1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yes, I'm a bit dangerous

I can't even handle myself

Don't worry, my hands

They're only warm for you

If I'm running you right now

Please forgive me

Because you can't live without me

Because you know all of this

BTS , ''Pied Piper''

Taehyung nhìn chằm chằm vào ngọn núi nhỏ đang cuộn tròn trước mặt cậu, và sự thật là, cậu có một loại thưởng thức với hành động mất thể diện mà Seokjin đang trải qua.

Mặc dù, không một ai có thể nói rằng bên dưới những cái chăn kia, rằng nó đã bị Seokjin quấn quanh thành một cục bông tròn tròn như thế nào.

Cậu cảm thấy điều đó thực sự rất đáng yêu, cách mà cái ngọn núi nhỏ ấy rùng mình và run rẩy, và cậu thậm chí còn có thể hình dung ra bộ dáng của anh bên dưới đống chăn kia. Màu hồng, có thể là đỏ, tốt thôi, tai và cổ của anh ấy có thể còn đỏ hơn cả hai bên má, đôi môi chúm chím sẽ dẩu ra như thể đang bĩu môi, hoặc có lẽ anh sẽ nghiến răng, hai tay anh có lẽ đang nắm thật chặt thành những nắm đấm dễ thương nhất trái đất.

''Nào bé cưng, anh cần phải ra khỏi đó,'' cậu dịu dàng nói, đầy sủng nịnh dỗ dành Seokjin, chọc vào người đang cuộn tròn kia bằng các đốt ngón tay của mình, xem cục bông kia giật mình, dẫu cho không che giấu nổi sự vui vẻ trong giọng nói của mình, ''Cuối cùng thì chúng ta cũng phải về nhà thôi.''

Một tiếng thút thít nho nhỏ vang lên, cục bông bắt đầu ngọ nguậy dưới những cái chăn.

''Em có chắc Jimin và Jungkook đã đi rồi không?'' Seokjin cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cậu bằng cái giọng vỡ vụn và rời rạc như thể bị bóp nghẹt.

''Vâng, em đã nói rồi mà, họ đã rời đi sớm hơn chúng ta một tiếng,'' Taehyung liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, di chuyển một chiếc ghế dài mà bây giờ là giường kéo, tầm mắt rơi xuống tấm trải giường đầy xấu hổ, ''Nếu mình không rời đi bây giờ thì lát nữa họ có thể sẽ quay trở lại, và hai chúng ta sẽ phải đối diện với họ.'' Cậu chỉ ra, nhận được một chút sự sợ hãi từ Jin, và sau cùng thì Jin cũng vội vã bò ra khỏi đống chăn lộn xộn kia.

Taehyung nhìn người mình yêu một cách âu yếm, mái tóc đen của anh ấy trở lên rối tung và bù xù, do việc ngủ nhưng cũng là kết quả của việc trốn dưới chăn ngay khi thức dậy và nhìn thấy Taehyung, những kí ức về đêm qua lập tức tràn ngập trong tâm trí anh. Môi anh run lên và má anh lại bắt đầu ửng hồng, khi đã dự đoán chính xác điều gì đã xảy ra, ngay lập tức anh cố gắng chui trở lại trong chăn khi tầm nhìn của mắt đặt lên hình dáng bán khỏa thân của Taehyung một lần nữa, người có làn da rám nắng và ấm áp với cả tấn vết cắn yêu và dấu răng nhỏ, thực sự là do anh tạo ra, nó như một lời nhắc nhở đáng xấu hổ đối với Jin.

Cậu ngay lập tức ngăn cản việc Seokjin hoàn toàn co ro trong chăn, lôi cánh tay và kéo mạnh anh vào ngực mình, thở dài và lắc đầu.

"Họ...họ đã nghe thấy mọi thứ, có đúng không?" Seokjin nhỏ giọng thủ thỉ, anh cảm thấy đặc biệt không an toàn và vô cùng hối hận về việc mình đã làm.

"Chắc chắn rồi," Taehyung nói, cố gắng chống lại nụ cười toe toét trên khuôn mặt khi nhìn đôi má đỏ ửng của Seokjin chuyển sang màu xám tro, và khi anh nhắm mắt lại, vùi mặt vào chăn, "Anh phải chịu hậu quả cho việc mình làm thôi," cậu nói thêm, không kìm được mình, cậu thậm chí còn nghịch ngợm vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Seokjin.

"Anh thực sự, thực sự rất xin lỗi," Seokjin rên rỉ, hai lông mày đan vào nhau, trông thực sự đau khổ, khuôn mặt Taehyung trở nên dịu lại, khi cậu bắt đầu vén những lọn tóc lộn xộn ra khỏi khuôn mặt Seokjin.

"Không có gì phải xin lỗi, tình yêu à," Taehyung nói, giải quyết vấn đề một cách đơn giản, và anh vung chân khỏi chiếc giường kéo, duỗi và kéo cạp quần thể thao mượn từ Jungkook, "Nào, hãy đem vứt cái khăn trải giường ở bất cứ nơi quái quỷ nào họ để đồ giặt bẩn, cất cái này đi và rồi chúng ta sẽ trở về nhà, được chứ? "

Seokjin miễn cưỡng trèo ra khỏi giường, và ngoan ngoãn bắt đầu làm theo lời Taehyung thúc giục, trong khi cố gắng xâu chuỗi lại những sự kiện đã trải qua đêm hôm trước, sự xấu hổ của anh vượt lên trên cả cơn đau đầu đang dồn dập, nội tâm anh thề sẽ không uống rượu trong một khoảng thời gian nữa.

-------------
16/08/2020
#toka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro