anh, là mùi son dưỡng nhàn nhạt.

"Anh nói không cho em đụng, em có nghe sao?" Yeonjun biết Soobin gần đây rất không nghe lời, anh cũng không còn cách nào tức giận với cậu, dù sao một mình anh cũng quen rồi.

"Em sẽ nghe mà, Yeonjun hyung nói gì em cũng sẽ nghe." Khuôn mặt nhu hòa của Choi Soobin đúng là làm cho người ta không thể tức giận nổi.

Lại làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Hai người dựa sát vào nhau, Yeonjun ngửi thấy mùi không nên có trên người Soobin liền nhíu mày, Choi Soobin trước nay chưa bao giờ hút thuốc, sao giờ lại có mùi thuốc lá ám trên người cậu, anh liền chất vấn: "Trên người em có mùi thuốc, tối nay em đã đi đâu?"

"Không biết mùi ở đâu bị ám vào, em ngoan lắm, không có đi đâu lung tung hết." Soobin chớp chớp mắt, nhìn qua quả thật trong rất dễ bảo như cậu đã nói.

Yeonjun tin tưởng Choi Soobin, mặc dù gần đây cậu không bị kiểm soát, nhưng anh tin cậu sẽ không làm ra điều gì không đúng đắn, anh không kiềm được mà đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng thở dài nói: "Vết sẹo mờ rồi."

"?"

"Gần đây bác sĩ có nói với anh, vết sẹo này sẽ không lưu lại vĩnh viễn, sau một thời gian nó sẽ hoàn toàn mờ đi, khi đó anh và em sẽ được tự do."

Lời nói của Yeonjun vô cùng nhẹ nhàng, hai từ "tự do" nhẹ nhàng thốt ra như một lời thì thầm, tựa như anh đang nói một điều rất hiển nhiên khiến người ta không thể nghe được cảm xúc, cũng như không thể nắm được suy nghĩ trong lời nói của anh.

Không khí bất chợt chìm vào im lặng, hai tay của Soobin không khống chế được mà run lên, nhưng cậu vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: "Yeonjun, anh có ý gì?"

"Không có gì." Yeonjun lắc đầu, "Anh chỉ muốn nói với em một tiếng thôi."

"Sau đó thì sao, muốn đuổi em đi sao?"

"Không phải, em đừng nghĩ nhiều." Yeonjun nâng gương mặt của Soobin lên, nhìn vào đôi mắt ướt át kia, anh lại mềm lòng, "Ý anh là nếu em muốn rời đi, có thể đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không cản em."

"Em không đi!" Soobin trong mắt tràn ngập nước mắt, giống như bị người khác ức hiếp, ủy khuất nói: "Anh cũng đừng đuổi em đi."

"Chúng ta chỉ là quan hệ trên hợp đồng, cũng không có tiền vi phạm hợp đồng nào ở đây, em có thể cự tuyệt bất cứ lúc nào, không cần phải hao tổn cả đời ở nơi này." Đột nhiên trước mắt bị bóng đen bao phủ, hàm răng ma sát đau đớn lại càng thêm mãnh liệt, Yeonjun sờ nhẹ khóe miệng, ngón trỏ dính chút máu tươi, anh oán trách: "Choi Soobin, em là chó sao? Sao lại cắn anh!"

Choi Soobin giống như một con chó săn, nhắm vào con mồi mà cắn, chẳng qua khi bị Yeonjun trừng mắt liếc một cái, cậu lại cụp đuôi, cúi đầu giả bộ đáng thương.

"Không cần." Choi Soobin trích lời Yeonjun đã nói, "Anh đã nói anh sẽ ở bên em mãi mãi, điều đó có nghĩa là cho dù em có làm gì hay xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

"Câu này em cũng không quên."

"Em làm sao có thể quên, em còn coi đây là lời thổ lộ của anh với em."

Yeonjun chợt giật mình khi nghe thấy hai từ "thổ lộ", tai anh dần đỏ lên, cau mày như đang tức giận nhưng thực chất anh không hề tức giận, "Đừng nói nhảm."

Anh yêu đương nhiều năm như vậy, bây giờ lại để tình nhân nhỏ của mình chiếm thế thượng phong, vài lời nói của cậu cũng có thể khiến anh bối rối.

"Em ngay từ đầu đã thích anh rồi." Soobin đưa tay vào trong áo của Yeonjun, làn da của anh ấm áp, da thịt tiếp xúc, hơi ấm truyền vào nhau khiến anh có cảm giác như một cặp đôi đang yêu nhau. Trong giây lát, anh cảm thấy như người trước mặt đã thuộc về mình, Choi Soobin cười nhẹ và nói với giọng ngọt ngào: "Anh ơi, anh sẽ bên cạnh em phải không?"

Yeonjun ngơ ngác, điều này không đúng, bọn họ chỉ là quan hệ giữa người tài trợ và tình nhân, anh chưa bao giờ vượt quá ranh giới trong tình cảm, luôn luôn tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, vậy mà tại sao con đường lại quanh co như thế.

Anh lắc đầu không nói gì.

Bỗng dưng vị chanh xông thẳng vào khoang mũi, mùi vị càng ngày càng chua chát, giống như chanh tươi vừa mọc ra, vừa chua vừa chát bung tỏa trên chóp mũi, pheromone mang theo uy lực uy hiếp, áp suất không khí cũng theo đó mà giảm xuống, Yeonjun sớm đã bị khống chế mà trở nên mềm nhũn, chỉ có thể rơi vào lòng ngực của Soobin, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mau thu hồi pheromone lại."

Choi Soobin không nói chuyện, Yeonjun cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt của cậu, chỉ cảm thấy đối phương dường như đang tức giận, ngay cả động tác cũng không còn ôn nhu như lúc trước, cứng rắn ôm lấy anh ngã xuống giường.

Bị ngã xuống bất ngờ làm Yeonjun có chút mơ hồ, Choi Soobin động tác nhanh nhẹn, xé rách quần áo trên người anh, khi quần áo đều đã rơi lả tả đầy trên sàn, trên người không còn mảnh vải nào, Yeonjun mới lập tức hoàn hồn lại, người đối diện vẫn là Choi Soobin sao?

Yeonjun không dậy nổi, lại cảm thấy đầu rất đau, cả người cũng đau, anh không nghĩ Choi Soobin lại có một mặt tàn nhẫn như vậy, như là một chú thỏ trắng đột nhiên biến thành một con sói xám lớn, làm cho anh trở tay không kịp, khiến anh phút chốc không khỏi hoài nghi liệu đâu mới thật sự là Choi Soobin.

Ngay từ đầu anh đã nhìn lầm rồi.

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút.." Yeonjun cầu xin cậu.

Choi Soobin vẫn không nói lời nào, như đang muốn làm theo ý mình, hung hăng mút lấy môi của Yeonjun, muốn cướp đi toàn bộ không khí còn lại của anh, cậu đang phát tiết, vị chanh cũng theo đó mà tỏa ra nồng nặc.

Yeonjun một nửa ý thức cũng không còn, anh cảm giác thắt lưng mình như sắp gãy mất rồi, cả người không còn một chút sức lực, cơn đau nhức lan ra toàn thân, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm, anh đột nhiên có chút hoài niệm về một Choi Soobin làm tình rất ôn nhu lúc trước.

Anh ngay cả sức để mở mắt cũng không có, vị chanh giống như một thanh đao cắm vào từng lỗ chân lông, bên dưới bị đâm thúc vô cùng đau đớn, không biết có bị rách hay không, anh quá nuông chiều Choi Soobin, ngày mai nhất định phải giáo huấn cho cậu một trận.

Lập tức Yeonjun cảm giác trên mặt mình có chút ướt át, có cái gì đang lộp bộp rơi xuống. Choi Soobin lại khóc sao? Sao tên này lại khóc? Người nên khóc là anh mới đúng chứ.

Yeonjun chỉ cảm thấy trái tim mình như bị giằng xé đến khó chịu, anh và Soobin đã bên nhau lâu như vậy nhưng anh lại có cảm giác như chưa bao giờ hiểu được người kia.

Anh khẽ thở dài rồi lại mềm lòng, Choi Soobin rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào mà lại khiến anh năm lần bảy lượt cứ luôn xiu lòng.

Yeonjun cố gắng mở mắt, mí mắt mỏi nhừ khó chịu, anh đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át của Soobin, miệng lẩm bẩm nói: "Anh thật sự nợ em."

Lúc anh ngẩng đầu lên lập tức đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia.


__


Sáng hôm sau, Choi Soobin thức dậy từ rất sớm, đứng dậy nhìn người vẫn đang nằm trên giường, Yeonjun gần như trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, trên người không còn chỗ nào là lành lặn, vết bầm tím chi chít lưu lại trên người anh, toàn thân anh như một con búp bê bị hỏng bị người khác bỏ rơi ở đây, những dấu vết không thể xóa nhòa này có thể khiến anh nhớ về những chuyện xảy ra vào đêm qua.

Mùi chanh trong không khí chua chát và ngột ngạt.

Alpha kiêu ngạo kia đã trở thành người của cậu, cậu còn có cái gì không hài lòng, nhưng đối với Choi Soobin như vậy vẫn còn chưa đủ, cậu muốn Choi Yeonjun vĩnh viễn không thể tách rời cậu, cậu muốn anh phải yêu cậu mãi mãi.

Choi Soobin dùng lòng bàn tay đập vào đầu mình, hai hàng chân mày cau lại, hôm qua có lẽ hơi quá đáng, cậu không có thời gian đứng đây để hối hận, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, Choi Soobin ngồi vào ghế phụ của một chiếc ô tô màu đen, cậu đưa tay ra, người bên cạnh liền đưa cho cậu một điếu thuốc, Soobin nhận lấy, châm lửa, hít một hơi thật sâu, cậu không phải người nghiện thuốc lá, chỉ là đôi khi muốn dùng thứ này để giải tỏa những cảm xúc đang bị đè nén của bản thân.

Không ai chú ý đến bàn tay cầm thuốc của Choi Soobin đang run lên, cậu luôn phải kiềm chế, tối hôm qua suýt chút nữa đã mất hết sức lực.

Người ngồi ở bên ghế lái hỏi: "Cậu có về nhà cũ không?"

Choi Soobin im lặng, sau đó trả lời: "Trực tiếp trở về công ty."

Cậu đã mất hết kiên nhẫn, cảm giác bị cự tuyệt không dễ chịu chút nào, đã đến lúc phải kết thúc cảnh tượng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro